Sao Không Cùng Thuyền Vượt Sông - Tiện Ngư Kha

Chương 27: Đế Cơ bị sỉ nhục



Nam Y ngỡ ngàng sửng sốt, không dám tin vào mắt mình.

Nàng từng nghe về những nữ tù binh này, nhưng chưa từng hình dung ra cảnh tượng thực sự, cho đến tận giờ phút này mới cảm nhận được nỗi kinh hoàng.

“Phu nhân, nơi này nhiều tai mắt, đi thôi.” Tống Dư Thứ khẽ nhắc Nam Y.

Nam Y lúc này mới nhận ra họ đã dừng lại khá lâu, lính gác bắt đầu nhìn về phía này. Nàng chỉ có thể dịch bước rời đi.

Vừa quẹo qua góc đường, nàng không kìm được quay đầu nhìn lại. Đế Cơ đã bước vào tòa trạch viện, nàng ấy bỗng quay đầu nhìn lại, ánh mắt chạm nhau với Nam Y. Cánh cổng son đóng lại, ngăn cách ánh mắt đau thương, thống khổ của nữ tử ấy.

Ánh mắt đó không hề dữ dội kịch liệt, nhưng như cây chùy đập thẳng vào lồng ngực Nam Y.

Nam Y khổ sở rũ mắt, nhận ra Tống Dư Thứ đang nắm chặt cuốn sách trong tay, các đốt ngón tay đều nổi lên gân xanh.

Hắn cũng đang phẫn nộ.

“Tống Thất Lang, trước đây ở kinh thành, ngươi có nghe nói về Đế Cơ này không?”

“Nàng ấy tên Từ Khấu Nguyệt, vốn là Đế Cơ được sủng ái nhất trong hoàng thành Đông Kinh.”

“Khấu Nguyệt? Tên thật hay.”

“Nghe nói nàng ấy sinh ra vào lúc nửa đêm, mây đen che khuất mặt trăng. Nhưng khi nàng ấy cất tiếng khóc chào đời, mây đen tan đi, trăng sáng xuất hiện. Vì thế nàng được ban tên “Khấu Nguyệt”.”

Nam Y nghe mà thổn thức. Chỉ vài câu nói đã phác họa nên quá khứ được trăm ngàn sủng ái của nàng ấy.

Nàng ấy vốn là ánh trăng trên trời, là phượng hoàng cao quý. Nhưng những thứ đẹp đẽ thường mong manh, chiến tranh ập đến, không ai may mắn thoát khỏi.

*****

Từ Khấu Nguyệt cùng mọi người bước qua cổng lớn. Hoàn Nhan Tuấn dừng lại trong sân, nàng ấy không dám tiến lên, chỉ đứng nép vào góc tường. Người hầu nhanh chóng tản đi, trong sân chỉ còn lại hai người.

Hoàn Nhan Tuấn quay lại nhìn Từ Khấu Nguyệt, ánh mắt lạnh lùng vô cảm.

“Không ai nhìn.”

Một câu nói ngắn gọn, nhưng Từ Khấu Nguyệt hiểu ý.

Nàng ấy quỳ xuống, cởi bỏ lớp áo ngoài lộng lẫy, xếp ngay ngắn trước mặt, rồi tháo hết trâm cài, bông tai, vòng ngọc trên tay, đặt lên trên áo ngoài, hai tay cung kính dâng lên.

Trời đông giá rét, nàng ấy chỉ còn một lớp áo mỏng như tờ giấy. Rõ ràng, nàng ấy đã bị thuần hóa mới có thể ngoan ngoãn như lúc này.

Nàng ấy rơi lệ, đôi tay vẫn uyển chuyển như hoa lan, cử chỉ vẫn đầy nhã nhặn.

Nhưng Hoàn Nhan Tuấn không hề thương xót. Nhìn gương mặt cam chịu của nàng ấy, hắn ta càng thêm chán ghét. Hắn ta phất tay áo, hất tung đống trang sức hoa phục xuống đất, sải bước bỏ đi.

Trên chiếc áo màu vàng nhạt trên mặt đất, bỗng xuất hiện một dấu chân bẩn.

Từ Khấu Nguyệt tập mãi thành thói quen, đem đồ đạc trên mặt đất nhặt lại, sắp xếp gọn gàng. Nàng ấy không vội đứng lên, mà ngước nhìn hoàng hôn cố quốc trong sân vắng lặng.

Chim ve sầu kêu râm ran phía Tây, khách phương xa nhớ quê nhà tha thiết.

Truyện được edit cả hai nơi tại và facebook Frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

*****

Nam Y đưa Tống Dư Thứ về Giang Nguyệt phường, rồi trở lại Vọng Tuyết Ổ trong trạng thái thất thần. Chỉ một ngày ra ngoài mà nàng đã trải qua nhiều chuyện, tâm cảnh cũng thay đổi.

Nhưng cụ thể thay đổi thế nào, nàng cũng không rõ.

Nàng muốn tìm Tạ Tuệ An, nhưng được biết Tạ Tuệ An vừa về đã bị Lục Cẩm Tú giam lỏng trong phòng, canh giữ nghiêm ngặt.

