◎ Cùng nhau già đi◎
Trong tiết mục cuối cùng cả ba tổ đều phải đối mặt với ba sự lựa chọn.
Cửa bên trái là màu đỏ, cửa bên phải là màu xanh lam và cửa ở giữa là màu vang.
Sau mỗi cánh cửa đều là những con đường đi khác nhau mà họ buộc phải đối mặt.
Nhưng vẫn phải dựa vào quy tắc cũ, sự lựa chọn dựa vào số đậu vui vẻ mà fans tặng.
Tổ tiết mục không tiết lộ bất cứ manh mối nào, tất cả quyết định bởi màu sắc yêu thích của fans.
Màu sắc tượng trưng của Giang Chi là màu xanh lam cho nên đội “Kẹo Gừng đương nhiên cũng sẽ chọn bước vào cánh cửa màu xanh lam.
Dưới sự chỉ dẫn của đạo diễn, Đường Chi và Giang Chi cùng nhau đi về hướng bên phải.
Đường Chi nhỏ giọng chê: “Ông đạo diễn làm cái gì thế, cứ phải chơi bí mật thế mới chịu.”
Giang Chi cầm tay cô và phỏng đoán một cách hợp lý: “Xác suất lớn sẽ có tình tiết giật gân đó.”
Bọn họ chỉ quay có một ngày, mặc dù nội dung nhiều nhưng cũng rất vui.
Vì phần kết thúc của tập phiên ngoại mà tổ tiết mục cực kỳ thích làm những phân đoạn giật gân này.
Đường Chi nương theo dòng suy nghĩ của Giang Chi mà cảm thấy vô cùng ghét bỏ mấy thứ giật gân gì đó.
Cô đưa hai tay lên trước ngực tạo thành hình chữ X tỏ ý không được.
“Vậy em không khóc ra nước mắt mất.” Cô tiếp tục thì thầm với Giang Chi: “Lúc nào cần cảm động lúc nào không em đều trải qua cả rồi, nếu lát nữa em không khóc được thật thì có phải diễn kịch không?”
Hơn nữa camera còn ở ngay đó nên cô thực sự chẳng muốn khóc chút nào cả. Cô và Giang Chi đã trải qua quá nhiều chuyện trong quá khứ mà chỉ cần nhớ đến là ướt đẫm khóe mắt rồi. Bây giờ cô chỉ muốn ngày nào cũng cười thật tươi với anh cũng như với tất cả khán giả.
Nhưng nếu giờ phải làm mấy chuyện giật gân đó cô mà không khóc thì chẳng phải thể hiện ra bọn họ quá gà hả?
Vậy sao được chứ?!
“Không cần đâu.” Giang Chi nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Có rất nhiều cách thể hiện sự xúc động không nhất thiết phải vui đến mức bật khóc.”
“Phải rồi.”
Đường Chi vô cùng tán thành.
Cô đã thẳng thắn nói cho anh cách nghĩ của bản thân nếu cứ tiếp tục ra vẻ thì quá giả dối.
Hai người cùng nhau bước vào căn phòng nhưng cả phòng trống trơn chỉ có một bộ thiết bị livestream và hai ghế ngồi.
Đường Chi cảm thấy vô cùng kỳ lạ: “Ý gì đây, họ muốn chúng ta phát sóng trực tiếp à?!”
[Đúng đó, đúng đó! Chi Chi có nhìn thấy em không?]
[Thì ra cánh cửa màu xanh là phát sóng trực tiếp! Mọi người chọn đúng rồi!]
[A a a vợ chồng “Kẹo Gừng” đã ngồi ngay trước mặt tui mà tui không nghĩ ra được câu nói nào hay ho để thu hút sự chú ý của họ! Tức quá đi mất!]
Giang Chi vô cùng ân cần kéo ghế giúp Đường Chi rồi mới cùng nhau ngồi xuống.
Sau khi ngồi lên ghế Đường Chi mới chú ý đến những bình luận bay đầy trên màn hình phát sóng trực tiếp.
