Tay nắm lấy cằm Hạ Thì Lễ, hôn anh triền miên
Lúc Quý Kiều ngồi vào thư phòng một lần nữa, dường như có cảm giác như quay lại quá khứ.
Cô do dự rất lâu, rồi mở khóa điện thoại Hạ Thì Lễ.
Trước đó cô cũng từng xem điện thoại của Hạ Thì Lễ rồi, thậm chí còn giúp anh trả lời tin nhắn wechat lúc anh bận.
Nhưng xem điện thoại với tâm thái kiểm tra này vẫn là đầu tiên.
Dưới ánh đèn vàng, mắt Quý Kiều khẽ giật liên hồi.
Hạ Thì Lễ rất bận, có rất nhiều tin nhắn và các cuộc gọi trong điện thoại.
Tim Quý Kiều đập nhanh dữ dội, ngón tay khẽ run mở wechat ra, nhanh chóng lướt xuống dưới…
Một tiếng sau, Quý Kiều bỏ điện thoại xuống, đầu ngửa ra sau ghế, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Điện thoại của Hạ Thì Lễ rất sạch sẽ, tất cả những lịch sử tin nhắn cô có thể xem đều không có vấn đề gì.
Những cuộc nói chuyện của anh với người khác giới đều rất đơn giản, còn xa cách hơn cả hồi mới đầu đại học anh rep tin nhắn của cô.
Với một vài vấn đề có hơi vượt quá giới hạn, anh đều dùng danh nghĩa có bạn gái để cho qua.
Có những cái thì còn chẳng thèm trả lời luôn.
Còn Trần Cách, hiện tại còn chưa ở trong list bạn bè của anh, cũng không thấy dấu vết đã từng gửi lời mời kết bạn.
Quý Kiều ngồi trong thư phòng ngẩn người một lúc, rồi cầm chiếc điện thoại không có gì mờ ám mà quay lại phòng.
Hạ Thì Lễ vẫn đang ngủ, không hề hay biết gì về việc cô vừa mới ra ngoài.
Trong bóng đêm mờ mịt, khuôn mặt anh tuấn tú góc cạnh, hô hấp đều đều.
Cô nhẹ tay nhẹ chân đặt điện thoại về chỗ cũ, chui vào trong chăn ôm lấy eo Hạ Thì Lễ.
Một tiếng đồng hồ vừa rồi, trong lòng cô lo lắng thấp thỏm.
Lúc cô buông được nỗi lo lắng, đồng thời trong lòng Quý Kiều cũng xuất hiện cảm giác chán ghét bản thân.
Cô rất ghét bản thân cứ nghi ngờ lo lắng như bây giờ.
Đời trước cô dứt khoát ly hôn, nhưng vừa rồi, vậy mà cô lại có hơi sợ việc mở điện thoại ra.
Có một khoảnh khắc, cô muốn để điện thoại lại chỗ cũ, làm như không biết gì cả cũng không quan tâm gì hết, cứ tự lừa mình dối người vậy.
Vờ như cô chưa từng gặp Trần Cách, cũng không biết cô ta làm trong công ty Hạ Thì Lễ.
Quý Kiều miên man suy nghĩ một mình, bất giác siết chặt cánh tay lại.
Mặt dán vào lồng ngực Hạ Thì Lễ, nhịp tim ổn định vang bên tai cô.
Trong lúc đó, Hạ Thì Lễ mơ màng tỉnh lại.
Tay anh chạm vào tay Quý Kiều, bỗng ngạc nhiên: “Sao lạnh như vậy?”
Đã là tháng 5 rồi, tay chân cô vậy mà vẫn lạnh.
Ngay sau đó, một bàn tay nóng ấm bao lấy tay cô, bàn chân hơi lạnh cũng được kẹp lấy, dán lên một làn da ấm áp.
Quý Kiều nhẹ giọng giải thích: “Em vừa đi vệ sinh.”
Hạ Thì Lễ lật người, tay ôm Quý Kiều vào trong lòng.
“Cả lưng cũng lạnh.” Anh thập giọng nói, mạnh mẽ lại dịu dàng ôm lấy lưng cô.
Giọng anh có hơi khàn, trong đêm tối yên tĩnh lại càng dịu dàng.
Giọng nói và hành động quan tâm khiến mũi Quý Kiều bỗng cay cay.
