Trước khi Kế Xuân Lam chính thức bước vào ngành trợ lý, cô đã nghe nói rằng hầu hết những người nổi tiếng trong giới này đều có hai mặt.
Cố rất may mắn khi gặp được thầy Cố, người mà ở bên trong lẫn bên ngoài đều giống y chang.
Cố Kinh Giới là chuẩn mực cho sự kính nghiệp trong lĩnh vực điện ảnh.
Bản thân anh cũng giống một nghệ thuật gia chân chính, ngày nào cũng làm việc và về nhà dắt chó đi dạo, chỉ có hai chuyện như thế.
Nhưng khi Úc Đinh xuất hiện trở lại, mọi chuyện đã khác.
Sáng sớm, Kế Xuân Lan nhận được điện thoại của đối phương: “Làm ơn giúp anh nói với Quan Thiệu lùi lịch trình ngày hôm nay.”
Hôm nay chỉ có hai buổi phỏng vấn nhỏ và lịch quay phim, không quan trọng lắm, Cố Kinh Giới có địa vị cao đẩy lùi cũng chẳng có gì không được.
Nhưng–
Trước đây anh chưa bao giờ như thế này.
Kế Xuân Lam nghe Quan Thiệu từng kể rằng Cố Kinh Giới từng sốt cao tới 38 độ nhưng vẫn nhất quyết quay phim đến tận đêm khuya.
Cô thận trọng hỏi: “Hôm nay anh có việc gì sao thầy Cố?”
Kế Xuân Lam càng lo lắng rằng anh có thể không khỏe.
Cố Kinh Giới: “Ừ, ở nhà có chuyện.”
Nói rồi cúp máy.
Kế Xuân Lam sau đó đã nói với Quan Thiệu chuyện này, kết quả người kia bảo cô đến nhà Cố Kinh Giới xem sao.
“Cậu ấy luôn như vậy đấy, dù tâm trạng có không tốt thì cũng chỉ một mình chịu đựng.” Quan Thiệu nói: “Làm phiền cô rồi, cảm thấy có chỗ nào không ổn thì cứ gọi điện thoại cho tôi.”
Nói đến đây, Kế Xuân Lam thực sự cảm thấy có gì đó không đúng.
“Đúng rồi, anh Quan Thiệu, dạo gần đây em thấy báo đưa tin về Úc Đinh. Có đúng là anh ấy và thầy Cố… có mối quan hệ không tốt như trên mạng đưa tin không?”
Cảnh tượng ngày hôm đó gặp Úc Đinh ở nhà Cố Kinh Giới vẫn còn đọng lại trong tâm trí cô.
Quan Thiệu: “Đúng vậy, bọn họ là đối thủ.”
Kế Xuân Lam: “…Ồ”
Cô không tin.
Quan hệ của họ ngày hôm đó rõ ràng rất thân mật.
Quan Thiệu khẽ ho một tiếng, “Nhưng nếu như trong thời gian gần đây bọn họ gặp nhau, cô nhớ lén nói cho tôi biết.”
Kế Xuân Lam: Quả thực có gì đó đáng nghi!!
…
Hôm đó, Kế Xuân Lam như thường lệ xách hai túi đồ ăn sáng và dâu tây mua từ siêu thị nhập khẩu đến nhà Cố Kinh Giới.
Cô bấm chuông, cửa nhanh chóng được mở.
Cố Kinh Giới mặc đồ ngủ kinh ngạc nói: “Sao em lại tới đây?”
Kế Xuân Lam ngượng ngùng nói: “Anh Quan Thiệu bảo em đến nhìn thử.”
Cố Kinh Giới hiển nhiên biết rõ tính quản nhiều của Quan Thiệu, cầm lấy bữa sáng nói: “Mời vào.”
Kế Xuân Lan cẩn thận thay dép dùng một lần rồi bước vào nhà.
Gần đây cô không hay đến nhà Cố Kinh Giới.
Cô nhìn quanh phòng khách vài lần, cảm thấy có gì đó khác lạ.
Ồ đúng!
Không thấy Đinh Đinh đâu!
Thông thường, chú Husky sẽ vẫy đuôi ngay khi cô bước vào.
Kế Xuân Lam vào bếp lấy bát đĩa và vô tình nhìn thấy chiếc áo khoác của một người đàn ông lạ mặt treo trên lưng ghế ăn.
