“Người này là?” Dương Nguyên chớp chớp mắt, nghiêm túc đánh giá Diệp Lạc Dao trước mặt.
Nam sinh trước mặt nhìn cũng trạc tuổi cậu, nhưng lại vô cùng đẹp trai, thuộc kiểu thả vào trong đám người chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy.
Ban đầu Dương Nguyên còn thật sự cho rằng nam sinh có quan hệ gì đó với anh họ mình, nhưng với tư cách là một người có sở thích cuồng ship CP, nhìn kỹ lại thì cậu không nhìn thấy một tia cảm giác ái muội nào trên hai người bọn họ, Dương Nguyên liền biết bản thân đã hiểu lầm.
Tần Diệu lên tiếng giới thiệu: “Cậu ấy tên Diệp Lạc Dao, là em trai của Hoắc Yến, cũng là…… đồng nghiệp trong chương trình của anh?”
Nhắc đến Hoắc Yến, Dương Nguyên nháy mắt liền nhận ra thân phận của Diệp Lạc Dao.
Hình như Hoắc gia xác thật có một người con nuôi rất ít khi ra ngoài dự tiệc, không nghĩ tới lại đẹp trai như vậy!
Dương Nguyên thích làm bạn với trai đẹp, trực tiếp đi tới trước mặt Diệp Lạc Dao, trên mặt tươi cười rạng rỡ: “Chào cậu chào cậu, tôi tên Dương Nguyên, là em họ của Diệu ca.”
Diệp Lạc Dao không quen với việc người khác đột nhiên tới gần mình, hơi lùi ra sau một bước, lễ phép cười với y: “Chào cậu.”
Cười lên càng đẹp trai hơn! Dương Nguyên lập tức muốn kết bạn với Diệp Lạc Dao.
Diệp Lạc Dao không biết Dương Nguyên đang nghĩ cái gì, thấy vẻ mặt tươi cười của y có chút khó hiểu:
【 Còn cười? Nếu cậu không lên lầu, số goods kia của cậu thật sự sẽ bị xé đấy, tôi xem thử cậu còn cười thế nào! 】
Quả thật không thể tiếp tục trì hoãn.
Tần Diệu nói: “Đi thôi, chúng ta lên lầu trước.”
Dương Nguyên vội nói được, dẫn hai người đi lên lầu.
Nhóm người Hoắc gia nhìn bóng dáng bọn Diệp Lạc Dao đi xa, đưa mắt nhìn nhau.
“Chúng ta…… cần đi theo không?” Hoắc Cảnh nhỏ giọng hỏi.
Hoắc Yến nóng lòng: “Đương nhiên phải đi theo!”
Xem náo nhiệt ấy à, cần phải xem ở cự ly gần!
Ba Hoắc nhìn mẹ Hoắc.
Vậy cần tìm một lý do nào đó tương đối hợp lý không?
Mẹ Hoắc cúi đầu trầm tư suy nghĩ, đột nhiên nói: “Cũng không nhất định cần lý do.”
Ba người đàn ông của Hoắc gia đều nhìn sang.
Là sao?
Mẹ Hoắc cong môi, trên mặt cười rạng rỡ: “Gia chủ tổ chức tiệc, khách nhân muốn tham quan biệt thự một chút, cũng không phải chuyện to tát gì phải không?”
Nam nhân Hoắc gia chợt bừng tỉnh.
Xác thật không tính là chuyện lớn!
Thậm chí còn có thể nói với gia chủ một tiếng, để gia chủ dẫn bọn họ đi tham quan!
Vẫn là mẹ Hoắc có cách hay!
Hoắc Yến xung trận ngựa lên trước, lập tức chuẩn bị đi theo Diệp Lạc Dao nhưng sau đó bị ba Hoắc gọi lại.
Hoắc Yến nghi hoặc quay đầu.
Liền thấy ba Hoắc và mẹ Hoắc cười xán lạn: “Chúng ta cùng đi tìm Dương phu nhân.”
Mặc dù bọn họ có thể tự đi tham quan nhưng loại chuyện xem náo nhiệt này cũng không thể thiếu chủ nhân có mặt được.
Hoắc Yến vẻ mặt gấp gáp: “Vậy còn do dự gì nữa, đi thôi, chúng ta mau đi!”
Thời gian không đợi người, Hoắc Yến không muốn bỏ lỡ chút xíu hình ảnh đặc sắc nào.
Ba Hoắc mẹ Hoắc cũng nghĩ như vậy, không chút do dự đi về phía Dương phu nhân.