Không nói rõ được đấy là áy náy hay cảm động, cô ôm lại Hạ Thì Lễ thật chặt, đặt một nụ hôn ấm áp lên cằm anh.
Anh có ít râu ngắn, ngưa ngứa, cưng cứng.
Nhất thời Hạ Thì Lễ chưa phản ứng kịp, khẽ nhắm mắt, bất giác bật cười.
Quý Kiều lật người qua, chống tay bên người Hạ Thì Lễ.
Hạ Thì Lễ mở mắt, nhìn Quý Kiều chăm chú.
Quý Kiều mặc bộ váy ngủ màu trắng ngắn tay, cổ áo hình vuông để lộ ra một mảng lớn da trắng nõn.
Mái tóc màu đen hơi rối rủ xuống, dán vào hai bên má khiến cho khuôn mặt cô càng nhỏ hơn.
Trong sắc đêm, cô rủ mi, không nhìn rõ biểu cảm.
Chốc lát sau, Quý Kiều giơ tay phải lên, ngón tay thon dài nhẹ nhàng khẽ xoa khuôn mặt Hạ Thì Lễ.
Vầng trán, xương mày, sống mũi, bờ môi….
Ngón tay cô lướt qua đâu, chỗ đó trở lên tê dại, cả người Hạ Thì Lễ cũng căng cứng lại.
Giây sau, bàn tay mềm mại dán vào má anh.
Một nụ hôn vô cùng ấm áp dịu dàng rơi trên môi anh.
Hương thơm tươi mát trên người cô gái quẩn quanh, mái tóc đen dài lướt qua tai và cổ anh.
Cả người Quý Kiều nằm lên người anh, tay nắm lấy cằm Hạ Thì Lễ, hôn anh triền miên.
Sau một giây ngỡ ngàng Hạ Thì Lễ liền đổi khách thánh chủ, nâng gáy cô, lưu loát sán lại gần hôn cô.
Hơi thở của hai người dần quyện lại.
Quý Kiều hơi lùi ra, rồi lại nghiêng đầu hôn lên cằm Hạ Thì Lễ, trượt tới cổ.
Cô nghe thấy hơi thở của anh dần trở lên nặng nề.
Còn chưa tới chỗ muốn nhắm đến cô đã bị kéo lên.
Trong chốc lát vị trí của hai người bị đảo lộn, nụ hôn vội vàng rơi xuống.
Tất cả diễn ra tự nhiên như đã từng.
Sau khi triền miên, Quý Kiều xoa nhẹ lưng anh, cảm nhận hơi thở nặng nề bên tai, trong lòng sinh ra một cảm giác thỏa mãn không gì sánh bằng.
Hạ Thì Lễ bình tĩnh lại, quay mặt cô lại hôn lên.
Ngón tay bất ngờ chạm phải giọt nước.
“Sao lại khóc?” Anh vội vàng bật đèn, giọng nói có chút lo sợ, “Anh làm em đau à?”
Do Quý Kiều chủ động nên vừa rồi quả thực anh có hơi mất khống chế.
Quý Kiều đưa tay che lại ánh sáng, xoay người vùi vào trong lòng Hạ Thì Lễ.
Giọng có hơi khàn: “Không phải.”
Cô hơi ngừng lại, nhỏ giọng nói: “Rất thoải mái.”
Hạ Thì Lễ cúi đầu, người trong ngực anh hơi phiếm hồng, gò má bị tóc che khuất lại càng đỏ.
Anh không khỏi khẽ cười.
Khoảng thời gian sau đó, Quý Kiều cố gắng thuyết phục bản thân không nên nghĩ thêm về chuyện Trần Cách, đặt tâm trí lên công việc.
Sắp đến khuyến mãi giữa năm, hầu như tất cả các công ty thương mại điện tử đều bận túi bụi.
Tuy rằng Dữu Quả chủ yếu làm về các nội dung trên mạng xã hội, nhưng từ mấy năm trước cũng không khỏi tiến vào lĩnh vực thương mại điện tử.
Phiên bản mới của app sắp ra mắt với nhiều khuyến mãi, Quý Kiều bận đến mức chân không chạm đất, một tuần bảy ngày đều ở công ty tăng ca.
