Đào binh!
Hai chữ này, phảng phất như lôi điện, làm cho toàn thân Quách Tiến có chút co lại, hai mắt vốn còn tương đối khắc chế, lại đột nhiên bắn ra sát ý như dã thú nổi giận.
– Chu Thản, lời nói mới vừa rồi, ngươi lập lại lần nữa thử xem?
Cầm lấy chuôi đao, nhẹ nhàng run rẩy, trong mắt Quách Tiến lộ ra vẻ đỏ tươi đáng sợ, phảng phất tùy thời sẽ nhảy lên cùng Chu Thản dốc sức liều mạng.
Phụ thân, ở trong nội tâm Quách Tiến, là cấm khu tuyệt đối không thể đụng chạm!
– Hừ, nói hay không có gì quan trọng, ở vương đô ai không biết. Ngươi không cho ta nói, chẳng lẽ có thể ngăn người trong thiên hạ nói sao?
Chu Thản đối với Quách Tiến nảy sinh ác độc, hiển nhiên cũng không để ý thế nào.
Chỉ có điều, hắn đến là vì mưu đoạt tiểu viện, ngược lại không muốn liều cái ngươi chết ta sống.
– Nói láo, hết thảy đều là nói láo! Ta nói rồi, cha ta không phải đào binh, hắn không phải đào binh! Ai dám nói hắn là đào binh, ta cùng người đó dốc sức liều mạng! Chu Thản, ngươi nói thêm câu nữa thử xem!
Trên cổ gân xanh nảy lên, thiếu niên gầm thét, khuôn mặt đỏ bừng, hiển nhiên là phẫn nộ tới cực điểm.
Sắc mặt Chu Thản trầm xuống:
– Quách Tiến, sự tình của phụ thân ngươi, ta không có hứng thú chú ý. Hôm nay ta đến, là hạ tối hậu thư cho ngươi. Một, chuyển nhượng tiểu viện cho ta; hai, ta thông qua quan phủ đến lấy tiểu viện của ngươi! Ngươi chỉ có hai lựa chọn này! Đừng tưởng rằng bày ra một bộ dốc sức liều mạng, có thể hù ngược lại ta. Đừng nói tổ tiên ngươi phú quý đã không còn, dù còn, thì tính sao?
– Chu Thản ta để ý tiểu viện của ngươi, đó là nể mặt mũi của Quách gia ngươi. Đổi lại người khác, ngược lại cầu bổn thiếu gia nhận lấy, bổn thiếu gia còn chưa hẳn cam tâm tình nguyện nhận cho!
– Các con, chuẩn bị một chút. Nếu như họ Quách này không thức thời, liền đem một già một trẻ bọn hắn loạn bổng đánh ra ngoài. Đừng nương tay, đánh chết, kéo ra ngoài cho chó ăn!
Tính nhẫn nại của hắn, hiển nhiên đã tiêu hao không sai biệt lắm.
Đám ác bộc kia, nghe chủ tử hạ lệnh như vậy đều xoa tay, không có hảo ý hướng Quách Tiến bức qua.
Quách Tiến giương đao lên, rít gào nói:
– Ai dám đi lên, người đó chết trước!
Chu Thản hừ lạnh nói:
– Họ Quách, xem ra ngươi là không thấy Hoàng Hà tâm Bất Tử a! Lên cho ta, đánh chết, tính toán cho ta.
Ba ba ba ba!
Ngay lúc này, ngoài cửa lớn bỗng nhiên vang lên âm thanh vỗ tay chói tai.
Đón lấy có người chậc chậc cười nói:
– Giữa ban ngày ban mặt, nhập thất sát nhân, đây là thiên hạ của Đông Phương Vương Quốc sao?
Một màn này, lại vượt qua Chu Thản ý liệu rồi. Hắn không thể tưởng được, trong ngõ hẻm Thanh Dương này, thậm chí có người dám quản chuyện của Chu gia hắn. Đây là ngại mệnh dài sao?
– Ngươi là ai? Chu thị tiền trang ta cùng người mượn tiền nợ nần tranh chấp, liên quan gì đến ngươi?
Chu Thản hiển nhiên là ở vương đô hoành hành đã quen.
– Vốn là chuyện không liên quan đến ta. Bất quá, bây giờ lại liên quan tới ta rồi.
Một thiếu niên mang theo mỉm cười tự tin thong dong, tinh mâu khẽ nhích, mang theo bốn gã thuộc hạ, không chút hoang mang dạo bước tiến đến.
Người tới, tự nhiên là Giang Hãn Hầu phủ Tiểu Hầu gia Giang Trần.
Rầm rầm!
Đám ác bộc Chu gia, lập tức làm thành một vòng, đem Giang Trần cùng bốn tùy tùng Thắng Tự Doanh vây quanh.
Giang Trần bỏ qua những đao quang kiếm ảnh sáng loáng kia, dù bận vẫn ung dung liếc nhìn Chu Thản:
– Hắn thiếu ngươi bao nhiêu tiền?
