“Theo như dấu vết để lại, thời điểm nạn nhân tử vong là vào khoảng rạng sáng, không có dấu hiệu xuất huyết nên không phải chết do ngạt thở. Nơi gây án là căn phòng khóa kín, không có vết tích ra vào của hung thủ. Nạn nhân không có ý định tự sát, có thể kết luận là bị quỷ giết… Ừm, con quỷ này làm việc khá sạch sẽ, thậm chí còn chu đáo dọn dẹp hiện trường…”
Diệp Hiến liếc nhìn Lâm Hòe đang nhẹ giọng lẩm bẩm bên cạnh nhà vệ sinh.
Theo lý mà nói, Lâm Hòe hẳn là đang xem xét vụ án… Nhưng hình như đối phương có chút hưng phấn quá mức thì phải…
Diệp Hiến sờ lên da đầu tê dại, quyết định giữ khoảng cách với người này. Cậu vừa lùi về sau liền vô tình đụng phải một người bạn cùng phòng khác. Hắn đang đứng trước bồn rửa mặt, nghiêng người như đang ngửi gương.
… Mẹ ơi, hai người cùng phòng con đều là biến thái. Diệp Hiến trầm mặc nghĩ.
Ba người bọn cậu bị đánh thức bởi một tiếng hét.
Đối với Diệp Hiến, việc nghe thấy tiếng hét vào sáng sớm không phải là một trải nghiệm đặc biệt. Hay nói đúng hơn, sẽ là rất lạ nếu không xuất hiện bất kì âm thanh nào trong thế giới vô hạn lưu này, dù sao đây đã là một quy luật tất yếu. Thẳng cho đến lúc thay xong quần áo, đầu óc của Diệp Hiến vẫn cứ như người trên mây.
Cậu vừa định ra ngoài thì phát hiện hai người bạn cùng phòng vẫn đang nằm lì trên giường. Một người vẻ mặt thanh thản, chậm rãi mở mắt ngồi dậy như xác chết đội mồ, người còn lại thì ôm gối, mơ màng lẩm bẩm: “Lại có gián à?”
Diệp Hiến:…
Cậu đẩy gọng kính, quyết định ra ngoài một mình. Giọng nói của Lâm Hòe từ bên cạnh truyền đến: “Cậu đi đâu vậy?”
“Đương nhiên là đi xác nhận tình hình rồi.” Diệp Hiến đáp.
“Ồ…” Lâm Hòe có chút đăm chiêu nói, “Những người khác có đi không?”
“…” Diệp Hiến liếc mắt nhìn hai người trước mặt, nhếch môi đáp: “Theo lẽ thường, mọi người đều sẽ…”
“Hiểu rồi.” Lâm Hòe ngồi dậy, “Nếu đã vậy, tôi đành hòa đồng một chút…”
Nói xong, y nhảy xuống giường, theo Diệp Hiến ra khỏi phòng. Đến cửa, Lâm Hòe bỗng thấy cơ thể mình nặng trĩu.
Quay lại thì thấy Sở Thiên vốn còn đang nằm ì đã mặc quần áo chỉnh tề, tay đặt lên vai y: “Cùng nhau.”
Khoảnh khắc cửa mở, Diệp Hiến bất lực nhìn hai tên mới đầu còn tỏ vẻ không hứng thú đã nhanh như tên bắn lao ra ngoài, chạy về phía hiện trường vụ án như thể đang thi chạy. Xét thấy quy luật hành động một mình trong mười lăm phút là tử vong, Diệp Hiến chỉ có thể đi theo hai tên như chó xổng chuồng kia.
Chỉ là hai con chó này trông có vẻ không đoàn kết cho lắm. Ít nhất khi Lâm Hòe nhìn thấy Sở Thiên, trong đầu liền bật ra suy nghĩ “Sao người này vừa nghe tin có án mạng là lại hưng phấn như vậy”.
“Mọi người nhường đường một chút.” Sở Thiên vỗ tay tiến vào hiện trường, thuận tiện xách Đường Văn như sắp nôn mửa đặt sang một bên. “Cô gì đằng đó ơi, không cần phải la lên như vậy đâu, còn cái anh kia làm ơn đổi chỗ ngất dùm tôi… Đừng nôn ở đây, ra ngoài mà nôn, đừng phá hủy hiện trường như thế!”
Kỳ thực, không cần hắn nói cũng sẽ chẳng có người nào dám lại gần cái nhà vệ sinh vừa mới tự động mở cửa kia. Hắn nhìn chằm chằm vào bên trong một lúc, sau đó lấy bọc giày và găng tay đã chuẩn bị sẵn từ trong túi, cẩn thận đeo vào rồi đi vòng qua dấu vết vụ án, tiến vào hiện trường.
