“Tim cậu đập nhanh thật đấy”
Hạ Thì Lễ là người cuối cùng đến phòng tập.
“Xin lỗi, tôi đến muộn một chút.” Anh xin lỗi, tiện tay tháo túi trên vai xuống.
“Không sao không sao.” Hà Minh khua tay, “Bọn tôi cũng mới tới không lâu.”
Trước kia phòng tập chỉ là một phòng học bình thường, sau khi sửa thành phòng tập tất cả bàn ghế đều bị dọn đi, chỉ để lại bục giảng.
Trên đó đặt lung ta lung tung mấy cái túi.
Hạ Thì Lễ đi đến bục giảng, thấy túi vải của Quý Kiều bị đổ xuống, anh đặt túi của mình bên cạnh túi cô, tiện tay đặt túi của cô ngay ngắn trở lại.
Quý Kiều đứng bên của sổ yên lặng học thuộc lời thoại, nghe thấy giọng của Hạ Thì Lễ liền quay đầu, cười cười với anh.
“Mọi người đều đến động đủ rồi, vậy chúng ta sắp xếp lười thoại trước.” Hà Minh vẫy vẫy kịch bản trong tay, “Nếu mọi người thấy lời thoại chỗ nào có thể sửa hay hơn thì bất cứ lúc nào cũng có thể nêu ra nhá, chúng ta lại sửa lại.”
Vở “Người Đẹp và Quái Vật” đã biên soạn này chủ yếu kể về việc cha của Người Đẹp đã đi vào lâu đài của Quái Vật, muốn ngắt một bông hoa mang về cho con gái của mình.
Quái Vật bắt người cha muốn giết ông, người cha cầu xin nói mình vẫn còn có hai người con gái, xin Quái Vật thả mình đi.
Vì thế Quái Vật yêu cầu người cha trở về lấy con gái thay cho bản thân.
Người Đẹp dũng cảm xin đi thay, trên đường đi đến lâu đài bị một tên chơi bời quấy rối, được Quái Vật cứu.
Sau khi đến lâu đài, Người Đẹp và Quái Vật sống cùng nhau một khoảng thời gian.
Quái Vật hỏi Người Đẹp có yêu anh không, Người Đẹp chỉ nói cô thích anh.
Quái Vật vô cùng đau lòng, thả Người Đẹp trở về nhà.
Sau khi về nhà Người Đẹp mơ một giấc mơ, mơ thấy Quái Vật nằm hấp hối ở trong vườn hoa.
Cô không yên lòng về Quái Vật, quay trở lại lâu đài thì phát hiện ra Quái Vật sắp chết rồi.
Người Đẹp vô cùng đau lòng, hôn lên Quái Vật.
Quái Vật biến thành Hoàng Tử, hai người nói ra tiếng lòng, ôm nhau và ở bên nhau.
Vở kịch khá là đơn giản, nhân vật cũng không có nhiều.
Ngoài hai nhân vật chính là Người Đẹp và Quái Vật thì chỉ có ba nhân vật là cha của Người Đẹp, chị của Người Đẹp và tên đào hoa.
Trong kịch bản chị của Người Đẹp là một nữ phụ độc ác, do anh D diễn.
Hà Minh là cha của Người Đẹp kiêm người dẫn chuyện, Chương Trình đóng vai tên đào hoa.
Vài cảnh đầu, mấy người đều diễn tốt.
Cảnh thứ 5 là cảnh đối đáp giữa Người Đẹp và Quái Vật.
Quái Vật (đột nhiên trở nên nghiêm túc) : Now,tell me,do you love me?
(Bây giờ nói cho tôi biết, em có yêu tôi không?)
Người Đẹp: En~What?
(Hả~Sao cơ?)
Quái Vật: Do you love me?
(Em có yêu tôi không?)
Người Đẹp :Love you?No!But I do like you, I like you a lot.
(Yêu anh? Không! Nhưng tôi quý anh, tôi rất quý anh.)
Quý Kiều đọc đến đây liền khẽ cười, nhỏ giọng chê bai: “Mới hai tuần đã hỏi người ta có yêu hay không.
Nhanh quá rồi?”
“Nhanh quá sao?” Hạ Thì Lễ đứng đối diện đột nhiên lên tiếng.
Quý Kiều ngẩng đầu, bắt gặp một đôi mắt bình tĩnh thản nhiên.
“Ưm….” Quý Kiều cong môi: “Nếu là cậu thì không nhanh.”
Hà Minh không nhịn được cười ra tiếng.
“Đây là sự thật, cậu không biết có bao nhiêu thiếu nữ tỏ tình với anh Hạ của chúng tôi đâu.”
