Chiều tối buông xuống, bữa tiệc tân xuân mới bắt đầu.
Theo kế hoạch của Tạ Khước Sơn, hắn sẽ bỏ thuốc vào bát canh ngọt cuối cùng mà Tống Mục Xuyên ăn. Khi chia tay, Tống Mục Xuyên sẽ chỉ nghĩ rằng mình uống quá nhiều rượu nên mới choáng váng, được gia đinh dìu lên xe ngựa… Khi tỉnh lại, hắn đã ở trên thuyền đến Kim Lăng.
Nhưng không ai ngờ được, mọi người vừa mới an tọa, còn chưa kịp dọn thức ăn, thì một chiếc xe ngựa sang trọng dừng lại trước cửa Vọng Tuyết Ổ.
Không lâu sau, một gã sai vặt thở hổn hển chạy vào bẩm báo, gấp đến mức gần như không thở được: “Hoàn, Hoàn… Hoàn Nhan đại nhân đến rồi!”
Sắc mặt mọi người đều sa sầm, không biết vị khách không mời mà đến này có mục đích gì.
“Còn mang theo Lệnh Phúc Đế Cơ!”
Lần này, ngay cả Cam Đường phu nhân xưa nay điềm tĩnh cũng biến sắc.
Nàng ấy mới đến, còn chưa kịp nghe chuyện của Lệnh Phúc Đế Cơ.
Trượng phu của Cam Đường phu nhân Bình Nam hầu là cậu của Lệnh Phúc Đế Cơ, nàng ấy từng sống trong cung một thời gian, quan hệ thân thiết với Lệnh Phúc Đế Cơ.
Nàng ấy vốn tưởng rằng Từ Khấu Nguyệt và tôn thất bị bắt cùng nhau, không ngờ nàng ta lại bị đưa đến Lịch Đô phủ. Nghĩ đến đứa cháu gái mà mình yêu thương hết mực, bước chân nàng ấy cũng loạn cả lên, không còn để ý đến mọi người, đi thẳng ra ngoài viện.
Tạ Khước Sơn cau mặt đi theo phía sau, sao lại trùng hợp như vậy, Hoàn Nhan Tuấn cố tình đến Tạ gia chúc Tết đúng lúc Tống Mục Xuyên ở đây, chắc chắn là có kế hoạch.
Vừa ra đến cổng lớn đã gặp đoàn người của Hoàn Nhan Tuấn. Hai hàng gia đinh chỉnh tề xếp hàng, tay cầm những lễ vật mừng xuân, liếc mắt qua thấy ngay cả những chiếc tráp cũng được chế tác tỉ mỉ, rõ ràng là một đoàn đến chúc Tết.
Hoàn Nhan Tuấn cao lớn, diện mạo không thô kệch như những Kỳ nhân khác, ăn mặc còn có phần nho nhã, bề ngoài coi như tuấn tú, nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ hung ác âm u. Bị ánh mắt hắn ta lướt qua, không khỏi cảm thấy lạnh người.
Từ Khấu Nguyệt mặc hoa phục cúi đầu đi phía sau hắn ta, nhưng khi di chuyển, dưới chân lại vang lên tiếng xích sắt va chạm vào nhau.
Không hề che giấu, để lộ thân phận tù nhân cho mọi người thấy.
Cam Đường phu nhân thấy vậy, hít một hơi lạnh, không nói nên lời suýt nữa ngã quỵ, may mắn được nữ tỳ bên cạnh đỡ lấy.
Từ Khấu Nguyệt ngẩng đầu nhìn mợ mình từ xa, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, ra hiệu nàng ấy không cần làm gì.
Hoàn Nhan Tuấn vẫn bình thản, vừa thấy Tạ Khước Sơn, liền dùng giọng điệu quen thuộc và nhiệt tình: “Lại Sơn huynh đệ, ăn Tết vui vẻ! Ăn Tết của thế gia quả nhiên có khí thế hơn, nhà ngươi hôm nay náo nhiệt như vậy, không gọi ta, không thể tha thứ được!”
