Sát Thần Chí Tôn

Chương 45: C45: Giang phong bộc phát



Chỉ có Thiên Thủy Hầu cùng số ít vương công đại thần, trong nội tâm ẩn ẩn có chút suy đoán. Bởi vì, đêm hôm đó bọn hắn ở Giang Hãn Hầu phủ, từng chính mắt trông thấy chân tướng sự tình.

– Thần linh phó thác Giang Trần lực lượng, có lẽ còn không có ly khai, cho nên để cho tiểu tử này đi vận khí cứt chó a?

Trong đầu Thiên Thủy Hầu, là giải thích như vậy.

Loại phỏng đoán này, cũng là hợp lý nhất. Thiên Thủy Hầu thông qua quan sát biểu lộ cùng động tác của Giang Phong, đi ra kết luận, chuyện này, ít nhất trước đó Giang Phong cũng không biết.

Dùng lòng dạ của Giang Phong, nếu như giả heo ăn thịt hổ, hành động sẽ không đạt được loại cảnh giới này, nhất định sẽ sớm lộ ra sơ hở.

Tiệc rượu bắt đầu, bọn người Tuyên Bàn tử cũng liên tiếp đi đi lại lại, cùng Giang Trần càng thân mật. Trước kia bọn hắn đi theo Giang Trần lăn lộn, là vì Giang Trần hào phóng, trượng nghĩa, chịu vì bằng hữu xuất đầu.

Hiện tại, thực lực của Giang Trần, càng làm cho bọn hắn có cảm giác nhất vinh câu vinh.

– Được a! Trần ca, Tuyên Bàn tử ta theo ngươi lăn lộn hai ba năm, lại không biết, nguyên lai Trần ca ngươi mới thật sự là thiên tài a! Hành động nhất lưu, thiên phú nhất lưu, thực lực càng nhất lưu… Tiểu đệ bội phục bội phục!

Advertisement

Vẻ mặt Tuyên Bàn tử kích động, nước miếng bay tứ tung, so với tiểu hài tử vào lễ mừng năm mới còn hưng phấn. Phảng phất Giang Trần ngưu bức, cùng hắn ngưu bức giống nhau.

Mà ở một bàn khác, sắc mặt Bạch Chiến Vân trắng bệch, cúi đầu uống rượu, không rên một tiếng.

Lúc trước Yến Nhất Minh bị Giang Trần một chiêu đánh bay, bây giờ cũng tĩnh lại, oán hận nói:

– Giang Trần này, nhất định dùng tà thuật gì! Hắn chỉ là một ba mạch chân khí, làm sao có thể thắng ta?

Advertisement

Hồng Thiên Đồng thì thầm hô may mắn. May là mình thông minh, sau khi Bạch Chiến Vân biểu thị 《 Đông Vương chỉ 》, không có đứng ra gây náo động.

Thử nghĩ thoáng một phát, nếu như mình đi lên cùng Giang Trần đấu một hồi, nói không chừng hôm nay mất mặt cũng không phải là hai vị này, mà là Hồng Thiên Đồng hắn rồi.

Thấy Bạch Chiến Vân buồn bực uống rượu, Hồng Thiên Đồng tâm niệm vừa động, muốn tiếp tục châm ngòi ly gián:

– Bạch huynh, chớ nhụt chí. Tiểu tử Giang Trần này may mắn, luận thực lực chân thật, hắn một sơ giai Chân Khí cảnh, như thế nào là đối thủ của ngươi? 《 Đông Vương chỉ 》 bất quá là vũ kỹ nhập môn, tiểu tử này vận khí tốt, tu luyện thuần thục mà thôi. Nếu như so đấu tâm pháp gia truyền, Giang Hãn Hầu hắn sao có thể cùng Bạch Hổ Hầu ngươi so sánh?

Bạch Chiến Vân cúi đầu cười khổ, thay đổi tác phong ngang ngược ngày xưa, nhẹ nhàng lắc đầu, lại không nói gì. Hắn cũng không phải một kẻ ngu dốt.

Trước kia hắn mấy lần chèn ép Giang Trần, thuần túy là vì nịnh nọt Long Cư Tuyết.

Chỉ là, mới vừa rồi bị Giang Trần điểm tỉnh, hắn bừng tỉnh đại ngộ, ý niệm trong đầu lại hiểu rõ ra rất nhiều.

Đúng vậy a, dùng thời gian tốt nhất của mình, vì một nữ nhân chướng mắt mình mất đi, có đáng sao? Còn có, Hồng Thiên Đồng này mấy lần cùng mình chung một chỗ chèn ép Giang Trần, hắn lại không tổn hao gì, mỗi lần không may đều là Bạch Chiến Vân hắn.

Điều này nói rõ cái gì?

Nói rõ Hồng Thiên Đồng này dụng tâm hiểm ác, mỗi lần đều để Bạch Chiến Vân hắn làm chim đầu đàn.

– Thật đúng là coi lão tử thành loại ngu xuẩn?

Bạch Chiến Vân liếc nhìn Hồng Thiên Đồng, đối với loại âm hiểm này, thoáng cái sinh ra không ít đề phòng cùng chán ghét.

