Sau Khi Bị Xà Xà Chăn Nuôi

Chương 166



Miên Cầu thế mà lại đi tới tìm cô, thế thì rắn lớn chắc chắn không ở bên cạnh rồi.

Sơ Niệm vào kho chứa đồ cầm cung tên của mình, sau người còn đeo theo mũi tên nữa rồi cùng xuống núi với Miên Cầu.

Nơi Miên Tuyến đánh nhau là lưng chừng núi ở phía sau, Sơ Niệm vừa mới đi qua một con dốc thoai thoải, thì nhìn thấy hai con đang đánh nhau ở phía không xa lắm.

Một con là rắn lớn màu vàng, một con khác là cự điêu màu sắc tươi tắn rạng rỡ.

Màu sắc của con cự điêu này, Sơ Niệm nhìn có chút quen mắt, thậm chí có thể nói là cực kì quen mắt.

Đó chính là con chim con mà cô từng nuôi rất lâu trước đây.

Nhưng mà con chim con bây giờ lớn lên rất nhiều lần rồi, sau khi giang rộng đôi cánh ra thì giống như hai cái ô che nắng lớn, một khu vực lớn phía dưới không thể thấy được mặt trời.

Đằng xà là loại động vật tồn tại lâu như thế rồi, mặc dù không có pháp thuật như trong truyền thuyết, nhưng cũng có cánh.

Sơ Niệm lại chưa từng thấy cánh của Miên Tuyến.

Trong tình hình chiến đấu, Miên Tuyến mất đi quyền không phận, dần dần rơi vào thế hạ phong.

Miên Cầu thấy anh trai suýt chút nữa thì bị con chim kia làm bị thương, vội vàng nóng ruột lượn vòng vòng trước chân Sơ Niệm, dường như nghi ngờ sao mà mẹ không ra tay.

Nguyên nhân chủ yếu Sơ Niệm không làm gì chính là cô đã nhìn ra được, Điểu Điểu thật ra căn bản không phải đang đánh nhau thật, giống như đang chơi với các bạn nhỏ vậy, tấn công của nó đều chỉ một chút rồi dừng mà thôi, vẫn luôn nhường Miên Tuyến.

Mà ở phía xa, đứng quan sát tình hình chiến đấu giống như Sơ Niệm còn có một con rắn lớn.

Thấy Sơ Niệm đi tới, rắn lớn cũng không tiếp tục ẩn náu nữa, từ trong bụi cỏ bước ra, đi về phía Sơ Niệm.

Lúc này, Điểu Điểu cũng phát hiện ra sự tồn tại của Sơ Niệm, đột nhiên hưng phấn lên, không tiếp tục chơi với Miên Tuyến nữa, giang đôi cánh ra giống như một đường thẳng lao thẳng về phía Sơ Niệm.

Miên Tuyến không biết đây là một cuộc trùng phùng thân thiết, còn tưởng rằng mẹ của mình sắp bị tấn công, dưới loại kích động này, sau lưng thế mà mọc ra một đôi cánh xinh đẹp, tận lực cố gắng hết sức đuổi theo con chim đã tới gần Sơ Niệm trong gang tấc.

Một chim một rắn lập tức được tính là chính thức khai chiến rồi.

Sau khi Miên Tuyến có thể bay, Điểu Điểu cũng không dám chơi đùa như lúc nãy nữa, mang theo một chút khí thế nghiêm túc dừng lại ngay rồi quay đầu lại tiếp tục đánh nhau.

Miên Cầu nhìn thấy đôi cánh mọc ra trên lưng anh trai lập tức lấy làm vinh dự, cũng kích động bắt đầu quan sát lưng của mình.

Một rắn một chim bắt đầu đánh nhau trên không trung, hơn nữa càng đánh càng kịch liệt.

Sơ Niệm không thể không lo lắng hỏi “Chúng nó đánh nhau như thế, thật sự không sao chứ?”

“Không sao, con chim kia có chừng mực.”

