Nam Y cảm thấy có gì đó không ổn. Nam tử này dường như đã câu cá ở đây rất lâu, mà nơi này lại không xa chỗ nàng vừa bị thương nhân đánh và bị Kỳ binh khinh nhục. Với sự náo động vừa rồi, hắn không thể không nghe thấy. Nếu hắn muốn cứu nàng, hẳn đã ra tay từ lâu.
Khi phao câu động đậy, Tạ Khước Sơn nhanh chóng kéo cần, một con cá lớn dính câu — đây là con cá lớn nhất mà hắn câu được trong những ngày gần đây. Biểu cảm hắn thả lỏng, đưa tay gỡ cá ra từ cần câu.
Nam Y liếc nhìn nhóm Kỳ binh đang đuổi theo mình. Không có nơi nào trên bến đò để nàng che giấu hoặc ẩn nấp, nàng đã cùng đường. Hy vọng cuối cùng của nàng chỉ còn nằm trên người nam tử này. Nam Y ngước lên nhìn hắn, ánh mắt cầu xin.
“Công tử, cầu xin ngài cứu ta.”
Tạ Khước Sơn nhìn nàng lạnh lùng, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Nam Y. Quần áo rách nát, cả người đầy máu nhưng đôi mắt sáng rực. Dáng người vừa nẩy nở hiện rõ qua lớp quần áo rách, trông như một con thú nhỏ vô tri mờ mịt. Có lẽ vì thế mà đám Kỳ binh kia thấy sắc nảy lòng tham.
Nhưng Tạ Khước Sơn ghét nhất loại nữ nhân nhu nhược không xương này, trong mắt không có một tia tình cảm, hắn tiếp tục động tác của mình, bỏ con cá vào giỏ.
“Nếu không muốn bị kẻ khác khinh miệt, chi bằng tự sát để giữ gìn danh dự.”
Tạ Khước Sơn thản nhiên móc ra một cây chuỷ thủ từ trong tay áo, ném xuống đất.
Nam Y ngây người, nhìn chằm chằm cây chuỷ thủ, đầu óc trống rỗng. Trước mặt là một người thờ ơ, nàng không thấy chút từ bi nào trong mắt hắn.
Tiếng bước chân hỗn độn dần dần đến gần, nàng biết mình không còn nhiều lựa chọn. Run rẩy, nàng vươn tay về phía cây chuỷ thủ nhưng không đủ dũng khí để nắm chặt.
“Còn dám chạy, không muốn sống à?”
Kỳ binh ấn vai Nam Y, nàng đột nhiên xoay người, dùng hết sức lực cắm con dao vào cánh tay hắn ta. Kỳ binh hét lên đau đớn, lùi lại vài bước. Nam Y rút dao, quay đầu nhảy xuống sông, trên mặt hiện lên vài tia máu. Edit: FB Frenalis
Kỳ binh tức giận: “Con tiện nhân thối tha này! Người đâu! Mau bắt lấy!”
Thiếu nữ hành động ngoài dự kiến của Tạ Khước Sơn, bọt nước trên sông khơi dậy chút thương hại trong hắn.
Tạ Khước Sơn ngẩng đầu, cuối cùng ánh mặt trời chiếu lên gương mặt dưới nón lá, dung mạo bình thản không chút cảm xúc. Hắn nhìn đám Kỳ binh hung hăng đang tiến đến.
Bọn Kỳ binh nhìn thấy Tạ Khước Sơn bỗng sững người. Trước khi bọn họ kịp mở miệng, Tạ Khước Sơn phun ra một chữ.
“Cút.”
Chữ đó như ngàn cân đè xuống, khiến đám Kỳ binh sợ hãi bỏ chạy.
Nam Y bám vào thuyền ô bồng ven sông, ngoi đầu lên khỏi mặt nước hít một hơi thật sâu. Vừa định lặn xuống lại, nàng nhìn thấy trên bờ chỉ còn Tạ Khước Sơn, Kỳ binh đã chạy hết, không khỏi ngạc nhiên.
“Biết chèo thuyền không?”
Tạ Khước Sơn nhìn Nam Y dưới nước.
Nam Y ngơ ngác gật đầu.
“Chở ta đến núi Hổ Quỳ.”
Tạ Khước Sơn cởi áo khoác ngoài, ném lên boong thuyền.
Truyện được dịch tại . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
Thuyền ô bồng rẽ nước trên sông. Trời đã tối, trên thuyền treo một ngọn đèn, ánh nến lay động trong gió tuyết, hắt lên gương mặt hai người trên thuyền.
Nam Y và Tạ Khước Sơn ngồi đối diện nhau. Nam Y khoác áo của Tạ Khước Sơn ngồi ở mũi thuyền chèo lái. Thỉnh thoảng, nàng lại lén nhìn Tạ Khước Sơn đang ngồi ở đuôi thuyền.