“Hoàn Nhan đại nhân, Lệnh Phúc Đế Cơ,” Tạ Khước Sơn chắp tay, không hề có ý khinh thường Lệnh Phúc Đế Cơ, cũng hành lễ với nàng ta, “Hôm nay chỉ là các nữ quyến trong nhà tùy tiện tụ họp, vốn định ngày khác sẽ mở tiệc chiêu đãi hai vị…”
Những lời khách sáo này Tạ Khước Sơn đã nói quen rồi, quay sang nhìn Cam Đường phu nhân: “Nhị tỷ, phiền chuẩn bị chỗ ngồi tốt hơn cho Hoàn Nhan đại nhân và Lệnh Phúc Đế Cơ.”
Vừa nói, Tạ Khước Sơn vừa liếc mắt về phía Tống Mục Xuyên, ý bảo Cam Đường phu nhân đưa hắn đi. Cam Đường phu nhân tuy đang rất sốc, có chút chậm chạp nhưng vẫn kịp phản ứng, lấy lại bình tĩnh.
Nàng ấy vừa quay người, đã nghe Hoàn Nhan Tuấn nói: “Ồ, vị công tử này là…”
Ánh mắt Hoàn Nhan Tuấn dừng lại trên người Tống Mục Xuyên.
Lập tức, Tạ Khước Sơn hiểu ra tất cả. Hoàn Nhan Tuấn sẽ không vô cớ quan tâm hay tò mò về bất kỳ Hán nhân nào, trừ phi hắn ta đã biết rõ người đó là ai.
Hoàn Nhan Tuấn để ý đến Tống Mục Xuyên, muốn Tống Mục Xuyên đến Thuyền Bạc Tư đóng thuyền cho hắn ta.
Hôm nay nhân dịp xuân yến của Tạ gia, hắn ta muốn đưa mục đích trên bàn tiệc, bất ngờ đánh úp Tạ Khước Sơn. Dù Tạ Khước Sơn có ý đồ gì, cũng không thể làm gì được, hắn buộc phải theo ý Hoàn Nhan Tuấn, giao Tống Mục Xuyên ra.
Dù chỉ chậm một ngày, Tạ Khước Sơn cũng đã đưa người đi rồi, nhưng lại đúng lúc này!
Tạ Khước Sơn chỉ hơi dừng lại, Hoàn Nhan Tuấn đã nhìn về phía hắn với nụ cười nửa miệng, cũng đang đánh giá phản ứng của hắn.
Chương Nguyệt Hồi khi bán tin tức của Tống Mục Xuyên cho hắn ta, còn tốt bụng nhắc nhở một câu: “Đại nhân nếu nhất định phải hái quả dưa này, không biết có làm khó Lại Sơn công tử không? Đó dù sao cũng là bạn tốt cũ của hắn.”
Chủ nhân của Quy Đường là người thích xem náo nhiệt, nhưng cũng không muốn có xích mích gì với Tạ Khước Sơn. Nhưng có hạt giống đã được gieo, hắn đương nhiên tò mò về việc tên phản thần này trở về cố quốc, rốt cuộc đứng về phía nào.
Tạ Khước Sơn rất rõ ràng, trong bất kỳ tình huống nào, nhiệm vụ hàng đầu của hắn là bảo vệ lập trường của mình. Hắn mỉm cười nhẹ nhàng, thản nhiên giới thiệu: “Vị này là bạn cũ của ta, Tống Mục Xuyên.”
Hoàn Nhan Tuấn giả vờ ngạc nhiên: “Tống tiên sinh, đã nghe danh từ lâu. Đã sớm nghe nói ngài xuất thân từ thế gia thợ thủ công, là một thợ giỏi hiếm có!”
Tống Mục Xuyên không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, chắp tay hành lễ: “Hoàn Nhan đại nhân quá khen.”
“Lại Sơn huynh đệ, đây là ngươi không phúc hậu rồi, có người bạn tài đức như vậy, sao không sớm giới thiệu cho ta?”
Truyện được edit cả hai nơi tại và facebook Frenalis.
Tạ Khước Sơn cười mà không cười, trong lòng đã căng thẳng tột độ. Hắn biết rõ mình đang ở thế bị động, bất cứ lời nào chống lại Hoàn Nhan Tuấn đều sẽ khiến hắn ta nghi ngờ.
Nhưng hắn quen biết thời thế, luôn giữ được vẻ mặt bình tĩnh. Thế nên, hắn thuận nước đẩy thuyền: “Hôm nay chẳng phải là cơ hội tốt sao? Đại nhân, Đế Cơ, xin mời vào trong.”
