Săn Tìm

Chương 33: C33: Hạ sấm



Lâm Khấu Khấu hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”

Hạ Sấm đáp: “Chị không trả lời tin nhắn của tôi, nên tôi đành phải đến đây tìm chị.”

Hai người đứng dối diện nhau, nhất thời im lặng.

Triệu Xá Đắc thấy cảnh này từ xa mà da đầu tê dại, vội vàng nhấn ga chạy mất.

Xung quanh yên ắng tới mức có thể nghe rõ tiếng côn trùng kêu.

Lâm Khấu Khấu không biết nên nói gì.

Hạ Sấm chủ động mở lời: “Nghe nói chị đã tới Kỳ Lộ, đơn Khương Thượng Bạch khiến Cố Hướng Đông thua thảm hại, chúc mừng chị.”

Lúc trước bị Hàng Hướng ngáng chân, cô từng nhắn tin cho Hạ Sấm để xác nhận xem cậu có nhận đơn này không, thế nên Hạ Sấm biết cô nhận đơn này của Khương Thượng Bạch là chuyện hết sức bình thường.”

Lâm Khấu Khấu không định phủ nhận.

Cô nhàn nhạt đáp: “Cố Hướng Đông chẳng qua chỉ là thằng hề nhảy nhót, thắng anh ta cũng chẳng có gì đáng khoe khoang.”

Hạ Sấm nói: “Thế Kỳ Lộ thì sao?”

Lâm Khấu Khấu im lặng một lát, rồi nói: “Với tôi mà nói, Hàng Hướng đã là quá khứ mà quá khứ thì không đáng nhìn lại. Con người chung quy phải tiến về phía trước, tôi chỉ tình cờ lựa chọn Kỳ Lộ mà thôi.”

Cô tùy tiện ngồi xuống băng ghế, ngẩng đầu nhìn xa xăm.

Trong công viên cũng trồng anh đào, nhưng đã qua mùa hoa nở.

Hạ Sấm vẫn nhớ quảng trường bên dưới tòa nhà có không ít hoa anh đào, thường nở tầm tháng tư tháng năm.

Người ta hay nói “ba vàng bốn bạc”*, tháng ba tháng tư là thời điểm người ta hay nhảy việc nhất, chính là lúc headhunter bận rộn nhất trong nửa đầu năm, vừa hết bận là đến mùa anh đào ra hoa.

(*) Người ta hay ví nhân tài là vàng, là bạc. Ba vàng bốn bạc ý chỉ mùa tuyển dụng cao điểm.

Đến khi rảnh rang, Lâm Khấu Khấu sẽ ngồi trong văn phòng của cô nhìn xuống phía dưới.

Cậu đi ngang qua mấy lần, đều trông thấy cảnh ấy.

Những cây anh đào bên dưới bung nở như mây, rực rỡ như khay màu đổ.

Hạ Sấm chẳng có mấy ký ức về những tháng ngày thức đêm hôm tăng ca giành giật từng giây đó. Nhưng cậu lại nhớ như in hình ảnh Lâm Khấu Khấu ngồi trước cửa sổ sát đất ngắm hoa anh đào.

Thế mà giờ đây, chúng lại trở thành quá khứ không đáng nhìn lại của cô.

Hạ Sấm biết mình không nên hỏi, nhưng cuối cùng vẫn không kìm được thốt ra miệng: “Vậy tôi là gì với chị?”

Cậu có khuôn mặt góc cạnh khiến người đối diện cảm thấy rất sắc sảo, thế mà giờ đây lại rủ mi cụp mắt, nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm túc, thậm chí trong ấy còn thấp thoáng nỗi buồn khó nói.

Lâm Khấu Khấu chợt nghĩ…

Có lẽ Triệu Xá Đắc nói không sai, cô tồi thật.

“Năm ấy Hàng Hướng tuyển người, tôi đến phỏng vấn, người phỏng vấn tôi là chị.” Hạ Sấm thôi nhìn cô, bình thản kể lại chuyện quá khứ, “Tôi vẫn còn nhớ xếp trước tôi là một người bạn đại học, lúc đi ra đã bị chị mắng phát khóc, vì lẽ đó mà ngay từ lúc chưa phỏng vấn tôi đã thấy rất mất cảm tình với chị. Sau khi vào Hàng Hướng, nghe người ta bảo chị là khối u ác tính của ngành, kẻ thù HR, rất chuyên quyền độc đoán thì ấn tượng với chị càng tệ hơn.”

Lâm Khấu Khấu nói: “Hồi ấy cậu có bao nhiêu bất mãn là viết hết lên mặt, chẳng muốn giả vờ giả vịt, không nói thì tôi cũng biết.”