Chưa kể hắn cũng vẫn luôn quan sát, phát hiện nguy hiểm, hắn sẽ tham gia ngay lập tức.

Miên Cầu sau khi nhìn thấy cha thì bắt đầu làm nũng muốn nhìn cánh của cha.

Sau khi rắn lớn bị quấn lấy một lúc lâu thì bất lực mở rộng đôi cánh của mình ra, nhìn con rắn con vỗ về đôi cánh cực to giống như nhìn thấy bảo bối, Sơ Niệm không khỏi cười thành tiếng.

Mặc dù rắn lớn lúc nào cũng mang dáng vẻ một người cha nghiêm khắc, nhưng không cần biết là lúc nào, hắn luôn là một người cha tốt, rất kiên nhẫn.

Ví dụ như anh cả Miên Tuyến thích săn bắn, hắn sẽ tận tâm dạy dỗ nó các loại chiến đấu với kĩ năng săn bắn.

Con thứ hai Miên Cầu là một đứa không có chí hướng gì, hắn cũng không miễn cưỡng, thậm chí nửa đêm còn lén lút đi đào cho con thứ hai một cái hang động thoải mái.

Bây giờ cũng thế, một bên thì để cho đứa con thứ hai náo loạn trên đôi cánh của mình, một bên thì quan sát kĩ tình hình chiến đấu của đứa con lớn, thậm chí thỉnh thoảng còn lên tiếng chỉ điểm.

Miên Tuyến vừa mới mọc được cánh hiển nhiên là khống chế đôi cánh không tốt, sau khi Điểu Điểu thật sự nghiêm túc, cũng dần dần rơi xuống thế hạ phong.

Dù sao thì Điểu Điểu bây giờ không cần biết là hình thể, hay kinh nghiệm chiến đấu với việc vận dụng đôi cánh vẫn mạnh hơn nó nhiêu.

Sau khi hung hăng đánh nhau một trận, cuối cùng Miên Tuyến vẫn kém hơn một bước.

Rắn lớn nhìn con trai của mình, vỗ vỗ lên đầu rắn của hắn, nghiêm túc bắt đầu thảo luận với hắn những điểm chưa được trong trận chiến vừa rồi.

Điểu Điểu cũng mệt gần chết, muốn làm nũng với Sơ Niệm như hồi nhỏ, nhưng lại nghĩ tới hình thể của bản thân hiện tại, ngoan ngoãn đứng cách cô không xa, trong cổ họng phát ra âm thanh vui tai.

Điểu Điểu chỉ là một loài chim có hình thể tương đối lớn trong thời kỳ nguyên thủy, không phải là nửa người bán thú như rắn lớn, không biến thành hình người được, cũng không biết nói chuyện.

Âm thanh này ai nghe cũng không hiểu, nhưng có thể nghe ra được sự hưng phấn từ trong âm thanh vui vẻ này. Sơ Niệm làm sao cũng không ngờ tới, Điểu Điểu thế mà còn có thể trở về, hơn nữa còn lớn như thế này, lớn hơn rất nhiều so với những con chim mà cô với rắn lớn từng đánh nhau qua.

Nhưng cho dù con chim có lớn như thế nào đi chăng nữa, thì đầu óc hiển nhiên vẫn không dùng được.

Cho dù lớn như thế rồi, nó vẫn chắc chắn nhận định Sơ Niệm chính là mẹ của mình.

Thế nên vừa rồi mới cứ hạ thủ lưu tình với Miên Tuyến, bởi vì trên người Miên Tuyến có mùi của mẹ, khiến nó biết được Miên Tuyến có quan hệ với Sơ Niệm.

Có quan hệ với Sơ Niệm, tương đương với có quan hệ với Điểu Điểu.

Tư duy của loài chim đơn giản như thế đó.

Sơ Niệm nhìn lông vũ xinh đẹp của Điểu Điểu, không khỏi bước tới sờ một cái, Điểu Điểu còn chủ động cọ cọ vào lòng bàn tay cô, nhìn dáng vẻ cựu kì nhu thuận.

