Sau Khi Bị Cắm Sừng, Tôi Mang Thai Con Của Boss

Chương 28: Kết hôn xong mới mở khóa được



Đường Uông mơ màng mở file, đập vào mắt cậu là hàng tá kí tự chi chít, từng con chữ như đang bay ra khỏi màn hình lượn qua lượn lại hoa hết cả mắt.

“Lạch cạch” – điện thoại rớt xuống giường, Đường Uông nghệch đầu, phát ra tiếng hít thở nhẹ nhàng, rất hiển nhiên là đã bị chữ số đưa vào giấc ngủ.

Đến khi ngủ dậy lần nữa mới thật sự tỉnh hẳn, Đường Uông ngồi tựa vào giường, cầm lấy cốc giữ nhiệt ở đầu giường uống một ngụm nước ấm, sau đó mới nhớ đến tập tin mà Châu Giang Hành gửi cho mình.

Đưa tay lấy điện thoại từ trong chăn, lần này Đường Uông đọc được rất rõ.

“Báo cáo hằng năm của Khoa Việt?”

Mãi đến giờ phút này, cuối cùng cậu cũng biết thân phận thật sự của Châu Giang Hành, Khoa Việt là một trong những tập đoàn cung cấp thông tin tổng hợp lớn nhất cả nước, rất nhiều lĩnh vực đều do người nhà họ Châu đứng sau kiểm soát trong tầm tay. Gia tộc mang họ Châu lại rất nhiều, do đó Đường Uông mới không quy Châu Giang Hành thuộc họ Châu đứng đằng sau Khoa Việt.

Nhà họ Châu từ trước đến nay luôn rất thần bí, Đường Uông không biết thân phận của anh ở trong dòng tộc này là như thế nào, nhưng nhìn vào bảng biểu đầy đủ và chi tiết nói gửi là gửi ngay cho mình thế này thì địa vị của anh hẳn rất cao.

Đường Uông học Ngôn ngữ Đức nên không thấy hứng thú và cũng đọc không hiểu bảng báo cáo này.

“Phì phì phì, toàn diện hồi nào, tìm hiểu hồi nào, có phải cái gì cũng biết hết đâu chứ.” Đường Uông thoát file, cậu tính gửi meme bé mèo giơ nắm đấm sang, nhưng sau đó lại phát hiện cuộc trò chuyện của họ nhảy ra một tập tin khác được gửi tới 1 tiếng trước.

Tên file: Đưa em đi tìm hiểu toàn diện về Châu Giang Hành 2.0

“…” Sếp lớn có phải hơi rảnh rỗi rồi không.

Tập tin được gửi gần nhất không phải dạng bảng biểu, vì báo cáo trước đó đã để lại cho cậu ấn tượng sâu sắc, cho nên lần này Đường Uông cũng không ôm hi vọng gì cho cam.

Chẳng ngờ kết quả lại nằm ngoài dự đoán, tập tin này hoàn toàn chỉ giới thiệu về con người cũng như Châu Giang Hành thích, ghét điều gì.

“Sinh nhật ngày 8 tháng 8? Đúng là may mắn giàu sang…” Đường Uông tiếp tục lướt xuống dưới, ngoài những thông tin cơ bản như chiều cao, cân nặng ra thì còn có cả sở thích cá nhân, thậm chí còn cụ thể tới mức liệt kê cả tên giáo viên chủ nhiệm hồi đi học và tình trạng dị ứng với các thành phần của thuốc nữa.

“Khẩu vị thanh nhẹ?” Vừa nhìn đến dấu gạch này, Đường Uông liền nhớ tới cái lần hai người họ đi ăn ở nhà hàng Tứ Xuyên, hèn nào lúc đó Châu Giang Hành xử lý hơn một nửa món cháo gạo kê.

Trong file còn có tiền sử bệnh, nếu tính thời gian thì Châu Giang Hành đã ngồi xe lăn kể từ khi bị tai nạn xe vào năm 20 tuổi.

Hai người hơn kém nhau 9 tuổi, lúc đó cậu chỉ mới 11 tuổi, Đường Uông nhớ mang máng năm ấy ba nhỏ từng tiếp nhận một bệnh nhân đẹp trai cũng bị tai nạn xe, sau này có một khoảng thời gian người nọ luôn cảm thấy không an toàn mỗi khi ngồi ô tô.

Đường Uông tiếp tục lướt xuống dưới, sau đó sững sờ khi nhìn thấy một hàng.

“Châu Giang Hành có bệnh dạ dày???”

Có bệnh dạ dày nên mới ăn uống thanh nhẹ, vậy sao hôm đó anh còn ăn đồ cay làm gì?

Dường như Đường Uông ngộ ra một điều, nhưng bản thân lại vô cùng ngỡ ngàng.