Vậy nên, lúc Hạ Thì Lễ rủ cô tham gia hoạt động vui chơi dành cho nhân viên công ty Vân Đằng cùng anh, Quý Kiều chỉ có thể uyển chuyển từ chối.
Hoạt động vui chơi của Vân Đằng là vào thứ 7, diễn ra từ sáng đến tối.
Quý Kiều vừa ở công ty tăng ca vừa đợi Hạ Thì Lễ kết thúc hoạt động ở bên kia.
5 rưỡi chiều, Quý Kiều nhận được điện thoại của Hạ Thì Lễ.
“Mọi người kết thúc rồi sao?” Cô vừa nghe điện thoại vừa đi vào nhà WC, định dặm lại lớp trang điểm.
Hạ Thì Lễ đáp: “Diêu Húc cùng mấy đồng nghiệp nam đi ăn tiếp rồi, anh không đi.”
Quý Kiều biết thừa là 8-90% là Diêu Húc lại thèm rượu rồi, có chút bất đắc dĩ.
“Cậu ấy thực sự là không cai được à?”
Hạ Thì Lễ cũng rất bất lực: “Anh nhắc trợ lý của cậu ấy rồi, chắc là sẽ không uống nhiều đâu.”
Nhìn vào thì Diêu Húc có vẻ là cà lơ phất phơ, nhưng lại có chút nghe lời trợ lý nhỏ của cậu ta.
Bây giờ xã giao công việc đa phần đều là trợ lý giám sát cậu ta, tránh cho cậu ta uống nhiều.
Trước mắt hiệu quả cũng khá tốt.
Quý Kiều “ồ” một tiếng, thoáng yên tâm.
Sau khi cúp điện thoại, Quý Kiều soi gương cẩn thận dặm lại trang điểm.
Người trong gương tóc đen môi đỏ, làn da trắng sáng mịn màng, váy dài màu đen càng tôn lên vóc dáng thanh mảnh.
Quý Kiều soi gương hồi lâu, khẽ mím môi rồi rời đi.
Cho đến lúc Hạ Thì Lễ đến vẫn còn một lúc nữa, nhưng Quý Kiều đã chẳng còn tâm trạng làm việc.
Cô tắt máy tính, ngồi tại chỗ đăng nhập vào nick phụ.
Quả nhiên, nhóm công ty đầy những bức ảnh ngày hôm nay.
Quý Kiều lướt xem ảnh của Hạ Thì Lễ, vừa xem vừa không nhịn được cười.
Anh tham gia chạy Bán Marathon, nhìn vào có vẻ rất thoải mái.
Trong ảnh có thể nhìn rõ được cơ bắp trên người anh.
Quý Kiều lưu hết ảnh có mặt Hạ Thì Lễ.
Lướt qua một loạt ảnh, ngón tay cô bỗng khựng lại.
Cô thấy ảnh chụp chung của Hạ Thì Lễ và Trần Cách.
Không, chỉ có thể nói là ảnh chụp chung của mọi người mà có hai người họ mà thôi.
Hạ Thì Lễ và vài người đàn ông nữa đứng nướng thịt, Trần Cách đứng sau bọn họ, nhìn về phía Hạ Thì Lễ từ xa.
Bức ảnh này nói bình thường thì cũng bình thường, thậm chí còn chẳng có tiếp xúc da thịt với nhau, nhưng trong lòng Quý Kiều vẫn thoáng hoảng hốt.
Cô nhìn chằm chằm hồi lâu, lướt qua bức ảnh, không lưu xuống.
Sau khi ăn tối xong trở về nhà, hai người làm tổ trên sô pha xem phim.
Trong lúc đó, điện thoại Hạ Thì Lễ kêu mấy lần.
Quý Kiều cũng nhìn qua Hạ Thì Lễ mấy lần, ánh mắt sâu thẳm.
Hạ Thì Lễ nghe xong cuộc điện thoại cuối, rủ mắt nhìn người đang ngồi trên sô pha.
Hiển nhiên cô không đặt sự chú ý lên bộ phim, thậm chí trên mặt còn để lộ ra tâm sự.
Trong lòng Hạ Thì Lễ trầm xuống, quay về chỗ, ôm lấy vai Quý Kiều, dịu dàng hỏi cô: “Sao thế? Công việc không thuận lợi sao?”
Quý Kiều nhìn anh, muốn nói lại thôi.