…….
Bên này, dưới sự dẫn đường của Dương Nguyên, Diệp Lạc Dao và Tần Diệu cùng cậu đi lên tầng bốn.
Nhà cũ Dương gia được trang trí theo phương thức cổ điển, biệt thự cao bốn tầng không có thang máy, cầu thang toàn bộ bốn tầng lầu đều được làm bằng gỗ đàn hương đỏ, ngay cả sàn nhà trong mỗi phòng cũng là gỗ.
【 Khó trách chỉ một ngọn lửa cũng đủ thiêu cháy biệt thự, dọc đường toàn bộ đều là vật liệu dễ cháy. 】
Diệp Lạc Dao không khỏi nhỏ giọng cảm khái.
Dương Nguyên là một người nói nhiều, trong thời gian lên tầng, lúc thì nói chuyện với Diệp Lạc Dao, lúc thì quay sang nói chuyện với Tần Diệu.
Diệp Lạc Dao cũng không nghĩ tới cậu vậy mà thật sự gặp được người E-2D, có chút sợ hãi trước sự nhiệt tình của người E, nhưng cũng may có Tần Diệu, cảm giác áp bức mang lại cho Diệp Lạc Dao không còn mạnh mẽ như vậy nữa.
(*) Người I và người E lần lượt tương ứng với hai loại chính trong bài kiểm tra tính cách MBTI. Người I ám chỉ người hướng nội và người E ám chỉ tính cách hướng ngoại.
Cuối cùng, ba người lên đến tầng 4.
“Đó chính là phòng của cậu?” Tần Diệu chỉ một căn phòng.
Tầm mắt Diệp Lạc Dao nhìn sang, ngay lập tức kinh ngạc:
【 Cửa mở! 】
【 Tốc độ của Dương Thiêm nhanh vậy à? 】
【 A a a a ——— goods không bị gì chứ? Dương Nguyên, sao cậu vẫn còn nói chuyện với Tần Diệu! 】
Dương Nguyên gật đầu, vừa cúi đầu xuống phát hiện cửa phòng mình bị người khác mở, cậu có chút khó hiểu: “Đúng, đây chính là phòng của em, a —— ai mở cửa phòng em?”
【 Cửa phòng cậu bị người khác mở cậu còn bình tĩnh như vậy! Mau đi vào xem thử đi! 】
Diệp Lạc Dao vừa dứt lời, Dương Nguyên liền đẩy cửa phòng.
Phòng của Dương Nguyên là một gian phòng xép, vừa đẩy cửa ra chính là phòng khách, có một cửa sổ sát đất có tầm nhìn rất đẹp, ánh nắng bên ngoài chiếu vào chiếu xuống sàn nhà bằng gỗ trông thực ấm áp.
Diệp Lạc Dao bước vào phóng tầm mắt quét một vòng, có chút kỳ quái:
【 A, Dương Thiêm không ở đây sao? 】
Tần Diệu theo sát Diệp Lạc Dao, cẩn thận quan sát mọi ngóc ngách trong phòng.
Mấy cái này nhìn…….. đều là nội thất bình thường.
Hạt kê ở đâu?
Diệp Lạc Dao lập tức nhận ra trong phòng khách không có đặt bất cứ đồ vật nào liên quan đến 2D:
【 Chẳng lẽ Dương Nguyên đem goods đặt trong một căn phòng riêng?! 】
【 Đối với một người ăn kê, đã mua goods thì cần phải trưng bày, goods không trưng bày ra sẽ không có bất cứ linh hồn nào, vậy ——— rốt cuộc Dương Nguyên đặt goods ở phòng nào? 】
Căn phòng lớn rộng hơn 100 mét vuông, bên ngoài là phòng khách có diện tích gần 50 mét vuông, ngoại trừ một phòng ngủ thì còn ba căn phòng.
【 Rốt cuộc là căn phòng nào a a a a!! 】
Diệp Lạc Dao giọng điệu nôn nóng, ngay lúc cậu đang cân nhắc có nên trực tiếp mở miệng dò hỏi hay không, liền nghe Tần Diệu bỗng nhiên chỉ vào một căn phòng trong số đó hỏi: “Phòng này của cậu là phòng gì?”
Dương Nguyên nhìn theo tầm mắt của Tần Diệu, biểu cảm ngay lập tức cứng đờ nhưng rất nhanh liền biến mất trong giây lát, lại có chút kinh ngạc nhìn Tần Diệu: “A, anh họ anh đến phòng em thật sự chỉ để tham quan à?”