Hạ Thì Lễ khẽ lắc đầu, âm thanh nhẹ nhàng, giải thích rõ ràng: “Đó đều là like, không phải là love.”
Quý Kiều giật mình, có chút ngạc nhiên.
Hạ Thì Lễ cười: “Tiếp tục đối thoại thôi.”
Đến cảnh cuối cùng, Người Đẹp tỏ tình với Quái Vật.
Quý Kiều thực sự lại không nhịn được mà chê kịch bản.
“Sao tự dưng Người Đẹp lại yêu Quái Vật chứ?”
Đây đúng là công cụ hình người để Quái Vật biến thành Hoàng Tử mà.
Hà Minh ngâm nga theo câu nói của Quý Kiều: “ Tình yêu đến nhanh như gió lốc*~ chưa nghe bao giờ sao?”
*Bài Gió lốc (tạm dịch) – Châu Kiệt Luân
Quý Kiều chớp chớp mắt, không thèm quan tâm cậu ta.
Cô lấy quyển kịch bản gõ gõ vào cánh tay Hạ Thì Lễ, muốn tìm đồng minh cho bản thân: “Cậu nghĩ sao? Tình yêu như này rất khó hiểu không phải sao?”
Hạ Thì Lễ khép lại kịch bản, ánh sáng vàng từ chiếc đồng hồ khẽ lướt qua.
Anh quay về phía Quý Kiều, ánh mắt chuyên chú nhìn cô: “Cậu cảm thấy tình yêu cần phải có lí do gì ?”
Giọng anh không cao cũng không thấp, có chút từ tính, lúc nói chậm rãi có vẻ vô cùng dịu dàng.
Quý Kiều bị anh nhìn đến đơ người.
Cô bỗng nhiên nhớ đến mình đời trước.
Thường Ninh Viễn yêu cái gì ở mình? Là loại hình giống như Trần Tiểu Thố và mình, đều là mắt to da trắng, eo nhỏ chân dài, lại còn biết khiêu vũ.
Anh ta có lẽ là chỉ thích loại hình như thế – loại hình thiếu nữ biết nhảy múa.
Là cô, hay là Trần Tiểu Thố, hoặc là Quý Kiều Hạ Kiều, đều không có gì khác biệt….
“Tôi không biết.” Quý Kiều cúi đầu, nhỏ giọng nói.
Hạ Thì Lễ cúi đầu chăm chú nhìn cô gái trước mặt.
Lông mày cô hơi cau lại, ánh mắt hoang mang mờ mịt, môi cũng mím lại.
Nghĩ đến Thường Ninh Viễn sao?
Hạ Thì Lễ không biết bọn họ làm sao, nhưng anh nhìn ra, Quý Kiều đang giận Thường Ninh Viễn.
Ở đời trước, hai người cũng từng có mâu thuẫn, lần nghiêm trọng nhất là lúc Quý Kiều ngay cả khi tan học cũng không để ý anh ta.
Cuối cùng vẫn là Thường Ninh Viễn dỗ về được.
Khoảng thời gian làm lành lại, rõ ràng Thường Ninh Viễn vô cùng vui vẻ, còn chia xẻ khinh nghiệm ở trong ktx, nói mấy câu vớ vẩn gì mà “Đàn ông ấy, cần phải có thể cong có thể duỗi”.
Hạ Thì Lễ không có ý định dò hỏi đời tư của người khác, anh cũng không hỏi chuyện của hai người họ.
Điều anh muốn làm là không vì ha.m muốn cá nhân của mình mà để Quý Kiều nhận lấy kết quả không tốt.
Dù sao cô được định sẵn là chỉ đi ngang qua đời mình.
“Haizz các cậu đừng làm nó cao thâm như thế được không? Đây là kịch tiếng anh chứ không phải tiết triết học.” Hà Minh nhìn hai người như đang đăm chiêu, không nhịn được mở miệng nói.
“Tổng cộng chỉ có mấy cảnh kịch như này, cậu còn muốn diễn cả quá trình yêu đương sao?”
Quý Kiều đưa mắt nhìn về phía Hà Minh, cười khẽ một cái.
“Có lý có lý.
Vậy chúng ta tiếp tục đi.”
Hà Minh đáp một tiếng, tiếp tục nói: “Ở đoạn cuối này, kịch bản là Người Đẹp đau lòng hôn Quái Vật.
Đến lúc đó Quý Kiều cúi đầu giả vờ một chút, tiện thể giúp anh Hạ của chúng ta tháo mặt nạ ra.
Được không?”
“Được.” Quý Kiều gật đầu.
“Cái ôm ở cảnh cuối này không cần nữa đâu.” Hạ Thì Lễ chỉ vào phần kết thúc của kịch bản.