Hạ Sấm bật cười bảo: “Sau đó những người vào công ty cùng đợt với tôi bao gồm Cố Hướng Đông đều nhanh chóng chốt được đơn hàng. Chỉ có tôi vì một đơn mà cố sống cố chết gần hai tháng trời, còn đắc tội với một mớ người mà vẫn không hoàn thành nổi, biến thành trò cười cho cả công ty. Hôm ấy tôi đã nghĩ chắc tôi không hợp làm headhunter nên muốn từ chức. Nhưng lúc đi ngang qua phòng nghỉ, lại nghe chị nói với người ta là mình ghét nhất ứng viên nói dối.”

Lâm Khấu Khấu hỏi: “Có à?”

Hạ Sấm nói chắc nịch: “Có. Chị còn nói công ty sẽ tham chiếu rất nghiêm ngặt mà ứng viên nói dối chứng tỏ nhân phẩm có vấn đề, một khi bị phát hiện sẽ rất nghiêm trọng. Headhunter là bên tìm người cho công ty khách hàng nên đôi khi ứng viên nói dối là vì không tin tưởng headhunter. Vậy nên với headhunter mà nói thì năng lực nhận biết một người có nói dối hay không rất quan trọng.”

Lâm Khấu Khấu hỏi: “Đây không phải là lẽ thường sao?”

Hạ Sấm nói: “Với tôi thì lúc đó không phải. Nhất là khi tôi đã giới thiệu nhiều ứng viên như vậy trong đó có hai người nhận được offer mà lần lữa mãi không chịu đi làm, chỉ viện cớ với tôi, mãi tôi không nhận ra họ đang nói dối. Sau đó tôi tìm được một ứng viên thực sự muốn vào công ty đó làm thì chốt được đơn ấy, xong lúc thành công thứ lóe lên trong đầu tôi không phải là niềm vui chiến thắng, mà nghĩ chị vốn có văn phòng riêng, có trợ lý riêng, việc gì phải đi ra chỗ phòng nghỉ để bàn bạc chuyện chuyên môn với người khác, lại còn vô tình để tôi nghe thấy nữa?”

Lâm Khấu Khấu nói: “Tôi không nhớ rõ.”

Có vẻ như Hạ Sấm không nghe thấy, tiếp tục kể: “Hôm sau trong cuộc họp đột xuất, tôi cứ tưởng thấy tôi chốt được đơn đó thì chị sẽ bày tỏ thái độ gì đó. Không ngờ chị chỉ nhắc chung với đơn của những người khác, bởi vậy tôi cho rằng mình đã nghĩ nhiều, nhưng sau đó khi vô tình nói chuyện với người phụ trách tuyển dụng của phòng HR, tôi mới biết hóa ra mình vốn trượt phỏng vấn, nhưng chị đã dặn người bên phòng nhân sự giữ CV của tôi lại, bảo chị muốn tôi vào.”

Rốt cuộc Lâm Khấu Khấu cũng im lặng.

Hai tháng không chốt được đơn nào khiến Hạ Sấm nhận ra việc trở thành headhunter không hề đơn giản, không phải cứ là sinh viên ưu tú trong trường là sẽ thuận lợi ở lại đây. Đồng thời, cậu cũng nhận ra nếu Lâm Khấu Khấu giành được vị trí cao như vậy trong ngành thì dù danh tiếng có tệ cỡ nào chăng nữa thì cũng phải có bản lĩnh mà cậu không thể kinh thường được.

Sự ngông nghênh của cậu trai trẻ đã bị mài mỏng đi một lớp.

Thế mà cậu lại còn phát hiện nhờ cái người mà cậu ghét mà cậu mới vào được công ty này.

Cho đến hiện tại, Hạ Sấm vẫn nhớ như in cái cảm giác bối rối phức tạp ấy, lúc này mới nhìn cô nói: “Hồi ấy tôi rất ngạo mạn, cứng đầu, chẳng buồn che giấu chuyện tôi ghét chị, cho nên suốt mấy năm qua tôi vẫn luôn muốn hỏi chị là vì sao chị lại tuyển tôi?”

Lâm Khấu Khấu thuận miệng đáp: “Chắc vì cậu có tiềm năng.”

Hạ Sấm mỉm cười, dùng nụ cười nhạt để giấu đi cô đơn nơi đáy mắt, nói: “Lâm Khấu Khấu, chị ghét người khác lừa dối chị thế mà chị lại không chịu nói thật, chị chẳng qua cũng chỉ là đồ dối trá!”

Lâm Khấu Khấu: “…”

Cô sững người, bình tĩnh nhìn cậu chằm chằm.

Hạ Sấm chợt thấy tim mình như bị ngâm nước đá mà vẫn cố đập, gắng gượng dùng lòng nhiệt thành chống đỡ rét buốt bủa vây, cảm thấy vô cùng khó chịu.