Y cho rằng Tần Diệu không muốn tham gia tiệc cho nên lên đây trốn!
Tần Diệu nói thầm, đương nhiên không phải đến tham quan, là vì giúp cậu bảo vệ hạt kê của cậu.
Nhưng lời này hắn không nói ra mà trực tiếp đi về phía căn phòng kia.
Mặc dù không rõ rốt cuộc là căn phòng nào, vậy chi bằng thử từng căn phòng một.
Dương Nguyên không nghĩ tới Tần Diệu vậy mà sẽ đi thẳng đến phòng của mình, sợ tới mức cậu bỗng giật mình, nhanh hơn Tần Diệu một bước chạy tới chặn trước cửa phòng của mình, vẻ mặt cực kỳ khẩn trương: “Không được! Phòng này không thể vào!”
Diệp Lạc Dao thấy Dương Nguyên phản ứng mạnh mẽ như vậy, giọng điệu chắc chắn:
【 Vậy xem ra không sai rồi, goods của Dương Nguyên ở trong căn phòng này! 】
Tần Diệu nhìn Dương Nguyên chặn trước mặt mình, chân mày hơi nhíu rất không hiểu: “Tại sao không thể vào?”
Hạt kê không thể bày ra đến vậy sao?
Trên trán Dương Nguyên toát ra mồ hôi lạnh.
Anh muốn em giải thích thế nào!!
Trong phòng này toàn là vợ của cậu, làm sao có thể tùy tiện mở cửa cho người ta xem được?!
Dương Nguyên khó nói, Diệp Lạc Dao lại hiểu rất rõ:
【 Ừm……… quả nhiên, đối với một 2D mà nói ngoại trừ máy tính để bàn, thứ duy nhất không thể triển lãm cho người khác, đặc biệt là người nhà chính là itaya. 】
(*) Những người thích anime nên biết về Itaya của Nhật Bản. Văn hóa “Itasha” chuyển đổi từ 2D đã trở thành một trong những biểu tượng của Nhật Bản. Điều hợp lý là sau Itasha sẽ có “itaya”. Cái gọi là “itaya” chắc chắn rằng các otaku sử dụng nhiều sản phẩm hai chiều khác nhau để trang trí phòng của họ. Với sự phát triển không ngừng của ngành công nghiệp hoạt hình, ở Nhật Bản đã xuất hiện các công ty chuyên trang trí “itaya” cho otaku.
【 Dương Nguyên có nhiều goods bản giới hạn như vậy, chắc chắn là lão 2D, trong căn phòng này………. Ừm, phỏng chừng mấy cái tấm bảng hình không chạy được, chẳng lẽ không mặc gì? 】
Diệp Lạc Dao nghĩ ngợi, bỗng mặt nhỏ thông hoàng(*):
(*) Mặt nhỏ thông hoàng 小脸通黄: Là một meme thường thấy trên Weibo, kiểu biểu đạt suy nghĩ tà râm.
【 Vậy thật sự…….. quá xẩu hổ rồi! 】
Tấm bảng hình?
Trong nháy mắt Tần Diệu dường như rốt cuộc cũng hiểu được “hạt kê” là thứ gì.
Vẻ mặt Tần Diệu nhất thời có chút phức tạp.
Vậy chẳng phải hắn muốn vào xem vợ 2D của Dương Nguyên, mà vợ 2D của y hiện tại rất có khả năng đang gặp kiếp nạn!
“Anh họ.” Dương Nguyên hít sâu một hơi mới tìm lại giọng nói của mình, dùng giọng điệu thương lượng nói: “Chúng ta đổi sang phòng khác tham quan được không?”
Đừng vừa đến liền muốn vào xem các vợ của cậu được không!
Tần Diệu đang vắt óc suy nghĩ tìm lý do thì Diệp Lạc Dao lại đột nhiên lên tiếng: “Này, sao tôi hình như nghe thấy trong phòng có tiếng động gì đó?”
“A?” Dương Nguyên và Tần Diệu đồng thời nhìn sang.
Tần Diệu vẻ mặt mờ mịt.
Tiếng gì?
Hắn cách gần như vậy sao không nghe thấy tiếng động nào?
Sau đó liền nghe Diệp Lạc Dao nhỏ giọng thổ tào trong lòng:
【 Mình chỉ tùy tiện tìm cái cớ, chắc có thể lừa được Dương Nguyên? 】
Tần Diệu: “…….”
