Thấy vẻ mặt của Kiều Bạch Thạch muốn biết, Giang Trần cười cười:
– Thủ đoạn giải độc kia, có thời gian sẽ cùng Tam Điện Chủ luận bàn kỹ hơn.
Kiều Bạch Thạch mặt mày hớn hở, hắn chờ đúng là những lời này. Làm một Linh Dược Sư, Kiều Bạch Thạch ham học hỏi sốt ruột, Giang Trần tự nhiên lý giải.
Tiễn Kiều Bạch Thạch ly khai, Giang Trần triệu tập bọn người Giang Ưng tới.
– Giang Ưng, những ngày này, Hầu phủ tăng cường canh gác, không được qua loa chủ quan.
– Giang Phúc, thương thế của Hầu gia, phải xử lý mơ hồ, để cho ngoại giới suy đoán càng nhiều càng tốt. Tốt nhất là náo đến dư luận xôn xao.
– Vâng.
Bất tri bất giác, mọi người vậy mà đã thành thói quen Giang Trần ra lệnh.
…
Tin tức Giang Hãn Hầu ở trước cửa phủ đệ bị tập kích, như là làn gió, lan truyền nhanh chóng.
Trong lúc nhất thời, dư luận xôn xao, các loại suy đoán đều có.
Đường đường một chư hầu, Đại tướng biên cương, vậy mà ở trước cửa nhà mình bị tập kích, hơn nữa nghe nói thương thế không nhẹ, tánh mạng tràn đầy nguy cơ.
Cái này để cho các lộ chư hầu khác, đột nhiên đều có một loại cảm giác nguy hiểm.
Mặc dù, bọn hắn đều suy đoán được, Giang Hãn Hầu là đắc tội người không nên đắc tội, mới gặp kiếp nạn này.
Nhưng mà, với tư cách chư hầu biên cương, vậy mà ở vương đô lọt vào ám sát, loại chuyện này phát sinh, để cho những chư hầu kia có loại cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
Dù sao, hôm nay không may là Giang Hãn Hầu, ngày mai thì sao? Nói không chừng sẽ đến phiên mình.
Một khi loại sự tình này đã có tiền lệ, đằng sau nói không chừng sẽ phát sinh.
Ngoại trừ những chư hầu cùng Giang Hãn Hầu đối nghịch, một ít chư hầu trung lập, ở trên chuyện này, đối với Giang Hãn Hầu tao ngộ đều ôm lấy đồng tình.
Trong Long Đằng Hầu phủ.
Long Đằng Hầu quý phủ, Long Đằng Hầu tổ chức yến hội tư nhân, chiêu đãi khách quý.
Có thể xuất hiện ở trong loại yến hội cực kỳ tư nhân này, cái kia đều là khách quý, tâm phúc của hắn.
Trên chủ tọa, bên cạnh chỗ ngồi của Long Đằng Hầu, thình lình ngồi một nam tử mặc trường bào Ngân sắc, trường bào thêu lên kỳ hoa diêm dúa lẳng lơ.
Người này khắp nơi lộ ra một cỗ yêu dị, tóc dài như là Âm Dương Thái Cực ngư, một nửa màu đen, một nửa màu bạc, phi thường rõ ràng phân chia hai bên trái phải.
Một đôi mắt lóe ra quang mang u lam sắc, lộ ra một cỗ khí tức quái dị để cho người không thể nắm lấy.
– Tử đại sư, chén rượu này, bản hầu một mình mời ngươi.
Long Đằng Hầu tự mình nâng chén, đối với nam tử yêu dị kia nói.
– Ha ha, Hầu gia khách khí. Mời!
Nam tử yêu dị này, ngược lại là thống khoái, ngửa đầu uống cạn.
Đan Vương Uyển Uông uyển chủ cười u ám nói:
– Lần này nhờ có Tử đại sư ra tay, nếu không muốn thần không biết, quỷ không hay để cho Giang Phong kia chết, không khỏi phải phí một phen tay chân.
Nam tử yêu dị Tử đại sư kia cười nhạt một tiếng, đối với Uông uyển chủ mã thí tâng bốc, lại không chút khách khí thu xuống, cũng không có khiêm tốn cái gì.
Nhạn Môn Hầu Yến Cửu Trang cười nói:
– Giang Phong vừa chết, Giang Hãn Hầu phủ kia Quần Long Vô Thủ. Còn tiểu tử Giang Trần, năm nay bất quá 16 tuổi, có thể có bao nhiêu kiến thức, năng lực? Giang Hãn Hầu cơ nghiệp, không có Giang Phong, tất nhiên sẽ thủ không được. Sự tình Long Hầu toan tính, lại tới gần một bước.
Long Đằng Hầu cười ha ha:
– Diệt trừ Giang Phong, đây chẳng qua là bước đầu tiên, bước thứ hai, là túm lấy Giang gia Chư Hầu Lệnh. Chỉ cần miếng Chư Hầu Lệnh kia rơi xuống trong tay người một nhà, một bước này mới tính toán đi hoàn mỹ.