Khi đó bọn họ còn chưa biết đến sự hiện diện của bé con, vì chiều theo khẩu vị của cậu, Châu Giang Hành đã ăn món Tứ Xuyên siêu cay, nếu chỉ vì mục đích lên giường với mình, với thân phận địa vị đó, Châu Giang Hành không nhất thiết phải hi sinh nhiều đến thế.

Vậy thì… tại sao chứ…

Ba nhỏ thình lình gọi tới, chuông điện thoại vang lên đánh tan dòng suy nghĩ của Đường Uông.

“Chiều nay ba nghỉ ở nhà, buổi trưa con ngủ ít lại, chiều còn phải đến trường thu dọn đồ đạc trong ký túc xá, ba sẽ sẵn tiện nộp đơn xin nghỉ cho thầy của các con luôn.”

“Ba lớn bảo ngày mốt được nghỉ sẽ đi với con, hiếm lắm ba nhỏ mới có thời gian nghỉ ngơi, sao không về nhà thư giãn ạ?”

“Ngày nghỉ đó bị hủy rồi, vừa lúc ba mượn được xe của đồng nghiệp nên chiều nay sẽ đi luôn.”

Sau khi cúp máy, Đường Uông tức khắc nhắn tin báo lại cho Châu Giang Hành.

[Tiệm chè: Chiều nay tôi về trường có chút việc, anh đừng đến nhé.]

[Tiệm chè: Ba tôi đi với tôi.]

[Châu Giang Hành: Vậy ngày mai anh tới.]

[Tiệm chè:…]

Đường Uông chợp mắt ngủ trưa một lát rồi dậy đến trường với ba nhỏ, ngồi trên xe có hơi chán nên cậu lại mở tư liệu về thông tin cá nhân của Châu Giang Hành ra xem.

“Đường Đường, con có liên lạc với người kia không?”

“Ai ạ? Châu Giang Hành hở ba? Con vẫn luôn liên lạc với anh ấy…” Đường Uông chột dạ, lật đật nhấn thoát file.

“Trước đây cậu ấy từng bị tai nạn xe đúng không?”

“Vâng…”

“Có phải chân bị thương không đi lại được, nhưng sau này hồi phục lại không?”

Đường Uông không hiểu ý Dụ Doãn cho lắm, nhưng chân của Châu Giang Hành không đi đứng được cơ mà.

“Không ạ, anh ấy…”

Thời điểm rẽ hướng, chợt có một chiếc xe vượt lên trên suýt thì quẹt trúng bọn họ. Dụ Doãn tức tốc điều khiển vô lăng, cánh tay Đường Uông đập vào cửa xe theo quán tính, sự việc xảy ra trong phút chốc này ngắt ngang lời cậu định nói tiếp.

“Con có sao không?” Dụ Doãn vội vàng dừng xe, tiếp đó quay sang hỏi han cậu.

“Mọi thứ đều ổn ạ!” Đường Uông nhanh trí lấy tay bảo vệ bụng nên không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.

Dụ Doãn trước nay luôn hiền lành dễ tính mà còn không nhịn nổi lầm bầm chửi rủa chiếc xe ban nãy.

Chú bắt đầu lái xe cẩn thận hơn, trên đường đi không trò chuyện với Đường Uông thêm câu nào nữa.

[Châu Giang Hành: Em có tìm hiểu kỹ anh chưa?]

Thời điểm nhìn thấy tin nhắn này cũng là lúc Đường Uông mới vừa bị ba nhỏ dạy dỗ xong.

Nguyên nhân là vì tủ đồ ăn vặt trong ký túc xá của cậu đã bị Dụ Doãn phát hiện ra, trong đó toàn là mấy thứ ba nhỏ cấm cậu ăn, tỉ như que cay, mì gói,…

Thế là Châu Giang Hành hứng chịu hết cơn uất ức của Đường Uông.

[Tiệm chè: Không hề.]

[Tiệm chè: Không toàn diện tí nào!]

[Châu Giang Hành: Còn thiếu cái gì?]

[Tiệm chè: Cơ bụng.]

Đường Uông nhấn gửi xong lập tức thu hồi, cậu cũng chẳng biết Châu Giang Hành đã nhìn thấy hay chưa.

“Nếu Đường Uông bị bệnh không tiện ra ngoài thì lần sau chú cứ tới tìm con.”

“Thế lại phiền quá, tối nay con có rảnh không, cùng đi ăn một bữa nhé?”

Đường Uông nghe thấy giọng ba nhỏ và Từ Văn ở bên ngoài phòng ký túc, cậu không kịp chờ anh nhắn lại, nhanh chân bước tới cửa ló đầu nhìn ra ngoài.

“Con cảm ơn chú, sau này chú cần gì cứ gọi con, con với em ấy thân với nhau lắm, chú đừng ngại ngần sai bảo con nhé.”