Đến tôi còn không bị lừa, cậu cảm thấy Dương Nguyên sẽ bị lừa à?!
Một giây sau đó, Tần Diệu thấy Dương Nguyên trước mặt trở nên vô cùng khẩn trương: “Tiếng gì? Vợ tôi sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?!”
Cậu ta trong lòng sốt ruột, mặc kệ Tần Diệu và Diệp Lạc Dao vẫn còn ở đây xoay người chuẩn bị mở cửa.
Tần Diệu: “…….”
Dương Nguyên tin thật kìa!
Vì có thể giữ gìn toàn bộ số goods của mình thật tốt, Dương Nguyên không chỉ lắp đặt bộ điều khiển độ ấm thông minh cho căn phòng Itaya của mình, còn bật điều hòa quanh năm chỉ để căn phòng giữ nguyên khô ráo.
Vừa nghe Diệp Lạc Dao nói trong phòng có tiếng động, cậu ta còn cho rằng thiết bị khống chế độ ẩm thông minh mình lắp bị hỏng rồi, lập tức giật mình một phen.
Ai ngờ vừa mở cửa, không có bất ngờ gì nhưng trái lại lại thấy trong phòng đột nhiên xuất hiện một người.
Diệp Lạc Dao nhìn một cái liền nhận ra nhóc mập:
【 Quả nhiên Dương Thiêm đã tới! 】
Sau đó tầm mắt bắt đầu đánh giá toàn bộ căn phòng Itaya này của Dương Nguyên, phát ra tiếng thở dài:
【 Mấy cái goods này cộng lại có thể mua được một căn hộ rồi ấy chứ? 】
Tần Diệu cũng đang nhìn goods, nghe vậy liền sốc.
Đáng giá…….. vậy à?
Dương Nguyên không bao giờ nghĩ tới căn phòng Itaya bảo bối nhất của mình còn có người lạ, ngơ ngác nhìn chằm chằm Dương Thiêm mấy giây, mới hạ giọng nói: “Cậu là ai?”
Dương Thiêm lúc này đang đứng trước một quầy triển làm bằng thủy tinh, đặt trước mặt nó là một mô hình nhân vật bản giới hạn cao gần nửa mét, tay nó lúc này vừa hay đang cầm tượng thu nhỏ của mô hình.
Hơi thở của Diệp Lạc Dao đình chỉ trong giây lát:
【 A a a a, mau bảo nó buông mô hình xuống ——— 】
Dương Thiêm nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn mấy người sau đó giống như không có chuyện gì dùng tay bẻ mô hình.
Dương Nguyên lập tức bùng nổ, trực tiếp bước nhanh vào: “Tôi hỏi cậu là ai? Ai mẹ nó cho cậu chạy vào phòng tôi chạm vào mô hình của tôi?”
Không cần suy nghĩ, Dương Nguyên một tay túm lấy Dương Thiêm kéo nó ra ngoài.
Dương Thiêm vẫn luôn ngang ngược quen rồi, thứ nó nhìn trúng nhất định phải có được.
Dương Nguyên kéo nó, nó trực tiếp xoay đầu mở to miệng cắn tay Dương Nguyên.
Dương Nguyên bị đau giật mình vội vàng buông tay.
Điều này tạo cơ hội cho Dương Thiêm lợi dụng, chỉ thấy nó dùng tốc độ nhanh như chớp trực tiếp bẻ gãy đầu của mô hình cầm trong tay xoay người chạy ra ngoài.
Diệp Lạc Dao lập tức bùng nổ:
【 Nó đang làm cái gì!!! 】
Dương Nguyên càng không thể tin được: “Có phải cậu có bệnh hay không?!”
Dương Thiêm không cho là đúng, còn quay đầu khiêu khích nhìn Dương Nguyên.
Nhìn thấy mô hình của mình bị người bẻ đầu vốn đã rất tức giận, thằng nhóc mập này còn không biết trời cao đất dày, Dương Nguyên không đè nén cơn tức trong lồng ngực được nữa.
【 Mình phải tiến lên giúp —— 】
Diệp Lạc Dao đang định tiến lên, đột nhiên Tần Diệu đưa tay ra ngăn cậu.
Diệp Lạc Dao vẻ mặt nghi hoặc.
