Hai ngày sau, Tô Đào bay thẳng sang nơi mà cô chuẩn bị set up lễ cưới cho khách hàng.
Lúc Trần Bối Lỵ về nhà, cô nhóc tranh thủ lén nốc một ngụm rượu vang đắt xắt ra miếng trong tủ rượu của ông anh trai, sau đó nhẹ nhàng thả ra một tin, “Chị Tiểu Đào bay sang thành phố G rồi, anh không biết hả?”
Người đàn ông đang ngồi trước bàn nhìn màn hình laptop bất chợt khựng lại, sau đó quay sang nhìn cô nhóc.
“Chuyện khi nào?”
Trần Bối Lỵ, “Mới hôm nay thôi.”
Trần Bối Lỵ len lén cất ly rượu về chỗ cũ.
Hình như ông anh trai không hề nhận ra cô nhóc vừa uống trộm rượu của mình.
“Cơ mà…” Cô nhóc tò mò lên tiếng, “Hôm đó rốt cuộc là hai người bị làm sao thế, cãi nhau à?”
Tầm mắt Trần Gia Hữu lại tập trung lên màn hình trước mặt.
Trần Bối Lỵ bùi ngùi lắc đầu, “Thế giới của người lớn đúng là bận rộn tối tăm mặt mày, giờ này chị Tiểu Đào hẳn đã đến thành phố G rồi, ngày mai anh cũng sẽ ra nước ngoài, bên này chỉ còn lại một mình em thôi, chán quá đi mất.”
Trần Gia Hữu, “Chẳng phải trước đây em rất thích lẽo đẽo theo thằng nhóc Tô Tranh hay sao, sao bây giờ lại không nhắc đến tên cậu ta nữa?”
Trần Bối Lỵ, “Hết chuyện rồi hay sao mà anh lại nhắc đến chuyện đó? Đâu phải anh không biết chuyện ngày hôm ấy thế nào. Nếu không tại ba nói lung tung thì quan hệ giữa em và Tô Tranh đâu có đến nỗi gượng gạo như bây giờ…”
Trần Bối Lỵ không thích ba mình, không chỉ vì ông là người độc đoán không nói lý lẽ, mà một phần là do cô nhóc đã từng tận mắt chứng kiến những chuyện mà ông ấy đã làm với anh trai khi còn nhỏ, thế nên cô nhóc cực kỳ sợ ba mình.
Gia đình nào ngoài mặt càng trông có vẻ hạnh phúc thì có đôi khi bên trong nó lại càng phức tạp.
Đôi lúc Trần Bối Lỵ thấy may mắn vì anh trai là anh trai ruột của mình.
Hồi còn bé, Trần Gia Hữu vốn đã rất ưu tú, thế nhưng anh vẫn bị Trần Hoa nghiêm khắc dạy dỗ làm thế nào để trở thành một người không có khuyết điểm.
Quan điểm của Trần Hoa rất đơn giản, cái ông cần chính là một đứa con trai hoàn hảo.
Cho nên, ông chỉ cần con trai mình không ngừng học tập và trau dồi thêm, không được phép có bất kỳ sở thích nào.
Trần Hoa là người lãnh đạo bẩm sinh, nhưng cũng là người rất giỏi thao túng tâm lý.
Ông ấy lấy danh nghĩa tình yêu buộc người nhà phải làm theo ý của ông.
Lúc Trần Bối Lỵ hơi lớn một chút, cô nhóc bị ông ép đi học đàn dương cầm.
Mấy cô bé cùng hội đều sẽ mặc váy công chúa xúng xính ngồi trên ghế, để những ngón tay nhảy múa trên phím đàn. Nhưng Trần Bối Lỵ lại chẳng có năng khiếu âm nhạc, cô nhóc học biết bao lâu mà vẫn không thể nào giỏi được.
Lúc về nhà, Trần Hoa kiểm tra thành quả học tập của Trần Bối Lỵ.
Cô nhóc đàn loạn cả lên.
Trần Hoa lặng thinh không nói lời nào, mặt mày xám ngắt, “Có phải bình thường con mải ham chơi nên đã bỏ ngoài tai những lời ba nói đúng không?”
Trần Bối Lỵ sợ đến mức suýt nữa đã bật khóc, bởi vì cô nhóc từng thấy ba nhốt anh trai trong phòng để tự kiểm điểm bản thân, từng nhìn thấy ông ấy vứt mô hình mà anh trai thích nhất vào thùng rác.
Cô nhóc cũng sợ mình sẽ bị đối xử như thế.