Mà Lâm Hòe lúc này cũng đồng thời bước vào theo.
Y nhìn thoáng qua hiện trường khủng bố. Cùng lúc đó, Diệp Hiến bên cạnh cũng mang sắc mặt tái nhợt.
“Trời ơi…”
Điều làm cậu ngạc nhiên là người bên cạnh dường như không có phản ứng gì nhiều. Y nhìn đống thịt vụn trong bồn cầu, rõ ràng có chút chán nản: “Phương pháp này… cũng bẩn quá rồi.”
“Sao anh có thể…”
Lâm Hòe liếc nhìn cậu.
Sau khi nhận ra tất cả mọi người ngoại trừ mình đều có vẻ sợ hãi, y liền nghĩ.
— Giờ có nên hét lên cho giống người bình thường không nhỉ?
“Á.” Y phát ra giọng điệu đa cấp, “Thật là khủng khiếp!”
Diệp Hiến:…
“Tôi bị tiếng xả nước đánh thức.” Trong phòng, Trương Lộ đã ngất xỉu, chỉ có người phụ nữ tên Bành Huyên là đang run rẩy ngồi trên giường, có lẽ do quá sợ hãi, cái nọng cằm thứ ba của cô đung đưa không ngừng, “Tôi không dám vào nên mới đến tìm Đường Văn, sau đó cậu ấy dẫn theo hai người khác mở cửa xông vào. Lúc nhìn vào bên trong, tôi thấy, thấy con bé, bị cuốn đi một nửa.”
Nghe xong những lời này rồi hình dung ra cảnh tượng trước đó, HKT cùng Vu Phú đang mặt xanh nanh vàng không nhịn được lại muốn nôn mửa, mặc dù trong bụng chẳng còn gì.
“Cuốn đi một nửa? Lúc nghe được tiếng động, phải mất bao lâu chị mới đi tìm Đường Văn?” Lâm Hòe đột nhiên hỏi.
“Tôi đang ngủ rất ngon.” Bành Huyên đáp, “Sau đó bị tiếng nước xả đánh thức, trước lúc đó, hẳn là có một tiếng nổ. Rồi… khoảng 15 phút. Khi chúng tôi quay lại, âm thanh đó lại vang lên lần nữa.”
“Nạn nhân tên Phùng Dao, cao 1m6, nặng 57kg. Giả sử mật độ của con người bằng với mật độ nước thì thể tích của Phùng Dao sẽ vào khoảng 0,057 mét khối. Cộng thêm cả xương làm tròn thành 0.05 mét khối. Bồn cầu thông thường có thể xả 6 lít nước một lần. Để xả trôi được một người sống… xét cả hao tổn, sẽ mất khoảng 10 lần xả. Mỗi lần xả mất 1 phút, cho nên không thể nào tốn nhiều thời gian như vậy.” Lâm Hòe suy luận.
Đến khi y định thần lại, Diệp Hiến bên cạnh đã nhìn y như nhìn biến thái.
“Cho nên?” Sở Thiên quanh quẩn trong nhà vệ sinh thò đầu ra hỏi.
Hắn vẫn bịt khẩu trang, thoạt nhìn không giống người chơi chút nào, mà trông như mấy bác sĩ pháp y hay gián điệp… Lâm Hòe bị suy nghĩ của chính mình làm cho kinh hãi.
“Đây là một lời cảnh cáo, cảnh cáo tới người chơi. Nếu không trực tiếp giết luôn thì quá dễ rồi, cần gì phải lãng phí nhiều nước như vậy.” Mặc dù trong lòng đang phàn nàn nhưng Lâm Hòe ngoài mặt vẫn nghiêm túc phân tích, “Vậy là con quỷ này ngụ ý rằng Phùng Dao đã chết rất thảm, muốn chúng ta tìm hiểu trước khi bị giết Phùng Dao đã làm gì, tại sao lại khiến nó tức giận đến vậy.”
Nhưng mà tại sao chúng ta phải phân tích tâm lý của hung thủ, à không, phân tích tâm lý của quỷ…
Thảm trạng được miêu tả rõ ràng khiến tinh thần của Diệp Hiến như bùng nổ, nhưng những lời phân tích của Lâm Hòe vẫn giúp cậu giữ lại một chút sức lực để tiếp tục phỉ nhổ.