【 A? Ngăn tôi làm gì? 】
Sau đó Diệp Lạc Dao liền thấy trước mắt như có thứ gì đó giống như khói tàn lóe lên, chỉ nghe một tiếng “rầm”, nhóc mập vừa nãy còn đứng trước mặt bọn họ đã bị người hung hăng vật xuống đất, nó lập tức phát ra một tiếng kêu gào như quỷ khóc sói hú.
Dương phu nhân vừa dẫn nhóm người Hoắc gia lên tầng 4 liền khựng chân.
Tiếng khóc này sao lại quen quá vậy?
Vẻ mặt nhóm người Hoắc gia lập tức trở nên kích động.
Đã bắt đầu rồi sao?
Trước mặt chính là phòng của Dương Nguyên, bọn họ có thể trực tiếp tiến vào xem được không?!
Trong phòng.
Diệp Lạc Dao trợn mắt há hốc mồm nhìn Dương Thiêm nằm trên mặt đất kêu rên, lại nhìn Dương Nguyên ngồi thẳng lên lưng nó.
【 Chuyện này…….. vừa xảy ra chuyện gì? 】
Tần Diệu lúc này mới giải thích: “Em họ của tôi khi còn nhỏ quá nghịch ngợm, nên chú tôi đưa nó đến Thiếu Lâm Tự.” Tần Diệu giương mắt đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Diệp Lạc Dao, nói tiếp: “Nó ở Thiếu Lâm Tự học võ 5 năm. Sau khi trở về nó lại đi học judo đấu vật, thậm chí taekwondo còn là đai đen.”
Đừng nói một thằng nhóc mập phì như Dương Thiêm.
Cho dù có thêm năm tráng hán cao lớn thô kệch hơn Dương Thiêm cũng không nhất định thẳng được Dương Nguyên.
【 Dương Nguyên vậy mà……….. đánh nhau giỏi như vậy? 】
Diệp Lạc Dao đồng tử run lên.
Một giây sau liền thấy Dương Nguyên dễ dàng bẻ bàn tay đang nắm chặt của Dương Thiêm ra, mặc kệ Dương Thiêm kêu khóc lấy cái đầu trong tay nó.
Sau khi cẩn thận kiểm tra thật kỹ, chắc chắn đầu mô hình không có vấn đề gì, Dương Nguyên mới nặng nề hừ một tiếng: “Cũng may vợ tôi không sao, bằng không ————.”
Cậu ta sẽ đánh thằng nhóc mập phì này một trận!
Dương Nguyên đứng dậy rời khỏi người nhóc mập, cẩn thận lắp lại đầu cho mô hình.
Cũng đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng của Dương phu nhân: “Tiểu Nguyên, có chuyện gì vậy?”
Dương Thiêm không có được món đồ chơi mà mình muốn, còn bị vật qua vai ném ngã trên mặt đất, nghe thấy có người tới, nó tức khắc càng gào hăng say hơn.
Dương phu nhân đi tới, theo sau là nhóm người Hoắc gia.
Vừa vào liền thấy Dương Thiêm nằm trên đất gào khóc.
Khóe môi của người Hoắc gia lúc này không tự chủ mà nhếch lên.
Ừm.
Đánh hay lắm, vừa rồi bọn họ đã nhìn không vừa mắt thằng nhóc mập này rồi.
Dương Nguyên vừa đặt mô hình vào trong tủ kính rồi đóng cửa lại, nghe thấy tiếng của Dương phu nhân thì quay đầu, sắc mặt có chút khó coi: “Mẹ, người này là ai?”
Con trai của mình đương nhiên mình hiểu rõ nhất.
Dương phu nhân tiến vào thấy Dương Thiêm nằm trên đất, không cần Dương Nguyên giải thích bà liền hiểu chuyện gì.
Về việc Dương Nguyên không nhận ra Dương Thiêm ngay từ đầu cũng là chuyện bình thường, dù sao nhà bọn họ đã sớm cắt đứt liên lạc với nhà Dương Kiệt, mà Dương Nguyên cũng rất lâu rồi chưa gặp lại Dương Thiêm.
Mặc dù Dương phu nhân rất không thích Dương Thiêm, nhưng hôm nay dù gì cũng là ngày mừng thọ của Dương lão gia tử, vừa rồi Dương Khôn còn làm ầm ĩ với Dương Kiệt một trận, nếu lại cãi nhau vì hai anh em Dương Thiêm, lão gia tử sẽ nghĩ thế nào?
Cho nên dù biết Dương Nguyên có lý nhưng Dương phu nhân vẫn mở miệng khuyên giải: “Là con trai của chú nhỏ con, mau đem nó kéo dậy đi.”