Cậu như biến thành cậu trai ngây ngô ngày xưa.

Dẫu trong mắt chất chứa đầy chênh vênh nao núng, nhưng lại nhìn đời đầy hung hăng chấp nhất, chẳng hợp với ai, trong mắt chỉ có mình cô, nói gằn từng chữ một: “Chị không xem trọng tài năng của tôi, chị chỉ thương hại tôi thôi.”

Lúc ấy Hạ Sấm vừa mới tốt nghiệp đại học với thành tích xuất sắc, trong nhà cũng có quan hệ nên mong cậu thi công chức hoặc vào làm nhà nước.

Nhưng cậu không muốn thế.

Đấu tranh với gia đình mãi không thành, cuối cùng cậu chán nản bỏ nhà ra đi, nhưng đến Thượng Hải chẳng hề thuận lợi. Lúc ấy hầu như kỳ tuyển dụng của các công ty lớn đều đã qua, những cơ hội còn lại mà cậu chỉ có thuộc hai dạng: Hoặc là cậu không ưng, hoặc người ta chướng mắt cậu. Cho nên dần dà cậu thấy hoang mang, liệu rằng mình sẽ đi con đường nào, sống cuộc đời ra sao.

“Thế nên tôi mới muốn thử làm headhunter, tôi muốn biết ngươi khác chọn con đường nào, sống cuộc đời ra sao.” Đài phun nước đã ngừng, gió đêm vờn qua, chỉ còn tiếng nước khe khẽ hoà vào giọng Hạ Sấm, nghe có vẻ mơ hồ, “Hôm phỏng vấn chị hỏi nhà tôi ở đâu, tôi trả lời rất qua loa. Chỉ hỏi vì sao tôi muốn làm headhunter, tôi cũng chẳng để tâm mấy. Sau đó chị hỏi tôi là bố mẹ tôi có đồng ý cho tôi theo nghề này không.”

Lúc đó cậu cảm thấy người phỏng vấn mình thật đáng ghét, từng câu từng chữ của cô đều mang ý xúc phạm.

Nhưng giờ nghĩ lại mới thấy…

Rõ ràng khi ấy Lâm Khấu Khấu đã nhận ra quan hệ giữa Hạ Sấm và người nhà không ổn, cũng lờ mờ đoán ra chuyện người nhà không ủng hộ lựa chọn của cậu, thậm chí cô còn nhận ra cậu lúc nào cũng xù lông như một con nhím, không hề biết phép đối nhận xử thế cơ bản của một headhunter.”

Nhưng cô vẫn cho cậu một công việc.

Sau đó, cô còn điều cậu vào tổ dự án của mình.

Tất nhiên là Cố Hướng Đông không phục.

Trong công ty có vài tin đồn nhảm nhí, bảo Hạ Sấm chẳng có tài cán gì, chẳng qua là được Lâm Khấu Khấu thiên vị mà thôi.

Hạ Sấm chưa từng để ý những lời chỉ trích của người khác về mình, chỉ xem như gió thoảng ngang tai. Nhưng mấy câu kia lại khiến cậu thao thức không ngủ được.

Ngẫm kỹ lại thì không phải vì những câu nói đó trúng tim đen của cậu, mà vì nhắc tới Lâm Khấu Khấu.

Cậu không muốn nghe người khác chửi bới cô chút nào.

Vậy nên dạo ấy, tuy ngoài mặt cậu không đả động gì đến chuyện này, nhưng lại âm thầm hạ quyết tâm nghiêm túc làm việc hơn bất cứ ai, cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất để vượt mắt Cố Hướng Đông nhằm chứng tỏ bản thân.

Cậu không muốn vì mình mà người khác nghi ngờ mắt nhìn người và khả năng phán đoán của cô.

Cậu muốn trở thành con Thiên Lý Mã để chứng minh cô là một Bá Nhạc đủ tư cách.

Cậu muốn trở thành quả Snitch vàng để chứng minh cô là một headhunter xuất sắc.

“Chẳng phải tôi là tác phẩm hoàn hảo mà chị tự tay nhào nặn à?” Yết hầu của Hạ Sấm nhấp nhô lên xuống, dường như cậu đang cố gắng đè nén cảm xúc nào đó, giọng trầm hẳn đi: “Thế sao giờ chị không hề lưu luyến, nói đi là đi.”

Lâm Khấu Khấu suy nghĩ rất lâu mới chậm rãi nói: “Tôi tưởng sau khi Triệu Xá Đắc nhắn ý tôi cho cậu hay thì cậu phải biết rõ rồi chứ.”

“Mỗi câu chị đã biết à?” Cô không nhắc thì thôi, vừa nhắc là mắt Hạ Sấm chợt đỏ ngầu, cả người căng như cây cung, cười khẩy hỏi: “Lâm Khấu Khấu, kể từ ngày đầu tiên tôi thích chị, chị đã biết rồi phải không?”