Là vị công tử trẻ tuổi, mặc áo bào màu đen viền lạnh, thắt lưng ngọc bội, trên đó có một túi tiền thêu hình cá chép vượt vũ môn. Trang phục không quá xa hoa nhưng toát lên vẻ quý phái. Gương mặt ôn hòa như ngọc nhưng lại lạnh lùng, ánh mắt ẩn chứa sự xa cách.
Tạ Khước Sơn đổ cá trong giỏ xuống sông.
Nam Y tò mò hỏi: “Nếu đã câu lên rồi, sao lại thả đi?”
“Cá nhỏ tôm nhỏ, không đáng.”
Nam Y rùng mình. Nàng trực giác rằng mình cũng chỉ là cá nhỏ tôm nhỏ trong giỏ của hắn, sống chết đều nằm trong tay hắn. Nàng sống sót chỉ vì hắn không thèm giẫm chết nàng.
Nam Y đổi chủ đề: “Công tử không giống người ở đây, ngài đến núi Hổ Quỳ làm gì vậy?”
“Thu mua da thú.”
“Năm nay mùa đông làm ăn khó khăn.”
Nam Y lẩm bẩm một câu, nhưng Tạ Khước Sơn không nói gì thêm. Nam Y thức thời mà ngậm miệng.
Quần áo trên người Nam Y vẫn chưa khô, trong tuyết lớn nàng chỉ có thể co rúm người lại. Khoác chiếc áo rộng thùng thình của Tạ Khước Sơn, trông nàng nhỏ bé, trên mặt ửng đỏ vì lạnh, dưới ánh nến lại có vài phần kiều diễm.
Ánh mắt Tạ Khước Sơn dừng lại trên mặt nàng một thoáng, rồi chuyển xuống bàn tay đang chèo lái.
Mỗi lần nàng chèo, tay áo lại kéo lên một chút, để lộ cổ tay trắng ngần như củ sen. Trên cổ tay nàng đeo một chiếc vòng ngọc, kiểu dáng không tồi nhưng cũng không hiếm lạ. Chỉ là vừa mới ngâm nước, trên đó còn đọng những giọt nước long lanh, làm ngọc càng thêm trong trẻo tôn lên làn da mịn màng. Loại trang sức quý giá này có chút không hợp với vẻ ngoài của nàng, nhưng nhìn kỹ lại, cũng không thấy khó chịu.
Tuyết rơi trên da thịt nàng, tan đi trong chốc lát. Xung quanh yên tĩnh, trên sông Khúc Lăng chỉ có tiếng mái chèo khua nước đều đều, tạo nên một bầu không khí ái muội.
Tạ Khước Sơn chợt nhận ra mình đã ngẩn ngơ hồi lâu, bèn bất động thanh sắc thu hồi ánh mắt, lên tiếng: “Ngươi là người ở đâu?”
“Lịch Đô phủ.” Edit: FB Frenalis
Nam Y nói dối. Nàng chỉ đi qua Lịch Đô phủ dừng lại một thời gian. Nàng không có giấy tờ thông hành, nếu bị quan phủ tra xét sẽ bị kết tội. Nàng cảm thấy nam tử trước mặt không phải người giàu sang phú quý, nên càng cẩn thận trong lời nói.
“Ai quản lý Lịch Đô phủ?”
Nam Y ngẩn người, suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Tri phủ Lịch Đô quản ba phần, thế gia Tạ thị quản ba phần.”
“Còn bốn phần kia thì sao?”
“Tự sinh tự diệt.”
Tạ Khước Sơn không nói thêm gì nữa. Hai người liền như vậy trầm mặc mà ngồi đối diện, thẳng đến khi thuyền ô bồng cập bến Cam Khê.
Tạ Khước Sơn đứng dậy muốn lên bờ, Nam Y cũng đi theo đứng lên, thân thuyền lay động. Vóc người cao lớn của nam tử vừa mới bước chân ra, liền bất thình lình mà lung lay, có chút lảo đảo.
Nam Y vội vàng tiến đến đỡ: “Công tử, cẩn thận dưới chân.”
Tạ Khước Sơn theo bản năng né tránh, bước nhanh lên bờ.
Nam Y cởi áo khoác, chạy theo đưa áo cùng chủy thủ cho Tạ Khước Sơn: “Đa tạ công tử cứu giúp.”
“Bẩn, không cần.”
Tạ Khước Sơn thậm chí không nhìn, khoanh tay bỏ đi.
Nam Y nhìn chằm chằm theo bóng dáng Tạ Khước Sơn, trong lòng dấy lên nỗi bất an, mãi đến khi bóng người khuất hẳn mới thở phào một hơi.
Trong tay Nam Y bỗng có thêm một túi tiền, vừa rồi nàng đã lấy trộm từ trong người Tạ Khước Sơn. Mở ra xem, bên trong có mười lượng bạc.
Trong loạn thế, tiền tài mới là đường sống. Nam Y ngây thơ nghĩ rằng số tiền này có thể giúp nàng thuận lợi đến tiền tuyến Phong quận tìm người trong lòng. Nàng đâu biết, đây mới là khởi đầu cho mọi kiếp nạn của nàng.