【11.】
Ngày hôn lễ ấy, ngày kết thúc tất cả cuối cùng cũng đã đến.
Tôi không có cha mẹ, chỉ có một bà ngoại sống ở nông thôn.
“Bà ngoại sức khỏe không tốt, không thể lặn lội đường xa cho nên hôn lễ lần này không thể tới được.”
Thật ra là do tôi không nói cho bà biết có hôn lễ này.
Quý Nguyên trầm mặc thật lâu rồi ừ một tiếng, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại trên ngón tay tôi.
“Em yêu, nhẫn cầu hôn anh tặng em đâu rồi?”
“Em không cẩn thận làm mất rồi.”
Thật ra là tôi đã cầm đi bán rồi.
Quý Nguyên nhìn tôi muốn nói lại thôi.
Sau đó bị MC gọi đi.
Thời tiết oi bức, khách sạn mang đến cho mọi người một tách trà giải nhiệt.
Uống xong không bao lâu tôi lại cảm giác trong bụng nóng lên, như có lửa thiêu đốt.
Cơ thể choáng váng suýt chút nữa ngã sấp xuống.
Cửa phòng nghỉ vang lên giọng nói của Phương Tĩnh.
“Là tôi hạ thuốc cô đó.”
“Hình như Quý Nguyên có chút hối hận rồi, vì phòng ngừa vạn nhất tôi phải làm như vậy.”
“Chỉ cần cô bị xấu mặt trong hôn lễ thì Quý gia sẽ không cần đứa con dâu như cô.”
“Bất kỳ kẻ nào cũng có thể sinh con cho Quý Nguyên, nhưng người đó nhất định không thể là cô.”
Sau khi Phương Tĩnh rời đi, hình như có người đi vào.
“Hà Thư?”
Tôi cố gắng chống đỡ lý trí, thấy rõ người trước mắt.
“Quý Trầm, tôi…”
Anh ôm lấy eo tôi, tay chạm vào trán tôi sao đó xòe lòng bàn tay ra, thì thầm: “Em chảy nhiều mồ hôi quá.”
Tôi mơ mơ màng màng kéo cà vạt của Quý Trầm xuống.
“Xin lỗi, tôi… tôi sẽ thắt lại cho anh.”
Tôi cố gắng tiến lại gần, môi lướt qua yết hầu của anh.
“Đừng thắt cà vạt nữa.” Giọng anh khàn khàn.
Tôi cảm thấy mình thật sự sắp không nhịn được nữa.
Dùng một phần lý trí cuối cùng lấy di động ra gửi một tin nhắn cho Quý Nguyên.
「 Chúng ta chia tay. 」
Sau đó ngửa đầu hôn lên.
Sofa chật hẹp, cà vạt màu đen của Quý Trầm giống như rắn quấn chặt cổ tay tôi.
“Thư Thư, thời cơ chưa tới, chúng ta không thể như vậy. “
“Nhưng mà em và anh ta đã chia tay rồi.” Tôi cảm giác như mình sắp khóc mất rồi.
Quý Trầm rất kiên nhẫn, giải thích từng bước: “Hôn lễ hôm nay, khách khứa thân thích đều ở đây.”
“Vừa rồi anh có gặp Phương Tĩnh, cô ta có lẽ đã đi gọi người tới rồi.”
“Huống chi chút thời gian này, anh dùng không đủ.”
“…”
“Thư Thư, không nhất định phải thế…”
“Anh có thể dùng cách khác….”
Tôi nhìn anh với vẻ nghi ngờ.
【12.】
Lúc Phương Tĩnh mang theo người khác vọt vào, Quý Trầm đã rời khỏi phòng.
Chỉ còn lại tôi cùng một số hình ảnh khiến mặt tôi đỏ tới mang tai đang không ngừng hiện lên trong đầu.
Mấy năm nay Quý Trầm ở nước ngoài rốt cuộc đã trải qua những gì thế nhỉ?!
Trước kia chẳng phải anh lạnh lùng cấm dục à?