Trần Bối Lỵ nhát gan oà khóc thành tiếng.
Trần Hoa cực kỳ dị ứng khi nhìn thấy dáng vẻ con gái thế này, ông tiện tay vứt món đồ đang cầm lên cây đàn dương cầm, cáu gắt nói, “Khóc lóc cái gì, chỉ bảo con học một môn đơn giản thế mà cũng học không xong.”
Có vẻ như tiếng khóc của cô nhóc khiến ông càng thêm bực bội, Trần Hoa đứng dậy, toan cất giọng. Nhưng không ngờ, ngay một giây sau đó, Trần Gia Hữu xông thẳng tới, đẩy mạnh Trần Hoa ra.
Ngày hôm ấy, Trần Bối Lỵ đã nhìn thấy dòng máu tươi chảy ra từ trên trán anh trai mình.
Là vết thương do một cái gạt tàn thuốc pha lê xinh đẹp gây ra.
Vẻ mặt anh cực kỳ hờ hững, chỉ đứng tại chỗ nhìn ông chằm chằm với gương mặt không chút cảm xúc.
Và cũng vào giây phút ấy, Trần Hoa chợt nhận ra, Trần Gia Hữu đã không còn giống như ngày xưa.
Sau này, Trần Gia Hữu ngày càng trưởng thành và độc lập hơn, Trần Hoa cũng không thể tiếp tục kiểm soát được anh, nhưng tính ông vẫn thế, vẫn lấy cái danh “thương cho roi cho vọt” làm ra những chuyện mà ông nghĩ đó là đúng.
Trần Bối Lỵ thường xuyên cảm thán mình rất may mắn, vì nếu không nhờ có anh trai vẫn luôn yên lặng bảo vệ cho mình, không biết bây giờ cô nhóc sẽ ra sao.
Nhưng nghĩ lại.
Hình như từ nhỏ đến giờ chẳng có ai bảo vệ anh trai cả.
Đến tận bây giờ, đều là một mình anh lẳng lặng chịu đựng mọi chuyện.
Trần Gia Hữu nhìn vẻ mặt ánh lên chút cô đơn của Trần Bối Lỵ, anh gấp laptop lại, “Nếu em thật lòng thích cậu ta, thế thì cứ tiếp tục chuyện mà em nghĩ là đúng, không có ai có thể can thiệp vào chuyện của em cả.”
“Nhưng mà…” Cô nhóc chần chừ.
Trần Gia Hữu nhìn sang, cất giọng hờ hững, “Có anh ở đây, em lo cái gì?”
Trần Bối Lỵ như được tiêm một liều thuốc an thần.
Dường như nơi nào có anh trai thì nơi đó vẫn là nơi an toàn nhất.
Dạo gần đây hình như công ty gia đình cô nhóc xảy ra chút chuyện, mấy ngày nay Trần Hoa gần như mất ngủ, chạy vạy khắp nơi tìm người nhờ vả.
Cuối cùng, ông đành phải đi tìm Trần Gia Hữu nhờ giúp đỡ.
Mà điều khiến Trần Bối Lỵ bất ngờ chính là, anh trai và ba lúc nào cũng hục hặc với nhau, ấy vậy mà lần này anh lại đồng ý giúp ông.
Thế là cô nhóc lên tiếng hỏi, “Anh định đi bao lâu thế?”
Trần Gia Hữu, “Chưa biết, tầm nửa tháng, hoặc cũng có thể là một tháng.”
Trần Bối Lỵ, “Vậy anh phải tranh thủ về sớm sớm nhé, em vẫn còn đang mong anh và chị Tiểu Đào nhanh chóng làm hoà với nhau đấy.”
Trước khi đi, Trần Gia Hữu gửi tin nhắn cho Tô Đào.
Hôm nay là một ngày bận bịu của Tô Đào.
Mặc dù đang bận rộn vì có rất nhiều việc cần phải sắp xếp, nhưng khi nhìn thấy tin nhắn vừa được gửi đến, cô bỗng nhiên bình tĩnh trở lại.
CJY: Tôi sẽ sang Pháp một thời gian.
Đào mật: Chuyến bay hôm nay sao?
CJY: Ừ.
Vài phút sau.
Đào mật: Lên đường bình an.
Ngoại trừ bốn chữ này, cô vẫn chưa nghĩ ra phải nên nói gì với anh.
…
Thời gian thắm thoắt thoi đưa, sau khi hoàn thành việc sắp xếp hôn lễ bên này xong xuôi thì một tuần cũng đã trôi qua.