Giang Chi điềm nhiên ngồi xuống bên cạnh cô.
Hai người không hề chú ý đến động tác nhỏ này nhưng lại làm cho phát sóng trực tiếp điên cuồng hô to CP bọn họ đu real thật rồi.
Tình yêu của Giang Chi dành cho Đường Chi luôn ẩn giấu trong tất cả các chi tiết nhỏ nhặt. Chính vì điều này nên fans CP sẽ không bao giờ bỏ qua những hành động xảy ra giữa hai người bọn họ.
Bình luận đã nổi đầy che kín màn hình Đường Chi nhìn hoa cả mắt phải nhẹ giọng nói: “Các bạn gửi chậm thôi nào, nếu không mình sẽ không đọc được hết đâu.”
Cô vừa nói vừa tiến gần lại màn hình muốn tìm kiếm vài thông tin giữa hàng đống bình luận trên đó.
Mọi người nhìn gương mặt trắng nõn không tì vết của cô ngay trước màn hình cảm thấy trắng trẻo lại sạch sẽ. Đôi mắt hạnh long lanh của Đường Chi chớp chớp mang lại một chút cảm giác ngây thơ và vô tội.
[Aa! Chi Chi ơi giết em đi!]
[Khuôn mặt này đúng là đỉnh không còn gì hơn nữa, ăn gì mà mặt đẹp vậy trời!]
[Bạn có thể mãi mãi tin tưởng vào nhan sắc của Đường Chi, mỹ nữ chính là đẹp như thế đấy!]
Đường Chi vốn muốn nhích lại chút để thăm dò nhưng bình luận thực sự trôi quá nhanh khiến cô không đọc được gì cả. Cuối cùng ánh mắt cô bị filter bên trong màn hình phát sóng trực tiếp hấp dẫn, cô di chuyển chuột chạm vào một cái filter có trên đó.
Nhưng ấn một cái vẫn không thấy có thay đổi gì cả.
Cô kiên nhẫn đợi thêm hai giây nhưng trên màn hình vẫn không hề xuất hiện bất cứ hiệu quả đặc biệt nào.
“Chuyện gì vậy nhỉ?! Sao không thấy hiện filter?!”
Đường Chi quay đầu muốn hỏi Giang Chi rốt cuộc xảy ra chuyện gì thì màn hình chợt lóe một cái.
Khóe mắt cô liếc qua màn hình giống như có gì đó vừa bay qua.
Đến lúc quay đầu đã nhìn thấy gương mặt vốn dĩ thuộc về Giang Chi hiển thị ở trên màn hình nay đã đổi thành ngũ quan của cô.
Góc cạnh của Giang Chi có thêm một chút nhu hòa thuộc về phái nữ, mắt ngọc mày ngài vừa yểu điệu nhưng không kém phần mạnh mẽ.
Còn ngũ quan anh xuất hiện trên mặt của Đường Chi lại lộ ra vài phần giống với cương thi ngày xưa nhìn vô cùng buồn cười.
???
Cái quần què gì vậy?!
Cái này… là đổi mặt cho nhau đó hả?!
Cả Đường Chi và những người đang xem phát sóng đều không thể nhịn được bật cười thành tiếng.
[Hahahaha, Chi Chi như là chồng của anh Chi luôn rồi!(1)”
[Má ơi anh Chi quyến rũ quá đi! Mỹ nữ ơi em có thể!]
[Mé buồn cười quá, có khi hôm nay tui phải bỏ mạng tại cái livestream này vì cười nhiều quá mất thôi!]
[Vẻ mặt bất đắc dĩ của anh Chi trên đầu Đường Chi bất ổn quá, hahaha tui phải điên cuồng chụp màn hình lại đây!]
Đường Chi cười đau cả bụng, thiếu chút nữa là xỉu luôn.
Bây giờ filter đỉnh thế rồi cơ à?
Đến cả đổi mặt người cũng tạo ra được luôn!
