Nam Y hồi lâu mới tiêu hóa được. Nàng ngổn ngang suy nghĩ, năm ấy Tạ Khước Sơn ở Biện Kinh chuẩn bị khoa khảo, Tạ Tuệ An rời nhà đi tìm huynh trưởng, lúc ấy Tạ Khước Sơn và Bàng Ngộ là bạn chí cốt, Tạ Tuệ An quen biết Bàng Ngộ cũng chẳng lạ.
Nhưng Bàng Ngộ đã chết, chết ngay trước mặt Tạ Khước Sơn, mà Tạ Tuệ An không hề hay biết.
Có lẽ Tạ Khước Sơn áy náy với muội muội nên mới bảo hộ nàng ấy.
Cả phòng lâm vào tĩnh mịch, Nam Y không biết nói gì trước tin tức đột ngột này.
Tạ Khước Sơn ánh mắt xa xăm, hồi tưởng lại chuyện xưa: “Năm ấy tiểu Lục đến Biện Kinh tìm ta, suốt ngày giả nam trang, nói với mọi người là đệ đệ của ta. Tống Mục Xuyên tinh ý đã sớm nhận ra, nhưng Bàng Ngộ tính tình chất phác, không nghĩ ngợi nhiều nên không biết tiểu Lục là nữ. Hắn là kẻ cuồng võ, thấy tiểu Lục võ công cao cường nên suốt ngày đòi luận bàn, ban đầu toàn bị đánh cho quỳ sấp mặt. Thực ra là Bàng Ngộ nhường nó, hắn thích ở bên tiểu Lục, dù nó hay bắt nạt trêu chọc hắn. Thua tiểu Lục, hắn có cớ lấy danh nghĩa thỉnh giáo để tìm nó. Bỗng nhiên có một ngày, Bàng Ngộ phát hiện sợ rằng mình đoạn tụ nên hoảng sợ một thời gian, thậm chí cự tuyệt mọi mối mai của gia đình. Sau đó, hắn biết tiểu Lục là nữ nhi, ngươi đoán hắn phản ứng thế nào?”
“Chắc là mừng lắm? Người trong lòng là nữ tử, họ có thể đến với nhau mà không bị thế tục cấm cản.”
Tạ Khước Sơn cười nhạt: “Hắn nổi giận, giận lắm.”
Nam Y ngạc nhiên: “Vì sao?”
“Bàng Ngộ thành thật, không quen nói dối nên cũng không nghĩ người khác lừa mình. Hắn tưởng mình là đoạn tụ, ngày đêm dằn vặt, cuối cùng chấp nhận thì phát hiện người trong lòng lừa dối bấy lâu, hắn không thể chấp nhận, bèn ngó lơ tiểu Lục.”
“Vậy sau đó, họ đến với nhau thế nào?”
Tạ Tiểu Lục ngày ngày đuổi theo Bàng Ngộ, nhất quyết bắt hắn về. Đại ca và tam thúc khi ấy cũng ở kinh thành, bèn đứng ra làm chủ đính ước cho hai người… Lẽ ra khi đó họ đã thành thân, nhưng Bàng Ngộ muốn dùi mài kinh sử. Gia cảnh không mấy khá giả, hắn sợ mình không xứng với Tạ Tiểu Lục.
“Những ngày ở Biện Kinh, hẳn là hai người rất vui vẻ?” Edit: FB Frenalis
Tạ Khước Sơn gật đầu: “Tống Mục Xuyên tao nhã, lúc nào cũng có mặt trong những buổi ngâm thơ thưởng nguyệt, Bàng Ngộ thì trung thực, khiến bậc cha chú yên tâm, có thể lấy hắn ra làm cái cớ cho mọi việc, chỉ cần nói đi cùng Bàng Ngộ, sẽ không ai quản thúc nữa. Còn ta…” Hắn dừng giây lát, bình tĩnh mà phun hai chữ, “Xảo quyệt.”
Hồi ức tốt đẹp chuyển biến bất ngờ, dừng lại ở hai chữ mang đầy ác ý.
