Quý Tinh ngồi trên bồn cầu suy ngẫm về cuộc đời, cảm thấy mình nên ngồi xuống nói chuyện thật rõ ràng với Khương Vi. Phải nói thế nào để không bị coi là một gã đàn ông vội vàng muốn phủi sạch mối quan hệ đây?
Cậu bắt đầu tự diễn trong gương đối diện: “Vi Vi, tối hôm đó rốt cuộc có xảy ra chuyện gì không…” Không được, không thể hỏi ra lời.
“Vi Vi, như vậy cũng không phải là cách, chỗ tôi là căn hộ chung, thật sự không thể ở lâu được.” Liệu như vậy có quá giống đang đuổi người không?
“Vi Vi, mặc dù tôi không nhớ tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi rất muốn làm bạn với cô?” Nói thế có gì hợp lý đâu, trước sau không logic.
“Vi Vi, mặc dù tôi rất muốn làm bạn với cậu, nhưng đây là chỗ thuê chung, thật sự không thể để cô ở lâu được.” Như vậy có được không? Biểu cảm chân thành hơn một chút, giọng điệu nghiêm túc hơn một chút.
Đang lúc luyện tập trước gương thì cửa nhà vệ sinh bỗng mở ra.
Quý Tinh hét lên một tiếng, che lấy phần đùi trắng trẻo: “Cô, cô, cô vào mà không gõ cửa làm gì thế?!”
Khương Vi tựa vào khung cửa, nhún vai: “Chỉ muốn nhắc nhở cậu, cậu sắp trễ rồi.”
Lại là một ngày không kịp ăn sáng. Quý Tinh nhét một miếng bánh mì nướng vào miệng, vừa mang giày ở cửa, phát hiện mình nhất định phải nói rõ chuyện này ngay bây giờ, nếu không sẽ không kịp.
Cậu liếc nhanh về phía cô: “Này, Vi Vi, có một chuyện…”
Khương Vi nhẹ nhàng cắt lời cậu: “Là muốn bảo tôi đi đúng không?”
Những gì muốn nói đã bị cắt ngang, Quý Tinh lập tức quên hết lời, ngại ngùng cười cười: “Chủ yếu là…”
“Tôi vừa nghe thấy.” Khương Vi thở dài, “Thật ra những người hôm đó cùng uống rượu đều là khách hàng của tôi, họ rất tức giận, hôm qua đã đuổi tôi rồi, bây giờ tôi không có việc làm.”
“À? Họ là khách hàng của cô?” Quý Tinh đấm mạnh vào cửa an toàn, “Đó là lỗi của tôi, tôi không hiểu rõ tình hình, sao lại đuổi cô chứ!”
Câu nói “không có việc làm” của Khương Vi khiến Quý Tinh lập tức tưởng tượng ra hình ảnh một cô gái ở lạc lõng ở nơi đất khách quê người không đủ tiền trả tiền thuê nhà, đến mức không có chỗ ở, lòng cậu bỗng chốc mềm đi, huống hồ đây còn là do cậu gây ra.
Quý Tinh lại lén nhìn cô, mấy hôm trước Khương Vi vừa từ quán bar trở về, trang điểm cũng khá đậm, thực ra thì Khương Vi không trang điểm trông rất hiền lành. Da cô trắng, khuôn mặt nhỏ, đôi mắt thì đen và to, đuôi mắt hơi hướng lên trên mang theo một chút ý cười, lông mi dài và dày. Quả thực là một đôi mắt biết nói, giờ đây bên trong chỉ toàn là sự bất lực, lo lắng và cầu khẩn, khiến Quý Tinh cảm thấy trong lòng như bị hàng ngàn mũi kim đâm vào.
“Không trách cậu được. Chỉ là tôi tưởng chúng ta đã là bạn bè rồi.” Khương Vi hạ thấp mắt, hít hít mũi, “Dù sao thì chúng ta cũng đã ngủ…” Ở trên cùng một chiếc giường.
