Sau Đó Liền Yêu Em

Chương 37: Ngoại truyện cuối



Ngoại truyện 2 —— Cuộc sống hằng ngày đầy viên mãn

Thứ bảy có lẽ là ngày nhàn nhã, yêu thích đối với tộc độc thân, nhưng đối với đàn ông trên có ba mẹ, dưới có con trẻ phải chăm lo thì còn bận rộn hơn cả ngày bình thường đi làm.

Tháng chín, trời thu, trời se se lạnh, sau khi sắp xếp kỹ lịch trình cho thứ bảy, buổi sáng đưa Trùng Trùng đi sở thú, sau đó về nhà ăn trưa, buổi chiều là thời gian dành cho đôi tình nhân đầy “mùi chua của tình yêu”, còn buổi tối thì đến Cloud Pavilion xem biểu diễn, Hàn Tuấn Hi, người đã sắp xếp lịch rất chu đáo, đã cho con gái mặc đồ đẹp từ sớm, rồi chờ Vân Nhất Hạc đến.

Đúng giờ hẹn, giám đốc Vân đầy phong cách xuất hiện với giỏ trái cây trên tay, trước tiên bị Trùng Trùng nhào tới ôm chân giữ ở cửa một lúc, rồi lại bị ba Hàn Mông Bự ôm hôn một cái, sau đó khi ba mẹ Hàn Tuấn Hi đi ra, anh liền gửi biếu quà.

“Cô, chú, lần trước cô chú có bảo con không cần mua đồ mang tới, nhưng mà con tới tay không thì… không ổn lắm.” Cảm thấy có chút xấu hổ vì bị hôn trước mặt ba mẹ đối phương, Vân Nhất Hạc cười ngượng, sau khi ba mẹ Hàn Tuấn Hi nhận lấy trái cây xong, anh liền ôm lấy Trùng Trùng mắt đang lấp lánh như sao lên, thơm vào má bé, “Con chỉ mua chút trái cây, giờ lúc giao mùa nên cũng dễ nóng người, ăn trái cây nhiều chút cũng tốt ạ.”

Tất nhiên, ba mẹ vui vẻ nhận lấy, dù gì thì trái cây cũng khiến trong lòng yên tâm thoải mái hơn bất kỳ món quà đắt tiền nào. Bảo thằng con trai ngốc của mình ra ngoài sớm để tránh tắc đường, rồi bảo Vân Nhất Hạc về nhà ăn lẩu vào buổi trưa, sau khi cả hai gật đầu đồng ý, ba mẹ còn dặn dò thêm một loạt chuyện, như là phải chú ý an toàn, sau đó mới cảm thấy nhẹ nhõm như thể đã hoàn thành bài tập về nhà vậy.

“Được rồi, vậy tụi con đi trước đây, à mẹ, không phải mẹ bảo sáng nay có học sinh tới thăm hả, mà cũng nói chuyện ít thôi, nghỉ ngơi nhiều vào.” Trước khi ra cửa, đến lượt Hàn Tuấn Hi nhấn mạnh chuyện nghỉ ngơi với mẹ mình.

“Con cứ đi chơi đi, kệ mẹ.” Căn bản không muốn nghe theo đề nghị nghỉ ngơi nhiều, cô giáo chủ nhiệm về hưu đang rất hào hứng vì sắp được gặp lại những cô cậu học trò đã trưởng thành của mình, bắt đầu đuổi người, “Hơn nữa, ba con cũng ở nhà mà, con đừng lo.”

“Thôi được rồi ~ con đi con đi.” Xách túi, bế con, ôm vợ, chào ba mẹ, đồng chí Hàn Tuấn Hi, người cảm thấy rằng mình có thể đắc chí như vậy trong cả cuộc đời, đi ra ngoài một cách vui vẻ.

Vừa trò chuyện vừa đi xuống lầu, lúc bước tới cửa tòa nhà thì có hai nam một nữ đi về phía họ. Trông có vẻ quen quen, nhìn kỹ lại thì giống như biết nhau thật.

“À…” Hàn Tuấn Hi, người tuyệt không bỏ qua bất kỳ cảm giác déjàvu nào dừng bước lại, sau đó hỏi ba người kia, “Xin lỗi, có phải các bạn… đến thăm cô Tào Hải Dung phải không?”

Cả ba người sững sờ một lúc, nhưng đều gật đầu, Hàn Tuấn Hi lúc này là người có tinh thần tỉnh táo nhất, nhanh chóng chào hỏi và bắt tay với họ. Hắn nói rằng cô Tào là mẹ của hắn, với hắn từng xem qua video của các học sinh trong lớp mẹ hắn họ rồi, hèn chi trông quen mắt vậy!