Nàng hiểu tình thế Lịch Đô phủ đang biến động, Lục Cẩm Tú sợ nữ nhi gây chuyện thị phi bị cuốn vào án tử của Tạ Chú, đánh đòn phủ đầu đem nàng ấy nhốt lại.

Nam Y hoàn toàn quên cả việc thu tiền thuê, vừa định về Trà Nguyệt Các thì gặp Lục Cẩm Tú trong sân.

Thấy nàng tay không, Lục Cẩm Tú nghi hoặc: “Thiếu phu nhân, ngài vừa trở về? Tiền thuê thu hôm nay đâu?”

Nam Y thấp giọng trả lời: “Tá điền và thương hộ thật sự không có nhiều tiền mặt…”

Lục Cẩm Tú hơi mất kiên nhẫn: “Thiếu phu nhân quá ngây thơ rồi, bọn họ chỉ là viện cớ để trốn tránh thôi.”

“— Ta đã miễn ba tháng tiền thuê cho họ.”

Lục Cẩm Tú hít một hơi: “Cái gì?!”

Thanh âm Lục Cẩm Tú quá lớn, khiến các nữ tỳ đi ngang qua đều ngoái nhìn. Bà ta trước đó đối với Nam Y là vẻ mặt ôn hòa, nay thật sự không thể ngụy trang nổi nữa, thay vào đó là giọng điệu răn dạy: “Thiếu phu nhân tốt thật đấy, ra ngoài một chuyến làm đại thiện nhân. Ngươi có biết chi phí của Vọng Tuyết Ổ lấy từ đâu ra không? Trong phủ bao nhiêu miệng ăn, thiếu phu nhân nuôi nổi sao?”

Nam Y thầm nhíu mày. Tạ gia giữa loạn thế vẫn sống trong nhung lụa, một mặt rao giảng nhân nghĩa đạo đức, một mặt lại nhắm mắt làm ngơ trước khó khăn của thiên hạ.

Nhưng nàng vẫn mỉm cười: “Không phải thái phu nhân đang bệnh sao? Làm việc thiện, coi như tích đức cầu phúc cho thái phu nhân.”

Lục Cẩm Tú nghẹn lời. Thế gia coi trọng chữ hiếu, làm gì vì trưởng bối cũng không quá đáng. Nam Y nhẹ nhàng nói một câu, ngược lại có vẻ là bà ta không phải.

Lục Cẩm Tú nhìn Nam Y vài lần không mấy thiện cảm. Bị một kẻ tiện dân cãi lại, bà ta ít nhiều không thoải mái.

Nhưng không thể nói thêm gì nữa, Lục Cẩm Tú rất biết giữ thể diện.

Bà ta luôn nhớ phải đóng vai phụ nhân thế gia đoan trang, dù bản chất là kẻ buôn người, trọng giàu khinh nghèo. Thiện ác với bà ta không quan trọng, chỉ là bà ta hiểu rõ từ bi cũng là một chiếc mặt nạ tốt.

Bà ta nhanh chóng đổi giọng: “Nếu thiếu phu nhân có lòng, vậy về chép kinh Phật cầu phúc cho thái phu nhân đi.”

Nam Y nào dám nói mình mù chữ, chỉ đành ngoan ngoãn nhận lời.

Lục Cẩm Tú đoán nàng là kẻ thô kệch, dù có chép kinh cũng không xong, hoặc là không nộp được, hoặc là mất mặt trước thái phu nhân. Hòa nhau một ván, bà ta thấy cân bằng hơn một chút.

Sau khi trở về, Nam Y nhìn kinh Phật với những dòng chữ rậm rạp, cảm thấy như đang xem thiên thư, chỉ thấy đầu óc choáng váng. Nàng hiện tại có chút hối hận, nhớ lại khi Chương Nguyệt Hồi từng nói sẽ dạy nàng biết chữ, nhưng nàng lại cho rằng không thể đổi ra tiền ngay nên không có ích, lười học. Khi đó thật là thiển cận, chỉ nhìn thấy trước mắt mấy lượng bạc vụn.

Nam Y cảm thấy một sự thất bại lớn lao đối với chính mình. Nàng không biết mình có thể làm gì, có ích lợi gì.

Trong lúc chán nản, một ý niệm lóe lên trong đầu nàng. Edit: FB Frenalis

Khi kịp hối hận thì nàng đã đứng dưới mái hiên Cảnh Phong Cư.

Cảnh Phong Cư có lính canh gác khắp nơi, bên trong tối om, Tạ Khước Sơn tối nay đi ra ngoài dự tiệc không có trong phòng. Với Nam Y, né tránh thị vệ tuần tra và lẻn vào phòng không phải việc khó.

Trộm đồ vật, dù sao cũng là nghề cũ của nàng.

Đêm đó Cốt Sa đưa Tạ Khước Sơn bản đồ phòng thủ toàn thành, chắc hẳn đang ở trong phòng hắn. Nàng đi thẳng đến án thư, cố trấn tĩnh tìm kiếm trên bàn, tay run rẩy, tim đập như sấm.

Cuối cùng cũng lật đến một tấm da dê, chữ trên đó tuy không nhận ra, nhưng bản vẽ đúng là thành trì Lịch Đô phủ, chắc hẳn là bản đồ phòng thủ. Nàng vừa định xem kỹ thì sau lưng vang lên một giọng nói:

“Ngươi đang làm gì ở đây?”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.