Tiếng chiêng trống vang lên, tiệc xuân cuối cùng cũng bắt đầu.
Mọi người mặc quần áo mới, trước mặt là những món ăn quý giá, nhưng trên mặt lại không có nụ cười. Lo lắng đề phòng, không ai dám thở mạnh.
Bàn tiệc của nữ quyến được đặt ở nội đường, vốn tưởng rằng Hoàn Nhan Tuấn sẽ để Từ Khấu Nguyệt vào dùng bữa cùng các nữ quyến, nhưng hắn ta vào chỗ mà lại không thả người, giữ Từ Khấu Nguyệt bên cạnh.
Để nàng ta rót trà rót rượu, đưa nước đưa khăn, thậm chí còn muốn Từ Khấu Nguyệt gắp thức ăn cho hắn ta, Hoàn Nhan Tuấn thì thản nhiên, thỉnh thoảng ôm eo nàng ta, hoặc đặt tay lên váy nàng ta, hành động thật thô bỉ, khó coi.
Đây rõ ràng là coi Đế Cơ như một nữ tỳ… Thậm chí còn không bằng nữ tỳ, chỉ là một thị thiếp hèn mọn, không còn chút mặt mũi nào.
Ngay cả Tạ Khước Sơn cũng cảm thấy nụ cười của mình có chút gượng gạo.
Dù là Cam Đường phu nhân có giáo dưỡng tốt như vậy, cũng bị tức giận đến mức mặt lạnh tanh.
A Phù bên cạnh nàng ấy không an phận, nghịch ngợm làm đổ thức ăn trên bàn, cũng không phải chuyện lớn, nhưng lại bị Cam Đường phu nhân mắng vài câu.
Con bé không biết gì về tình hình, liền òa khóc.
Tiếng khóc thê lương lọt vào tai những nam nhân bên ngoài, không khí vốn đã lạnh lẽo càng thêm u ám.
Tống Mục Xuyên và Hoàn Nhan Tuấn không hợp nhau, nửa câu cũng không muốn nói, ngay cả rượu mời hắn cũng không uống, càng không nể mặt lời mời tha thiết của Hoàn Nhan Tuấn.
“Cảm ơn Hoàn Nhan đại nhân đã để mắt, nhưng thảo dân là một kẻ bị biếm truất, chưa đủ tư cách đảm nhận trọng trách ở Thuyền Bạc Tư,” nhưng Tống Mục Xuyên không làm căng thẳng, “Tạ đại nhân có khách quý, thảo dân xin phép không làm phiền.” FB Frenalis
Đứng lên định rời đi.
Lúc này, trong lòng Tạ Khước Sơn lại dâng lên một tia tuyệt vọng. Hắn rất hy vọng Tống Mục Xuyên có thể rời đi như vậy, chỉ cần hắn ta ra đến cửa, người của hắn sẽ lập tức đánh ngất và đưa lên thuyền, ngày hôm sau người này sẽ biến mất khỏi Lịch Đô phủ. Nhưng hắn cũng biết rõ, Hoàn Nhan Tuấn tuyệt đối không thể để Tống Mục Xuyên đi dễ dàng như vậy.
Hắn ta không thể ra khỏi cánh cửa này, mà Tạ Khước Sơn ở đây, lại không thể làm gì được.
Quả nhiên, ánh mắt Hoàn Nhan Tuấn đã tối sầm lại: “Xem ra, là ta chưa đủ mặt mũi, không thuyết phục được Tống tiên sinh.”
“Từ Khấu Nguyệt, đây từng là thần tử của ngươi, ngươi đi nói chuyện với hắn. Nếu ngươi có thể thuyết phục hắn, ta sẽ trọng thưởng.”
Từ Khấu Nguyệt vẫn quỳ bên cạnh Hoàn Nhan Tuấn không nói gì, đột nhiên bị gọi tên, ngẩng mặt lên kinh hãi.
Mọi người còn chưa kịp hiểu ý nghĩa của những lời này, nhưng Từ Khấu Nguyệt đã quen bị tra tấn, liền hiểu ra.
Hoàn Nhan Tuấn nhìn Từ Khấu Nguyệt một cách đầy thâm ý: “Ngươi nghĩ xem, nên nói gì với Tống tiên sinh để có thể thuyết phục hắn?”
