Đây đã là lần thứ năm rồi.
Sát thủ tiên sinh phát hiện… mỗi lần chấp hành nhiệm vụ, đối tượng ám sát của hắn đều không cần đợi hắn ra tay đã bất ngờ đột tử rồi…
Ban đầu, hắn còn nghi là người trong nghề đến kiếm chuyện, nhưng dần dà, đối phương không những không lộ ra nửa điểm sơ hở, mà ngược lại, người bị giết càng ngày càng nhiều.
Một thời gian sau, sát thủ tiên sinh phát giác những chuyện này có chút không đúng, hắn truy xét suốt một tháng, cuối cùng cũng tìm được một chút dấu vết.
Người đối phương giết đều là phái nam, lại còn là những tên phụ tình.
Sát thủ tiên sinh cảm thán nói: Chẳng lẽ đối phương là một nữ sát thủ bị nam nhân phụ bạc?
Hắn điều tra những người đã chết, rút ra được kết luận. Đêm đó, hắn mai phục bên ngoài.
Tòa trạch viện kia là nơi “kẻ phụ tình” mua lại để an bày làm nơi nghỉ ngơi cho nhóm mỹ nhân.
Không biết qua bao lâu, ánh trăng bao phủ cả một vùng.
Xung quanh im ắng, ngay lúc sát thủ tiên sinh sắp nhàm chán đến mức ngủ gục, cho rằng người nọ sẽ không tới, chuẩn bị đi xuống, ra tay xử lý mục tiêu sớm về nghỉ sớm.
Cuồng phong từ cánh rừng đột nhiên quét tới, thổi lá cây tung bay xào xạt, cơn gió âm lãnh mang theo một lớp cát, cọ xát qua mặt hắn.
Sát thủ tiên sinh cảm giác được một mớ cát bay vào trong miệng, hắn ăn phải một miệng cát.
Ngay sau đó, ánh nến trong trạch viện lập loè, sát thủ tiên sinh nhìn thấy một bóng người thon gầy chợt lóe qua cửa sổ giấy.
Tới rồi! Sát thủ tiên sinh ngẩn ra, hai mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm bóng người bên trong, ngay cả hô hấp cũng cố gắng cẩn thận khống chế.
Trong chớp mắt, ánh nến trong trạch viện tắt ngúm.
Bên trong im ắng, chỉ thấy nghe thấy tiếng xương cốt bị vặn răng rắc.
Sát thủ tiên sinh kiềm không nổi nỗi kích động trong lòng.
Hơn một tháng, cuối cùng cũng biết được kẻ giết người phía sau là ai rồi.
Hắn cầm kiếm, đạp cửa, xông vào trong.
Một tiếng “pành” vang lên, cửa gỗ nghiêng ngả.
Dưới ánh trăng sáng tỏ, người nọ đang khom lưng đứng trong phòng, ánh trăng trắng bạc vừa vặn phủ trên lưng người nọ.
Thắt lưng vàng mỏng quấn gọn quanh vòng eo mảnh khảnh của tiểu mỹ nhân, ở dưới ánh trăng tản ra ánh sáng nhàn nhạt.
Cái eo nhỏ thật…
Sát thủ tiên sinh phục hồi tinh thần, dưới cái nhìn chăm chú của hắn, tiểu mỹ nhân xoay người lại, đôi mắt phát ra một đạo ánh sáng hung ác.
Tiểu mỹ nhân cầm một đoạn lụa trắng dính đầy máu tanh.
Hai người đứng cách nhau, đánh giá đối phương.
Sát thủ tiên sinh chưa từng nhìn thấy người này trên bảng xếp hạng, cũng không biết y và tên kia có ân oán gì.
Thời điểm sát thủ tiên sinh dùng mắt đánh giá đối phương, đối phương cũng đang đánh giá ngược lại hắn, tiểu mỹ nhân xem xét hắn từ đầu tới chân, sau đó lại nhìn chăm chăm vào đôi mắt hắn.
Sát thủ tiên sinh cũng không cam lòng yếu thế mà híp trở về.
Qua vài giây, tiểu mỹ nhân gật đầu.
Cũng không biết là muốn xác nhận cái gì với hắn, tiểu mỹ nhân mở lời. Câu đầu tiên mà sát thủ tiên sinh nghe thấy đối phương nói là: “Ngươi là kẻ phụ tình à?”
Sát thủ tiên sinh: “…”
Bầu không khí lại trở về trầm tĩnh, tiểu mỹ nhân im lặng nhìn hắn, tựa như đang đợi hắn trả lời.
Một lát sau, tiểu mỹ nhân nửa nghiêng đầu, ánh mắt dần rơi vào nghi hoặc, ngay sau đó, đoạn lụa trắng trong tay cũng bắt đầu căng chặt.
“Ngươi là kẻ phụ tình à?” Tiểu mỹ nhân hỏi lại lần nữa.
“Không phải!”
“Pốc” tiểu mỹ nhân liếc mắt một cái, dưới ánh nhìn chăm chú của sát thủ tiên sinh, hóa thành một luồng khói biến mất!