Tưởng Thiên vô cùng nghiêm túc sát khuẩn cho Thẩm Tích Nhược, dán băng cá nhân, nhìn nguyên liệu còn chưa được cắt xong trên bàn, nói: “Nếu không chúng ta gọi cơm hộp đi, chị đừng nấu cơm, tay sẽ đau đó.”
Thẩm Tích Nhược vẫn luôn im lặng, lúc này cũng gật đầu, mắt nhìn Tưởng Thiên thấy nàng rất lo lắng.
Nàng gật đầu.
Tưởng Thiên cười vẫn cầm tay cô, kéo cô ra khỏi bếp, sau đó vào phòng khách ngồi xuống hỏi cô: “Chị muốn ăn gì? Còn nữa nhà hàng chị thường chọn ăn ngon lắm, tên gì nhỉ? Em cũng chọn.”
Thẩm Tích Nhược trầm mặc chút, lấy điện thoại, quay người đặt cơm.
Tưởng Thiên buồn cười hỏi: “Sao vậy, còn không cho em xem sao? Lỡ như chị chọn món em không thích ăn thì sao.”
Thẩm Tích Nhược vẫn che điện thoại lại.
Tưởng Thiên muốn lấy nhưng lại cảm thấy mình cũng không dám động tay động chân với Thẩm Tích Nhược, cảm giác này vô cùng vi diệu.
Nàng đành tìm cớ cho mình: “Dù sao người ta cũng là nhà làm phim của phim mình đóng, tay còn đang bị thương, mình không đụng cũng là bình thường.”
“Xong rồi, chờ người ta giao đến thôi, chúng ta xem TV đi.”
Thẩm Tích Nhược khóa màn hình lại, quay đầu nói với Tưởng Thiên.
Còn thuận tay lấy điều khiển.
Tưởng Thiên luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng nhưng lại không thể nói, đành gật đầu, mở TV, tìm bộ phim mà hai người đang theo dõi.
Bộ phim này là phim thanh xuân vườn trường vô cùng hot ở thế giới này, nam chính là một diễn viên 30 tuổi siêu đẹp trai, còn anh tuấn, tên Khúc Hổ.
Diễn xuất của Khúc Hổ rất tốt, xuất đạo rất nhiều năm nhưng danh khí không lớn, nhờ vào bộ phim này mà danh khí tăng cao.
Tưởng Thiên xem phim của hắn là vì trong nguyên tác, hắn sẽ là nam chính của bộ “Lang Hành Biển Cát” kia, cũng sẽ là diễn viên nam Tưởng Thiên hợp tác.
Hiện tại nàng xem phim là quan sát phong cách của hắn như vậy sau này hợp tác sẽ thuận lợi hơn.
Thẩm Tích Nhược không biết điều này, chỉ cho rằng Tưởng Thiên giống với các nữ sinh khác thích xem phim thần tượng, cô hoàn toàn không có hứng thú với việc này nhưng vẫn ngồi cùng Tưởng Thiên dùng điện thoại xử lý công việc.
“Oa! Đẹp trai quá!” Tưởng Thiên mắt lấp lánh xem một cảnh trong phim.
Thẩm Tích Nhược ngước mắt nhìn, ngừng việc đánh chữ lại, quay đầu hỏi Tưởng Thiên: “Em cảm thấy anh ta rất tuấn tú? Em thích phong cách này?”
Tưởng Thiên nghĩ: “Nếu em không cong, hẳn sẽ thích phong cách này. Nhưng mà em là cong.”
Nàng nói: “Nữ sinh cả nước hiện rất thích phong cách của anh ta.”
Thẩm Tích Nhược nhìn nàng thật lâu, cúi đầu tiếp tục đánh chữ, như lơ đãng nói: “Cũng được.”
Cô tính toán sẽ tách Khúc Hổ và Tưởng Thiên ra thật xa, tuyệt không cho gặp nhau, như vậy mới an toàn.
Vài ngày sau, cuối cùng Tưởng Thiên cũng khỏe, công việc của Thẩm Tích Nhược cũng nhàn rỗi.
Mặc áo tắm phơi nắng ở biển là một việc vô cùng thích thú, Tưởng Thiên đã không nhớ nổi công việc là gì, mỗi ngày chỉ biết chơi bời cùng Thẩm Tích Nhược.
Thẩm Tích Nhược mang theo một chiếc camera đắt tiền, chuyên chụp ảnh cho nàng, kiểu nào cũng chụp, hơn nữa mỗi tấm còn vô cùng đẹp.
“Sao cả chụp ảnh mà chị cũng giỏi vậy! Thật sự không hổ là Thẩm tổng, cái gì cũng biết, quá lợi hại, chị là cái này này!”
Tưởng Thiên cầm tay Thẩm Tích Nhược cùng nhau giơ ngón cái, quơ quơ, cười xán lạn.
“Chủ yếu là do em đẹp nên chụp thế nào cũng đẹp, chụp thẳng cũng không thành vấn đề.”
Thẩm Tích Nhược mặc áo tắm cầm camera khiến Tưởng Thiên nổi lên ý tưởng xấu.