Đợi cô cười đủ rồi mới nhìn về phía Giang Chi, đưa tay ra nâng cằm anh giọng nói có vài phần đùa giỡn: “Vợ ơi gọi một tiếng chồng nghe thử đi.”
[Hahaha! Cứu mạng! Chắc chắn Chi Chi là đứa cầm đầu fans cuồng anh Chi!]
[Anh Chi kiểu: Gọi chồng? Không có cửa đâu, cửa sổ cũng không có!]
[Chi Chi: Thăm dò bờ vực nguy hiểm.jpg]
Giang Chi nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nghịch ngợm của cô, giọng điệu thân mật hỏi: “Hửm?”
Đây là điềm báo cái bẫy của anh trả lại cô.
Nhưng Đường – chỉ sống một ngày – Chi đã đẩy bầu không khí lên đến mức này nếu anh không trả lời thì chẳng mất mặt lắm hả?
Vì vậy cô dùng cánh tay còn lại vụng trộm kéo tay áo anh ở dưới bàn tỏ vẻ làm nũng.
Mau gọi đi mà.
Em muốn nghe~
Giang Chi nhận được ám hiệu, anh nhẹ nhàng cào một cái vào lòng bàn tay của cô có chút ngứa ngáy.
Đường Chi rụt tay lại bèn nghe thấy anh thỏa hiệp một cách bất đắc dĩ gọi cô: “Chồng ơi.”
Dù tiếng “chồng ơi” này vô cùng bình dị không chút gợn sóng, so với ngữ điệu ngày thường cô gọi anh còn kém xa hơn rất nhiều.
Nhưng lại thỏa mãn lòng hư vinh bé nhỏ của cô, giống như lúc nổ pháo hoa rực rỡ “bùm” một cái. Con người bé nhỏ trong lòng đang chống nạnh cười hahaha vì đạt được mục đích.
[Hahaha cười chết mất thôi!]
[Anh Chi có cần chiều cô ấy thế không vậy?!]
[Câu chồng ơi này vừa thốt ra thì tui cũng đi luôn rồi! Aaaa]
[Đố kị làm tui thay đổi 360 độ rồi, đến câu vợ ơi để tui gọi trước nha: Hi, vợ ơi!]
Đường Chi nghịch cái filter này vô cùng vui vẻ.
Một giây sau, cô tiếp tục ấn thử vào filter khác xem thử.
Trên màn hình gương mặt cô và Giang Chi đã được đổi trở về nhưng lại biến dạng thành mắt nhỏ như hạt đậu, mũi tẹt, khuôn mặt to như mâm luôn.
“Hahahaha!”
Cả Giang Chi cũng không trốn được độc thủ của các filter này. Dùng cái hiệu ứng này vè mặt đẹp trai ngây thơ vô số tội không còn nữa mà chỉ sót lại cảm giác chất phác vui vẻ.
Đường Chi cũng như vậy, cô nhìn mình trong màn hình hoàn toàn không thể chấp nhận nổi gương mặt như vậy. Cô kêu lên một tiếng nhanh chóng ấn vào cái filter tiếp theo.
Bình luận hiện trên đó đều đang cười hahaha.
[Nhìn thấy gương mặt của trai xinh gái đẹp cũng không thể cứu được từ tay filter này, tôi yên tâm nhiều rồi.]
[Chỉ cần dùng filter này tui có thể giống với Chi Chi rồ. Đầu chóa.jig]
[Hahahaha vỏ bọc mỹ nữ của Đường Chi có chút nặng quá rồi! Mau lưu lại tui muốn nhìn cái này.]
Phản kháng vô hiệu, lần này Đường Chi đã chọn được một filter xinh đẹp.
Trong màn hình cánh hoa đào bay đầy trời, hiệu ứng màu da làm ngũ quan của hai người bị sai lệch. Nhưng không khí lại rất tốt, Đường Chi vô cùng hài lòng bóp méo tạo hình xinh đẹp của mình trước camera.