Hà Minh nhìn anh, lại nhìn nhìn Quý Kiều, ghét bỏ không ngừng.
“Cậu lắm chuyện.
Con gái nhà người ta còn chưa nói cái gì, cậu lo cái gì?”
Hạ Thì Lễ: “Thì tôi cảm thấy con gái sẽ không thích mấy thể loại tiếp xúc thân thể như thế này.”
Anh dừng lại một chút, nhìn Quý Kiều nhẹ giọng hỏi: “Phải không Quý Kiều?”
Quý Kiều nhìn hai chữ “ôm nhau” ở phần cuôi kịch bản, ngẩng đầu nhìn vào mắt Hạ Thì Lễ.
Khóe môi cô vểnh lên, trong mắt lóe lên một tia tinh quái.
“Tôi cảm thấy bình thường nha!”
Hạ Thì Lễ: “…”
Lần đầu tiên diễn tập chủ yếu là chú trọng vào tập thoại, mọi người tập đến giờ cơm tối liền kết thúc.
5 người tiện thể cùng đi nhà ăn số 3 ăn tối.
Quý Kiều gọi một phần canh cá* với lớp dầu ớt đỏ trên mặt, nhìn vào trông vừa nóng vừa cay.
*
“Oa cá này tôi từng gọi rồi, vô cùng cay!” Hà Minh cầm hộp cơm đi tới, nhìn thấy bát của Quý Kiều đã kêu lên.
“Tôi thích ăn cay.” Quý Kiều gắp một miếng cá lên, lúc định bỏ vào mồm liền khựng lại một chút.
Cô vẫn luôn ngây ngốc nhìn Hạ Thì Lễ ở đối diện, tốt bụng hỏi: “Cậu muốn thử một miếng không? Tôi vẫn chưa ăn đâu.”
Hạ Thì Lễ lắc đầu: “Không cần đâu, cảm ơn.”
“Được rồi cậu ăn đi, cũng không có mấy miếng.” Hà Minh cằn nhằn bổ sung.
Quý Kiều nhìn đĩa đồ ăn của Hạ Thì Lễ không có ớt, nghĩ anh không thích ăn cay, liền bỏ qua.
“Aii đúng rồi lão Hạ.”Dường như Hà Minh nhớ đến gì đó, “Không phải là cậu còn tham gia câu lạc bộ leo núi sao? Dạo gần đây không có hoạt động gì à?”
Hạ Thì Lễ lắc đầu: “Tôi xin nghỉ rồi.”
“Câu lạc bộ leo núi?” Quý Kiều ngây ra, “Hình như tôi cũng tham gia .”
Đây là trước khi trùng sinh cô cùng với Tiền Tĩnh Tĩnh đi đăng kí, sau đó cô nhận được vài tin nhắn đều xin nghỉ không đi.
Quý Kiều chớp chớp mắt, bây giờ mới mơ hồ nhớ ra.
Đời trước hình như mình và Hạ Thì Lễ từng tham gia một hoạt động của clb leo núi.
Đó là lần đầu cô tham gia leo núi, lúc trở về liền mệt chết, chân đau không chịu được.
Sau đó cô liền không tham gia hoạt động của clb leo núi nữa, gần như là ra khỏi clb.
Hạ Thì Lễ “ ừm” một tiếng, có vẻ như không chút để ý.
Quý Kiều vui vẻ rủ anh: “Vậy lần sau chúng ta có thể cùng đi leo núi nha.”
Hạ Thì Lễ nhìn cô một lát, cúi đầu đáp ứng: “Được.”
Sau khi ăn tối, Hạ Thì Lễ trở về ktx gặp Thường Ninh Viễn.
Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt nói chuyện.
Hai người đứng ở cuối hành lang, dưới lầu bóng cây nhẹ đu đưa, ánh đèn bên đường chếch choáng thành từng vầng từng vầng vàng cam.
Thường Ninh Viễn nhìn ktx nữ phía đối diện, mở miệng nói: “Chuyện hôm đấu bóng, tôi muốn nói tiếng xin lỗi, hôm đó có chút nóng vội.”
Hạ Thì Lễ “ừm” một tiếng, coi như là chấp nhận lời xin lỗi của anh ta.
“Tôi đến tìm cậu, là muốn nói cho cậu biết.
Quý Kiều cô ấy, có chút hiểu lầm với tôi…”
Giọng Thường Ninh Viễn không cao không thấp, nương theo gió đêm mùa thu truyền đến tai Hạ Thì Lễ.
Hạ Thì Lễ nghe mấy câu này liền hiểu rõ ý của anh ta, thản nhiên cắt ngang anh ta: “Mấy chuyện này cậu nên tìm Quý Kiều mà giải thích mà không phải đến tìm tôi.”
