Có vẻ như anh đã hiểu lầm thật rồi.
Cô cuống đến mặt mày đỏ bừng bừng, như không thể giải thích được, cũng không biết phải giải thích từ đâu.
Ngay lúc Tô Đào định lên tiếng, một luồng ánh sáng chói mắt cách đó không xa bất ngờ chiếu thẳng đến.
Tô Đào, “…”
Trần Gia Hữu, “…”
Ông chủ cầm đèn pin soi về phía bọn họ, vừa cười vừa nói, “Tôi vừa ra ngoài xem thử, hình như có chút trục trặc, sẽ có điện lại ngay thôi.”
Thấy hai người không nói lời nào, ông chủ bước đến hỏi han, “Không va phải chỗ nào chứ?”
Trần Gia Hữu rút tay lại, nhét một tay vào túi, cất giọng bình thản đáp lại, “Không có.”
Tô Đào xoa chóp mũi, không ừ hử gì.
Tầm 5 phút sau, điện đóm trong cửa tiệm đã có lại bình thường.
Cuối cùng, Tô Đào vẫn quyết định mua cái hộp nhạc kia.
Ông chủ đặt hộp nhạc vào một chiếc hộp xinh xắn, không quên dặn dò, “Bên ngoài trời đang lạnh, hai cô cậu nhớ giữ ấm nhé.”
Hai người bước ra khỏi cửa tiệm.
Tô Đào xách chiếc túi trên tay, đưa mắt nhìn thành phố A dần dần trở lạnh.
Bên ngoài đèn hoa rực rỡ, người qua đường vội vã lướt qua, chỉ có hai người họ đứng yên tại chỗ, mặc cho tiếng gió rít gào, giữa bọn họ lại là một sự yên tĩnh đến khó hiểu, cũng rất ấm áp và đẹp đẽ.
Trước khi lên nhà, Tô Đào vẫn quyết định tặng chiếc hộp nhạc kia cho Trần Gia Hữu.
“Anh nhận đi.”
“Dù sao cũng phải “có qua có lại” với anh chứ.”
Trần Gia Hữu im lặng vài giây, sau đó nhận lấy chiếc túi từ cô, khoé môi vẽ lên một đường cong xinh đẹp.
“Thật ra em không cần phải tính toán rõ ràng với tôi như thế đâu.”
Tô Đào ngước mắt nhìn anh.
Trần Gia Hữu, “Nếu được, lần sau đổi thành em hẹn tôi.”
Tô Đào mím chặt môi, đến khi cánh cửa thang máy đóng lại lần nữa, cô mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Lúc nãy cô căng thẳng đến độ tài ăn nói khéo léo vốn có cũng lặn mất tăm.
Thế nên…
Ý của anh là, sẽ còn có lần hẹn hò kế tiếp nữa chăng?
Tô Đào vừa về đến nhà liền đi tới trước tủ lạnh nốc hết một ly nước đá hòng làm dịu đi con tim đang rộn ràng xốn xang của mình.
Một lúc sau, cô chợt vỡ lẽ.
Chẳng lẽ đây chính là cảm giác rung động sao?
Trước khi đi ngủ, cô nhận được tin nhắn từ Ragin.
Ragin: Lần trước chỉ mới đọc được một nửa quyển Hoàng tử bé.
Đào mật: Tôi vẫn chưa ngủ. T.T
Ragin: Hửm?
Đào mật: Tôi đang suy ngẫm một chuyện cực kỳ quan trọng.
Ragin: Nói tôi nghe xem.
Tô Đào quyết định sẽ tạm thời giữ bí mật chuyện này, chờ đến khi cô tỏ tường tâm ý của bản thân, cô sẽ nói với Ragin.
Đào mật: Không vội, không vội, đợi tôi suy nghĩ thông suốt rồi sẽ nói cho anh biết sau.
Ragin khẽ cười: Xem ra là có bí mật rồi.
Đào mật: Một bí mật rất lớn, đợi qua vài bữa nữa tôi sẽ nói cho anh biết.
Ragin: Được, tôi chờ tin từ em.
Ngày hôm sau, Tô Đào nhận được điện thoại của Trình An Hoà.
Vì anh ta mới chuyển công tác đến đây, chưa có nhiều bạn bè, thế nên làm việc gì cũng khó khăn.
