Sau khi hoàn thành biến thân, trong nội tâm Giang Trần liền có chủ ý. Đem thi thể bốn người còn lại xử lý sạch, lại đem hiện trường thanh lý thoáng một phát mới tiếp tục đi.
– Cái mai phục này, tất nhiên sẽ không chỉ ở đoạn đường này. Chỉ là không biết, Chân khí đại sư kia có thể ở phía trước chờ ta hay không? Muốn đối phó Chân khí đại sư, nhất định phải xuất kỳ bất ý.
Nếu như chính diện đối kháng, dùng tu vi bảy mạch chân khí của hắn, muốn cứng chọi cứng Chân khí đại sư, độ khó xác thực là rất lớn. Nhiều lắm chỉ miễn cưỡng bảo vệ tánh mạng, muốn giết chết đối thủ, trừ khi xuất hiện kỳ ngộ.
Nhưng mà, nếu như dùng kỳ mưu, đánh lén đối phương một cái xuất kỳ bất ý, thì phần thắng chí ít có sáu bảy thành nắm chắc rồi.
Dù sao, môn võ kỹ《 Toái Nguyệt Phi Đao 》kia, phối hợp chín chuôi Trọng Vũ Phi Đao quỷ thần khó lường, am hiểu nhất là xuất kỳ bất ý.
Ước chừng đi hơn năm ba mươi dặm, cách vương đô là càng ngày càng gần rồi.
Đi qua đường núi này chính là quan đạo, nối thẳng vương đô. Ở trên quan đạo, đối phương muốn động thủ, kia là không thể nào.
Cho nên, trạm cuối cùng này, tất sẽ ở đoạn đường núi kia.
Quả nhiên, khi tiếp cận triền núi kia khoảng ngàn mét,《 Bàn Thạch Chi Tâm 》 của Giang Trần liền cảm ứng được một tia áp bách.
Loại cảm giác áp bách này, che dấu rất khá, cơ hồ khiến người không thể phát giác.
Nếu như Giang Trần không tu luyện 《 Bàn Thạch Chi Tâm 》, chỉ bằng vào bản năng của Võ Giả, là tuyệt đối phát hiện không ra. Đừng nói hắn một bảy mạch chân khí, coi như là Chân khí đại sư, chỉ sợ cũng khó có thể phát giác.
Bất quá công pháp《 Bàn Thạch Chi Tâm 》, tu luyện Tâm lực, làm cho trực giác của Giang Trần dị thường nhạy cảm, so với rất nhiều Chân khí đại sư đều cường không ít.
– Mà thôi, nếu chính diện đối kháng, ta ở ngoài sáng, đối phương ở trong tối, tuyệt đối không thắng được. Chỉ có thể mạo hiểm đánh bạc một lần. Hi vọng đối phương chỉ phái ra một gã Chân khí đại sư, nếu có hai gã chân khí đại sư, ta chỉ có thể bỏ trốn mất dạng, chạy tới chỗ sâu trong Đại Sơn rồi.
Giang Trần hạ quyết tâm, bước chân không ngừng, hướng phía trước chạy đi.
Quả nhiên khi hắn chạy đến cách chỗ mai phục 300m, vài thân ảnh sưu sưu sưu từ trong chỗ tối bắn ra, ngăn hắn lại.
– Cát lão ngũ, sao chỉ có một mình ngươi đến?
Người nói chuyện, ngữ khí như đao, đôi mắt phảng phất có thể xuyên thấu Kim Thạch, ở trên người Giang Trần quét tới quét lui.
Nếu không phải Giang Trần tu luyện 《 Bàn Thạch Chi Tâm 》, tâm tình vững chắc, chỉ sợ bị ánh mắt của đối phương quét qua, liền sẽ lộ ra chân ngựa đến.
– Đại nhân, có tình báo của Giang Trần.
– Tình báo gì?
Tên thủ lĩnh kia, tự nhiên là tâm phúc của Long Đằng Hầu Long Tam, kẻ chủ trì đuổi giết Giang Trần.
– Chúng ta ở ven đường phát hiện một vật.
Giang Trần đem một cái bao sớm chuẩn bị tốt, hai tay bưng lấy, cung kính đưa lên.
Thủ lĩnh kia hiển nhiên rất cẩn thận, dùng trường kiếm mở cái bao ra.
Ngay lúc này, thân hình Giang Trần đột nhiên khẽ động, bàn tay chấn động, một đạo chân khí xuyên qua cái bao, trực tiếp chấn về tên thủ lĩnh kia.
Đồng thời tay trái bày ra.
Hưu, hưu, hưu!
Trọng Vũ Phi Đao hóa thành năm đạo hàn quang, phân biệt bắn về phía năm người quanh thân.
Khoảng cách gần như vậy, dùng thuộc tính của Trọng Vũ Phi Đao, cộng thêm 《 Toái Nguyệt Phi Đao 》 huyền ảo, càng làm cho phi đao này như hổ thêm cánh.