Diệp Hiến tuy không lên tiếng nhưng tất cả những suy nghĩ trong đầu như lộ hết lên trên mặt. Lâm Hòe thở dài, đối với sự cố chấp của người này mà đau đầu: “Đừng cho rằng quỷ là phế vật, chỉ biết giết người bừa bãi… Ừm, tôi thừa nhận, cũng có quỷ như vậy. Nhưng một số ít sẽ hành động có logic, trước khi hạn chế được gỡ bỏ, bọn chúng sẽ không tùy tiện xuống tay.”
“Logic gì cơ?” Sở Thiên thăm dò nhà vệ sinh một hồi, đoạn thò đầu ra hỏi.
Hắn vẫn đeo khẩu trang, giọng ồm ồm.
“Ví dụ như,” Lâm Hòe đếm đầu ngón tay nói, “Về mặt hàng nguy hiểm nhóm một đã đề cập trước đó, cách gỡ bỏ hạn chế chính là mua. Mua chúng, sở hữu chúng, chúng sẽ được gỡ bỏ hạn chế, bắt đầu tiến hành giết chóc; lại như Họa Bì, một con quỷ tối ngày chỉ biết quan tâm đến sắc đẹp. Bình thường đụng vào ả, nhiều nhất sẽ chỉ bị bẻ gãy cổ, nhưng nếu cố tình làm khuôn mặt ả bị thương, ả sẽ dùng bộ móng rạch da người đó…”
… Nhiều nhất chỉ bị bẻ gãy cổ? Này cũng quá khủng bố rồi! Diệp Hiến đè nén cơn nôn mửa.
“Sao anh biết nhiều vậy…” Diệp Hiến giật giật khóe mắt, “Rõ ràng là người mới, xét về thời gian, tôi còn vào sớm hơn nhiều…”
“Ấy,” Lâm Hòe dừng một chút, phát ra âm thanh giống như khi Conan bị người qua đường vạch mặt, “Tiểu thuyết với phim truyền hình đều viết như vậy mà, ha ha.”
Diệp Hiến:…
“Tóm lại là, quy tắc trò chơi vẫn rất hoàn chỉnh.” Lâm Hòe gói gọn, “Có thể gặp được một trò chơi logic như này quả là may mắn nếu so với 996*, phải biết quý trọng…”
Mọi người:…
Nhận thấy ánh mắt bị thao túng đến sợ hãi của mọi người, Lâm Hòe cảm thấy mình cần phải an ủi bọn họ, thế là y nói: “Thật ra, cũng không cần phải sợ đến vậy…”
“Ai mà chẳng phải chết, hoặc là nhẹ như lông hồng, hoặc là nặng như đá đeo.” Lâm Hòe nói, “Vậy nên không cần chọc giận ma quỷ, chết trong tay bọn chúng, cũng là một loại may mắn…”
Hoàng Lộ:…
“Cậu rốt cuộc là…” Cô ngập ngừng.
“Chẳng là gì cả.” Lâm Hòe chân thành lấy điện thoại ra, “Tôi đọc tiểu thuyết, thấy những người cởi mở như tôi đa phần đều sống lâu hơn…”
Hoàng Lộ: … Tôi ngay bây giờ rất muốn biết cậu rốt cuộc là thứ gì.
Cô ngập ngừng, cứ muốn nói lại thôi. Cảm xúc của cô muốn khẳng định rằng Lâm Hòe chẳng phải loại người tốt lành gì, nhưng lý trí lại đồng thời nhắc nhở, quỷ thật sự chắc chắn sẽ không mặt dày như Lâm Hòe.
Cùng chung suy nghĩ với cô còn có vài người nữa. Lâm Hòe đứng tại lằn ranh giữa lí trí và cảm xúc trong tâm trí họ, sau đó thản nhiên bước chân vào khu vực an toàn.
Sở Thiên nghe y an ủi, có chút đăm chiêu gật đầu: “Cậu nói cũng có lý, đổi lại tôi sẽ tiết lộ cho cậu một bí mật.”
Nói xong, hắn tiến về phía Lâm Hòe, khoác vai đối phương, ghé sát tai y nhỏ giọng nói: “… Hiện tại tôi không còn nghi ngờ cậu là quỷ trà trộn nữa rồi.”
“… Hả?” Lâm Hòe sửng sốt một lúc.
“Trước đây tôi đã ngầm thử cậu rồi. Ngũ hành thiếu mộc, “Lâm Hòe”, bỏ ba “Mộc”, còn lại “Quỷ”.” Sở Thiên mỉm cười, “Không phải sao?”
Lâm Hòe chớp mắt: “Hả?”