Vừa nhiền liền biết không phải của Cố Kinh Giới, quá lớn.
Cô do dự một chút, nhưng không nhịn được hỏi: “Anh Cố, Đinh Đinh đâu rồi?”
Cố Kinh Giới uống nước, uống thuốc rồi nói: “Đưa về quê rồi.”
Kê Xuân Lan: “???”
Phản ứng đầu tiên của cô là không thể nào.
Cố Kinh Giới thương Đinh Đinh đến thế, làm sao có thể đưa đi được.
Hơn nữa, lịch quay phim gần đây của anh cũng không quá bận rộn nên có đủ thời gian để chăm sóc chú chó cưng.
Nhưng Cố Kinh Giới cũng không giải thích nhiều, chỉ yêu cầu cô lấy thêm một đĩa.
Kế Xuân Lam bàng hoàng mở tủ lấy bát đĩa xuống, phát hiện bên chỗ bếp đang nấu một bình trà hoa hồng và mận.
Cô thấy đã gần xong, vội vàng nói: “Anh Cố, anh đang nấu món gì vậy, em đổ thêm nước vào cho anh nhé?”
Cố Kinh Giới nghiêng người nói: “Canh giải rượu.”
Hôm qua anh Cố uống rượu sao?
Kế Xuân Lan vừa mới thắc mắc trong đầu, liền nghe thấy tiếng động bên ngoài.
Úc Đinh dụi dụi mắt đi tới, từ phía sau ôm lấy Cố Kinh Giới dụi dụi.
Hắn cúi đầu xuống để cằm tựa vào hõm cổ Cố Kinh Giới.
“Buồn ngủ quá.”
Cố Kinh Giới để hắn tùy ý ôm, tự nhiên nói: “Không ngủ thêm chút nữa sao?”
Đôi mắt của Kế Xuân Lam rơi vào bộ đồ ngủ hình gấu màu xanh của Úc Đinh cùng kiểu dáng với Cố Kinh Giới, không nhịn được trợn tròn cả mắt.
Úc Đinh: “Em đói rồi, em muốn ăn.”
“Được, em ngồi đợi một lát đi, anh mang canh giải rượu cùng bữa sáng cho em.” Cố Kinh Giới nói xong muốn đi vào phòng bếp.
Úc Đinh không buông ra, chỉ ậm ừ: “Để em ôm anh một lát.”
Vẻ mặt Cố Kinh Giới có chút xấu hổ, có lẽ là bởi vì bên cạnh anh có người.
Kế Xuân Lam vô duyên vô cớ bị nhét một miệng lớn thức ăn cho chó”…”
Cô có lý do để nghi ngờ rằng hai đối thủ này đang quen nhau.
Sự thật đã chứng minh suy đoán của Kế Xuân Lam là chính xác.
Cả hai còn dính nhau hơn ở trên bàn ăn. Anh đút em ăn một miếng, em đút anh ăn một miếng.
Kế Xuân Lam: “…”
Có chuyện gì với thế giới này vậy.
–
Sau khi Kế Xuân Lam rời đi, hai người ở nhà xem phim.
Trong phòng khách
Rèm cửa được kéo chặt, không chừa một khe hở nào.
Màn hình TV có độ phân giải rất cao.
Trên bàn có một đĩa dâu tây mới rửa sạch.
Cố Kinh Giới quay đầu lại hỏi: “Muốn xem cái gì?”
Úc Đinh suy nghĩ một lúc rồi nói ra tên một bộ phim.
Đây là một bộ phim tiểu chúng mà Cố Kinh Giới đóng không lâu sau khi ra mắt, sau đó trở nên rất nổi tiếng, từ đó đến nay vẫn đứng trong top 250 của Douban.
“Hóa ra em cũng xem sao.” Cố Kinh Giới điều chỉnh điều khiển từ xa.
“Anh đánh giá thấp sự quan tâm của em dành cho anh rồi.” Úc Đinh nhún vai, “Từng bộ phim của anh em đều xem hết.” Xem mấy lần luôn.
Cố Kinh Giới sửng sốt một chút, quay đầu nhìn hắn: “Xem rồi mà giờ em còn xem nữa?”
Úc Đinh gật đầu: “Em chỉ thích xem phim của anh thôi.”
Đôi mắt sáng như cún con, thẳng thắn và trong sáng.