Sau bình phong, các nữ quyến không còn một tiếng động, mọi người đều ngửi thấy mùi thuốc súng.
Nữ tử ở Lịch Đô phủ còn may mắn, dù thân phận cao thấp, tốt xấu nhưng không phải là tù binh. Nhưng vị Đế Cơ từng cao quý như ngọc minh châu này, lại có kết cục như vậy.
Nhưng mọi người đều biết, không thể làm gì được.
Ngay cả Tạ Khước Sơn cũng không thể làm gì.
Bởi vì chênh lệch lực lượng mới dẫn đến tình huống hiện tại. Và trong sự chênh lệch này, mỗi người đều muốn giữ lại nhân cách của bản thân.
Ánh mắt cầu cứu của Từ Khấu Nguyệt lướt qua trong bữa tiệc, chạm vào Tạ Khước Sơn một thoáng rồi lại tự động ảm đạm xuống. Nàng ta biết hắn sẽ không giúp.
Trong sự im lặng, Từ Khấu Nguyệt chậm rãi di chuyển đầu gối, khiến xiềng xích kêu lên leng keng. Nàng ta quỳ về phía Tống Mục Xuyên, thanh âm run rẩy thành một đường: “Tống tiên sinh, cầu xin ngài…”
Nửa câu sau nghẹn lại trong cổ họng không thể nói ra được.
Nàng ta chỉ có thể để mặc Hoàn Nhan Tuấn nhào nặn, nhưng nàng ta biết, những kẻ sĩ đó trong lòng vẫn giữ lòng trung thành với triều đại cũ, vẫn coi nàng ta là Đế Cơ.
Làm sao nàng ta có thể cầu xin họ làm việc cho Kỳ nhân?
Nàng ta cắn môi, không nói thêm lời nào.
Tống Mục Xuyên nắm chặt tay, các đốt ngón tay trắng bệch vì dùng sức. Hắn cứ đứng như vậy, không thể đi, cũng không muốn khuất nhục mà ngồi xuống lại.
Truyện được edit cả hai nơi tại và facebook Frenalis.
“Chậc,” Hoàn Nhan Tuấn tiếc nuối lắc đầu, “Xem ra vẫn chưa được, chưa đủ sức thuyết phục Tống tiên sinh. Không biết Tống tiên sinh có sở thích gì không?”
Không ai tiếp lời, Hoàn Nhan Tuấn lẩm bẩm: “Sắc đẹp thì sao? Tống tiên sinh không nói gì, ta biết sĩ phu các ngươi sĩ diện, nói ra thì, Lệnh Phúc Đế Cơ hẳn là viên ngọc sáng nhất của triều đại các ngươi.”
Hoàn Nhan Tuấn giật mạnh áo ngoài của Từ Khấu Nguyệt: “Hay là cởi từng chiếc quần áo của ngươi ra, cho đến khi Tống tiên sinh chịu mở miệng?”
Sau bình phong, vang lên tiếng một chiếc bàn bị hất đổ. Tạ Tuệ An một chân đá đổ bình phong, kiếm đã tuốt ra khỏi vỏ.
“Hoàn Nhan Tuấn, ngươi đừng quá đáng!”
Bình phong đổ xuống, bức màn che giữa hai bên biến mất, cảnh tượng khó coi này phơi bày trước mắt mọi người.
“Tạ Tiểu Lục!” Giọng Tạ Khước Sơn chưa bao giờ nghiêm khắc như vậy, “Ngồi xuống!”
Lời quát mắng của hắn lại là cố tỏ ra uy nghiêm, nhưng bên trong lại yếu ớt, lộ ra sự bất lực.
Tạ Tuệ An không phục, nhưng Nam Y lập tức tiến lên, kéo Tạ Tuệ An về.
“Tiểu Lục, đừng như vậy.” Nam Y gần như cầu xin nhìn Tạ Tuệ An.
Nước mắt bất lực lập tức trào ra trong mắt Tạ Tuệ An. Nhưng sau vài lần bị Nam Y kéo, nàng ấy vẫn cứng đầu ngồi xuống.
Những lý lẽ mà Nam Y có thể suy nghĩ cẩn thận, làm sao nàng ấy không hiểu?