Hạ Thì Lễ cười xoa đầu cô: “Giữa chúng ta còn có gì mà không thể nói với nhau sao?”
Ánh sáng từ TV loáng thoáng ánh lên khuôn mặt anh, mặt mày tuấn tú.
Quý Kiều giống như bị mê hoặc, buột miệng nói: “Vậy anh có thể đuổi việc Trần Cách không?”
Hạ Thì Lễ ngạc nhiên: “Gì cơ?”
Anh khẽ chau mày, nghĩ một lúc mới nhớ ra Trần Cách là ai, hỏi lại: “Cô ta thì sao?”
Quý Kiều bỗng bừng tỉnh, lúc này mới nhận ra mình vừa nói gì.
Cô hơi hé môi, đột nhiên nhụt chí: “Không có gì.
Anh cứ coi như là em chưa nói gì đi.”
Trần Cách chưa làm gì cả, căn bản cô không có tư cách gì đưa ra yêu cầu như vậy.
Nhưng Hạ Thì Lễ lại nghiêm túc, nâng cằm cô lên, nghiêm túc hỏi: “Rốt cuộc là làm sao? Cô ta bắt nạt em sao?”
Quý Kiều hơi ngạc nhiên, bị những lời thốt ra trong tiềm thức của anh chọc cười.
“Cô ta nhỏ hơn em, sao lại bắt nạt em được chứ?”
Khóe môi Hạ Thì Lễ vẫn mím chặt, giọng có chút vội vàng: “Cái này chẳng liên quan gì đến tuổi tác.
Cô ta đã làm gì chọc đến em? Em nói với anh.”
Anh nhớ đến lần đầu Quý Kiều gặp Trần Cách biểu hiện có hơi không thích hợp, trong lòng lại càng cảm thấy Trần Cách đã bắt nạt Quý Kiều ở chỗ nào đó rồi.
Quý Kiều khẽ lắc đầu: “Không có.
Cô ta không bắt nạt em.”
Hạ Thì Lễ: “Vậy em…”
“…Cô ta giống với người đã bắt nạt bạn em, vậy nên…” Quý Kiều khẽ mím môi, khẽ thở ra.
“Là do em nhạy cảm, anh đừng để tâm.”
Ánh mắt Hạ Thì Lễ sâu thẳm nhìn cô, trong lòng có hơi suy tư.
Hồi lâu sau, anh cười ôm vai Quý Kiều, thở nhẹ nhõm: “Dọa anh hết hồn.”
“Nếu như cô ta thực sự đã từng bắt nạt em thì sao?” Quý Kiều ngẩng đầu, ánh mắt nhìn anh chăm chú.
Hạ Thì Lễ nghĩ nghĩ: “Vậy anh không cần cô ta đến công ty nữa.
Anh sẽ cho cô ta đến công ty khác thực tập, hoặc là mặc kệ cô ta.”
Anh nói một cách nhẹ nhàng thản nhiên, nghe qua rất bình tĩnh.
Tim Quý Kiều khẽ rung động, nghiêng đầu dựa vào trong lòng anh, khe khẽ “ừm” một tiếng.
Hóa ra làm người phụ nữ của hôn quân, vậy mà lại có hơi…khoái.
Ít nhất cho đến bây giờ, vị trí của cô trong lòng anh vẫn là không thể thay thế được.
Đến tháng 6, công việc của Quý Kiều càng bận hơn.
Cuối tuần này, vẫn như thường lệ, cô ở lại công ty tăng ca cùng đồng nghiệp.
Bận rộn mấy hôm liền, đến trưa Quý Kiều cũng chẳng muốn ăn.
Vội vàng ăn vài miếng cho đỡ đói, cô bỏ đũa xuống, vừa đợi Lạp Lạp vừa nói chuyện cùng cô ấy.
Lúc hai người đang nói chuyện, đột nhiên có một người ngồi xuống bên cạnh Quý Kiều.
Quý Kiều quay sang, nhìn thấy người đã từng xin cô số điện thoại của Thường Ninh Viễn – Chân Chân.
Chân Chân vui vẻ, nói thẳng: “Quý Kiều, anh đẹp trai mà hôm nọ chúng ta gặp có phải tên là Thường Ninh Viễn không?”
Quý Kiều gật đầu: “Ừm.”