“Không phải nói sẽ bắt gian à? Ở đây chẳng phải rất bình thường sao?”
“Hẳn là sai ở đâu rồi….”
“Sao hôm nay không thấy đứa nhỏ Quý Trầm kia, tôi còn muốn giới thiệu cháu gái tôi cho thằng bé làm quen.”
Phương Tĩnh cũng mơ hồ, vội vàng giải thích với Quý Nguyên bên cạnh, “Vừa rồi em thật sự đã nhìn thấy…”
Quý Nguyên hoàn toàn không để ý đến cô ta mà nhìn chằm chằm tôi một lúc, nắm chặt di động chất vấn:
“Hà Thư, em muốn hủy hôn?”
“Tin nhắn đó của em…”
Nghe ra được trong giọng nói của Quý Nguyên chứa đầy bất an, tôi dịu dàng cười cười với anh ta.
“Đồ ngốc, em chỉ đùa một chút mà thôi sao anh tưởng là thật chứ.”
“Anh mau đi tiếp tục chuẩn bị đi. Hôn lễ cử hành như đã định. “
Quý Nguyên còn muốn nói gì đó, tôi đã xoay người hướng về phía thân thích và bạn bè.
“Mọi người ơi, hôm nay là hôn lễ của tôi và Quý Nguyên, lát nữa tôi sẽ chuẩn bị một phần kinh hỉ lớn cho anh ấy, hy vọng mọi người có thể chúc phúc cho chúng tôi.”
……………
Đám cưới bắt đầu.
Sau khi Quý Nguyên nói câu tôi đồng ý, MC hỏi tôi:
“Như vậy thì cô Hà Thư cô có nguyện ý chấp nhận Quý Nguyên làm chồng hợp pháp của mình không?”
Tôi nhìn Quý Nguyên, gằn từng chữ: “Tôi không đồng ý.”
Hội trường hôn lễ xôn xao.
“Hủy hôn trước mặt công chúng?!”
Sắc mặt Quý Nguyên lạnh đến cực điểm: “Vì sao?”
“Đây chính là một phần đại lễ mà em muốn tặng cho anh sao?”
“Hà Thư, có phải hay không do anh quá nuông chiều em làm cho em quên mất vị trí của bản thân mình nằm ở đâu?”
Anh ta đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm vào xương quai xanh của tôi.
“Đây là cái gì?”
“Chẳng lẽ lời Phương Tĩnh nói là thật? Em phản bội anh?”
Tôi sờ sờ xương quai xanh, vừa rồi vội vàng quá quên dùng phấn nền che cái này lại.
Hai mắt Quý Nguyên đỏ ngầu, nắm chặt cổ tay tôi, “Người đàn ông kia là ai?”
Tôi sửa lại từng câu từng chữ, “Quý Nguyên, là anh phản bội tôi.”
Ánh mắt Quý Nguyên ngay lập tức có chút bối rối.
Tôi gật đầu với một nhân viên phục vụ trong đám đông.
Hắn hiểu ý.
Một giây sau, màn hình lớn đột nhiên sáng lên.
Hình ảnh khó coi đập vào mắt mọi người.
Không làm mờ nên liếc mắt một cái liền có thể thấy được nhân vật chính là Quý Nguyên và Phương Tĩnh.
Đó là những bằng chứng mà tôi thu thập được trong những ngày qua.
Đây chính là đại lễ tôi muốn tặng cho Quý Nguyên.
Trong hội trường đầu tiên là trầm mặc, sau đó thì nổi lên từng trận ồn ào.
Phương Tĩnh thét chói tai, “Giả, đây đều là giả!
Quý Nguyên cả người ngây ngẩn cũng kịp phản ứng lại, lập tức nhìn về phía tôi:
“Thư Thư, em nghe anh giải thích. Những thứ này đều là photoshop.”
“Anh và Phương Tĩnh không có gì cả.”
Tôi trực tiếp ngắt lời anh ta, “Quý Nguyên, anh thích Phương Tĩnh là bởi vì cô bé dạy anh trượt băng khi còn bé có đúng không?”