Trùng hợp là, chút “khó khăn” mà hôm nay anh ta gặp phải, vừa hay Tô Đào có thể giúp được.
Cô gọi điện cho một người bạn, dễ dàng giúp Trình An Hoà lấy được số điện thoại của người cần liên lạc.
Trình An Hoà cảm ơn không ngớt trong điện thoại một lúc lâu, Tô Đào nghe đến bất lực, “Không có gì, đây là chuyện trong khả năng tôi có thể giúp, hơn nữa anh còn là bạn của Lục Cách, Thịnh Ấu Di lại thân với tôi như thế, nên đây là chuyện phải làm mà.”
Trình An Hoà, “Ồ? Tôi còn tưởng cô sẽ nói vì tôi là bạn của cô chứ.”
Tô Đào, “… Dĩ nhiên rồi, anh cũng là bạn tôi mà.”
Trình An Hoà, “Hai người bọn họ tiến triển thế nào rồi?”
Tô Đào, “Anh hỏi hay lắm, theo tôi được biết thì hai người họ đã yêu nhau rồi.”
Trình An Hoà, “Lần trước khi thằng khỉ kia bảo cậu ta có một người mà mình đã thầm mến từ lâu thì tôi đã biết người đó chính là Thịnh Ấu Di. Ánh mắt cậu ta nhìn cô ấy rất khác, xem ra quả nhiên là tôi đã đoán trúng rồi.”
Tô Đào, “Không ngờ anh lại nhạy mấy chuyện tình cảm như thế, vậy anh còn đoán ra được gì nữa không?”
Trình An Hoà khẽ cười, “Tôi còn đoán được đêm nay cô sẽ ăn tối cùng tôi.”
Lúc ấy Tô Đào thật sự không muốn đi ăn cùng anh ta, nên đã uyển chuyển từ chối qua điện thoại.
Lại không ngờ…
Đến tối khi về tới nhà, cô bỗng trông thấy một bóng người khá quen mặt ở bên vệ đường.
Trình An Hoà đứng bên đường hút thuốc, trông thấy cô về thì hơi nhướng mày.
“Trùng hợp thật đấy.”
Tô Đào bước sang, nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới, “Tôi phải là người nói câu này mới đúng chứ, nếu không sao anh lại vô duyên vô cớ xuất hiện dưới lầu nhà tôi thế này.”
Trình An Hoà bị “bóc mẽ” không thương tiếc, phì cười thành tiếng, “Cô thông minh như thế, làm mấy trò mèo này của tôi không có đất dụng võ rồi. Khai thật với tôi đi, có phải mấy đối tượng theo đuổi cô trước đây đều không thể tiếp cận được cô có đúng không?”
Tô Đào gật đầu, “Đúng thế, chiêu này của anh quả thật không được cao minh cho lắm.”
Trình An Hoà, “Hết cách rồi, không hẹn được cô, tôi lại vô thức đi sang bên này, thầm nghĩ biết đâu lại gặp được cô thì sao. Xem ra hôm nay thần may mắn đã mỉm cười với tôi rồi.” Dứt lời, cánh tay vẫn luôn giấu sau lưng anh ta bỗng dưng duỗi ra phía trước, giả vờ làm ảo thuật biến ra một bó hoa hồng cực kỳ xinh đẹp đưa đến trước mặt Tô Đào, “Cũng may là tôi đã có chuẩn bị từ sớm.”
Chiêu này của anh ta đúng là vừa gây bất ngờ vừa tạo lãng mạn.
Tô Đào giật mình, nhìn về phía anh ta, “Đây là…?”
Trình An Hoà, “Tặng em một món quà bất ngờ, con gái đều thích hoa, tôi nghĩ em cũng thế.”
Tô Đào chần chừ một lúc lâu.
Cô thấy có vẻ như Trình An Hoà đã hiểu lầm chuyện gì rồi.
Trình An Hoà, “Sao thế, em không muốn nhận sao?”
Tô Đào, “Tôi nghĩ tôi nên giải thích với anh một chút, tôi giúp anh không phải vì…”
Không để cô nói hết câu, Trình An Hoà đã thẳng thừng ngắt lời cô, “Tôi biết em muốn nói gì, em chỉ đơn giản là nể tình bạn bè chứ không hề có suy nghĩ gì khác với tôi đúng không?”