Sắc mặt Dương Nguyên lập tức thay đổi, đột nhiên cảm thấy mình vừa đánh quá nhẹ.
Nhưng cậu ta cũng biết thời điểm này không phải lúc nổi cáu, vươn tay định kéo Dương Thiêm dậy.
Dương Thiêm lại không làm theo.
Không lấy được món đồ chơi mình thích, còn bị đánh một trận, hiện tại cả người nó đều đau, ngồi bệt trên đất khóc lóc không chịu đứng dậy.
Không chỉ như vậy, nó còn hung ác trừng mắt nhìn Dương Nguyên: “Mày dám đánh tao, mày xong rồi! Tao phải tìm ba tao đánh mày ———.”
Sau khi biết thực lực tuyệt đối của Dương Nguyên, Diệp Lạc Dao nghe thấy câu này không nhịn được cười.
【 Có tin cả cậu và ba cậu cộng lại cũng không đánh lại Dương Nguyên không? 】
Mà người Hoắc gia vừa tới không nghe thấy lời Tần Diệu vừa nói, đối với điều này có chút kinh ngạc.
Dương Nguyên đánh nhau giỏi vậy à?
Thật đáng tiếc, nếu vừa rồi có mặt thì tốt rồi.
Dương phu nhân nhìn Dương Thiêm ngồi trên đất chỉ cảm thấy đau đầu, dứt khoát tiến lên khuyên nói: “Tiểu Thiêm, mau đứng dậy, ngồi trên đất……”
Nói rồi Dương phu nhân định tự mình kéo Dương Thiêm lên.
Ai ngờ tay bà còn chưa chạm vào Dương Thiêm, Dương Thiêm đột nhiên đấm Dương phu nhân ————
Dương phu nhân nhất thời không tránh kịp bị nó đánh vào bả vai, bà lập tức kêu lên đau đớn, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
【 Cậu ta thật tâm cơ! 】
Dương Nguyên bị dọa giật mình: “Mẹ?”
“Dì không sao chứ?” Tần Diệu cũng nhanh chân bước tới.
Dương Thiêm thấy kế hoạch của mình thành công, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý, trực tiếp đứng dậy chuẩn bị lao vào Dương phu nhân.
Tần Diệu nhanh chóng kéo Dương phu nhân ra sau, tránh được đòn đánh lén của Dương Thiêm.
Dương Nguyên thấy cảnh này trực tiếp bùng nổ: “Dương Thiêm, vậy mà cậu dám đánh mẹ tôi? Có phải cậu có bệnh hay không?”
“Tao đánh thì làm sao?” Dương Thiêm khí thế cực kỳ kiêu ngạo.
【 A mình chịu hết nổi rồi, mình tức quá! 】
Dương Nguyên càng thêm tức giận, cậu ta trầm mặt đi lên trực tiếp làm một đòn khóa hầu tiêu chuẩn, không cho Dương Thiêm chút sức lực phản kháng nào, dựng Dương Thiêm lên bước ra ngoài: “Được, vậy tôi đây liền đánh cậu.”
Dương phu nhân thấy vậy vội nói: “Tiểu Nguyên, con đừng ——.”
Lời còn chưa dứt liền nghe thấy một tiếng khóc còn lớn hơn ban nãy vang lên.
Diệp Lạc Dao không đi vào nên đứng bên ngoài nhìn rõ cảnh tưởng này.
【 Đánh hay lắm! 】
【 Đúng đúng đúng, đánh vào mông nó, dù có đánh sưng cũng không có vấn đề gì! 】
Hoắc Yến trực tiếp cười ra tiếng.
Ba Hoắc mẹ Hoắc vẫn nể mặt Dương phu nhân nên đưa tay che đi nụ cười trên mặt.
Dương Nguyên thật sự rất tức giận.
Khi còn nhỏ nhà bọn họ vẫn chưa cắt đứt liên lạc với nhà Dương Kiệt, thằng nhóc mập này thỉnh thoảng chạy đến phòng cậu nghịch mô hình của cậu.
Khi đó ông bà nội còn có ba mẹ đều khuyên cậu bỏ đi, nghĩ lại đại đa số mình đều nhẫn nhịn rất nhiều.
Mô hình phiên bản giới hạn của mình không bị hư hại gì, cũng không phải chuyện gì lớn nhưng nó tuyệt đối không nên động tay với mẹ cậu!