Nàng ấy hành động theo cảm tính, làm anh hùng thì được gì? Nàng ấy có thể cứu Đế Cơ về được không? Nàng ấy có thể giết Hoàn Nhan Tuấn không? Không làm được gì cả, còn có thể khiến bản thân rơi vào nguy hiểm, vừa mất tướng lại thiệt quân.
Hoàn Nhan Tuấn thở dài: “Các ngươi cũng không hài lòng, vậy ta giết Đế Cơ? Hán nhân các ngươi không phải thích nói: sĩ khả sát, bất khả nhục sao?”
Từ Khấu Nguyệt khuất phục, tay run rẩy sờ đến vạt áo, cởi chiếc áo ngoài màu lục nhạt đầu tiên, rồi cởi bỏ nút thắt, nới lỏng vạt áo, từ từ rút cánh tay ra khỏi áo trong.
Đây là chiếc thứ hai. Bên trong chỉ còn một chiếc áo lót màu sẫm, phần lớn da ở vai và cổ lộ ra bên ngoài.
Dây áo lót buộc sau lưng, nàng ta với tay ra sau để cởi, có lẽ vì run rẩy quá mạnh, không sao cởi được.
Thời gian trôi qua quá lâu.
Nam Y nắm chặt tay, móng tay gần như cắm vào da thịt.
Trong lòng nàng kêu gào: Làm gì đi, làm gì đi, nhưng rốt cuộc có thể làm gì?
Đột nhiên, nàng thấy Tạ Khước Sơn ra hiệu cho nàng, hắn liếc nhìn cửa sổ, rồi lại liếc nhìn cây nến như không có chuyện gì.
Cái liếc mắt đó nhanh đến mức như chưa từng xảy ra.
Đầu óc Nam Y bừng sáng, đột nhiên hiểu ra! Nàng lặng lẽ lấy ra tụ tiễn, bắn một mũi tên vào cửa sổ gần mình nhất.
Đinh một tiếng, tụ tiễn ghim vào khung cửa sổ, lực bắn làm vỡ cửa sổ đang hé mở. Gió lạnh bên ngoài gào thét tràn vào, thổi tắt tất cả ánh nến trong phòng.
Căn phòng chìm vào bóng tối.
Bóng tối cho mọi người một đường sống, cũng cho Từ Khấu Nguyệt chút thể diện còn sót lại.
Một lúc lâu sau, vang lên giọng nói suy sụp của Tống Mục Xuyên: “Ta đồng ý.”
Tạ Khước Sơn nhắm mắt lại, thở dài trong bóng tối. Hắn hiếm khi cảm thấy bất lực, nhưng giờ phút này như bị một tấm lưới vô hình trói buộc.
Gió lạnh tạt vào mặt mỗi người, như lưỡi dao cứa từng nhát.
Ánh nến chưa kịp được thắp lại, chỉ nghe thấy tiếng xích sắt va chạm, hình như là Từ Khấu Nguyệt đang chạy, mọi người lập tức hiểu ra chuyện gì đã xảy ra.
Nàng ta đã là phế nhân không thể cứu vãn, làm sao có thể khiến các sĩ phu vì nàng ta mà cúi đầu? Nàng ta không muốn làm thanh kiếm chém đứt khí phách của sĩ phu, vậy thì nàng ta chịu đựng những nhục nhã này, sẽ thực sự trở thành sỉ nhục.
Bữa tiệc xuân long trọng vốn mang ý nghĩa tốt đẹp, nhưng trong lòng mỗi người đều hiểu rõ, dù lịch đã sang năm mới, cũng không thể thay đổi được bất cứ điều gì. Những điều bẩn thỉu đê tiện nhất, máu me nhất đang phơi bày trước mắt mọi người, cùng với tiếng đàn sáo như âm thanh ma quỷ, như gấm vóc đầy phòng, trong nháy mắt hóa thành tro bụi.
Cam Đường phu nhân đau đớn kêu lên: “Yểu Yểu!”
Yểu Yểu là tên thân mật của Từ Khấu Nguyệt, chỉ những người thân thiết mới biết. Nhưng tiếng gọi này vẫn không thể gọi lại quyết tâm của nàng ta.
Nàng ta lao đầu vào cây cột với vẻ kiên quyết.
Mọi thứ trước mắt đều tối đen, mỗi một tiếng động đều trở nên đặc biệt kinh tâm động phách.