Ngoại trừ một người cách xa một ít, nhìn thấy hàn mang lóe lên, bản năng né thoáng một phát, bốn người khác, căn bản không có bất kỳ phản ứng nào.
Chỉ cảm thấy cổ mát lạnh, yết hầu đã bị xuyên thủng.
Mà người tránh thoát một kiếp kia, cũng không có trốn toàn bộ, Trọng Vũ Phi Đao thình lình bắn vào vai trái của hắn.
Đương nhiên, năm người này, chỉ là Giang Trần thuận tiện công kích mà thôi.
Mục tiêu chủ yếu của Giang Trần, vẫn là tập trung ở trên người tên thủ lĩnh. Trong nháy mắt cái bao bị chấn nát, kể cả bụi mù ở bên trong, ở dưới chân khí thúc dục, thoáng cái khuếch tán ra.
Long Tam kia quả nhiên thân kinh bách chiến, thấy bụi mù tràn ngập, liền biết rõ trong bụi mù này có lừa dối, liền tranh thủ phong bế hô hấp, hai mắt lộ ra vẻ động dung, thân hình cấp tốc thối lui, lui đến ngoài trăm bước.
Lại nhìn năm thủ hạ của mình, đã ngã xuống bốn cái, bị thương một cái.
– Ngươi… Ngươi là Giang Trần!
Long Tam gầm nhẹ một tiếng, hai mắt như hung thú, bắn ra sát cơ nồng đậm.
– Ngươi đoán đúng, bất quá không có thưởng.
Giang Trần nhàn nhạt nhìn Long Tam.
– Ta ở Long Đằng Hầu phủ từng bái kiến ngươi.
– Hừ, thì tính sao? Giang gia ngươi cùng Long hầu đối nghịch, đó là tự chịu diệt vong.
Long Tam không che dấu thân phận của mình chút nào.
– Tự chịu diệt vong?
Giang Trần nhẹ mỉm cười.
– Ngươi cảm thấy, ngươi một người sắp chết, có tư cách nói với ta loại lời này sao?
– Có ý gì?
Ánh mắt Long Tam xiết chặt.
– Ngươi khẳng định cho rằng, ngươi phong bế hô hấp, khói độc kia sẽ không làm gì được ngươi a.
Khóe miệng Giang Trần nhẹ nhàng khẽ động, lộ ra chút trào phúng:
– Nhưng mà, độc này của ta, lại vô khổng bất nhập. Ngươi che mũi, nhưng có thể che lỗ tai sao?
– Dù ngươi có thể che lỗ tai lại. Ngươi có thể che tất cả lỗ chân lông sao?
– Trừ khi, ngươi sớm có chuẩn bị, trong cơ thể chuẩn bị chân khí phòng ngự, ở lúc độc tính xâm nhập, liền dùng chân khí phòng ngự đem nó bức ra.
Thanh âm của Giang Trần đạm mạc, Chân khí đại sư cũng tốt, Võ Giả cũng được, nếu để cho Giang Trần hắn tiếp cận quanh thân 10m, trên cơ bản chẳng khác nào nửa cái mạng nằm ở trong tay Giang Trần.
Đồng tử của Long Tam co rút lại, trong mắt bắn ra hào quang hung ác giống như dã thú.
Nhưng Giang Trần lại không vội tiến lên, mà ở cách Long Tam trăm mét, vòng quanh lượn tròn.
Hôm nay, năm thủ hạ của Long Tam, bốn chết một thương, mà Long Tam thì kỳ độc nhập vào cơ thể. Giang Trần tự nhiên sẽ không lại tùy tiện tiến công.
Hắn có rất nhiều thời gian hao tổn.
Thế nhưng mà, Long Tam kia lại không có tiền vốn hao tổn. Tiêu hao thời gian càng lâu, độc tính sẽ thẩm thấu càng nhiều.
Từ trong lòng ngực không ngừng móc ra các loại Linh Dược giải độc, nhưng tất cả đều không có tác dụng.
– Chương Thất, ngươi có phải tử sĩ dưới trướng Long Tam hay không? Bị thương bả vai, liền không còn dũng khí chiến đấu sao?
Long Tam biết rõ, lại dông dài, khẳng định là không được.
Hôm nay, chỗ dựa duy nhất, là thủ hạ bị thương kia. Bị thương bả vai, cũng không phải tổn thương trí mạng.
Chương Thất kia một mực vòng quanh, không xa không gần.
Nghe Long Tam quát lớn, liền gầm nhẹ một tiếng:
– Tam gia, Chương Thất ta trở về báo tin, dẫn người tới báo thù cho Tam gia ngài!
Nói xong, Chương Thất kia vậy mà hai chân điểm mạnh, hướng rừng cây nhảy tới, lại muốn bỏ trốn mất dạng.
Giang Trần khẽ cười một tiếng:
– Lưu lại đi.
Hai thanh Trọng Vũ Phi Đao, một trái một phải, đem Chương Thất phong kín.
Phốc!
Toái Nguyệt Phi Đao, có thể toái nhật nguyệt tinh thần.