Dụ Doãn, Từ Văn vừa nói vừa đi về phía này, Đường Uông gật đầu với hắn rồi quay sang nhìn ba nhỏ.

“Trưởng khoa của mấy đứa không có trong văn phòng, trùng hợp ba gặp được đàn anh của con, thằng bé giúp ba đi tìm thầy Trưởng khoa đấy.” Dụ Doãn thấy chỉ có mỗi con trai trong ký túc xá, bèn hỏi, “Chừng nào bạn cùng phòng của con mới học xong?”

“Một lát nữa ạ, để con bảo các cậu ấy tan học thì tới quán cơm luôn.”

Đường Uông cũng đã thu dọn đồ đạc xong xuôi, đống que cay bị tịch thu chấp nhận số phận nằm trong túi rác đen đặt trước cửa phòng, Đường Uông liều mình lắm mới giữ lại được mì ăn liền, tất cả đều thuộc về Chung Thân.

Đàn anh khóa trên Từ Văn dù không liên lạc với cậu qua Internet một thời gian nhưng vẫn vô cùng tích cực nhiệt tình, thời gian này không phải khai giảng, cũng chẳng phải kì nghỉ nên Từ Văn đã chủ động giúp họ di chuyển hành lý.

Đi chừng hai chuyến, lưng áo sơ mi màu nhạt của hắn cũng ướt đẫm mồ hôi, Đường Uông thấy vậy mới áy náy đưa khăn giấy cho Từ Văn.

“Anh nghe ba em kể rồi, vậy là sau này không gặp được Đường Uông ở trường nữa nhỉ, vậy anh có thể thường xuyên đến thăm em không?”

“Bệnh viện chữa trị cho Đường Uông rất xa trường, để các con đi lại phiền phức lắm, hôm nào muốn gặp thì chú sẽ dẫn Đường Uông mời các con đi ăn nhé.” Dụ Doãn kịp thời xuất hiện giải vây giúp con trai.

Nhà bọn họ hay bày sách nuôi dạy con ra ngoài, hơn nữa về cơ bản thì chỉ có Đường Uông ở nhà một mình vào ban ngày, vài tháng nữa mà có khách tới thì vô cùng bất tiện.

Cha Đường Uông đã nói đến thế, Từ Văn ngoài từ bỏ ý định đi thăm cậu ra thì còn cách nào nữa đây. May mà “các con” trong miệng Dụ Doãn cũng bao gồm luôn cả bạn cùng phòng của cậu, đến họ còn không tiện đến thăm thì ông chủ Châu ở phòng tập thể hình kia còn lâu mới có cửa được thăm hỏi thường xuyên.

Cứ bình đẳng như thế là tốt nhất.

Mượn cơ hội cùng nhau đi ăn này, Từ Văn tích cực bắt chuyện với bạn cùng phòng Đường Uông, không có Châu Giang Hành ở đây, Từ Văn vô cùng đắc chí. Lời nói cứ ám chỉ ý tứ của mình dành cho cậu, chỉ chờ lúc ăn cơm nhờ ba người họ nói đỡ cho hắn một hai.

Hạ Miểu Miểu nhìn mặt hành sự, vả lại cậu chàng cũng đã biết mối quan hệ mật thiết giữa Đường Uông với Châu Giang Hành nên cứ giả ngu không hiểu ý hắn. Tiêu Kỳ Vọng đời nào nhúng tay vào những chuyện này, còn Chung – trai thẳng ngốc xít – Thân thì thật sự không hiểu ý của hắn.

Quán cơm tuy rằng gần trường, nhưng xe chỉ có thể chở thêm được 3 người, bỏ ai ở lại cũng không ổn, thế là ba người của nhóm Đọc thực đơn chủ động đi bộ, thấy tình hình như vậy, Từ Văn ngại không dám đi nhờ xe, chỉ đành bịn rịn tạm biệt Đường Uông.

“Về cuộc thi Marathon chú cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ chăm sóc tận tình cho em ấy.”

Vừa ngồi lên xe, Đường Uông lén nhìn ba nhỏ vài lần.

“Anh khóa trên của con nhiệt tình ghê nhỉ, đang theo đuổi con à?”

“Dạ.”

“Chừng nào sinh em bé ra đã rồi tính.”

“Haiz.” Đường Uông thở dài.

Nhắc tới bé con, Đường Uông mới sực nhớ mình còn chưa đọc tin nhắn của cha ruột bé, cậu lật đật lôi chiếc điện thoại bị ghẻ lạnh suốt cả buổi tối ra xem.

[Châu Giang Hành: Cơ bụng thuộc về thông tin cá nhân, kết hôn xong mới mở khóa được.]