Trần Bối Lỵ không dằn lòng được đã gọi điện sang cho Tô Đào.
“Chị Tiểu Đào ơi, sao chị vẫn chưa về thế?”
“Chuyện bên này chỉ mới vừa xong thôi, có điều cũng không có việc gì gấp nên chị định nán lại giải sầu vài bữa. Phong cảnh bên này rất đẹp, không thể đi một chuyến uổng công thế được, chị định đi chơi một vòng rồi mới về.”
“Thế ạ… Chị với anh em đều không có ở nhà, em có một mình nên chán quá.”
“… Anh em vẫn chưa về ư?”
“Đương nhiên là chưa rồi, hình như chuyện lần này có vẻ “khoai” lắm ấy, anh em phải đi khá lâu.”
Tô Đào vỡ lẽ, gật đầu đáp, “Hoá ra là thế.”
“Nhưng mà chị vẫn giận chuyện hôm đó sao?” Trần Bối Lỵ bất ngờ hỏi tới.
Đột ngột nhắc đến chuyện này, Tô Đào giật mình, “Sao tự nhiên em lại nhắc đến…”
Trần Bối Lỵ, “Hôm đó em đã suy nghĩ rất lâu, cũng phần nào hiểu được vì sao chị lại giận như thế. Ba của em… rất kỳ. Có đôi khi, những lời mà anh trai em nói với ba cũng chỉ vì muốn ông ấy không xen vào cuộc sống của bọn em. Có lẽ những lời anh ấy nói chưa chắc là thật lòng, mà đó chỉ là kế hoãn binh tạm thời mà thôi.”
Tối hôm đó Tô Đào vừa hay đang rảnh, thế là cô im lặng làm thính giả nghe Trần Bối Lỵ kể hết những chuyện hồi còn bé của hai anh em.
Cô vừa nghe vừa thấy đau lòng, lại vừa bùi ngùi cảm thán, hoá ra một gia đình tưởng chừng như rất hạnh phúc lại chung sống với nhau bằng hình thức này.
Cẩn thận nghĩ lại, nhà cô tuy thỉnh thoảng có cãi nhau mấy chuyện vặt vãnh, nhưng cũng xem như là hoà thuận. Ba mẹ cô nuôi con theo kiểu “nuôi thả”, ngoại trừ việc thích giục con cái yêu đương thì những chuyện khác ông bà đều để hai chị em được tự do phát triển.
Nghe kể lại những chuyện mà Trần Hoa đã làm, Tô Đào cảm thấy hơi sợ.
Chẳng trách Trần Gia Hữu lại là một người hoàn hảo như thế.
Nhưng anh đã phải đánh đổi biết bao nhiêu thứ mới có thể lấy được cái từ “hoàn hảo” ấy.
Trần Bối Lỵ, “Mấy chuyện hôm nay em kể cho chị nghe… chị đừng nói lại với anh em nhé. Anh ấy chắc chắn không muốn để người khác biết những chuyện này đâu.”
Tô Đào, “Chị hiểu mà, nhưng chị có chuyện này muốn hỏi em.”
Trần Bối Lỵ, “Dạ, chị hỏi đi.”
Tô Đào, “Em vừa mới nói anh em có chứng mất ngủ khá nặng, hơn nữa còn đến khám bác sĩ tâm lý đúng không?”
Trần Bối Lỵ, “Đúng rồi ạ, là bệnh cũ thôi chị.”
Sau khi cúp điện thoại, Tô Đào nằm trên giường, bần thần nhìn lên trần nhà một hồi lâu.
Trong lòng cô hiện lên một suy đoán, và nó càng lúc càng trở nên rõ ràng hơn.
Trước đó cô cứ nghĩ cảm giác của mình là sai.
Dù sao thì ngay từ ban đầu, Trần Gia Hữu và Ragin có tính cách hoàn toàn khác nhau.
Ragin dịu dàng, galant, dù cô có hỏi gì, anh đều sẽ tận tình trả lời.
Còn Trần Gia Hữu lại là người thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng và khó gần.
Nhưng sau khi tiếp xúc với nhau, những lời nói và những hành động dịu dàng của anh chẳng hiểu sao lại giống Ragin đến kỳ lạ.
Nghĩ đến khả năng này, hơi thở của Tô Đào bỗng trở nên dồn dập.
Nhưng tất cả đều chỉ là suy đoán của cô.
Tô Đào ngồi bật dậy, cầm điện thoại đang để ở một bên lên.
Đào mật: Anh đang làm gì thế?
Ragin nhanh chóng trả lời lại.
Ragin: Tôi đang làm việc.