Anh ta đã dành nói hết những lời cô muốn nói, Tô Đào ngớ người một lúc, sau đó lúng túng gật đầu, “Tôi đúng là có ý như thế.”
Trình An Hoà tặc lưỡi, “Em làm tôi bị tổn thương đấy. Em có thấy ông cụ ở đằng kia không? Đây là bó hoa cuối cùng của ông ấy. Tôi đây cũng có thể xem như đang làm việc thiện, vì nếu tôi không mua bó hoa này thì e rằng ông ấy sẽ phải về nhà rất trễ. Cũng chính vì quan hệ giữa chúng ta quá trong sáng nên tôi mới yên tâm tặng nó cho em, chứ nếu gặp mấy cô nàng khác thì e là đã làm ầm lên vì tôi tặng hoa ế cho người ta rồi.”
Tô Đào không khỏi bật cười trước cái trò mèo này của anh ta.
Cô phì cười, không kìm được lên tiếng, “Anh kiếm cớ cũng dở quá.”
Trình An Hoà thoáng ngẩn ngơ trước nụ cười của cô.
Vài giây sau, mặt anh ta cũng dần dần ửng đỏ.
“Ồ… dở lắm sao?” Anh ta ngại ngùng hỏi lại.
Trong một chiếc xe đang đỗ gần đó.
Trần Bối Lỵ tháo dây an toàn, khó hiểu nhìn sang Trần Gia Hữu đang ngồi bên cạnh.
“Anh, sao anh không xuống xe?”
Mấy đầu ngón tay của Trần Gia Hữu vẫn còn đặt trên vô lăng, đôi mắt hờ hững nhìn về phía trước.
Trần Bối Lỵ nương theo tầm mắt của anh mình nhìn sang.
Nơi đó có hai người đang đứng.
Trần Bối Lỵ vừa nhìn đã nhận ra đó chính là Tô Đào.
“Hình như là đang tỏ tình.” Trần Bối Lỵ khẽ hắng giọng, cố ý thêm mắm dặm muối, “Chị Tiểu Đào đẹp cỡ đó nên có người để ý cũng chẳng phải là chuyện gì bất ngờ. Nếu người nào đó còn không chịu chủ động thì sớm muộn gì bạn gái cũng sẽ thuộc về người khác thôi.”
Trần Bối Lỵ vẫn luôn nghi ngờ về mối quan hệ giữa hai người bọn họ.
Trước đó, cô nhóc còn từng bắt gặp hai người có động tác thân mật như đang hôn nhau ngay trước cửa thang máy.
Nhưng sau đó cả hai đều phủ nhận, khiến cô nhóc buồn bực không thôi.
Về sau, cô nhóc mới chợt vỡ lẽ.
Chẳng lẽ hai người bọn họ… đang chơi trò mập mờ ư?
Trần Bối Lỵ còn sốt ruột hơn cả người trong cuộc, thế nên cô nhóc đã chọn hẳn đồ đôi để làm quà tặng cho hai người.
Nào ngờ…
Hai người này chẳng có chút tiến triển nào.
Hiện giờ cô nàng không còn ở nhà của anh trai nữa, cũng không biết “lửa tình” giữa hai người đã “lan” đến đâu rồi.
Nhưng mà…
Sắc mặt ông anh trai nhà mình hôm nay trông có vẻ không được tốt cho lắm.
Trần Bối Lỵ lại nói tiếp, “Anh à, nếu anh còn không chịu ra tay thì chị Tiểu Đào sẽ trở thành bạn gái của người ta thật đấy. Đến lúc đó để xem anh có đau lòng không?”
Trần Gia Hữu chẳng thèm đoái hoài đến cô nhóc.
Trần Bối Lỵ, “Có điều em cực kỳ khó tính trong chuyện tìm chị dâu tương lai này, ngoài chị Tiểu Đào ra thì em không thích ai hết. Anh đúng là nhát quá, theo đuổi con gái thì phải chủ động một tí…”
Cô nhóc lải nhải một thôi một hồi vẫn chưa xong, Trần Gia Hữu bất chợt lên tiếng, “Xuống xe.”
Trần Bối Lỵ, “?”