Quý Tinh lập tức che miệng cô lại: “Được rồi, được rồi! Tôi biết rồi!”
Trời ạ, hóa ra chúng ta thật sự đã ngủ cùng nhau!
Khương Vi chớp chớp đôi mắt to, trông nhu nhược đáng thương: “Hơn nữa, bạn cùng phòng của cậu dạo này không có nhà, chắc sẽ không sao đâu.”
Khi cô vừa nói, môi chạm vào lòng bàn tay của Quý Tinh, cậu như bị bỏng mà rụt tay lại: “Vậy cô nhất định không được vào phòng bạn cùng phòng của tôi nhé? Nhất định không! Ngoài việc đi vệ sinh ra, đừng ra khỏi phòng tôi. Tôi sắp trễ rồi, tôi thật sự sắp trễ rồi!”
“Được.” Khương Vi ngoan ngoãn gật đầu, “Cậu đừng lo, đi đường cẩn thận nhé.”
Cả buổi sáng, Quý Tinh luôn có cảm giác như kẻ ăn trộm. Nhân lúc nghỉ trưa, cậu liên lạc với quản lý bất động sản để xin số điện thoại của bạn cùng phòng. Do dự mãi, cuối cùng anh vẫn không dám gọi điện, chỉ nhắn một tin nhắn dài dòng: “Chào buổi trưa! Tôi là bạn cùng phòng của anh, Quý Tinh. Xin lỗi đã làm phiền! Có một chuyện không tiện lắm, bạn tôi dạo này gặp một số khó khăn muốn mượn chỗ ở của tôi một thời gian, nên tôi muốn xin phép anh. Cam đoan không động đến đồ của anh, không xâm phạm không gian riêng tư, nhất định sẽ không làm phiền anh, tôi có thể trả tiền theo ngày! Dĩ nhiên, nếu anh thấy không phù hợp cũng không sao, tôi sẽ nghĩ cách khác. Thật sự xin lỗi!”
Lúc đó, Khương Vi đang ở bên ngoài ăn cơm cùng bạn bè. Sáng nay hắn nói bị đuổi việc thì có hơi khoa trương nhưng bị yêu cầu ở nhà suy nghĩ lại là thật, có lẽ trong thời gian tới sẽ không nhận được tiền lương từ quán bar đó. Người bạn này gọi là anh Án, là một nhiếp ảnh gia tự do, thường xuyên mời Khương Vi làm người mẫu, hắn muốn tranh thủ vài ngày này xem có nhận được việc gì không.
Anh Án thấy hắn thì kêu lên: “Ôi, cậu đã nối tóc rồi!”
Khương Vi hôm nay buộc tóc đuôi ngựa cao, mặc đồ nam thoải mái: “Tuần trước nối đó.”
“Vậy chỉ có thể chụp cậu như con gái thôi.” Anh Án đùa, “Thế có chuyện gì vậy? Hết tiền nên mới nghĩ đến việc tìm tôi sao?”
Khương Vi chắp tay vái ba vái: “Thì còn cách nào khác? Hôm nay coi như tôi mời anh, xin cậu hãy giới thiệu cho tôi vài công việc nhé, làm ơn làm ơn.”
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, giữa chừng điện thoại của Khương Vi rung lên, nhận được một tin nhắn. Thật lòng mà nói, hiện giờ chỉ có ba nhà mạng lớn và các ngân hàng lớn mới hay gửi tin nhắn, Khương Vi không nghĩ rằng lại là một người thực sự gửi, hơn nữa còn viết một tin nhắn dài như vậy. Hắn đọc từng chữ, từng câu, ý cười trong mắt càng lúc càng đậm.
Anh Án không nhịn được tò mò, dùng đũa gõ gõ vào đĩa: “Này, này, ăn cơm sao lại cười ngây ngô thế? Cậu không phải là… đang yêu rồi chứ?! Vậy thì tôi chắc chắn sẽ phải thất tình rồi.”