Cô nhìn toàn bình luận khen ngợi, quay đầu đắc ý nhìn Giang Chi: “Em làm một trò ảo thuật cho anh xem nhé?”
Giang Chi nhếch lông mày: “Hả?”
“Hay mà anh nhìn kĩ nhé!”
Đường Chi quay lại chỉnh filter, học giọng điệu của vương hậu trong Nàng bạch tuyết và bảy chú lùn.
“Gương kia ngự ở trên tường, thế gian ai đẹp được dường như ta?!”
“Anh nhìn này, đáp án chắc chắn sẽ toàn tên của em.”
Ỷ vào trong phát sóng trực tiếp toàn fans của cô cho nên mới có thể nói ra lời lẽ hùng hồn như thế.
Mọi người vô cùng phối hợp tranh giàu nhau gõ tên của cô ra, khen ngợi cô không ngớt lời.
[Đường Chi đẹp nhất! Đường Chi đẹp nhất thiên hạ này! Không cho phép phản bác!]
[Đẹp Đẹp Đẹp!]
[Mỹ nữ thúi Chi Chi!]
[Cả thế giới này em là người đẹp nhất!!]
[Hahaha Thật ra người tui muốn nói là anh Chi.]
[Lầu trên đừng nói thế chứ tui cũng muốn bỏ cho anh Chi một phiếu!]
Giang Chi nhìn thấy những lời như vậy khóe môi giần giật còn Đường Chi rất không phục. Dù có là chồng thật đi chăng nữa nhưng danh hiệu người đẹp nhất thế gian cô vẫn muốn tranh biện một chút: “Người nói Giang Chi đẹp hơn tui sau này có rút thưởng phải block hết!”
[Hahaha đủ rồi nha.]
[Quỷ ấu trĩ Chi Chi!]
[Được rồi được rồi, Chi Chi đẹp nhất!]
[Nhìn tui giống người sẽ vì mấy lần rút thưởng mà cúi đầu hả? Xin lỗi tui thế đó!! Tui tuyên bố Đường Chi đẹp nhất! ]
Lần này toàn màn hình đều là bình luận khen cô, Đường Chi chỉ vào đó tự hào: “Anh nhìn xem.”
Ảo thuật mà cô biểu diễn cũng được chứ nhỉ?!
Cô không ngừng nháy mắt với anh, ý chỉ anh có thể khích lệ một câu.
Giang Chi câu môi cười: “Ừm, giỏi lắm.”
Anh nói: “Chi Chi là người con gái đẹp nhất trên đời.”
Điên hơn cả Đường Chi là còn có cả mọi người xem phát sóng…
[Aaaaa! Anh cứ chiều cô ấy như thế hả! Xem xem được chiều đến mức nào rồi kìa! Đầu chóa.jpg]
[Đúng đó! Trả kính râm đây cho bọn tui. Chỉ trỏ.jpg]
[Gâu gâu, cái đống cẩu lương này đè chết tui rồi!]
Đúng lúc này, trong phòng xuất hiện hai thợ trang điểm đi đến.
“Trang điểm gì thế?!”
Hôm nay Đường Chi trang điểm nhẹ, người trang điểm cho cô cười rất tươi nhưng vẫn không để lộ ý đồ của tổ tiết mục: “Đợi chút nữa là biết rồi.”
Đường Chi đoán mò: “Mọi người muốn tổ chức một vũ hội hóa trang hả?”
Tất cả mọi người đang xem cũng tò mò đoán xem rốt cuộc bên ê-kíp muốn làm gì.
Nhưng hai thợ trang điểm chỉ cười không nói gì cả, bên tổ tiết mục cố ý để Giang Chi và Đường Chi ngồi quay lưng lại với nhau để không ai nhìn thấy gương mặt của đối phương.
Đây đồng nghĩa với việc hai người thợ trang điểm sẽ không trang điểm một cách bình thường.
Đường Chi thuận theo mạch suy nghĩ này, ánh sáng trong đầu chợt lóe: “À tôi biết rồi, đây là muốn trang điểm tôi thành con trai còn anh ấy thành con gái đúng không?!”