Người chú phế vật kia của cậu không quản được con trai, vậy thì để làm anh họ như cậu giúp hắn quản!
Dương Nguyên không biết lấy đâu ra một chiếc dây trực tiếp trói tay chân Dương Thiêm lại, sau đó mở ngăn kéo lấy ra một cái đao bằng nhựa to bằng bàn tay đánh vào mông Dương Thiêm!
Dương Thiêm bỗng nhiên phát ra tiếng kêu gào thảm thiết: “A a a a a a a a —— mày thả tao ra! Mày vậy mà dám đánh tao!”
Dương Nguyên: “Sao tôi không dám! Tôi là anh họ cậu, ba cậu không quản cậu, tôi làm anh trai còn không quản được cậu sao?!”
Nói rồi Dương Nguyên vung tay nhanh hơn, cậu không đánh vào chỗ khác chỉ đánh vào mông.
Dương Thiêm lúc này thật sự bị dọa sợ.
Hơn nữa mông không ngừng bị đánh, đau đến mức cả người nó run lên, hu hu khóc lớn: “Đau quá —— a a a a a……… Mày thả tao ra! Mau thả tao ra! Hu hu hu hu hu………”
Diệp Lạc Dao ở trong lòng cười tươi như hoa.
【 Lý do đánh người này xác thật cực kỳ hợp lý. Trưởng huynh như cha! 】
Ba Hoắc mẹ Hoắc cũng không nhịn được, liên tục cong môi.
Dương phu nhân được Tần Diệu đỡ ra khỏi phòng, cú đấm vừa rồi của Dương Thiêm dùng 100% lực đánh vào bả vai bà, hiện tại vai bà đã đau đến mức không giơ tay lên được.
Nghe thấy tiếng góc thảm thiết của Dương Thiêm khi bị Dương Nguyên đánh ở bên ngoài, Dương phu nhân vừa hả giận vừa bất đắc dĩ.
Hả giận đương nhiên là bởi vì nhiều năm như vậy rốt cuộc cũng có người dạy dỗ Dương Thiêm.
Ngược lại bất đắc dĩ là vì nếu đợi lát nữa vợ chồng Dương Kiệt biết con trai bọn họ bị Dương Nguyên đánh, phỏng chừng mâu thuẫn gia đình lại thăng cấp nữa.
Điều may mắn duy nhất chính là, Dương Nguyên đánh Dương Thiêm trong phòng trên tầng 4 của mình.
Ở đây cách âm tốt, vợ chồng Dương Kiệt ở tầng dưới chắc sẽ không lên nhanh như vậy.
Dương phu nhân không lên tiếng ngăn, bởi vì bà cũng cảm thấy Dương Thiêm hiện tại nên bị dạy dỗ lại, nếu không quản sau này ra ngoài xã hội sẽ quản nó.
Dương Nguyên ra tay vẫn rất nương tình, đánh Dương Thiêm khóc ôi ối nhưng không thật sự làm nó bị thương, vừa đánh vừa không quên hỏi: “Biết sai chưa? Biết bản thân làm sai ở đâu chưa?”
“Tao không sai!” Nhóc mập càng hét to hơn: “Tao…… ô ô ô ——.”
Bốp một tiếng, Dương Nguyên càng đánh mạnh hơn.
“Cứng miệng?” Dương Nguyên tức cười: “Vậy cậu xem thử rốt cuộc là cậu miệng cậu cứng hơn hay là thanh đao nhựa trong tay tôi cứng hơn?”
Mắt thấy Dương Nguyên còn muốn tiếp tục đánh mình, lần này trong mắt Dương Thiêm rốt cuộc có tia sợ hãi, nó không ngừng giãy giụa trên sofa: “Mày thả tao ra hu hu hu…… tao phải nói ba tao đánh mày! Hu hu hu thả ra……… thả ra ——.”
Thấy giãy giụa không được, Dương Thiêm bắt đầu nhục mạ Dương Nguyên, hai tay bị trói lại còn giơ ngón giữa với Dương Nguyên: “Mày mẹ nó ngu xuẩn, súc sinh………”
Nghe những lời thô tục từ miệng Dương Thiêm, động tác Dương Nguyên hơi dừng.
Diệp Lạc Dao nhìn cau mày.
【 Cậu ta được chiều lệch lạc hoàn toàn rồi. 】
【 Khó trách có thể làm ra hành động báo thù đốt biệt thự. 】
Mỗi câu chửi bới của Dương Thiêm, cơn tức trong lòng Dương Nguyên càng tăng.