Trên ghế đầu, với tư cách đông chủ hôm nay, Long Chiếu Phong đối với chuyện vừa rồi mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng lại không để trong lòng.

Dù Giang Trần này có chút lòng dạ, có chút thiên phú, thế nhưng so sánh với Tiên Thiên thân thể của nữ nhi hắn, nhất định có khoảng cách không thể bổ khuyết.

Cho nên, tâm tư giành linh mạch của Giang Hãn Hầu, chẳng những không có yếu bớt, ngược lại quyết định tiên hạ thủ vi cường.

Rượu qua ba tuần, Long Chiếu Phong nâng chén hướng Giang Phong nói:

– Giang Phong lão đệ, hôm nay ta thật bất ngờ, lệnh lang biểu hiện, để cho bản hầu mở rộng tầm mắt. Ta đối với Giang Phong lão đệ, cũng là từ lâu có ý kết giao. Hôm nay mượn cơ hội này, vẫn là câu nói kia, bản hầu đề nghị, lão đệ ngươi cân nhắc như thế nào?

– Sao không thừa dịp hôm nay, vui sướng định ra? Bản hầu thành ý ngươi cũng thấy, chỉ cần lão đệ ngươi gật đầu, sau này cái gì đều không cần làm, hàng năm có thể từ chỗ bản hầu đạt được ba mươi vạn lượng bạc. Ta và ngươi hai nhà chư hầu, càng có thể vĩnh viễn kết thành huynh đệ, như thế nào?

Long Chiếu Phong ngữ khí phóng khoáng, phảng phất hắn cưỡng ép dùng giá rẻ thuê linh địa của Giang gia, là cho Giang Hãn Hầu mặt mũi.

Giang Phong bị Long Chiếu Phong cưỡng ép kéo đến bàn này, liền biết rõ chỗ này không dễ ngồi. Gặp Long Chiếu Phong chân tướng phơi bày, đi thẳng vào vấn đề rồi, cũng chỉ có thể kiên trì nói:

– Long hầu, Giang Hãn lãnh địa ta ở Nam Cương, thâm sơn cùng cốc, không có nơi phát ra kinh tế gì, chi phí toàn bộ Hầu phủ, đại bộ phận dựa vào là thu nhập từ mảnh bán linh địa kia. Long hầu đề nghị, giống như là đoạn con đường kiếm tiền của Giang Hãn lĩnh ta. Tiểu đệ thực khó tòng mệnh.

Không thể không nói, dùng tính tình của Giang Phong, lời nói có thể nói đến đây, đã rất không dễ dàng. Đổi lại ở nơi khác, chỉ sợ Giang Phong sớm đã vỗ bàn, phất tay áo rời tiệc.

– Giang lão đệ, ngươi đây là làm khó bản hầu a.

Long Đằng Hầu ngữ khí ngưng tụ.

– Ha ha, Giang Hầu, cái gì cũng không cần làm, hàng năm có thể lĩnh ba mươi vạn lượng, đây quả thực là sinh ý không vốn, vì sao Giang Hầu cự tuyệt?

Một chư hầu khác làm bộ khuyên bảo.

– Đúng vậy a! Cố định lấy tiền sinh ý, đổi lại là ta, lông mày cũng sẽ không nhăn thoáng một phát.

– Giang Hầu, Long hầu thân là đệ nhất chư hầu, cùng ngươi kết thành huynh đệ, đây là đại hảo sự bao nhiêu người vót nhọn đầu cũng cầu không được? Vậy mà Giang Hầu ngươi không quý trọng?

– Còn không phải sao? Ngươi xem Long hầu thân là đệ nhất chư hầu, Cư Tuyết tiểu thư thì bị Ẩn Thế Tông Môn nhìn trúng. Long hầu nhất mạch, nhất định là phú quý vô hạn. Ngươi nghịch tâm ý của Long hầu, bỏ qua mặt mũi Long hầu, con đường về sau, chẳng phải là càng chạy càng chật vật sao?

Những người này, mỗi một cái đều là tồn tại phụ thuộc Long Đằng Hầu. Nghe như khuyên bảo, trên thực tế là uy hiếp, là bức bách, là trợ Trụ vi ngược.

Rất nhiều lời nói Long Đằng Hầu không tiện nói trắng ra, bọn hắn sẽ đến hỗ trợ làm ác nhân.

Không thể không nói, nếu như không phải Giang Phong trời sinh xương cứng, đổi lại một chư hầu khác, ở dưới loại tràng diện này, chỉ sợ sẽ chống đỡ không được.

Nhưng Giang Phong lại dứt khoát lắc đầu:

– Các ngươi đừng nói nữa. Lời nói dễ nghe ai cũng biết nói, thực bảo các ngươi khoét thịt đào tâm, chỉ sợ các ngươi sẽ không hào phóng như vậy.

Đại biểu Đan Vương Uyển vẫn ngồi không nói gì, cũng là đại uyển chủ của Đan Vương Uyển, hắn ha ha cười cười:


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.