Trần Gia Hữu, “Em ồn quá, xuống xe đi.”
“…”
Trần Bối Lỵ nổi giận đùng đùng bước xuống xe.
Sao lại có người đầu gỗ như ông anh trai mình thế này?
Phía bên kia, Tô Đào trông thấy dáng vẻ bối rối của Trình An Hoà lại càng buồn cười hơn.
“Thôi được rồi, lòng tốt của anh tôi xin nhận lấy, còn hoa này thì tôi không thể nhận.”
Trình An Hoà nhún vai, cất giọng đầy bất đắc dĩ, “Được rồi, hình như em cũng không thích hoa ế, tôi hứa lần sau sẽ mua cho em loại hoa đắt nhất.”
Tô Đào, “Không cần đâu, nếu anh yên phận một chút thì có lẽ chúng ta vẫn còn có thể gặp mặt nhau.”
Trình An Hoà vừa tức vừa buồn cười trước lời cô nói, “Em đúng là thú vị thật, tuy rằng hôm nay đã bị em từ chối, nhưng nhìn thấy em vui thế này thì tôi cũng chẳng giận nổi.”
Hai người đứng tại chỗ vui vẻ trò chuyện với nhau.
Trần Bối Lỵ bước nhanh sang đó, khoác tay Tô Đào, tò mò hỏi, “Chị Tiểu Đào, bạn của chị hả?”
Tô Đào quay đầu nhìn thoáng qua, lại gật đầu, “Ừ, đây là bạn chị.”
Thấy Trần Bối Lỵ xuất hiện, Trình An Hoà không tiện nấn ná lâu, “Thôi, tôi về trước nhé.”
Tô Đào, “Ừm, anh đi đường cẩn thận.”
Sau khi tạm biệt Trình An Hoà, Trần Bối Lỵ nổi máu hóng hớt, “Bạn trai chị hả?”
Tô Đào, “Đương nhiên là không phải rồi, em nghĩ đi đâu thế?”
Trần Bối Lỵ, “Em cũng đoán là thế, chị chắc chắn sẽ không thích mẫu người như thế, miệng ngọt như bôi mật trông rất đa tình.”
Tô Đào, “Thế em thấy chị sẽ thích mẫu người thế nào?”
Trần Bối Lỵ cười đáp, “Giống như anh trai em vậy đó, vừa đẹp trai lại vừa ngây thơ, hơn nữa còn là Trần par được mọi người trong văn phòng luật khâm phục. Nếu chị có thể “bứng” được anh ấy về nhà thì không biết có bao nhiêu cô gái phải ghen tỵ với chị đâu đấy.”
Tô Đào, “…”
Trong lúc hai chị em nói chuyện, Trần Gia Hữu đã bước xuống xe.
Trông thấy anh, đôi mắt Tô Đào cong cong, cô cười tít mắt hỏi anh, “Anh về khi nào thế?”
Lúc nãy khi nói chuyện với Trình An Hoà, cô có thể đối đáp vô cùng nhẹ nhàng, nhưng khi vừa nhìn thấy Trần Gia Hữu, cô lại bắt đầu cảm thấy căng thẳng vô cớ, hàng mi khẽ run, dè dặt quan sát sắc mặt của anh.
Trần Bối Lỵ, “Em phải thường xuyên đến đây mới được, nếu không anh em sẽ quên mất mình còn có một đứa em gái đáng yêu như em.”‘
Trần Gia Hữu đưa tay chỉnh lại cổ tay áo, “Không đâu, em còn đang thiếu tiền anh, sao anh quên em được.”
“…” Trần Bối Lỵ trừng mắt nhìn anh, “Đang yên đang lành tự dưng anh nhắc đến tiền làm gì?”
Trần Gia Hữu cười tủm tỉm, không trêu cô nhóc nữa.
“Vào thôi.”
Ban đầu Trần Bối Lỵ định giữ Tô Đào ở lại ăn cơm, nhưng tối nay Tô Đào phải chong đèn chạy deadline nên đã khéo léo từ chối ý tốt của cô nhóc.
Cô tuỳ tiện đặt một phần đồ ăn bên ngoài, sau đó tập trung vào việc viết kế hoạch.
Mãi cho đến khi cô ngẩng đầu lên xem giờ, mới phát hiện ra đã 11 giờ rưỡi rồi.