– Buồn cười Giang Hãn Hầu phủ Quản gia Giang Phúc kia, vậy mà đến Đan Vương Uyển ta mời Linh Dược Sư đi chữa trị Giang Phong. Xem ra, Giang gia là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng a.
Uông uyển chủ nghĩ tới chuyện kia, cảm thấy vô cùng hả giận.
– Vậy thương thế của Giang Phong, đến cùng như thế nào?
Long Đằng Hầu hỏi.
Uông uyển chủ vội nói:
– Có Tử đại sư ra tay, Giang Phong là hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Đừng nói hắn chỉ là chín mạch Chân Khí cảnh, coi như là Chân Khí đại sư, trúng loại độc này, cũng rất khó giải.
– Giang gia cùng Dược Sư Điện lui tới rất sâu, bản hầu lo lắng, Dược Sư Điện kia sẽ từ đó cản trở.
Long Đằng Hầu không thấy được Giang Phong chết, vẫn không yên lòng.
Nhưng Tử đại sư lại thản nhiên nói:
– Long Hầu quá lo lắng. Thủ đoạn của ta, coi như là Dược Sư Điện Đại Điện Chủ, nhiều lắm cũng chỉ có ba thành nắm chắc có thể xem hiểu. Mà Đại Điện Chủ Tống Thiên Tinh kia, mấy ngày nay lại không ở vương đô. Những người còn lại kia của Dược Sư Điện, hừ hừ, đều là phế vật.
Tử đại sư khẩu khí cuồng ngạo, đối với thủ đoạn dụng độc của mình, là có tự tin thật lớn.
Long Đằng Hầu tựa hồ cũng thập phần nể trọng người này, cười nói:
– Lần này có thể mời Tử đại sư đến trợ giúp, thực là trời cũng giúp bản hầu.
– Long Hầu, lời khách khí bản đại sư cũng không muốn nhiều lời. Ta và ngươi theo như nhu cầu, ngươi hôm nay hứa hẹn chút ít chuyện kia, tương lai chờ ngươi đoạt được vương vị, chớ quên thực hiện.
– Bản hầu há là thế hệ qua sông đoạn cầu? Tử đại sư yên tâm, ngày khác bản hầu leo lên đại bảo, vị trí quốc sư, nhất định để trống. Bất quá, điều kiện tiên quyết là đại sư ngươi phải trợ giúp Đan Vương Uyển, đánh tan Dược Sư Điện. Ở trước khi ta khởi sự, cũng không hy vọng có quái vật khổng lồ như Dược Sư Điện, đứng ở bên Đông Phương nhất tộc.
Tử đại sư thản nhiên nói:
– Nếu bản đại sư ngay cả chút chuyện ấy cũng làm không xong, lại có tư cách gì cùng Long Hầu cò kè mặc cả?
Long Đằng Hầu cười ha ha, lần nữa nâng chén:
– Vậy thì cầu chúc chúng ta hợp tác vui sướng, chung kiến nghiệp lớn!
…
Trong Vương thất, Đông Phương Lộc cũng là ở trước tiên, biết được tin tức Giang Hãn Hầu bị tập kích.
– Thiên Đô, có tình báo mới gì không?
Đông Phương Lộc tâm tình rất kém, hôm nay cầm Đỗ Như Hải xuống, đả kích khí diễm của Long Đằng Hầu thoáng một phát.
Không nghĩ tới Long Chiếu Phong này trở tay liền ra chiêu, vậy mà đầu mâu trực chỉ Giang Phong.
Nếu Giang Phong chết, đả kích đối với vương thất, không thể nghi ngờ là vượt qua gạt bỏ Đỗ Như Hải mang đến tổn thất. Tính đi tính lại, vẫn là Đông Phương Lộc hắn thua nửa bậc.
Dù sao, Giang Phong là chư hầu, hơn nữa gần đây ý nghĩa chiến lược rất cao.
Mà Đỗ Như Hải, bất quá là một tiểu nhân vật, ở trong vương đô, quyền thế của người này nhiều lắm là nhân vật bên ngoài, vào không được hạch tâm.
– Bệ hạ, xem tình huống cũng không quá diệu. Giang gia mời Dược Sư Điện Tam Điện Chủ, bất quá Tam Điện Chủ ở sau đó lại đi ra, xem ra, thương thế của Giang Phong không quá lạc quan.
Đông Phương Lộc hung hăng ném chén trà trên mặt đất, ngữ khí âm lãnh:
– Long Chiếu Phong, đây là muốn cùng trẫm công nhiên vạch mặt sao?
– Bệ hạ bớt giận, Long Chiếu Phong đây là thị uy, chắc hẳn hắn bố trí còn chưa chu toàn. Bệ hạ còn có rất nhiều thời gian chuẩn bị.