Đang lúc ông thở dài, bên ngoài lại chợt có động tĩnh.
Hòa Kiếm phóng thần thức, phát hiện là Lý Vân Tranh và Kỳ Triệu trở về thì liền mở cửa đón người vào.
Lý Vân Tranh tiến lên nửa bước, nhìn Hòa Kiếm, trong mắt mang theo ý cười.
“Bái kiến sư huynh.
“
Kỳ Chiếu lùi ra sau Lý Vân Tranh một bước.
Khác với Lý Vân Tranh thuận miệng nói ra, hắn thấy Chưởng môn là phải hành lễ một cách nghiêm chỉnh, liền cúi người nhẹ, trịnh trọng nói: “Bái kiến Chưởng môn.
“
Trong Tiên môn, kiểu quy củ này không quá nghiêm ngặt, sau khi hành lễ không cần đợi trưởng bối nói miễn lễ.
Kỳ Chiếu đứng thẳng người lên, cũng hơi cúi đầu với Hòa Kiếm: “Lần này luyện tập, đệ tử may mắn không làm nhục sứ mệnh.
“
Hắn không phải là người dễ cười, nhưng tính cách rất hòa nhã, đối xử với ai cũng đều có vẻ tốt.
Hòa Kiếm nhìn hai người này, thấy họ trở về cũng không quá vui mừng, lại thêm vẫn còn lo lắng chuyện của Nam Hi nên càng không thể vui vẻ, chỉ thản nhiên gật đầu.
“Hoàn thành là tốt, không thẹn với danh hiệu đệ tử Thiên Vân Kiếm Tông.
“
Chưởng môn luôn keo kiệt lời khen, hai người cũng đã quen.
Lý Vân Tranh nhìn sắc mặt chưởng môn thì hơi nheo mắt, sau đó hỏi: “Sư huynh ủ rũ như vậy, có chuyện gì xảy ra sao?”
Trước khi Hòa Kiếm nói rõ nguyên nhân, Lý Vân Tranh chỉ nghĩ rằng là vì chuyện của Nam Hi và Tề Thiên, hoặc về thái độ của Nam Hi đối với Hòa Kiếm nên cũng chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống Hòa Kiếm không nói gì.
Nhưng đối phương chỉ nhìn hắn một cái, sau đó thở dài, nói: “Thôi, nói cho muội biết cũng không sao.
“
Dù sao với sự nhạy bén của Lý Vân Tranh, biết chuyện này cũng chỉ là vấn đề thời gian, cả Kỳ Chiếu cũng vậy.
Hòa Kiếm gần như đã nói rõ ràng mọi chuyện, nói: “Chuyện này xảy ra đột ngột, đến giờ ta vẫn chưa hiểu rõ nguyên nhân, càng không nói đến biện pháp giải quyết, hiện giờ chỉ có thể nghĩ cách giảm thiểu ảnh hưởng của chuyện này đến con bé.
“
“Ồ?” Trong mắt Lý Vân Tranh dâng lên vẻ hứng thú: “Chẳng trách khi đến muội nghe thấy giọng của sư điệt, giọng điệu cũng khác trước.
“
“Muội đến gặp con bé rồi?”
Chưởng môn ngừng lại, hỏi: “Muội có nhớ con bé nói gì không?”
“Cũng chỉ là những lời lảm nhảm không rõ ý.
” Lý Vân Tranh nghĩ ngợi: “Ồ đúng rồi, còn có một câu là tất nhiên con bé biết huynh đối với con bé rất tốt.
“
Hai vị trưởng bối nói chuyện, Kỳ Chiếu không thể xen vào.
Nhưng dù chỉ đứng bên cạnh nghe thì hắn cũng đã có nhiều suy nghĩ, trong đó chủ yếu là ngạc nhiên về chuyện lộ tiếng lòng này.