Tô Đào khẽ cử động cần cổ gần như đã cứng đờ, cầm điện thoại lên kiểm tra nhanh tin nhắn.
CJY: Còn một ít bánh ngọt, em muốn ăn không?
Song, tin nhắn này đã được gửi đến từ ba tiếng trước, khi ấy Tô Đào không có để ý.
Đầu ngón tay cô lướt trên màn hình gõ chữ: Không ăn đâu, tôi phải đi ngủ rồi. *buồn ngủ.jpg*
Bên kia trả lời lại rất nhanh.
CJY: Em buồn ngủ rồi à?
Đào mật: Ừa, bận đến giờ mới xong, mệt quá.
CJY: Em nghỉ ngơi sớm đi.
Đào mật: Vâng.
CJY: Còn nữa…
Đào mật: Hở?
CJY: Mai em có muốn uống sữa nữa không?
Tô Đào nhìn chằm chằm lên màn hình điện thoại vài giây, ngay sau đó, nhịp tim bỗng chốc tăng tốc.
Quả nhiên… Chai sữa đó đúng là do anh chuẩn bị riêng cho cô.
Mệt cho anh trước đó còn mạnh miệng tìm cớ.
Anh…
Sao tự dưng lại thấy anh vụng về đến mức đáng yêu thế nhỉ.
Tô Đào thừa thế xông lên, thẳng thắn đáp lại: Muốn chứ!
Nói xong, cô còn gửi sang một meme *củ cà rốt đáng yêu*.
Dưới lầu.
Trần Gia Hữu cúi đầu nhìn mấy meme kỳ quái mà cô gửi sang cho mình, dường như anh có thể mường tượng được vẻ mặt của cô khi gửi những tin nhắn này.
Khoé môi anh hơi cong lên, ghìm thấp giọng, “Đồ ngốc.”
Tô Đào tắm rửa xong xuôi, lại cầm điện thoại lên loay hoay một hồi lâu, cuối cùng vẫn không kiềm lòng được mà nhắn tin cho Ragin.
Đào mật: Tôi quyết định phải thú nhận với anh một chuyện. *nghiêm túc*
Hai phút sau.
Ragin: Em vẫn chưa ngủ sao?
Đào mật: Hở? Tôi chưa nói mình phải đi ngủ mà.
Ragin: Không có gì, vì tôi nghĩ giờ này hẳn là em đã ngủ rồi.
Đào mật: Ồ… Tôi vừa tắm xong, trước khi đi ngủ, tôi định tiết lộ với anh bí mật của mấy hôm trước.
Ragin tháo cặp kính gọng vàng đang vắt ngang sống mũi xuống, mấy đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa sống mũi cao thẳng, chiều theo ý cô: Ừm, em nói đi.
Đào mật: Hình như… hình như tôi đã rung động trước một người.
Một phút sau.
Ragin: Thật không?
Đào mật: Anh không tò mò người đó là ai sao?
Ragin: Nếu em bằng lòng nói với tôi.
Đào mật: Hoá ra thích một người lại là một chuyện kỳ diệu như thế, trước đây tôi chưa từng trải nghiệm cảm giác này bao giờ.
Tô Đào thừa nhận ban đầu cô có suy nghĩ muốn tán đổ Ragin.
Thế nhưng Ragin thật sự quá hoàn mỹ.
Hoàn mỹ đến mức cách một màn hình điện thoại mà vẫn không thể giấu được vẻ ưu tú của anh.
Nhưng dù cách một màn hình thì vẫn là có khoảng cách.
Ngay khi tâm tư Tô Đào bắt đầu rục rịch, sự xuất hiện của người nào đó đã phá vỡ mọi quy tắc.
Từ những ánh mắt giao nhau, đến những cái chạm đầy bất ngờ, tất cả đều khiến adrenalin được giải phóng điên cuồng.
Ragin nói, tôi là người bạn mà em có thể tin tưởng.
Thế nên, Tô Đào mới có thể mạnh dạn thổ lộ bí mật của mình với anh.
Đào mật: Cảm giác thích một người thật kỳ diệu, dường như mỗi lần gặp được người ấy tôi đều thấy vui vẻ, khoé môi vô thức nhếch lên, nụ cười lại tự động xuất hiện.