Miên Cầu thấy thế bước tới trước dương cái đầu rắn nhỏ của mình lên phát ra âm thanh si si uy hiếp.

Điểu Điểu cúi đầu nhìn con rắn còn nhỏ hơn kia, bộ dạng cực kì tò mò.

Sơ Niệm ôm Miên Cầu vào vòng tay, cười giải thích nói: “Đây cũng tính là anh trai của các con đó, nó không làm hại mẹ đâu.”

Mặc dù trí thông minh của Điểu Điểu không quá cáo, nhưng cũng vẫn được tính là có nhân tính hơn những sinh vật khác.

Cứ như thế, núi Tường Vân lại gia nhập thêm một thành viên mới.

Rắn lớn đối với thành viên thân thuộc này vẫn không hữu hảo như cũ, ngược lại Miên Tuyến, cứ cách mấy ngày lại đánh nhau với Điểu Điểu một trận, trên trời thường có thể thấy được một rắn một chim quấn lấy nhau chiến đấu.

Điểu Điểu biết tự săn mồi, còn hay cho Sơ Niệm con mồi. Nhưng mà những con mồi mà Điểu Điểu đưa tới có con Niệm Niệm chưa được thấy, đã bị Miêu Cầu không chí tiến thủ nuốt luôn vào bụng rồi.

Điểu Điểu thấy thế cũng không tức giận, lại đưa thêm một con nữa tới.

Trong quá trình trưởng thành của con rắn nhỏ cần rất nhiều rất nhiều thức ăn, rất nhiều lúc Miên Tuyến sẽ tự săn mồi rồi tự giải quyết ở ngoài, không phải chỉ ăn mình thịt nướng mà Sơ Niệm chuẩn bị trong nhà.

Sơ Niệm nhìn thấy Miêu Cầu mới biết, nhiều là quan niệm gì.

Phần lớn thời gian của năm khi nhìn thấy Miêu Cầu, nó đều đang tiến thực.

Đưa những con mồi mà bản thân bắt được đi tìm cô, nhờ cô nấu chín giúp nó.

Có lúc nó cũng sẽ ăn sống, đây chính là thiên tính của dã thú.

Mỗi bữa cơm mà Sơ Niệm nấu, nó cũng sẽ ăn.

Sơ Niệm thậm chí nghi ngờ, nguyên nhân tốc độ sinh trưởng hình thể của nó cứ chậm hơn so với anh trai là vì nó không tích lũy con mồi, không đủ dinh dưỡng.

Con lớn với con thứ hai mỗi ngày còn có một môn học bắt buộc, đó chính là đánh nhau với Điểu Điểu.

Mỗi lần rắn lớn đều đứng ở bên cạnh nhìn, giống như là một người hướng dẫn, không chỉ dạy hai con rắn con làm thế nào để phòng thủ và tấn công, cũng biết Điểu Điểu làm sao đánh hai con nhỏ.

Trong sơn lâm trên cơ bản đã không có đối thủ của Miên Tuyến rồi, Điểu Điểu là thiên địch của loài rắn, đối với hai con rắn con nhỏ hơn nó kia mà nói, chính là đối thủ hung hãn hiếm có.

Trong thực chiến sẵn có này, lực chiến đấu của Miên Tuyến tiến bộ kinh người.

Miên Cầu cũng có tiến bộ nhất định, nhưng mà vẫn là bộ dạng yếu ớt không có chí cầu tiến như cũ, không có cách nào so sánh với anh trai được.

Chậm rãi trôi đi, hai anh em đã hiểu được cách phối hợp trong chiến đấu, thậm chí có thể thỉnh thoảng liên thủ với nhau đánh Điểu Điểu một trận.

Trong loại chiến đấu qua lại này, hai bên đều cực kì nghiêm túc, hơn nữa lại si mê.

Buổi sáng gặp mặt là đánh nhau đã trở thành hoạt động làm nóng người trước khi ăn cơm của ba đứa.