Ragin: Có chuyện gì sao?
Đào mật: Có chứ, tự nhiên lại muốn trò chuyện với anh.
Ragin: Đợi tôi làm xong việc đã, được không?
Ragin: Tôi đang bận.
Hai giây sau.
Tô Đào gửi sang lời mời gọi video.
Bên kia từ chối.
Tô Đào hấp háy đôi mắt, lăn một vòng trên giường.
Đào mật: [*Củ cải đỏ đấm tường.gif*]
Đào mật: [*Củ cải đỏ điên cuồng.gif*]
Đào mật: [*Củ cải đỏ giận dỗi.gif*]
Cô gửi liên tù tì 3 nhãn dán sang.
Khoé môi Ragin vẽ lên một nụ cười, sau đó anh gửi cho cô một tấm ảnh.
Tô Đào ấn vào xem.
Hoá ra anh đang làm việc thật.
Một nhóm người mặc âu phục ngồi ngay ngắn bên bàn làm việc, trên mặt bàn còn bày tài liệu la liệt.
Hiếm khi anh có thời gian trả lời tin nhắn của cô trong lúc làm việc như thế.
Tô Đào đang rất muốn nói chuyện với anh, nhưng người ta đang bận làm việc, cô cũng ngại không dám quấy rầy.
Tầm một tiếng sau đó, Ragin gửi tin nhắn sang cho cô.
Ragin: Được rồi, bây giờ có thể nói chuyện với em rồi.
Nhưng lúc này Tô Đào lại không muốn gọi video nữa, cô từ tốn gõ chữ: Anh có còn nhớ bí mật lần trước mà tôi đã kể cho anh nghe không?
Ragin: Hửm?
Đào mật: Thì… tôi từng nói tôi thích một người ấy.
Ragin: Ừm?
Đào mật: Tôi chợt nhận ra, dường như tôi cũng không thích người đó nhiều như tôi nghĩ.
Trong khách sạn rộng lớn, Ragin ngồi trên sofa, hàng mi hơi rủ xuống.
Người cô thích là Trình An Hoà, hay là…
Còn người nào khác nữa.
Thấy bên kia im lặng một lúc lâu vẫn chưa trả lời lại, Tô Đào lại gửi thêm một tin: Sao anh không nói gì?
Ragin: Nguyên nhân là gì?
Đào mật: Không có nguyên nhân gì cả, tôi cũng không biết tại sao, có lẽ đó là một loại cảm giác. *khóc lóc* beta
Ragin tỏ ý đã hiểu, gửi tin nhắn an ủi cô.
Mấy ngày sau đó, tần suất nhắn tin trò chuyện giữa cô và Ragin nhiều hơn lúc trước.
Ragin không khỏi ngạc nhiên.
Ragin: Dạo này hình như em có gì đó khang khác.
Đào mật: Hả? Khác chỗ nào.
Ragin: Dường như em bám người hơn hồi trước.
Đào mật:… Thế anh có thấy phiền không?
Ragin: Không đâu.
Ragin: Tôi chỉ hơi bất ngờ thôi.
Đúng lúc này, trên góc màn hình điện thoại nhảy ra một tin nhắn mới.
Là tin nhắn của Trần Bối Lỵ.
Nửa tiếng trước, Tô Đào lại bóng gió hỏi thăm cô nhóc.
“Ba mẹ em ở đâu?”
Trần Bối Lỵ nhận được tin nhắn, tiện tay trả lời lại.
Ngay khi nhìn thấy tin nhắn này, đầu ngón tay Tô Đào chợt khựng lại.
Trước đây cô từng gửi đồ qua đường bưu điện cho Ragin, một vài món đồ có tác dụng hỗ trợ giấc ngủ.
Địa chỉ người nhận chính là ở thành phố mà Trần Bối Lỵ vừa nhắc đến.
Cô hít sâu một hơi, tiếp tục gõ chữ.
Đào mật: Nhớ anh quá. QAQ
Đào mật: Anh không chê em bám người chứ.
Sau đó, cô lại gửi sang một meme bé hồ ly.
***
Tác giả:
Đào Đào chuẩn bị biểu diễn cho mọi người xem bí kíp “18 chiêu cưa trai về tay” đây.
***
Jeongie:
Tô Đào giải thích mình không thích cái người mà cô từng kể với Ragin như cô nghĩ là để “dọn đường” đó mấy bà, để lát hồi bả dễ quay xe cưa ông Ragin đấy. Lúc này là biết hai acc là một rồi nên chuỵ bắt đầu ra tay đó =)))).