Cậu giơ tay lên cao, chuẩn bị đánh xuống cái mông của nhóc mập, lúc này một giọng nữ sắc bén vang lên ———
“Các người đang làm cái gì?!”
Diệp Lạc Dao quay đầu.
【 Ồ, mẹ ruột nhanh như vậy đã tìm tới rồi sao? 】
Qua lúc lâu không nhìn thấy Dương Thiêm đâu, Tưởng Phương có chút lo lắng liền đi tìm thử.
Nghe người nói Dương Thiêm lên lầu, cô ta cũng lên tầng, kết quả mới lên đến tầng 3, cô ta liền nghe thấy tiếng khóc của Dương Thiêm ở lầu trên, Tưởng Phương không dám lãng phí một giây phút nào, gần như là chạy thẳng lên tầng.
Vừa lên liền nhìn thấy con trai bảo bối của mình bị trói trên sofa, Dương Nguyên đứng bên cạnh còn định đánh Dương Thiêm, cô ta lập tức tức giận đến toàn thân run rẩy, bước nhanh tới đẩy Dương Nguyên ra: “Dương Nguyên! Cậu điên rồi sao?! Tại sao cậu đánh Tiểu Thiêm?”
Nghe thấy mẹ ruột tìm đến, Dương Thiêm lập tức có thêm chỗ dựa, nó không khóc nữa mà bắt đầu than khóc cáo trạng với Tưởng Phương: “Mẹ! Bọn họ đánh con! Còn quăng con xuống đất, trói lại rồi đánh —— bọn họ đều đánh con……… hu hu hu hu hu đau quá, cả người con đều đau quá hu hu hu hu hu………”
Tưởng Phương nghe xong hai mắt đỏ hoe, Dương Thiêm đã lớn đến mức này, đừng nói là bị đánh, ngay cả phạt bọn họ cũng chưa từng phạt nó.
Kết quả hôm nay vậy mà lại bị Dương Nguyên trói trên sofa đánh mông!
Tưởng Phương vội vàng ngồi xổm bên sofa tháo dây thừng trên người Dương Thiêm, hai mắt đỏ ngầu trừng Dương Nguyên ở bên cạnh: “Nó là em họ(*), rốt cuộc nó làm gì mà cậu phải làm như vậy với nó ——.”
(*) Nguyên văn — Đường đệ 堂弟: Ý chỉ em trai cùng họ.
“Nó xông vào phòng tôi, trộm đi mô hình của tôi không nói, còn đánh mẹ tôi, tôi phạt nó mấy cái thì có vấn đề gì?” Dương Nguyên giọng điệu lạnh lùng.
Diệp Lạc Dao phụ họa:
【 Đúng vậy đúng vậy, nam tử hán mông to, đánh mông một cái thì làm sao? 】
Tần Diệu thiếu chút nữa không nhịn được cười ra tiếng.
Hoắc Yến nhịn cười cũng thực khó chịu.
Cũng may cũng may, may chỉ có nhà bọn họ nghe thấy tiếng lòng của Diệp Lạc Dao.
Nếu bị Tưởng Phương nghe thấy ——
Vậy chẳng phải toàn bộ cơn tức đều hướng về Diệp Lạc Dao?
Tưởng Phương đã cởi trói trên người Dương Thiêm, nghe vậy cô ta mới ngẩng đầu, nhìn trong phòng có nhiều người, còn có Dương phu nhân đứng bên cạnh Tần Diệu, cô ta càng tức giận hơn: “Chỉ vì cái chuyện bé tẹo này? Tiểu Thiêm chỉ là một đứa trẻ, nó có thể đánh đau người sao? Đổi lại là cậu, một người trưởng thành vậy mà còn so đo với một đứa trẻ? Còn chị dâu, chị cũng không biết ngăn cản sao?”
Nói rồi nước mắt Tưởng Phương rơi xuống.
Dương Kiệt vừa lên lầu liền nghe thấy tiếng khóc của vợ mình, trái tim hắn đột nhiên thắt lại, vội vàng bước vào: “Làm sao vậy? Làm sao vậy?”
Tưởng Phương thấy Dương Kiệt tới, ôm Dương Thiêm khóc càng lớn hơn: “Dương Kiệt! Chuyện này nếu anh không cho tôi một công đạo, tôi sẽ ly hôn với anh!”
Diệp Lạc Dao nghe vậy thì tức khắc cười:
【 Còn có loại chuyện tốt này?! 】