Vào một buổi sáng sớm, sau khi Sơ Niệm ngủ dậy thì phát hiện, con chim hiếm khi không đánh nhau với hai con rắn con, ngược lại bay lượn trên không trung xa xăm, không ngừng phát ra tiếng kêu gọi, thể hiện đôi cánh ngập tràn xinh đẹp của mình, giống như đang tìm kiếm gì đó.

Sơ Niệm tò mò hỏi rắn lớn: “Điểu Điểu làm sao thế?”

Sau khi rắn lớn ném một ánh mắt nhìn thì lạnh nhạt nói: “Bên kia còn có một con chim mái khác.”

Sơ Niệm bối rối, “Từ lúc nào mà bên này lại có một con chim lớn như thế, ta thế mà lại chưa từng thấy.”

Dựa vào hình thể to như thế của Điểu Điểu mà nói, cho dù có ẩn giấu tốt đi chăng nữa, chỉ cần bay lên, sớm muộn cũng sẽ nhìn thấy được.

Chim cũng không thể đi bộ dưới đất như gà mãi được.

Rắn lớn lại nói, “Những chủng loài giống như nó tương đối ít, con đó chỉ mới sinh chưa được bao lâu.”

“Mới sinh chưa được bao lâu, Điểu Điểu lớn như thế, thế không thích hợp lắm nhỉ…”

Rắn lớn sống nhiều năm như thế rồi, chỉ cần các loài vật có tồn tại thì hắn đều hiểu hết. Thấy Sơ Niệm có hứng thú, hắn giải thích, “Loài chim này thông thường sinh sống trong núi tuyết, cực kì ít ỏi thưa thớt. Hơn nữa lúc còn nhỏ chúng cực kì yếu ớt, nhìn giống như con gà ngũ sắc thôi, còn biết kêu chít chít để mê hoặc thiên địch, khiến thiên địch cho rằng nó chỉ là một con gà ngũ sắc. Thế nên, lúc con chim mà Niệm Niệm nuôi biết được có một giống cái đồng loại xuất hiện, sẽ bảo vệ giống cái từ nhỏ cho tới khi trưởng thành.”

Nhóc con này giỏi, đây chính là vợ nuôi từ bé đây mà.

Sơ Niệm suy nghĩ kĩ lại một chút lời của rắn lớn, sống trong núi tuyết, núi tuyết quanh nam mưa tuyết bao phủ, vốn dĩ đôi cánh xinh đẹp rực rỡ cũng trở thành khuyết điểm trí mạng.

Thế nên để con con có thể sồng còn thành công, sẽ để trứng vào khu vực sinh tồn của gà ngũ sắc, sẽ được coi là gà ngũ sắc đảm bảo tỉ lệ sống sốt.

Thậm chí con chim trống nếu phát hiện ra con chim mái, sẽ nuôi dưỡng chim mái từ nhỏ. Có sự bảo vệ của chim trống thành niên, chim mái cũng có thể lớn lên một cách bình an thuận lợi rồi.

“Nhưng mà, nếu có sự bảo vệ có thể lớn lên một cách thuận lợi rồi, chim cha với chim mẹ vì sao không tự mình bảo vệ con con chứ?”

Rắn lớn nói, “Vì chúng không muốn nuôi.”

Không phải trong gen của tất cả động vật đều có bản năng nuôi dưỡng con non.

Loài chim này là một điển hình cho việc chỉ cần tình yêu mà không cần con.

Rắn lớn nói bổ sung “Nếu như con chim mái thành niên phát hiện ra con chim trống còn nhỏ, thì cũng sẽ nuôi từ nhỏ luôn.”

Sơ Niệm không khỏi hô một tiếng ‘khá lắm’, thì ra còn có chồng nuôi từ bé nữa.

Nhưng mà làm một loài động vật cận kề với sự tuyệt chủng, bản tính vẫn bừa bãi và cởi mở như thế.

Chỉ có thể nỏi, tất cả động vật tuyệt chủng đều có nguyên nhân.