Chu Thản cười lạnh:
– Mắc mớ gì tới ngươi? Bây giờ không phải là vấn đề có tiền hay không, mà là hắn dùng tiểu viện thế chấp, quá hạn không trả, ta là tới thu tiểu viện này. Các hạ có địa vị gì, ta khuyên ngươi, vẫn là không nên quản nhàn sự a. Có chút nhàn sự, ngươi quản không nổi; có ít người, ngươi cũng không thể trêu vào!
– A?
Giang Trần nở nụ cười.
– Nghe ngươi nói như vậy, tựa hồ rất giỏi a.
– Hừ, Chu gia tiền trang ta, ở toàn bộ Vương Quốc, cái kia là tồn tại mọi người đều biết. Ngươi là người nào, phụ thân ngươi là ai? Làm quan hay kinh thương?
Giang Trần không nhìn Chu Thản tồn tại, mà quay đầu hỏi Quách Tiến.
– Ngươi họ Quách?
Quách Tiến thấy có người chặn ngang, cũng cảm thấy bất ngờ, gặp người này rất hợp ý mình, cũng thành thật gật gật đầu.
– Tổ phụ của ngươi là Quách Thuận Quách thái phó?
– Phải.
Quách Tiến nghe được danh tự của tổ phụ, bộ ngực cũng ưỡn lên, trong mắt chảy qua một tia kiêu ngạo. Tổ tiên Quách gia, đó cũng là có người tài ba, đã từng phú quý qua.
– Tốt, ngươi thiếu Chu gia bao nhiêu tiền?
Giang Trần lại hỏi.
– Trước kia mượn một vạn lượng chữa bệnh cho mẫu thân của ta, lãi mẹ đẻ lãi con, hôm nay cả vốn lẫn lời là một vạn năm ngàn lượng.
Nói đến nợ nần, Quách Tiến cũng có chút ảm đạm.
– Một vạn năm ngàn lượng.
Giang Trần nhẹ gật đầu, đối với Thắng Nhất ở bên cạnh nói:
– Thắng Nhất, lấy một vạn năm ngàn lượng cho bọn hắn.
Thắng Tự Doanh Tứ huynh đệ, trong khoảng thời gian này đi theo Giang Trần, kiến thức Giang Trần các loại thần kỳ, hôm nay cùng Giang Trần cũng đã thành lập nên quan hệ chính phụ tương đối khắc sâu.
Không còn như lúc ban đầu chỉ là vì hoàn thành nhiệm vụ nữa.
Một vạn năm ngàn lượng ngân phiếu bị điểm ra, Thắng Nhất trực tiếp đưa tới trước mặt Chu Thản:
– Đếm một chút, tiền này, thiếu gia nhà ta thay hắn trả. Về sau đừng đến nơi đây om sòm!
Thắng Nhất xuất thân quân nhân, cũng có một cỗ khí độ bức người.
Vừa bước ra một bước, liền để cho trong lòng Chu Thản xiết chặt, con mắt nhìn chằm chằm vào Giang Trần, càng cảm thấy thiếu niên này tựa hồ có lai lịch không nhỏ.
Bất quá, Chu Thản từ nhỏ đến lớn, còn chưa sợ qua ai a.
Lại không đi tiếp ngân phiếu, mà là âm dương quái khí cười nói:
– Tựa hồ bổn công tử đã nói rất rõ ràng. Hắn là quá hạn không trả, hôm nay ta muốn chính là tiểu viện, không phải bạc.
– Quá hạn? Ngươi có chứng cớ gì không?
Giang Trần cũng không giận hỏi.
Chu Thản khoát tay, liền có thủ hạ đem biên lai ra. Tờ biên lai này, quả nhiên có bẫy rập, cũng có Quách Tiến đồng ý ký tên.
Giang Trần thuận tay chà xát, trực tiếp chà xát biên lai thành mảnh vỡ:
– Hiện tại, còn nữa không?
Cử động kia, lại làm cho Chu Thản vội vàng không kịp chuẩn bị, hắn không ngờ tới, thiếu niên này nhìn như khí độ bất phàm, vậy mà lại đột nhiên chơi xấu, hủy diệt chứng cớ!
Gần đây đều là Chu Thản hắn đối với người khác hắc ăn hắc, không nghĩ tới, hôm nay rõ ràng bị chơi lại!
– Ngươi… Ngươi đây là muốn chết!
Chu Thản thoáng cái nổi điên.
Giang Trần cũng không quay đầu lại, hướng trong đình viện đi đến, ngữ khí nhàn nhạt:
– Thắng Nhất, ngân phiếu và người, cùng một chỗ ném ra ngoài!
Thắng Tự Doanh Tứ huynh đệ, kia đều là cao giai Chân Khí cảnh, cũng là cường giả kinh nghiệm sát tràng, đối phó những ác bộc này, cái kia tự nhiên là dễ như trở bàn tay.
Mấy cái lên xuống, liền đem chủ tớ mấy người, toàn bộ ném ra ngoài cửa lớn.
Một vạn năm ngàn lượng ngân phiếu thuận tay ném tới:
– Tiểu Hầu gia là người giảng đạo lý. Bạc các ngươi cầm lấy, còn muốn nháo sự, chính mình suy nghĩ a.