Nam Y cảm thấy bức bối đến hoảng.
Hai người lại chìm vào trầm mặc.
Qua hồi lâu, Nam Y lên tiếng: “Tiểu Lục vẫn chưa biết tin Bàng Ngộ đã mất.”
“Đừng nói cho nó biết, để hắn sống thêm một thời gian trong lòng nó.”
Nam Y rơi lệ, hai hàng nước mắt chảy xuống.
Tạ Khước Sơn nhìn vào mắt nàng, nỗi đau thương vừa an ủi vừa giày vò hắn. Hắn đưa tay nâng mặt nàng lên, tư thế cực kỳ ái muội, nhưng hắn không làm gì cả, chỉ dùng ngón tay thô ráp lau nước mắt cho nàng.
Nam Y bỗng có ảo giác, dường như thứ hắn muốn lau đi không phải nước mắt nàng, mà là quá khứ của chính mình.
“Thời điểm Bàng Ngộ mất, chắc hẳn ngươi cũng rất đau lòng?”
“Quá bận tâm đến cảm xúc của mình thì không làm nên việc lớn,” hắn buông tay, thở dài nặng nề, giọng nói đầy mỏi mệt, “Đi ngủ đi.”
Truyện được edit cả hai nơi tại và facebook Frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
Đây đã là đêm thứ hai, Tạ Khước Sơn vẫn không có ý định thả nàng về. Nam Y hoang mang: “Ngươi đang đợi cái gì?”
Không nhận được câu trả lời, nàng cũng không hỏi thêm, đứng lên đi vào phòng ngủ phía sau bình phong.
Tạ Khước Sơn nhìn theo bóng nàng, giờ phút này hắn thấy mình thật may mắn, đêm nay nàng ở bên hắn, nghe hắn hồi tưởng quá khứ, trong lòng hắn… như đã trải qua mấy kiếp người.
Nàng không khinh bỉ hắn.
Hắn chẳng màng đến sự khinh bỉ của người đời, chỉ cần có được phút giây này cũng đã là may mắn.
******
Nam Y nhanh chóng biết được Tạ Khước Sơn đang đợi điều gì.
Hôm sau, Tạ Tuệ An dẫn một người có vóc dáng và mặc y phục giống Nam Y vào Cảnh Phong Cư.
Tạ Tuệ An không có sắc mặt tốt với Tạ Khước Sơn, chẳng buồn chào hỏi, nói thẳng: “Tẩu tẩu có ở chỗ ngươi không?”
Tạ Chú đã được cứu, Lục Cẩm Tú đoán được con gái có nhúng tay vào chuyện này, nay đã rút lui toàn vẹn, không còn lý do gì để nhốt nàng ấy nữa. Tạ Tuệ An phát hiện Nam Y không về Trà Nguyệt Các, bèn sắp xếp một người giống nàng để giả mạo, đóng cửa không ra ngoài, trong khi đó một bên thì đang ráo riết tìm kiếm Nam Y.
Sau nhiều lần hỏi thăm, Tạ Tuệ An mới biết được tối hôm đó, Tạ Khước Sơn phong lưu dưới ánh trăng, mang theo một “nữ tỳ” trở về Cảnh Phong Cư.
Tạ Tuệ An đoán người nọ hẳn là Nam Y. Tuy không biết vì sao Tạ Khước Sơn che chở cho Nam Y, nhưng nếu việc này chưa bị tố giác đến Kỳ nhân, vậy có nghĩa là còn có thể thương lượng. Vì thế, nàng ấy vội vã đến Cảnh Phong Cư, muốn “đổi” Nam Y trở về.
Tạ Tuệ An mang đến nữ tỳ này là người đáng tin cậy, có thể giả làm thiếp của Tạ Khước Sơn. Sau khi đổi lại Nam Y, nàng sẽ có thể nghênh ngang rời khỏi Cảnh Phong Cư mà không bị thủ vệ Kỳ binh nghi ngờ.
Nghe thấy tiếng Tạ Tuệ An, Nam Y từ nội thất đi ra. Tạ Tuệ An đón lấy, khẩn trương nhìn Nam Y: “Hắn không làm gì tẩu chứ?”