“Biểu hiện của cậu đã nói cho tôi biết, cậu hoàn toàn chẳng hiểu gì về mấy chuyện này.” Sở Thiên nhún vai, “Điều này chứng tỏ cậu còn có lương tâm…”
“Từ từ… Anh đã bao giờ nghĩ cái “thử” của anh nó quá “ngầm” rồi chưa?”
“Hiện tại, tôi cũng hết nghi ngờ rồi. Dù sao thì…”
“Không con quỷ nào có da mặt dày như cậu.” Sở Thiên nói, “Cậu cứ như sợ bọn tôi không phát hiện ra vậy.”
Lâm Hòe:…
… Gì cơ, mình thể hiện rõ ràng như thế cơ á? Y cẩn thận suy ngẫm lại hành vi của mình, cảm thấy có chút hoang mang.
Sở Thiên nhìn Lâm Hòe đang trợn tròn mắt: “Nhưng tôi có một suy đoán mới về thân phận của cậu. Tôi ngửi thấy trên người cậu có chút gì đó quen thuộc, chẳng hạn như…”
Nói xong, hắn nhéo mặt Lâm Hòe, đoạn xoa xoa ngón tay: “Kiểm tra lần đầu, là da thật.”
Lâm Hòe: ?
Nói xong những lời khó hiểu này, hắn quay trở lại nhà vệ sinh.
Lâm Hòe, người vừa bị trục xuất khỏi danh sách quỷ và bị nhéo mặt, lúc này đã mất hết tâm trạng nói chuyện. Đường Văn chứng kiến hành động kỳ quái của hai người, đảo mắt tiến lại gần: “Sở Thiên vừa nói gì với cậu vậy?”
Lâm Hòe suy nghĩ một chút rồi đáp: “Anh ta nói mình là gay.”
Đường Văn: “Hả?”
Lâm Hòe bổ sung: “Còn chạm vào tôi nữa.”
Đường Văn: “??”
Lâm Hòe tiếp tục: “Đòi mếch lớp (dung hợp) với tôi, skr~”
Sau khi vu khống Sở Thiên và rap xong, y bỏ mặc Đường Văn ỉu xìu dựa người vào tường như bị sét đánh. Đường Văn lặng lẽ dịch ra xa, giống như Diệp Hiến và Hoàng Lộ đã từng làm trước đây. Sau một lúc lâu, từ nhà vệ sinh vọng ra âm thanh: “Cậu Ba Mộc*, vào đây xem này.”
“… Cậu Ba Mộc là cái quỷ gì?”
Ngoài miệng nói vậy nhưng Lâm Hòe vẫn ngoan ngoãn bước vào trong, chú ý đến ánh mắt của Đường Văn, y quay đầu nở một nụ cười cười ngây thơ.
Sau đó, y nghiêm túc “suỵt” một cái như đang ra hiệu, cũng đóng luôn cửa.
Đường Văn:…
Trong nhà vệ sinh chỉ còn lại Sở Thiên và Lâm Hòe. Sở Thiên tựa hồ đang táy máy trước bồn rửa mặt, thấy y tới liền hỏi: “Cậu đóng cửa làm gì?”
Lâm Hòe: “Một khi đã muốn theo đuổi kích thích, thì phải kiên trì đến cùng.”
Y nhìn Sở Thiên đập chỗ này gõ chỗ kia, nhịn không được hỏi: “Anh đang tìm gì?”
“Tôi đang tìm tuyến đường của quỷ.” Sở Thiên đáp, đôi mắt lộ ra có phần nghiêm túc hiếm thấy, “Cậu xem.”
Hắn chỉ vào mặt gương mờ hơi nước: “Hiện tại không phải mùa mưa, những nơi khác cũng rất khô ráo, duy chỉ có chỗ này là đọng nước. Hơn nữa Phùng Dao bị bồn cầu xả trôi, tôi đoán, đây chính là nơi quỷ xuất hiện đầu tiên.”
Lâm Hòe vô hồn nói: “Ồ, cũng có lý.”
“Còn đây,” Sở Thiên lần theo vết nước trên trần nhà rồi đi tới vũng nước phía sau bồn cầu, “Là nơi quỷ biến mất, nó chui ra từ gương, bò dọc theo trần nhà, cuối cùng dừng sau lưng Phùng Dao. Có lẽ do tốc độ di chuyển không giống nhau, hoặc vì lí do nào khác, vết nước sau bồn cầu dày hơn vết trên trần nhà. Điều này cho thấy nó đã đứng tại đây rất lâu. Và những dấu vết này cũng nói lên rằng nó là một con quỷ có thể bò cực nhanh bằng bốn chân, vậy lí do gì đã khiến nó hành động như thế? Mà nạn nhân lúc đó ngồi trên bồn cầu để làm gì?”