Chuyện “nhận ra người quen” hiển nhiên cũng làm cho đối phương phấn khởi, đặc biệt là cậu thanh niên người gầy nhỏ, cả người cậu ta trở nên rạng rỡ hẳn, thậm chí còn kéo hắn về phía nhóm bạn của mình: “Chào anh, em tên là Điền Sóc, đây là lớp trưởng lớp em Khởi Minh, còn bạn đẹp gái này là La Thanh, bọn em học chung lớp.”

“À ——” Hàn Tuấn Hi gật đầu một cái, đồng thời theo bản năng khi gặp phải động vật giống đực khác thì phải khiêu khích so chiều cao cùng cơ bắp, nhìn qua lớp trưởng dường như cao hơn mình mấy cm, cơ ngực cũng có vẻ phát triển hơn.

“Mà, đây là con gái anh à?” Cậu chàng dáng người nhỏ thó tiếp tục kéo gần mối quan hệ hơn, vô tư làm mặt quỷ với Trùng Trùng, y như một đứa trẻ chưa trưởng thành vậy.

“Ừ, nào, Trùng Trùng, chào cô chú đi con.”

Con bé có chút không muốn, nhưng chưa tới mức sợ người lạ, ngoan ngoãn chào hỏi ba người họ, sau đó đưa tay muốn Vân Nhất Hạc đang đứng phía sau ôm.

“Vị này là?” Người có vóc dáng cao to nhất khiến Hàn Tuấn Hi gần như theo bản năng nảy sinh ý thù địch kia mở miệng, trong mắt thấp thoáng sự dò xét. Hàn Tuấn Hi, người vẫn không thể thoát khỏi sự tự nhiên, ngây ngô, chậm hiểu của trai thẳng, không phát hiện ra được điều đó, hắn một tay ôm con gái, một tay ôm vai Vân Nhất Hạc, giới thiệu “bạn tôi”.

Lời giải thích này không mặn không nhạt, nếu hiểu thì sẽ hiểu, không hiểu thì có lẽ cũng không nghĩ nhiều, mặc dù tầm nhìn giữa những người đó trở nên phức tạp hơn, phỏng chừng ngoại trừ Hàn Tuấn Hi tưởng rằng câu trả lời của mình quá thông minh ra thì người khác đều biết rằng không nên nói ra thôi.

Cuộc trò chuyện khách sáo kéo dài không được bao lâu, sau lời chào tạm biệt đơn giản, cả ba bước vào lối vào của tòa nhà, Hàn Tuấn Hi thì đi theo Vân Nhất Hạc lên chiếc xe Porsche màu đỏ rực lửa xinh đẹp.

“Tôi nói này, giám đốc Vân à, em quả là một fan chân chính của Porsche đấy.” Lần đầu tiên lái chiếc 911 này, lão Hàn nghèo khó nhìn nội thất trong xe, “Em mua con xe này khi nào thế?”

“Chắc tầm này năm ngoái. Cỡ đó.” Cười một tiếng, Vân Nhất Hạc thắt dây an toàn, “Em thích quá kiềm không được nên mua luôn.”

“Màu đợt này hơi nổi nhỉ.”

“Em vốn định mua màu xanh, nhưng mà so sánh thì thấy đỏ vẫn đẹp hơn.”

“Ừ, đúng.”

“Trùng Trùng à, đỏ hay xanh dương đẹp hơn vậy con?” Nghiêng mặt nhìn bé con đang ngồi trong lòng ba mình, Vân Nhất Hạc cười hỏi.

“Đỏ ~” Đáp lại mà không cần suy nghĩ, bé con với kiểu tóc bob dựa lên người Hàn Tuấn Hi, sau đó chỉ vào đôi giày da màu đỏ của mình, “Đỏ chinh đẹp~!”

Vân Nhất Hạc bật cười, sờ bàn tay nhỏ xíu trắng mềm của bé, gật đầu một cái, tiếp đó lái xe: “Trùng Trùng à, mắt nhìn của con tốt nhất.”

“Ừ, phải, nó giống em ấy.” Nói xong câu ngu ngốc chắc chắn sẽ khiến tim người nghe đập nhanh hơn, Hàn Tuấn Hi bĩu môi, “Tiêu chuẩn thẩm mỹ của con bé ngày càng cao, lần trước nó chê quần áo anh mua không đẹp bằng của em mua đấy, mất công anh toàn chọn mấy thương hiệu có tiếng để mua.”