Nam Y cười an ủi Tạ Tuệ An, lắc đầu.
Tạ Khước Sơn thong thả nhấp một ngụm trà, liếc nhìn hai tỷ muội tình thâm: “Tạ Tiểu Lục, ta bảo vệ đồng mưu của ngươi, cho ngươi toàn mạng rút lui, ngươi cảm tạ ta bằng thái độ này sao?”
Tạ Tuệ An vội vàng giải thích: “Không phải đồng mưu! Tẩu tẩu bị ta ép buộc, tất cả đều là chủ ý của ta, ta đã hứa hẹn một điều kiện mới ép được tẩu ấy.”
“Sự đã rồi, ai cầm đầu cũng không quan trọng, dù sao cũng là cứu tam thúc, ta sẽ mắt nhắm mắt mở.”
“Ta nợ ngươi một ân tình, ta sẽ trả lại ngươi.”
“Vậy thì ngay bây giờ đi.”
“Ngươi muốn gì?”
“Nói cho ta, nếu ngươi ép buộc nàng ấy, vậy ngươi đã hứa hẹn nàng ấy điều gì?” Edit: FB Frenalis
Ánh mắt xa cách lạnh lùng của Tạ Khước Sơn lướt qua hai người.
Cả Tạ Tuệ An và Nam Y đều tái mặt.
Tạ Tuệ An sợ Tạ Khước Sơn phát hiện thân phận “Nhạn” của Nam Y.
Còn Nam Y chỉ cảm thấy như rơi xuống hầm băng, nàng nghĩ đến rất nhiều khả năng. Rốt cuộc Tạ Khước Sơn đang đợi điều gì mới để nàng bình an trở về Trà Nguyệt Các? Nàng và hắn sớm chiều ở chung hai ngày, thậm chí có ảo giác hắn là người nhà, lại không hề nhận ra hắn đã nghi ngờ mình.
Nàng cứ tưởng mình rất thông minh, hai đầu đều tính toán, vừa ổn định Tạ Khước Sơn, vừa nhờ Tạ Tuệ An giúp mình rời đi. Nhưng nàng không thể ngờ, Tạ Khước Sơn đã sớm nhìn thấu nàng.
Hắn bình tĩnh đợi cùng nàng hai tối, chẳng qua là vì chờ Tạ Tuệ An đến, nhân cơ hội đòi ân tình, ép nàng ấy nói ra ý đồ thật sự!
Người này… đa mưu túc trí, thâm sâu khó lường!
Không ai lên tiếng, Tạ Khước Sơn buông chung trà trong tay xuống, nhìn Tạ Tuệ An: “Không nói thật, ta liền giết nàng ấy.”
Tạ Tuệ An khó khăn mở miệng, cố gắng kéo dài thời gian để tìm đường sống: “Sao ngươi biết ta có nói thật hay không?”
“Không làm ta vừa lòng, đều không phải lời thật.”
Nam Y cắn răng, nhanh hơn Tạ Tuệ An một bước: “Ta không muốn thủ tiết ở Tạ gia, ta nhờ lục muội giúp ta rời khỏi Tạ gia, đến Kim Lăng.”
Tạ Khước Sơn nhìn chằm chằm vào mắt Tạ Tuệ An: “Là như vậy sao?”
Tạ Tuệ An cứng đờ gật đầu. Nàng ấy biết rõ đây là lời nói thật, nhưng cũng chỉ là một nửa sự thật. Nam Y đã giấu thân phận của mình, nàng ấy không biết Tạ Khước Sơn có tin hay không.
Tạ Khước Sơn cười, ánh mắt dừng trên người Nam Y: “Tẩu tẩu, trước mộ đại ca, ta đã hứa trước mặt mọi người để ngươi thủ tiết cho huynh ấy. Ngươi bỏ trốn, trung nghĩa trinh liệt không còn nữa, một mạng tiện, ngươi định sống thế nào ở Kim Lăng?”
Cả người Nam Y lạnh băng!