Thường Ninh Viễn giễu cợt: “Tôi sẽ tìm cô ấy, tuy rằng cô ấy đã block hết tất cả các phương thức liên lạc của tôi rồi.”
Anh ta dừng lại một lúc: “Tôi sợ rằng cậu hiểu nhầm Quý Kiều thực sự thích cậu.”
Hạ Thì Lễ mím mím môi, qua loa kết thúc cuộc nói chuyện: “Tôi sẽ không hiểu lầm.
Đi trước đây.”
Thường Ninh Viễn nhìn bóng hình quay người rời đi của Hạ Thì Lễ, có chút không yên lòng.
Có một cảm giác khủng hoảng không giải thích được.
Bởi vì tiết tự học buổi tối một tuần gần đây Hạ Thì Lễ đều xin nghỉ, mọi người đành phải rút một ít thời gian bình thường để tập kịch.
Chiều thứ 2 là thời gian diễn ra buổi tập kịch tiếp theo.
Quý Kiều vừa ngáp vừa đi vào phòng tập, mấy người còn lại đều đã đến rồi.
“Hi mọi người.” Quý Kiều mặt mũi bơ phờ chào mọi người.
“Cuối cùng mỹ nữ cũng đến rồi.” Hà Minh cười hì hì chỉ lên bục giảng, “ Anh Hạ của chúng ta mua trà sữa với cà phê, ưu tiên con gái, chọn đi.”
“Đúng lúc tôi đang buồn ngủ.
Cảm ơn nha.” Quý Kiều cười nói cảm ơn, đi đến bục giảng chọn cốc mocha nóng.
Cô chọn xong những người còn lại cũng lấy mỗi người một cốc đồ uống.
Mọi người vừa uống vừa nghe Hà Minh sắp xếp đạo diễn.
“Vậy hôm nay chúng ta thử tập diễn chút nhá.
Nếu đã nhớ lời thoại rồi thì có thể không cầm kịch bản.”
Quý Kiều đã học thuộc kha khá kịch bản rồi, tay không đi lên bục.
Trước tiên đối diễn cùng với cha và chị gái, cô đều nhớ hết, êm đẹp trôi qua.
Mãi đến cảnh cuối cùng, cảnh đối diễn giữa Người Đẹp và Quái Vật.
Theo như kịch bản, Quái Vật biến thành Hoàng Tử tỏ tình với Người Đẹp.
Hạ Thì Lễ chân thành nhìn cô, giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu: “I love you too.”
Quý Kiều nhìn vào khuôn mặt trong trẻo của anh, đột nhiên mắc kẹt.
“Handsome” Hạ Thì Lễ nhỏ giọng nhắc nhở.
Quý Kiều như mơ như tỉnh, giọng điệu kinh ngạc tiếp tục đọc thoại: “Your face!How handsome you are!”
Diễn xong một màn này, Hà Minh vô cùng hài lòng với kết quả.
“A tôi đúng là thiên tài, mọi người đều diễn rất tốt!”
Bọn họ mà không được giải nhất thì thật không thể chấp nhận được.
Theo số lần tập luyện tăng lên, dạo diễn Hà Minh yêu cầu bọn họ thả lỏng một chút.
Lần quên thoại vừa rồi của bản thân khiến Quý Kiều cạn lời, lần càng nhớ kỹ.
Càng không phải nói Hạ Thì Lễ, gần như thuộc thoại của tất cả các nhân vật.
Trong lúc tập luyện, Quý Kiều càng cảm nhận rõ được giáo dưỡng của Hạ Thì Lễ.
Anh là một quý ông, giống như anh sợ mạo phạm cô.
Cái ôm phân cảnh cuối, anh luôn ôm hờ cô, chưa hề chạm vào cô một lần nào.
Lần cuối tập luyện, Quý Kiều quyết tâm, chủ động ôm eo Hạ Thì Lễ.
Eo anh thon gầy chặt chẽ, xúc cảm rất tốt.
Nhất thời cơ thể Hạ Thì Lễ cứng đờ, giống như bị điểm huyệt.
Cô gái tỏa ra hương hoa hồng thơm mát, hơi thở nóng ấm thả vào lồ.ng ngực, cách tim anh vô cùng gần.
Giây tiếp theo, người ôm anh từ trong ngực ngẩng lên, con mắt đen láy trong sáng nhìn chăm chăm vào anh.
Cô hé môi, giọng nói biểu cảm đều cực kì vô tội.
“Tim cậu đập nhanh thật đấy.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tất nhiên là vậy rồi hahaha
Chú ý: Nội dung và lời thoại của vở kịch đều được lấy trên mạng.
——oOo——