Chân Chân cười: “Tôi có được wechat của anh ấy rồi!”
Quý Kiều: “…”
“Chúc mừng.” Cô đành đáp lại bằng một cười lịch sự.
“Tôi định tuần sau sẽ tìm cớ rủ anh ấy ra ngoài ăn cơm nói chuyện.” Chân Chân nhướn mày nhìn Quý Kiều, “Có thông tin gì hay không, càng nhiều càng tốt!”
Lạp Lạp vừa nghe thấy liền tò mò, xen vào nói: “Cô định hẹn anh ấy bằng cách nào ấy?”
“Đầu tiên thì tất nhiên là nói chuyện về công việc rồi! Công ty bọn họ không phải là làm về giáo dục online sao? Tôi nghĩ có nên kéo bọn họ tham gia vào mạng xã hội của chúng ta hay không, chúng ta sẽ quảng cáo và tăng độ nổi tiếng cho bọn họ, bọn họ sẽ đưa lên một số thông tin phổ cập kiến thức và các thông tin chính thống, ảnh hoặc video cũng được.” Chân Chân thật thà nói.
Lạp Lạp nghĩ nghĩ, giơ ngón cái: “Được đấy, ý tưởng này oke đấy.”
“Phải không?” Chân Chân càng nói càng kích động, “Với lại công việc làm ăn của bọn họ thực sự là rất tốt.
Tôi nghe nói bọn họ có được khoản vay* rồi đấy.”
*Trong tài chính, một khoản vay là việc một cá nhân, tổ chức hay thực thể cho một cá nhân, tổ chức hay thực thể khác mượn tiền.
Khoản vay không kỳ hạn là một hình thức cho vay ngắn hạn.
Quý Kiều nghe hai người nói chuyện, tâm trí dần bay xa.
Giáo dục online sao?
Đời trước, mặc dù muộn hơn chút, anh ta cũng có được khoản vay…
Trong lúc suy nghĩ, khuỷu tay Quý Kiều bị lay lay.
“Quý Kiều, cô còn chưa nói.
Bạn học của cô trước đây đã từng có bạn gái chưa? Thích kiểu con gái như thế nào?”
Khuôn mặt Chân Chân tràn đầy mong chờ.
Quý Kiều do dự một lát, lắc đầu: “Tôi chưa từng thấy anh ta có bạn gái bao giờ.
Với lại tôi cũng không thân với anh ta.”
Chân Chân có hơi thất vọng thở dài.
Quý Kiều mím môi, trong lòng thầm nghĩ đây cũng là sự thật nha, chẳng nhẽ lại là nói thích mình sao?
…Không, còn có Trần Cách.
Trong đầu Quý Kiều “ting” một cái, bỗng nhiên nảy ra một ý.
Đúng rồi, Trần Cách!
Đời này Thường Ninh Viễn và Trần Cách vẫn chưa có quan hệ gì với nhau sao?
Nếu như có rồi, vậy chuyện Trần Cách đến Vân Đằng là như thế nào?
Giữa hè tháng 6, sống lưng Quý Kiều bỗng lạnh toát.
Đã lâu như vậy rồi, lần đầu tiên Quý Kiều có ý muốn chạy đến chất vấn Thường Ninh Viễn.
Mà vài ngày sau đó cơ hội đã đến.
Thứ 6, Quý Kiều đã hẹn với Hạ Thì Lễ từ sớm là tan làm sẽ cùng đi hẹn hò.
Lúc đang đứng dưới tầng đợi Hạ Thì Lễ bị kẹt xe đến, Quý Kiều đột nhiên nghe thấy ai đó gọi tên mình.
Cô quay đầu lại, khuôn mặt Thường Ninh Viễn liền đập vào mắt.
Anh ta mặc áo sơmi quần âu, tóc chải gọn gàng, khuôn mặt mang theo nụ cười vui mừng.
Quý Kiều chẳng có tâm trạng nghĩ xem vì sao anh ta lại ở đây, câu hỏi vẫn luôn trong đầu mấy hôm nay bỗng buột ra thành tiếng.
“Trần Cách có phải là do anh sắp xếp không?”
Tác giả có lời muốn nói:
Có hơi lo lắng cho đôi thuyền nhỏ của tui -_-||
Hết chương 67
——oOo——