Ragin nhìn tin nhắn trên điện thoại, hàng mi hơi rủ xuống.
Tối nay… hình như cô đã cười rất vui vẻ khi ở trước mặt gã đàn ông kia.
Trong thoáng chốc, cảm giác bực bội chưa bao giờ xuất hiện bỗng trào dâng trong lòng anh.
Anh nới lỏng cà vạt trên cổ áo, bờ môi mỏng mím chặt, bàn tay siết chặt lấy chiếc điện thoại.
Ragin: Anh ta là ai?
Tô Đào ngẩn người.
Câu hỏi kiểu này có hơi sỗ sàng, không giống như lời mà Ragin bình thường sẽ hỏi.
Đào mật: Anh không biết anh ấy đâu. Nhưng mà anh ấy rất tốt, giống như Hoàng tử bé độc nhất vô nhị mà trước đây anh từng đọc cho tôi nghe vậy.
Ragin buông điện thoại trong tay xuống, nghiêng đầu phóng tầm mắt ra màn đêm bên ngoài cửa sổ.
Hoàng tử bé và hoa hồng.
Đúng là rất xứng đôi.
Anh đưa tay cầm lấy ly cối thuỷ tinh bên cạnh, chất rượu cay nồng trôi thẳng xuống cổ họng.
Dường như… tối nay hơi khó ngủ.
Vài phút sau, bên ngoài bỗng chốc vang lên tiếng gõ cửa.
Trần Gia Hữu đứng dậy đi ra mở cửa.
Không ngờ người đến lại là cô.
Cô mặc một chiếc áo hoodie màu trắng rộng thùng thình, dáng người mảnh mai ẩn giấu phía sau lớp quần áo. Tô Đào ló đầu nhìn vào trong, đôi mắt long lanh đảo một vòng quanh phòng, rồi lại hỏi, “Bối Lỵ về rồi sao?”
Trần Gia Hữu chống một tay lên cửa, anh nhìn cô, cất giọng khàn khàn, “Ừm, nó về rồi.”
Tô Đào ngước mắt nhìn anh, sau đó mất tự nhiên quay đầu sang chỗ khác.
Tối nay trông anh có hơi khang khác.
Người đàn ông lúc nào cũng lịch sự và dịu dàng kia, không ngờ tối nay lại mang theo mùi rượu thoang thoảng bên người.
Chiếc cà vạt trên cổ áo lúc nào cũng phẳng phiu, giờ đây lại trở nên xốc xếch, mắt kính cũng đã bị anh tháo xuống đặt lên bàn.
Trần Gia Hữu trước mặt cô đã vơi đi một chút lạnh lùng, trái lại toát ra vẻ gợi cảm và “cấm dục”.
Ban đêm vốn rất dễ làm nam nữ sinh ra tình cảm mập mờ.
Giọng nói Trần Gia Hữu có hơi khàn, hơn nữa còn nhuốm đẫm mùi cồn.
“Sao em lại xuống đây?”
Anh uống không nhiều, có điều giọng đã khàn đi.
Tô Đào gãi đầu, cố gắng vắt óc tìm cớ.
“Không phải lúc nãy anh bảo có bánh ngọt sao…”
Cô ngẩng đầu, nhìn anh chăm chú, hấp háy đôi mắt, “Tôi đói rồi.”
Nghe như là lẽ đương nhiên, nhưng không hiểu sao lại thấy rất đáng yêu.
Bao phiền muộn vừa kéo đến bỗng chốc được quét sạch, khoảnh khắc khi nhìn về phía cô, đôi môi anh vô thức khẽ cong lên.
“Em vào đi.”
Tô Đào theo anh vào phòng khách.
Cái cớ “chữa cháy” vừa rồi của cô có hơi sứt sẹo, thật ra cô muốn nói…
Cơ hội tốt thế này, rất thích hợp để nói chuyện gì đó.
Chút mập mờ giữa người trưởng thành với nhau đôi khi cũng cần đến sự tác động của “một phút bất đồng”.
Trần Gia Hữu bình thường vẫn luôn là người nghiêm túc, vậy nên Tô Đào mới định làm càn một lần.
Có ai ngờ…
Tối nay anh lại uống rượu một mình.