“Trẻ con không nhận biết được giá cả hay chất lượng đâu, con bé chỉ thấy đồ nào màu sắc tươi sáng thì coi đó là đẹp, còn mấy kiểu quần kẻ sọc, giày lười thì chỉ người lớn mới biết đó là đồ thịnh hành, con nó không hiểu đâu.” Quả thực, có chút cảm thông an ủi “người cha tội nghiệp” dường như bị oan này, Vân Nhất Hạ từ từ lái xe ra khỏi khu dân cư.

“Còn chuyện quá đáng hơn mà anh chưa kể với em đấy.” Hừ một tiếng, ôm bé con của mình, Hàn Tuấn Hi tiếp tục tố cáo, “Lần trước, thím ba anh có hỏi con bé, bảo sao này muốn làm gì, con nó nói đi học, thím anh hỏi tiếp, học xong thì sao. Con bé kêu đi làm, rồi hỏi tiếp, sau đó thì thế nào, em đoán xem con nó trả lời thế nào?”

Nhìn đối phương một cái, Vân Nhất Hạc bắt đầu nhận ra đó hẳn sẽ là một câu trả lời gây sốc.

“Con nó bảo muốn kết hôn với chú.”

“Hả?”

“Kết hôn, với chú, chú là ai thì anh chắc không cần giới thiệu chứ. Sau đó thím anh hỏi anh, chú là ai thế, anh mới bảo là người từng tới nhà mình. Thím anh lại hỏi con bé, sao lại muốn kết hôn cùng người ta, con bé nó bảo bởi chú đẹp. Em nghe thấy không, bởi vì đẹp đó. Bộ phim của con bé chắc chắn phù hợp với yêu cầu của thời này.”

“Yêu cầu gì của thời này cơ?” Vân Nhất Hạc hỏi, thực sự là buồn cười muốn chết.

“Thời đại nhìn mặt!” Ông ba cảm thấy cay đắng, cuối cùng cũng gục xuống, ôm Trùng Trùng thơm mấy cái lên má, xem như trả thù sự phản bội của bé con.

Trò chuyện, cười đùa suốt đoạn đường, cả gia đình ba người đi đến sở thú. Vì là ngày nghỉ nên người đến đông đúc, nhưng cũng may là vẫn đi sớm nên không quá áp lực. Nhưng đối với Vân Nhất Hạc, anh đi bên cạnh người đàn ông, nhìn hắn để con gái ngồi trên vai, dáng vẻ không chút quan tâm khi kem đang nhỏ giọt lên người, cứ thế ngênh ngang đón ánh mặt trời, còn có dáng vẻ nói chuyện với anh một cách vô tư, thoải mái, hơn nữa thỉnh thoảng còn len lén kề tai anh nói mấy lời âu yếm, khiến Vân Nhất Hạc cảm thấy, hết thảy xoắn xuýt trước kia, sự u ám trong lòng thuở đó giống như cách cả một đời, tựa một giấc mộng vậy.

Thật sự quá tốt khi có thể sống trong hạnh phúc sau khi tỉnh dậy từ cơn mơ, ông trời không phụ lòng anh, hơn nữa đối xử với anh không tệ, số anh tốt, bởi vì sau cùng anh cũng đã đi qua hết gian khổ rồi, trong khi đó không biết trên đời này còn có bao người đang chìm đắm trong đau khổ một mình, không có may mắn như anh đây.

Buổi trưa, họ trở lại nhà sớm hơn một chút, ăn lẩu như đã hẹn.

Sau khi ăn xong, thu dọn, nghỉ ngơi, cả hai cùng nhau rời đi, giống như tất cả những kẻ ngốc khi yêu trên thế gian này, đi hẹn hò.

Vân Nhất Hạc cảm thấy có vô vàn chủ đề để họ nói với nhau, người thân, bạn bè, người không quan trọng, sự kiện lớn, chuyện nhỏ, chuyện vụn vặt, tất cả đều có thể làm đề tài. Những chủ đề cụ thể có thể nhắc tới như ba mẹ hai bên, người anh em tốt của cả hai là Kỳ Lâm, bạn Tiểu Minh người ấy của Kỳ Lâm, Hàn Mông Bự độc nhất vô nhị, chuyện chụp hình, du lịch, thời sự, chuyện tưởng tượng, ngày mai, sang năm, sau khi già đi…

Chính họ có lẽ cũng không nhận ra bao nhiêu chủ đề đã được thay đổi, nhưng cứ trò chuyện mãi không dứt, là thật.

Thật sự quá tốt rồi.

“Đẹp không?” Lấy một cặp kính mát trên kệ ra, đeo thử lên, Vân Nhất Hạc hỏi.

“Em muốn nghe lời hay hay lời thật?”

“Không thể vừa là lời hay vừa là lời thật à?”