[Cũng có thể lắm!]
[Không phải lúc nãy Chi Chi cũng chọn cái filter như vậy hả! Cái này có khả năng lắm nha!]
[A a a, anh Chi quyến rũ phiên bản đời thực, tui thích!]
[Vậy Chi Chi biến thành anh Chi hả? Hahahah! Mong chờ ghê!]
Ánh mắt Giang Chi quét qua bàn trang điểm, trên đó hầu hết đều là những màu tối.
Trong lòng anh mơ hồ hiện ra vài suy đoán.
Hai người không nhìn thấy mặt nhau mà cũng chẳng có kính để soi, trong lúc trang điểm không biết được bản thân có bộ dạng gì.
Nhưng những người xem phát sóng trực tiếp lại có thể nhìn thấy từng chút một những thay đổi trên gương mặt của bọn họ.
[Sao lại là cái này?!]
[Trời ạ… Ê-kíp cũng quá là…]
[Huhuhu nhìn mà có chút muốn khóc ghê!]
Hai người ngồi trên ghế quay lưng về phía đối phương tùy ý để thợ trang điểm tiếp tục công việc trong im lặng.
Trong căn phòng chỉ còn lại tiếng động khẽ khàng của hai thợ trang điểm.
Dưới hoàn cảnh này dễ làm cho người ta nảy sinh một loại cảm giác…
Toàn thế giới này chỉ còn sót lại bản thân mình và người bên cạnh.
Giang Chi ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng không hiểu sao lại thấy không yên.
Tình cảnh này làm anh nhớ đến lúc quay kỳ thứ sáu của chương trình ngày đó.
Cũng là loại tâm tình này để anh chuẩn bị đón chờ một màn cuối cùng kia….
Lần này, anh cũng mong chờ…
“Xong rồi.”
Lúc hai thợ trang điểm ra ngoài tròn phòng chỉ còn sót lại hai người bọn họ. Hai người có thể quay người nhìn đối phương, cô vui mừng xoay người lại thì trước mắt chính là vẻ mặt của Giang Chi lúc đã về già.
Góc cạnh của người đàn ông vẫn đẹp trai như thế chỉ là lông mày đã phủ thêm vết tích của thời gian.
Trang điểm giống y như thật vậy, thậm chí trên trên mặt còn điểm thêm vài đốm nâu thường xuất hiện trên mặt của người già.
Ria mép của anh được điểm thành màu trắng, lúc cười lên còn xuất hiện cả nếp nhăn.
“Chi Chi.”
Đường Chi không kịp chuẩn bị cứ vậy sững sờ tại chỗ đối diện với gương mặt này của anh.
Nếu Giang Chi như vậy cô nhất định cũng sẽ được trang điểm thành lúc về già.
Cô không thể tưởng tượng nổi gương mặt đó của bản thân.
Đường Chi là một người rất chú ý đến vẻ bề ngoài của bản thân, cô không thể chấp nhận nổi gương mặt đó trước camera.
Lòng tự trọng cùng với sự kiêu ngạo của cô đánh đổ lớp phòng tuyến cuối cùng, hoàn toàn sụp đổ.
Càng làm cô cảm thấy tan vỡ hơn chính là cả Giang Chi và quần chúng cả nước nhìn thấy bộ mặt xấu xí của bản thân lúc này.
Đường Chi hét lên một tiếng cả người run lẩy bẩy, đưa tay muốn che lại gương mặt của mình.
Giang Chi bước đến nắm lấy tay cô bỏ xuống: “Là trang điểm đẹp, Chi Chi.”
Đường Chi căn bản không nghe lọt tai, dùng lực đưa tay che mặt: “Em không nhìn đâu!”
“Em xấu lắm đúng không Giang Chi.”
Cô hoàn toàn không muốn đặt bản thân bên cạnh cái chữ này.
Nhưng giờ phút này cô rất lo lắng để anh nhìn thấy gương mặt xuống sắc của bản thân.