Anh ấy vẫn thấy tin nhắn của mình! Đường Uông bất lực vỗ trán, ngày mai cậu có thể giả bộ không có ai ở nhà không, mình còn mặt mũi nào để gặp Châu Giang Hành nữa chứ.

Cậu không trả lời tin nhắn, đến tối Châu Giang Hành gửi yêu cầu video call, Đường Uông do dự trong giây lát, cuối cùng quyết định giả vờ ngủ nên không nhận cuộc gọi.

Châu Giang Hành gọi liền hai cuộc nhưng không ai bắt máy, anh không gọi nữa mà chuyển sang nhắn tin.

[Châu Giang Hành: Ngủ rồi?]

[Châu Giang Hành: Ngày mai phải đi công tác đột xuất, anh sẽ bảo trợ lý mang quả mơ đến cho em.]

[Châu Giang Hành: Ảnh chụp trợ lý.jpg]

[Châu Giang Hành: Đừng mở cửa cho người lạ.]

Đường Uông (giả vờ ngủ) tò mò click mở ảnh chụp, vị trợ lý kia là một người đàn ông trạc tuổi trung niên, sắc mặt vàng vọt, vầng trán nhô ra thấy rõ viền chân tóc cao, tướng mạo tầm thường không có gì đặc biệt này khiến Đường Uông có phần ngạc nhiên, cậu cứ tưởng trợ lý cho người như Châu Giang Hành phải trẻ tuổi, giỏi giang, phong độ và ưa nhìn mới phải.

Đêm nay không thấy buồn ngủ nên Đường Uông bèn lên mạng tìm một bộ phim tiếng Đức ra để học tập, xem xong cũng đã là rạng sáng 1 giờ hơn. Đường Uông gấp quyển vở chép từ vựng của mình lại, tầm này vẫn chưa thấy buồn ngủ nên cậu lại chuyển hướng đi lướt WeChat.

Bài viết mới đăng gần đây nhất là của Châu Giang Hành.

Đó là bức ảnh bàn tay cầm trà sữa, đằng sau là cảnh sân bay, tay của sếp tổng vẫn đẹp như ngày nào, Đường Uông không tự chủ được thả like và tặng kèm thêm bình luận.

[Tiệm chè: Trà sữa ở sân bay ngon không? Lần sau tôi cũng uống thử.]

Gửi bình luận xong, vừa nhìn xuống bài viết khác, Châu Giang Hành bỗng gọi video call đến.

“…”

Bây giờ mấy giờ rồi? Với lại mình đang cố tình giả ngủ cơ mà?

Đường Uông hết đường trốn, chỉ còn nước nhấn nghe máy.

“Ngủ dậy rồi hửm?”

“Ừm…” Rõ ràng chẳng chợp mắt tí nào nên trông Đường Uông chột dạ thấy rõ.

“Vẫn buồn ngủ chứ? Nói chuyện với anh một lát được không?” Châu Giang Hành ngồi ở phòng chờ, xung quanh vẫn có người nên anh nói rất khẽ, nhưng như thế lại khiến Đường Uông có cảm giác người nọ đang áp tai thì thầm với cậu vậy.

“Được.” Đường Uông lí nhí đồng ý, cậu bật loa ngoài, không dám để sát bên tai nữa, “Trà sữa của anh ngon không?”

“Ngon lắm, đây là Ô Long đào hồng phô mai.”

“Tôi cũng thích vị này, Dâu phô mai cũng ngon lắm đó, anh uống thử đi!” Cậu không ngờ Châu Giang Hành cũng thích những loại đồ uống thiên ngọt như vầy, “Mà dạ dày của anh có uống được đồ lạnh không?”

“Thỉnh thoảng uống một chút thì không sao.”

“Tôi còn tưởng anh thích uống café hoặc trà đặc hơn là trà sữa.” Đường Uông chuyển sang lướt Khoảnh khắc của Châu Giang Hành, cậu nghĩ bút máy sẽ phù hợp với anh hơn trà sữa nếu chụp ảnh đi công tác.

“Quả thật trước đây tôi rất thích uống café và trà, nhưng có lần có một người đến bắt chuyện với tôi và tặng tôi một ly Ô Long đào hồng phô mai, đến khi uống thử mới biết hóa ra lại ngọt lịm và ngon đến vậy.”

Vẻ hoài niệm toát ra từ Châu Giang Hành khiến Đường Uông nhớ đến một chuyện, cậu tức tốc tìm lại bức ảnh tay cầm trà sữa trước đây từng là duy nhất trên Khoảnh khắc của anh, cậu phóng to bức ảnh đó ra, không ngờ lại cùng một vị trà sữa!

Hứ, có người bắt chuyện làm quen thì ghê gớm lắm sao, khoe mẽ trên Khoảnh khắc những 3 năm, Đường – chẳng hiểu tại sao lại không vui – Uông tỏ vẻ.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.