Khương Vi vẫn còn cười: “Không phải đâu, là một tên ngốc làm tôi mất việc.”
“Vậy mà cậu còn cười? Cậu có bị điên không? Sao không đánh người một trận cho đã giận?” Anh Án cảm thấy Khương Vi không phải là mất việc mà là mất trí.
“Đánh cậu ta thì có ý nghĩa gì chứ.”
Đùa mới thú vị.
Khương Vi nghĩ hay là mua chút đồ ăn ngon để bổ não cho tên ngốc đó?
Trong khi đó, Quý Tinh sau khi gửi xong tin nhắn thì ngồi đó nhìn điện thoại chờ hồi âm. Nếu đối phương không đồng ý cũng là điều dễ hiểu, nhưng không biết sau này sống chung có hơi ngại không nhỉ?
Trải qua năm phút hồi hộp dài đằng đẵng, điện thoại Quý Tinh rung lên, là tin nhắn từ bạn cùng phòng: “Tôi không ngại.”
Quý Tinh vội vàng gửi một tin nhắn dài cảm ơn, nhớ lại những gì viết trên giấy ghi chú hôm qua, cậu cảm thấy bạn cùng phòng thật sự là một người dịu dàng, lịch sự, dễ gần và hiểu lòng người!
Tối đó, Quý Tinh gọi một bát mì xào ở dưới công ty, mì xào quá dầu mỡ, cậu cũng không ăn được mấy miếng. Một bên ăn một bên nghĩ không biết Khương Vi ăn gì cho bữa tối, cô ấy chắc có thể tự chăm sóc bản thân chứ.
Khi tan làm lúc mười giờ, đi đến dưới nhà, Quý Tinh ngẩng đầu lên, lần đầu tiên nhìn thấy nhà có đèn sáng. Cậu và bạn cùng phòng thường không gặp nhau, suốt một tháng nay sống như một mình, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy căn phòng nhỏ này có chút hơi ấm, như thể có người đang chờ cậu trở về vậy.
Mở cửa ra, trong nhà ăn sáng bừng, hóa ra thật sự có người đang đợi cậu.
Khương Vi nằm gục trên bàn ăn, kê cánh tay làm gối, ngón tay cuộn tóc của mình chơi chơi. Nghe thấy tiếng mở cửa, hắn thò đầu ra khỏi cửa: “Quý Tinh, cậu ngày nào cũng về muộn như vậy à? Món ăn tôi đã hâm nóng ba lần rồi đấy.”
Đều là món ăn gia đình, trứng hấp, cánh gà kho, thịt lợn xào chua ngọt, bông cải xanh xào, và một nồi canh bí ngô tôm khô.
Nói thật, Quý Tinh cũng đã từng tưởng tượng ra cảnh tượng như vậy cùng với Tâm Nghiên. Cậu nghĩ Tâm Nghiên còn một năm nữa là tốt nghiệp thạc sĩ, trong hai năm này cậu có thể ở ghép với người khác để tiết kiệm một chút, tích lũy tiền bạc, rồi khi Tâm Nghiên tốt nghiệp sẽ thuê một căn hộ tốt hơn để ở cùng nhau.
Trước đây vì chuyện điều chuyển công tác, Quý Tinh đã cãi nhau với bố mẹ một trận kịch liệt, họ đều không ủng hộ cậu từ bỏ cơ hội thăng tiến ở công ty tổng, anh vẫn cố chấp làm theo ý mình. Kết quả giờ ra nông nỗi này, cậu cũng không dám nói với mẹ rằng cậu và Tâm Nghiên đã chia tay, cảm thấy rất mất mặt.
Không biết tại sao nhìn thấy Khương Vi vào lúc này, toàn bộ sự uất ức và nỗi buồn bị dồn nén hơn một tháng bỗng trào dâng.
Đến lượt Khương Vi hoảng hốt, hắn nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của Quý Tinh: “Sao vậy? Cảm động đến mức khóc rồi à? Không đến mức đó chứ…”
–
=)))) Ngốc quá trời.