Tổ tiết mục chính là muốn làm cái quỷ này hả?!
Có phải muốn biến chương trình yêu đương thành chương trình kết hôn luôn không?
Cô tức giận đến mức đỏ cả mắt.
Mọi người đang xem trực tiếp thấy vậy liền thi nhau an ủi cô:
[Không sao đâu Chi Chi, dù có già Chi Chi cũng là bà già đẹp nhất thế gian.]
[Là người đều sẽ già đi thôi! Huhuhu nhưng tại sao nhìn thấy cảnh này tui lại muốn khóc quá.]
[Ê-kíp cũng thật là! Người ta vừa mới kết hôn đã làm ra chuyện này! Đúng là có độc aaaa!!]
Giang Chi ôm cô vào lòng:
“Không xấu chút nào, em rất đẹp.”
Cô nghĩ bản thân có nhiều khuyết điểm như vậy, gương mặt chính là ưu thế lớn nhất nhưng già rồi sẽ chẳng còn gì nữa.
Giang Chi vỗ nhẹ lên vai cô cười nói: “Cảm động đến khóc thì không có nhưng tức đến khóc thì có thật rồi này.”
Đường Chi bị nói trúng tim đen gương mặt già nua đỏ lên, vỗ một cái thật mạnh lên vai anh: “Có đáng ghét không cơ chứ!”
Cô đã buồn thế này rồi anh còn trêu cô nữa.
Rõ ràng cũng có cảm động mà.
Anh nói mấy lời hay vậy sao không cảm động cho được.
Giang Chi nhân cơ hội này nắm lấy tay cô, hai bàn tay buông thõng xuống đan xem vào nhau.
Trên màn hình hiện lên hình ảnh hai người mái tóc hoa râm chạm vào nhau.
Đường Chi chỉ nhìn một cái là muốn xỉu.
Cô hỏi anh lại lần nữa: “Xấu lắm đúng không?”
Cô biết Giang Chi sẽ không nói lời có tình người đâu.
Dù anh có cố học hỏi đi chăng nữa nhưng đối mặt với một bà lão như cô bây giờ anh có thể nói gì chứ?
Anh mới không phải là người biết nói dối đến cả việc khen giả để lấy lòng người khác cũng không, lúc nãy còn làm cô tổn thương muốn chết.
Nhưng hôm nay ngay chính trong căn phòng này, trong ánh mắt đen như mực của anh không thể che dấu nổi tình yêu sâu đậm, có lẽ cả cuộc đời cô chẳng thể quên được ánh mắt này.
Anh nhìn cô cong môi cười khóe mắt hiện lên vài nếp nhăn, anh nói: “Anh không cần trẻ mãi không già.”
Gì vậy trời.
Câu này xứng đáng đánh giá một sao.
Ai vừa nói cô như thế nào đều đẹp vậy.
Đường Chi hít hít mũi rất muốn khóc.
Giang Chi vẫn cười, cứ như vậy nhìn thẳng vào đôi mắt cô. Mỗi câu mỗi chữ khẳng định vô cùng chắc nịch: “Nhưng anh sẽ mãi yêu em.”
Đến lúc không còn răng và cả đầu cũng bạc trắng.
Đến chết không thôi.
Nói mấy lời tình tứ như này không còn cảm động nữa, nhưng giờ phút này Đường Chi không thể kìm nổi rơi nước mắt.
“Ghét.” Cô duỗi tay ra tiếp tục đấm lên vai anh giống như vịt nhỏ có cái mỏ chuyên đi lừa dối. Nước mắt lạch cạch rơi xuống liên tục: “Đã nói không nói mấy lời làm người khác cảm động rồi.”
“Giang Chi, anh đáng ghét lắm!”
Làm em khóc anh có lợi gì à?
Thật xấu xa.
Giang Chi ôm cô vào lòng, bọn họ đã là vợ chồng trở thành một nửa quan trọng nhất trong cuộc đời của đối phương.