Giống như là đã cơ bản khóa định được vị trí đại khái mà chim mái sinh sống rồi, Điểu Điểu hình thể cực lớn bắt đầu mỗi ngày đều quanh quẩn trên không trung ở gần đó kêu gọi, với mưu đồ nhận được câu trả lời của con mái.

Mãi tới một ngày không lâu sau, lúc Điểu Điểu đang kêu gọi, trong chuồng gà của Sơ Niệm có một con chim ngũ sắc yếu ớt kêu lên tiếng chít chít về phía Điểu Điểu trên không trung.

Lúc Sơ Niệm còn đang cho gà ăn, nhìn thấy Điểu Điểu trên không trung lấy tốc độ nhanh nhất theo hình xoắn ốc hạ cánh bên chuồng gà của Sơ Niệm, cẩn thận tha cô dâu nhỏ của mình ra ngoài.

Sơ Niệm mặt đầy mồ hôi lạnh.

Không phải nói sắp tuyệt chủng rồi à….

Làm sao mà trong chuồng gà của cô lại có thể cho ra được chim mái nhỏ chứ.

Cuối cùng tìm được cô dâu nhỏ của mình rồi, Điểu Điểu nhìn có vẻ rất vui vẻ, đặt cô dâu nhỏ dưới đôi cánh của mình để bảo vệ, chim mái nhỏ cũng rất hài lòng với sự bảo vệ của nhóc lớn này, kêu chít chít.

Sơ Niệm ôm rắn lớn hỏi, “Nó làm sao có thể phân biệt được gà ngũ sắc với chim con vậy?”

Rắn lớn cũng lắc đầu.

Chuyện này có thể thuộc về bí mật chủng tộc của chúng nó.

Dù sao thì con chim nhỏ này hắn đã cho ăn rất nhiều lần rồi, không cần biết là ngoại hình hay tiếng kêu, hắn cũng không hề phát hiện ra cái gì không đúng cả.

Sau khi Điểu Điểu tìm thấy cô dâu nhỏ yếu ớt, thì tạm biệt với Sơ Niệm một chút rồi rời khỏi nơi này.

Sơ Niệm dõi mắt tiễn đưa Điểu Điểu rời đi, cũng không biết lần sau gặp mặt là khi nào, dù sao thì cũng là sinh vật sống đầu tiên mà mình nuôi lúc đầu, còn có chút cảm tình.

“Nàng phải nghĩ là, chúng ta có thể đi thăm chúng nó, còn có thể đi tới nơi khác để chơi nữa.”

Hắn đã lâu không tuần tra lãnh địa của mình rồi.

Là một rắn lớn sống rất nhiều năm rồi, lãnh địa của hắn cực kì rộng lớn.

Lúc trước cảm thấy phiền phức, cũng cảm thấy không cần thiết.

Hẳn chỉ có một mình, thức ăn ở lân cận là đủ rồi.

Nhưng bây giờ không giống thế nữa, bây giờ hắn còn có hai con trai đang tuổi ăn tuổi lướn, đợi tới khi con trai trưởng thành rồi, cũng phải có địa bàn của riêng mình.

Con lớn nhìn có vẻ hết sức cường tráng, đối với con trai thứ hai của mình, hắn thấy chuyện tự mình dốc sức tìm kiếm địa bàn đối với con thứ hai mà nói có chút độ khó, còn không bằng hắn tặng cho hai anh em mỗi đứa một mảng địa bàn phì nhiêu màu mỡ, làm quà tặng cho chúng nó.

Nếu như không thích thì có thể tự mình đánh chiếm địa bàn, nếu như thích thì cũng có thể ở lại nơi này tiếp tục vô công rỗi nghề.

Đối với thế giới nguyên thủy này, hắn cũng mới chỉ từng thấy nơi bên cạnh mình này, từ trước tới giờ chưa từng thấy núi tuyết, cũng chưa từng đi những nơi xa hơn.

Sơ Niệm nghe thấy có thể đi chơi thì rất hưng phấn, nhưng cô lại nhanh chóng từ chối.

“Nhưng mà, đứa bé thứ ba của chúng ta còn chưa nở nữa kìa.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.