Tim Cố Kinh Giới như bị cái gì đó nhẹ nhàng kéo lại.
Chỗ nào đó bị sụp thành một cái hố, quân lính tan rã.
Sao có thể nói những lời âu yếm như thế chứ?
Hoàn toàn khác với những cảm giác mơ hồ, buồn bã của việc yêu thầm.
Tình yêu trực tiếp của Úc Đinh dường như có rất nhiều đường, cực kỳ ngọt.
Cố Kinh Giới ho nhẹ một tiếng, mở phim.
Đó là một bộ phim gián điệp dân quốc, nội dung hấp dẫn, những tình tiết thăng trầm.
Bộ phim vẫn tiếp tục chiếu nhưng cả hai đều không nghĩ đến bộ phim.
Họ hôn nhau trong tiếng súng nổ ở phía sau.
Úc Đinh từ trên cổ hôn lên tai Cố Kinh Giới, giọng có chút khàn khàn: “Em muốn ăn dâu tây… được không?”
Cố Kinh Giới khó chịu nâng lưng lên, đưa tay ra nói: “Anh… giúp em… lấy…”
Bộp.
Ly nước trên bàn bị đổ, nước làm ướt thảm.
Cún con nắm lấy tay anh, hừ một tiếng: “Đây không phải dâu tây em muốn ăn.”
…
Không biết cuốn sách nào nói rằng trên đời này có ba thứ không thể giấu được: ho, nghèo đói và tình yêu.
Cách đây rất lâu, Úc Đinh từng nghe Lương Giếng Vũ, một đồng đội gay trong nhóm phàn nàn: “Đừng yêu người cùng ngành.”
Đừng đánh giá thấp người hâm mộ hiện tại của bạn.
Mọi manh mối đều không thể che giấu khỏi mắt họ.
Vài năm trước, Úc Đinh đã rất ngạc nhiên khi nghe tin xxx và yy thuộc một nhóm nào đó quen nhau.
“Đồng đội với nhau cũng có thể yêu nhau sao?”
Lương Giếng Vũ: “Từ diễn thành thật mà thôi, đến lúc chia tay thì xấu hổ bỏ xừ.”
Quả nhiên. Đúng như Lương Giếng Vũ dự đoán, cặp đôi đó đã chia tay sau đó không lâu, từ đó nhìn lên và nhìn xuống đều trong cùng một nhóm khó xử vô cùng.
Úc Đinh không ngờ rằng một ngày nào đó hắn sẽ phải đối mặt với vấn đề này.
Nhưng hắn không yêu đương với đồng đội mà là yêu đương với đối thủ của mình.
Đối với hắn điều đó không thành vấn đề. Bất chấp mưa bom bão tố đã rút lui khỏi ngành, nhưng Cố Kinh Giới vẫn đang phát triển, sự nghiệp của anh đang bùng nổ.
Vì thế, họ phải yêu nhau một cách bí mật.
Cũng vậy mà mấy ngày nay nghe thấy tin chuyện tình cảm của đồng nghiệp mình bị tuôn ra mỗi ngày, Úc Đinh đều thấy sợ hãi.
Hôn nhân đồng giới đã được chấp nhận cách đây vài năm, nhưng tỷ lệ chấp nhận của công chúng nhìn chung không cao.
Nếu hắn và Cố Kinh Giới công khai vào thời điểm này, lượng fans của Cố Kinh Giới chắc chắn sẽ giảm mạnh.
Thật lâu về sau.
Ước mơ nằm thẳng của Úc Đinh vẫn chưa thành hiện thực.
Vì công ty, ngày nào hắn cũng phải ra ngoài làm việc.
Úc Kinh Hương đang trong thời kỳ phát triển, một loạt nghệ sĩ thú nhân mà hắn đã ký hợp đồng đang chuẩn bị tham gia vào giới giả trí, nhưng vì họ mới bắt đầu phát triển danh tiếng nên phương diện tiếp thị vẫn còn kém.
Hợp đồng của Cố Kinh Giới với công ty sắp hết hạn nên anh đã chủ động đề nghị ký hợp đồng với công ty của hắn, giúp hắn thu hút thêm người mới.
Úc Đinh từ chối mà không suy nghĩ: “Không được!”
“Nếu người hâm mộ phát hiện ra mối quan hệ của chúng ta thì sao?”