Anh cúi đầu hôn lên môi cô, không phải nụ hôn sâu lắng nhưng lại làm hai trái tim gần lại càng gần.
Lúc tách ra giọng Giang Chi đã khàn khàn.
Anh nhẹ nhàng giúp cô lau nước mắt: “Chúng ta không thể khống chế dòng chảy của thời gian nhưng chúng ta sẽ cùng nhau già đi cùng nhau trở nên xấu xí.”
Chỉ có thời gian mới có thể chứng minh lời anh nói đều xuất phát từ tận đáy lòng.
Từ giờ đón chờ tương lai từng ngày, từng ngày.
[Huhuhu tui cũng muốn khóc!]
[Cảm động quá đi mất, hy vọng hai người có thể hạnh phúc một đời. Dù có già cũng sẽ luôn bên nhau.]
Phiên ngoại trực tiếp của chương trình We are in love chính thức kết thúc ở đây.
Ba cánh cửa ba màu khác nhau tượng trưng cho những giai đoạn khác nhau của con người.
Lúc còn trẻ, trưởng thành và già đi.
Chúng ta đều là đứa trẻ ấu trĩ đến ngày nào đó thanh xuân của hiện tại chỉ có thể lực bất tòng tâm cúi đầu nghênh đón cái tuổi của buổi xế chiều.
Còn đời này tôi hy vọng có thể đi cùng…
Đi cùng anh suốt chặng đường từ thanh xuân bồng bột đến lúc mái tóc hoa râm.
Đợi đến tuần sau update bản biên tập lên vẫn phải để hai người trang điểm già nua để phỏng vấn riêng.
Lúc fans ấn vào xem phân đoạn đặc biệt này thì thấy Giang Chi đang mỉm cười đối diện với camera, bối cảnh đằng sau là màu tối đen.
MC hỏi anh: “Nếu như nhất định phải chọn một loại đồ vật để miêu tả hình tượng anh trong tim của Đường Chi thì anh sẽ chọn vật gì?”
Giang Chi nhìn thẳng vào Camera nói một cách dứt khoát: “Đường.”
MC: “Tại sao vậy? Vì là tên cô ấy?”
“Không phải.”
Bởi vì…
Giang Chi cong môi: “Trong cuộc đời nhạt nhẽo của tôi có người đã vụng trộm thêm vào một viên đường.”
Câu này là nội dung trong tình tiết của trò chơi anh nhìn thấy lúc trước.
Nhưng giờ phút này, khoảnh khắc này vô cùng chuẩn xác.
Sau khi gặp được cô ấy cuộc sống như mặt hồ yên ả của anh bắt đầu xuất hiện gợn sóng.
Có cả ngọt ngào.
Trước nay anh không thích biểu đạt mấy lời như vậy nhưng giờ phút này ngay trước mặt ống kính thổ lộ lời lẽ tâm tình.
Màn thổ lộ đến muộn một tuần này càng làm cho vô số fans gào thét trước màn hình.
[Ai nói anh Chi không biết nói mấy lời yêu thương hả? Nói hay là đằng khác đó biết chưa hả!!]
[Huhuhu ngày nào cũng ước có thể tìm được ông chồng như anh Chi!]
[Từ lúc ở bên Chi Chi, anh Chi trở nên cởi mở hơn nhiều.]
Kết thúc cuộc phỏng vấn MC mong Giang Chi có thể nói vài câu với Đường Chi.
Anh ngồi đối diện với camera im lặng rất lâu.
Lúc nhìn thẳng vào ống kính lần nữa ánh mắt anh như bầu trời sao sáng lấp lánh.
Anh muốn thể hiện tình yêu cháy bỏng của mình với cô nhưng lại vô cùng vụng về.
Lúc nói đến câu cuối cùng chất giọng nhàn nhạt đặc trưng của anh có thêm chút nghẹn ngào.
“Những ngày tháng sau này còn rất dài.”
“Nhưng chỉ mong có thể cùng em chầm chậm già đi. Điều này cũng chính là chuyện hạnh phúc nhất đời anh.”