Đương nhiên là không.

Lâm Khấu Khấu cụp mắt xuống.

Hạ Sấm nhìn cô, chỉ thấy nực cười, thấy bản thân quá đỗi nực cười: “Trước kia chị làm bộ không biết, giờ lại bảo chị đã biết. Thế những năm qua là gì? Vì tôi có ích nên không cần nói rõ ra. Giờ vô dụng rồi, hoặc nói đúng hơn là giờ chị không muốn dùng tôi nên nói toẹt ra để tôi thức thời tự cút đi à?”

Lúc bảo Triệu Xá Đắc chuyển lời hộ, cô đã biết có lẽ nghe xong cậu sẽ rất khó chịu.

Nhưng cô buộc phải nhẫn tâm hơn lúc nào hết.

Lâm Khấu Khấu không phủ nhận mình là một kẻ thực dụng, chỉ nói: “Trước kia cậu không hiểu rõ tôi là người như thế nào, giờ chắc rõ rồi nhỉ? Lúc còn ở Hàng Hướng tôi coi trọng kết quả, muốn đạt thành tích cao. Tôi muốn có một cấp dưới nghe lời và tốt hơn hết là không có nhiều tham vọng. Cậu phù hợp hơn Cố Hướng Đông nhiều nên tôi chẳng có lý do gì mà chọn người khác, cũng không có lý do gì để xé toạc bức tường giấy giữa chúng ta. Nhưng bây giờ đúng như cậu nói đấy, tôi không cần cậu nữa.”

Hạ Sấm quả thực không thể tin nổi cô có thể thốt ra những lời như thế: “Trong mắt chị tôi chỉ là công cụ thôi sao?”

Lâm Khấu Khấu đáp: “Do cậu quá coi trọng tôi đấy chứ.”

Cô dính nhiều tai tiếng trong ngành như thế là có lý do cả.

Câu nói của cô như lưỡi dao đâm thẳng vào tim Hạ Sấm, cậu đau đớn hoảng loạn giây lát rồi mới chầm chậm mở miệng: “Hoá ra chị vẫn luôn biết rõ chuyện tôi thích chị, nhưng chưa từng cân nhắc đáp lại, dẫu chỉ một chút phải không?”

Lâm Khấu Khấu định nói là cô không biết.

Nhưng lời đến miệng lại biến thành: “Phải.”

Cô nhìn Hạ Sấm, buông một câu nhẹ bẫng và lạnh lùng: “Cậu là cấp dưới, là đàn em của tôi mà tính tôi luôn không thích nhìn lại phía sau.”

Lâm Khấu Khấu luôn tiến về phía trước không bao giờ dừng bước, như thể không biết mệt mỏi và cũng không thích nhìn lại.

Với mọi chuyện là như thế.

Mà với mọi người cũng thế.

Cuối cùng Hạ Sấm đã bị cô làm tổn thương sâu sắc, lùi ra sau hai bước, chăm chú nhìn cô hồi lâu, bỗng bật cười thành tiếng: “Cấp dưới, đàn em, không nhìn lại phía sau…”

Đúng rồi, sao cậu lại quên chứ…

Từ lúc vào Hàng Hướng, cậu vẫn luôn đứng sau Lâm Khấu Khấu.

Cô như mặt trời rực rỡ lóa mắt trên cao, không thể nhìn gần, bất cứ ai vừa liếc mắt là cũng trông thấy hào quang của cô. Không ai để ý sau lưng cô có gì, mà ngay chính cô cũng không thèm nhìn lại. Bởi vì những ai đứng sau lưng cô đều không thể trở thành đối thủ.

Nếu chưa từng nhìn thấy thì thích thế nào được?

Lâm Khấu Khấu nói: “Xin lỗi, nhưng tôi vẫn muốn nói với cậu là chuyện quá khứ đã qua rồi, hãy buông tha bản thân đi. Cậu cũng nên có một khởi đầu hoàn toàn mới.”

Hạ Sấm hỏi: “Nên chị sẽ không quay về?”

Lâm Khấu Khấu: “Không.”

Hạ Sấm từ từ lùi lại một bước, bỗng thấy một năm chờ đợi của mình chẳng khác gì trò cười: “Lâm Khấu Khấu, chị có từng nghĩ rằng người khác đứng sau chị không phải vì họ chỉ có thể làm thế, mà vì họ nguyện ý làm thế không?”

Lâm Khấu Khấu nhìn cậu chòng chọc, thầm nghĩ: Tôi từng nghĩ rồi chứ, và vẫn luôn biết rõ.

Có điều…

Cô mỉm cười, thốt ra câu nói y hệt một năm về trước: “Về đi, tôi không đáng đâu.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.