Tên của công ty đã quá rõ ràng rồi, nếu Cố Kinh Giới gia nhập lại thì bốn bỏ năm lên sẽ là một thông báo chính thức.
Cố Kinh Giới chỉ vào giao diện siêu thoại Úc Kinh Hương được hắn đánh dấu: “Em cho rằng bọn họ không phát hiện sao?”
Úc Đinh: “…”
Nghĩ lại cũng đúng.
Toàn bộ siêu thoại đều nói về bọn họ, bằng chứng họ phân tích được đưa ra sau tập hợp có thể so sánh với FBA.
Trong mắt nhóm fan CP này, không chỉ là họ sắp kết hôn mà “con” của họ thậm chí đã có đủ một đội bóng.
–
Kể từ khi đồng đội biết chuyện tình cảm của hắn vào ngày hôm đó, cuộc sống của Úc Đinh chưa bao giờ yên bình trở lại.
Dư Cao Phi có mối quan hệ tốt nhất với hắn nên cũng là người nhiều chuyện nhất.
Anh ta có thể gọi 28 cuộc mỗi ngày để hỏi xem làm thế nào hắn quen được Cố Kinh Giới.
Dù sao trước đây họ cũng là đối thủ của nhau.
Úc Đinh có thể hiểu được sự hoài nghi và khao khát kiến thức của Dư Cao Phi, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn sẽ tùy ý chia sẻ quá trình yêu đương quý giá của mình.
Vì vậy lần nào hắn cũng chặn miệng anh ta với câu “No comment”.
“Nói cho anh biết đi, anh sẽ đưa ra lời khuyên cho em.” Dư Cao Phi tìm ra lý do thích hợp cho việc buôn chuyện của mình: “Em coi chừng Kinh Giới lớn tuổi hơn em, danh vọng, địa vị, tiền bạc cùng những thứ khác trong giới đều cao hơn em không chỉ một bậc, em không sợ anh ta chỉ chơi đùa với em rồi đến một lúc nào đó sẽ vứt bỏ em sao?”
Úc Đinh: “Không thể.”
Dư Cao Phi: “Không có khả năng, bộ em chưa nghe Lương Giếng Vũ nói trong giới gay hỗn loạn thế nào sao. Anh ta có ý định công khai và nói với em rằng mình sẽ ở bên em thật lâu không? Đừng đến lúc đó cong queo rồi không có chỗ khóc đâu.”
Úc Đinh rõ ràng là thẳng nam. Đó là lý do tại sao Dư Cao Phi đã rất lo lắng khi biết được mối quan hệ của hắn và Cố Kinh Giới.
Hắn quá ngây thơ, trời sinh còn có được một khuôn mặt rất được lòng gay nên dễ bị lừa tiền và tình.
Úc Đinh dừng một chút, nói: “Có mà, anh ấy có nói muốn công khai với em.”
“Còn em thì sao?” Dư Cao Phi hỏi: “Em nghĩ thế nào về tương lai với Cố Kinh Giới, em phải chuẩn bị tinh thần, nếu hai người công khai, nhất định sẽ bị nhiều người mắng.”
Về tương lai, họ vẫn chưa thảo luận chi tiết.
Có lẽ là vì họ chỉ mới ở bên nhau một thời gian ngắn và đang trong thời kỳ yêu đương nồng nàn. Úc Đinh theo bản năng nghĩ rằng mình và Cố Kinh Giới sẽ mãi mãi êm xuôi.
Nhưng sau khi bị Dư Cao Phi nhắc nhở như vậy, hắn đột nhiên suy nghĩ rất nhiều.
Một ý tưởng tình cờ nảy ra dần dần trở nên vững chắc.
Úc Đinh thì thầm: “Em muốn kết hôn với anh ấy.”
Dư Cao Phi: “…”
“Đừng nghĩ tới chuyện đó.” Dư Cao Phi cũng không phải cố ý đả kích hắn, anh ta chỉ là thực tế mà nói: “Cố Kinh Giới bây giờ kết hôn với em là chuyện không có khả năng.”
“Em biết.” Úc Đinh cũng biết đây là mơ.
Có lẽ họ sẽ phải duy trì mối quan hệ lén lút trong mấy năm tới.
Nếu hắn cầu hôn sớm như vậy sẽ rất kỳ quái
…
Mùa đông đến rồi mùa xuân đi, mùa mưa ở thành phố H lại đến.