“Làm sao em…”
Tôi bình tĩnh nói: “Lúc chia tay, cô bé có nói với anh [ Lần sau gặp mặt anh cũng mời em ăn một viên kẹo xí muội đi.]”
Cơ thể Quý Nguyên run lên một cái, vẻ mặt không dám tin.
“Từ trước tới nay anh chưa từng nói chuyện này với ai, em…”
Trong thư tình anh ta viết cho Phương Tĩnh, cũng không kể qua những lời này.
“Quý Nguyên, cô bé kia chính là tôi.”
Tôi cười với anh ta, “Quý Nguyên, anh nhận lầm người rồi.”
Vẻ mặt Quý Nguyên như bị sét đánh.
Tôi không để ý đến sự khiếp sợ cùng kinh ngạc của anh ta, tiếp tục mở miệng:
“Ngày hôm qua bị người mình thích cự tuyệt, rất khổ sở.”
“Có bạn gái và có người mình thích thì có mâu thuẫn gì không?”
“Tôi định kết hôn với bạn gái trước.
Chờ cô ta sinh con xong lại tìm lý do bỏ rơi cô ta.”
“Tôi chỉ coi cô ta là thế thân.”
Mỗi lần tôi đọc ra một câu, sắc mặt Quý Nguyên lại trắng bệch thêm một phần, anh ta gần như đứng không vững nổi nữa.
“Cô…”
Dường như muốn xác nhận gì đó, Quý Nguyên run rẩy lấy di động ra.
Một giây sau, tiếng chuông điện thoại tôi không ngừng vang lên.
Ở hiện trường đang yên tĩnh lại đột ngột vang lên có vẻ đặc biệt chói tai.
Tôi bình tĩnh mở miệng: “Quý Nguyên, tôi là Lục Lục.”
Quý Nguyên cứng đờ tại chỗ.
Đột nhiên, Phương Tĩnh giơ điện thoại lên: “Những bức ảnh và video vừa rồi đều là Hà Thư làm giả.”
“Cô ta đã phản bội Quý Nguyên từ rất sớm, vì tìm kiếm k1ch thích thậm chí cô ta còn yêu đương vụng trộm với người đàn ông khác trong phòng nghỉ của hôn lễ!”
Mọi người đồng loạt nhìn qua, trên màn hình lớn cũng chiếu ra ảnh chụp trong điện thoại của Phương Tĩnh.
Là bức ảnh đáng xấu hổ của tôi với một người đàn ông xa lạ.
Khóe miệng người đàn ông còn có một nốt ruồi lớn.
Tôi ngẩn người.
Đây là giả, Phương Tĩnh thế nhưng lại photoshop để hãm hại tôi.
“Vừa nãy tôi đã tìm được người đàn ông này.”
“Anh ta đã thừa nhận tất cả, hơn nữa còn đồng ý nói ra chân tướng, xin lỗi tôi và Quý Nguyên.”
Nói xong, một người đàn ông cao gầy đứng dậy.
Tôi lớn tiếng: “Tôi hoàn toàn không quen biết anh ta!”
Ánh mắt người đàn ông đó nhìn chằm chằm vào tôi, “Em yêu, vừa rồi em còn gọi anh là anh yêu đấy.”
Lời này vừa nói ra, toàn hội trường khiếp sợ.
Các loại ánh mắt khinh bỉ đều thay nhau đánh úp về phía tôi.
Phương Tĩnh thực hiện được ý xấu liền nhìn tôi cười: “Cô định chứng minh thế nào đây?”
Lúc này, một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên:
“Tôi có thể giúp cô ấy làm chứng.”
Tất cả mọi người nhìn qua.
Là Quý Trầm.
Sắc mặt anh trầm ổn, từng câu từng chữ anh nói ra đều rõ ràng mạch lạc:
“Người đàn ông vừa rồi trong phòng nghỉ cùng cô ấy, là tôi.”