Tô Đào đoán, có lẽ kế hoạch tối nay của cô không thể thực hiện được rồi.
Nếu người đứng trước mặt cô là luật sư Trần lạnh lùng cấm dục của thường ngày, thì có lẽ cô vẫn có thể phát huy tài năng của mình.
Nhưng hiện giờ là Trần Gia Hữu đã có rượu vào người, nên Tô Đào có hơi chần chừ.
Trên bàn vẫn còn đặt mấy món bánh ngọt trông vô cùng bắt mắt.
Trần Gia Hữu kéo ghế giúp cô, anh cất giọng hỏi, “Em thích ăn gì?”
Tô Đào tiện tay cầm lấy một miếng lên, nhấm nháp từng chút một giống hệt một chú sóc con.
Cô hỏi anh, “Muộn rồi mà anh vẫn còn làm việc sao?”
Trần Gia Hữu, “Không phải, vừa nãy chẳng qua chỉ…”
Trần Gia Hữu, “Xử lý chút chuyện.”
Tô Đào ngại ngùng gật đầu.
Cô chợt phát hiện ra, giữa tưởng tượng và hiện thật vẫn có sự chênh lệch kha khá.
Trước khi ra trận, cô vẫn rất tự tin vào hành động sắp tới của mình. Có lẽ, nếu thuận nước đẩy thuyền sẽ gặt hái được chút tiến triển đầy lãng mạn.
Nào có ngờ, khi vừa gặp được Trần Gia Hữu, bệnh “hèn” trong cô bỗng chốc phát tác.
Cô từ tốn ăn hết miếng bánh ngọt, còn Trần Gia Hữu thì ngồi một bên nhìn cô.
Tô Đào bị anh nhìn đến ngại, bèn đẩy đ ĩa bánh bên cạnh sang, cất giọng hỏi, “Anh muốn ăn chút không?”
Vừa dứt lời, Tô Đào bỗng thấy hối hận.
Trần Bối Lỵ từng nói anh không thích đồ ngọt.
Nhưng khi cô vừa quay sang, màn hình điện thoại chợt sáng lên.
Vì bệnh lười nên cô không cài mật khẩu cho điện thoại, chủ yếu là vì điện thoại của cô cũng chẳng có bí mật gì.
Thế nên tên người gửi tin nhắn hiện lên màn hình dễ nhìn thấy.
Trình An Hoà.
Trần Gia Hữu đã từng nghe cô nhắc đến cái tên này, nên anh có ấn tượng rất sâu.
Ánh mắt anh lướt sang.
Tô Đào vốn định rút tay về cầm điện thoại lên xem.
Nhưng… Một giây ngay sau đó.
Bàn tay lành lạnh của người đàn ông nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô.
Ngón tay anh vừa thon dài vừa trắng trẻo, khi chạm vào cổ tay cô lại mang theo một vẻ đẹp khó nói.
Tô Đào gần như mất tiếng, “Anh…”
Hàng mày Trần Gia Hữu cau lại, đôi mắt xinh đẹp nhìn cô chăm chú.
“Muộn thế này, em còn định trả lời tin nhắn của anh ta sao?”
Ngay khoảnh khắc này, một cảm xúc vô cùng kỳ diệu đang bùng cháy ở trong lòng Tô Đào.
Có phải anh đang ghen không?
Nếu cô đoán không sai.
Tô Đào vẫn chưa lên tiếng trả lời, Trần Gia Hữu đã nhoài người về phía trước, một tay chống lên mặt bàn trước mặt cô, vây lấy cô vào trong phạm vi của mình, nhìn từ trên xuống, bờ môi mỏng hé mở.
“Vậy em muốn trả lời tin nhắn của anh ta…” Anh hơi dừng lại, “… hay là muốn nhìn tôi?”
***
Tác giả:
Tô Đào: Rõ ràng tôi là người muốn xuống đây để “bẫy” anh, sao bây giờ lại có cảm giác bị “bẫy” ngược là sao. *củ cải đỏ ngơ ngác*
***
Jeongie:
Vừa về nhà gặp tình địch nên anh ra mặt bóng gió chuyện chai sữa, sau đó lại tự ghen với bản thân rồi làm vụt mất cơ hội nghe bé bồ tỏ tình. =))) Poor cho Trần par =))))