Hôm đó, Úc Đinh phải đi xã giao, không thể tránh khỏi việc uống rất nhiều rượu.
Đến lúc ra ngoài, hắn say đến choáng váng không thể đi thẳng được.
Trợ lý nhanh chóng bước tới đỡ hắn.
Nhưng người trợ lý mới được thuê này bản thể là một con thỏ, chỉ cao 1m6, dìu một người cao lớn như hắn đúng là quá khó khăn.
Thật vất vả mới đỡ được Úc Đinh lên xe.
“Cậu là một con thỏ… Vậy cậu có ăn cà rốt không?” Úc Đinh nhìn ra ngoài cửa sổ, ngơ ngác một hồi.
Trợ lý cười xấu hổ gật đầu: “Có, nhưng gần đây tôi đang ăn cỏ.”
“Vậy cậu có biết mua hoa tulip ở đâu không?” Hắn hỏi một cách không mạch lạc.
Người trợ lý suy nghĩ một lúc rồi nói rằng mình biết.
Ở ngoại ô thành phố có một khu trồng hoa tulip diện tích lớn.
Úc Đinh: “Giúp tôi đặt 999 bông hoa ngày mai giao đến tận nhà cho tôi.”
Nói xong hắn chìm vào giấc ngủ.
Trợ lý chở hắn đến gara dưới lòng đất, xa xa nhìn thấy vợ của sếp, Cố Kinh Giới tới đón.
“Xin chào thầy Cố.” Con thỏ xuống xe cung kính nói.
“Làm phiền rồi, cảm ơn đã đưa em ấy về.”
Sau khi Cố Kinh Giới lễ phép cảm ơn, liền khoác tay Úc Đinh lên vai, nửa dìu nửa đỡ hắn về nhà.
Lúc này, Cố Kinh Giới lại nhớ đến chú chó Husky có thể dễ dàng ôm ngang nó lên.
Úc Đinh tựa đầu vào vai anh, lẩm bẩm điều gì đó không rõ.
Anh ghé gần hơn mới nghe thấy hắn đang gọi “vợ”.
Cố Kinh Giới mỉm cười.
Úc Đinh ngủ cả đêm, mê mang mơ hồ.
Ngày hôm sau, họ bị tiếng chuông cửa đánh thức.
Cố Kinh Giới tưởng là Kế Xuân Lam nên mặc áo khoác vào rồi mở cửa.
Nhưng lúc mở cửa ra.
Bên ngoài là người giao hàng và 999 bông hoa tulip chất đầy hành lang.
Có lẽ để ngăn ngừa độc nên những bông hoa này đều được gói lại trong giấy.
Chuyện gì thế này?
Cố Kinh Giới giật mình.
Anh nghe thấy tiếng bước chân phía sau, vô thức quay đầu nhìn lại.
Úc Đinh lết đôi dép lên, bước tới nhận hoa.
Cố Kinh Giới giả vờ bình tĩnh hỏi: “Hôm nay là ngày lễ gì à?”
“À, ừm, em cũng không biết nữa.”
Úc Đinh ôm những bông hoa đứng trong phòng khách, bỗng chợt nhận ra mình đã làm gì ngày hôm qua trong lúc say rượu.
Nhưng việc đã đến nước này, Úc Đinh quyết định một là không làm, hai là đã làm rồi thì phải làm đến cùng.
“Em muốn hỏi anh trước, lời hứa lúc trước còn có hiệu lực sao?”
Cố Kinh Giới: “Lời hứa gì?”
Úc Đinh có chút thấp thỏm: “Thì là…. Gả cho em.”
Cố Kinh Giới gật đầu: “Được.”
Thái độ bình tĩnh và thoải mái như vừa đồng ý nấu món gì đó cho bữa tối làm Úc Đinh có chút trở tay không kịp.
Cố Kinh Giới quay người đi lấy sổ hộ khẩu của hai người rồi đi ra cửa thay giày.
Úc Đinh có hơi ngốc, “Anh định làm gì thế?”
Cố Kinh Giới cũng lấy giày hắn đặt sang một bên, đáp: “Ra ngoài, đem hôm nay trở thành ngày kỷ niệm kết hôn của chúng ta.”
【 Chính văn hoàn】
Tác giả có lời muốn nói:
Có lẽ sẽ có thêm phiên ngoại. Chuyện của bọn họ đến đây thôi, hẹn gặp lại ~