“Ông trời không cho phép người ta quá tham lam.” Giơ tay lên sờ chóp mũi đối phương, Hàn Tuấn Hi cười cực kỳ đáng ghét, tháo cặp kính đó xuống, rồi đeo lên mặt mình, “Nếu em muốn nghe lời hay, thì là vợ anh đeo gì cũng đẹp. Còn nếu em muốn nghe lời thật thì~ anh thấy kính này viền kính hơi dày, nam tính thì có thừa, nhưng thanh lịch thì chưa đủ.”

“…Đã bảo con người không được quá tham lam, cuối cùng anh lại nói hết cả hai rồi còn gì.” Thật muốn cho người này một cước, Vân Nhất Hạc nín cười, nhìn sang một cặp kính khác, lấy xuống đeo lên, “Cái này thì sao?”

“Ừ…” Làm bộ như đang quan sát một lát, Hàn Tuấn Hi nâng tay lên, giơ hai ngón tay cái, mặt đầy nghiêm túc, sau đó, cười toe toét như một ngôi sao Mỹ những năm 1980, “Cái này thì phải nói là hoàn mỹ.”

Ngốc quá…

Nhìn người đàn ông đó, Vân Nhất Hạc cẩn thận che giấu nhiệt độ trong lòng, gật đầu, tháo kính ra, duy trì phong độ của mình, ra hiệu với nhân viên cách đó không xa, nói “tính tiền”.

Đi dạo phố, mua sắm, nói về những chủ đề vô thưởng vô phạt, cùng nhau cười lăn cười bò vì những chuyện vụn vặt, Vân Nhất Hạc cảm thấy mình đã trở thành một cậu học sinh cấp ba, ngây thơ, khờ khạo, không cách nào tự kiềm chế được.

Tuy nhiên, anh thích cuộc sống như vậy, anh bị ám ảnh bởi nó, anh cảm thấy mình giống như một lữ khách đã lặn lội nhiều năm, cuối cùng tìm thấy được một ốc đảo trong sa mạc còn hoàn hảo hơn cả ảo ảnh, làm sao anh có thể bằng lòng rời đi?

Chốn hạnh phúc này làm anh chẳng còn nghĩ gì về nơi khác nữa.

Anh muốn có được sự hạnh phúc này vì lần đầu tiên trong đời anh quyết định rằng niềm hạnh phúc này phải là của anh, anh xứng đáng có được điều đó…

“Nếu ai đó nhìn thấy chúng ta như thế này thì sao giờ?” Trong gara dưới tầng hầm, chiếc Porsche màu đỏ như máu đang đậu ở một góc hẻo lánh, vừa trao nhau một nụ hôn nồng nhiệt, Hàn Tuấn Hi thấp giọng hỏi.

“Thì nhìn lại.” Tựa trán lên hõm vai đối phương, Vân Nhất Hạc lấy can đảm nói như vậy.

“Sếp Vân quá đỉnh, lại có thể hư như vậy.” Kẻ gây chuyện mà lại tỏ ra vẻ đầy nghiêm túc.

“Cái này phải trách ai hả?”

“Anh ~ anh ~ phải trách anh ~~” Tự hào đến nỗi cái đuôi của mình sắp vẫy vẫy, Hàn Tuấn Hi ôm Vân Nhất Hạc người đang nhướng mày với anh, tiến tới bên tai, nói bằng chất giọng trầm khàn, thô ráp nhưng đầy từ tính, “Cục cưng, về nhà đi, anh Tuấn của em bắt đầu đói rồi…”

Tất nhiên là Vân Nhất Hạc hiểu ý nghĩa của câu nói đó. Thành thật mà nói, anh cũng dần cảm thấy đói như thể đã nuốt phải nội đan của chó sói, kiềm chế bản chất tràn ngập trong mắt, duy trì vẻ bình tĩnh ở bên ngoài, anh hôn người đàn ông một lần nữa rồi khởi động xe.

Chiếc Porsche màu đỏ chạy ra khỏi bãi đậu, lái về phía lối ra một cách vững vàng, lại đầy háo hức.

Trời càng ngày càng tối, gió lạnh hơn, nhưng ngọn lửa cuồng nhiệt giữa những cặp tình nhân vẫn ngang nhiên bùng cháy.

Có thể bọn họ đều có chút lòng tham, bởi vì trên cơ sở phải quan tâm đến gia đình, bạn bè và sự nghiệp, ngoài ra còn có sự cuồng nhiệt dành cho nhau lúc nào cũng cần được thực hiện.

Nhưng mà, kệ thôi.

Cũng không phải là không có trả giá, cũng không phải là không kinh doanh, thu hoạch luôn đáng tin cậy, thu lại được một chút cũng chính là nắm trong tay cuộc sống hằng ngày đầy viên mãn.

Kết thúc


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.