Không biết nhiếp ảnh gia Thẩm có thể chụp ảnh riêng tư đến đâu……. chờ về khách sạn phải thử một chút mới được…..
Lúc này hai người đang chụp ảnh trên bờ cát, nơi này là khu tư nhân cao cấp, không nhiều người, hai người chuẩn bị rời đi, chợt nghe có người ở phía sau gọi: “Hello! Hai vị mỹ nữ, xin chờ một chút!”
Nghe thấy tiếng Trung không chuẩn, hai người quay đầu lại nhìn, thấy một anh đẹp trai ngoại quốc tóc vàng mắt xanh đang chạy về phía các nàng, vẫy tay kêu to.
Bờ cát không dễ chạy, anh đẹp trai khó khăn chạy đến, câu đầu tiên hắn hỏi là: “Chào hai bạn, tôi là blogger, đến đây làm video, có thể hỏi hai bạn một vài câu không?”
Thẩm Tích Nhược không tỏ ý kiến nhìn Tưởng Thiên.
Tưởng Thiên rất thích giúp đỡ người khác, thấy hắn vất vả chạy đến, lại thấy bản thân là người của công chúng, quay video cũng không sao nên gật đầu đồng ý.
Anh đẹp trai cười xán lạn, cầm gậy selfie, màn ảnh nhắm vào hai vị mỹ nữ, đầu tiên là nói một đoạn tiếng Anh, sau đó dùng tiếng Trung hỏi các nàng.
Thật ra các nàng đều nghe hiểu, cũng có thể giao tiếp bằng tiếng Anh nhưng các nàng lịch sự không ngắt lời hắn.
Câu đầu tiên hắn hỏi đã kinh người: “Xin hỏi hai bạn là người yêu sao?”
Tưởng Thiên: “………..”
Thẩm Tích Nhược bình tĩnh đáp: “Tạm thời không phải.”
Tưởng Thiên: “!!!!”
Nàng khó tin nhìn Thẩm Tích Nhược, nghĩ tai mình có vấn đề sao.
Lời của Thẩm Tích Nhược là có ý gì! Aaa! Điên mất thôi! Có phải chị đang trêu mình không! Có phải không! Nhưng ánh mắt và biểu cảm của chị ấy rất đứng đắn mà! Sao lại thế được! Mà vì sao lại không nhìn mình! Này! Mau nói cho em biết chị có ý gì đi!
Vì kích thích này những câu hỏi sau, Tưởng Thiên đều không nghe rõ, nàng chỉ nghe Thẩm Tích Nhược trả lời, còn mình thì máy móc gật đầu.
Anh đẹp trai hỏi một vài câu về phong cảnh và du lịch ở đây, sau đó vô cùng vui vẻ giơ ngón cái với hai người: “Vô cùng cảm ơn các bạn! Hai người thật sự rất tuyệt, lại còn xinh đẹp, hơn nữa hai người đứng chung, vô cùng…… vô cùng match! Này tiếng Trung gọi là gì nhỉ?”
Hắn nói rồi xoa đầu, từ vựng tiếng Trung có hạn, hắn nhìn Thẩm Tích Nhược xin giúp đỡ.
Tưởng Thiên cũng thấp thỏm, bất an nhìn Thẩm Tích Nhược, chỉ cảm thấy câu này có ẩn ý….
Hơn nữa sao anh trai tóc vàng này lại vậy, sao luôn nói về quan hệ của các nàng!
Đây là điểm kỳ lạ của video này! . ngôn tình hài
Thẩm Tích Nhược bình tĩnh nhìn màn hình, nói: “Xứng đôi.”
Anh trai tóc vàng vui vẻ nói: “Phải! Là xứng đôi! Hai người vô cùng xứng đôi! Tôi rất vui hôm nay có thể phỏng vấn hai người, cảm ơn hai người đã phối hợp! Bây giờ tôi đi đây, tạm biệt!”
Anh đẹp trai vẫy tay tạm biệt, vẫn khó khăn đi trên cát.
Tưởng Thiên nhìn bóng hắn, vô cùng câm nín, lẩm bẩm: “Người này thật kỳ lạ……”
Thẩm Tích Nhược lắc đầu, cười khẽ: “Vậy sao? Chị thấy ánh mắt của anh ta rất tốt.”
Tưởng Thiên: “………..”
Gương mặt nhỏ đỏ bừng.jpg
Chờ đến khi tối ngủ, Tưởng Thiên vẫn còn nghĩ đến hai câu nói của Thẩm Tích Nhược nhưng lại không dám chứng thực điều gì với cô, lỡ như do mình nghĩ nhiều, lỡ như Thẩm Tích Nhược chỉ đùa thì sao?
Tưởng Thiên ơi là Tưởng Thiên, mày không thể nhìn ai cũng nghĩ người ta cong được! Chẳng lẽ đã quên giáo huấn trong quá khứ rồi sao?
Ban đầu nàng còn nghĩ rằng Thẩm Tích Nhược muốn bao dưỡng mình nhưng thật ra Thẩm Tích Nhược chỉ muốn làm bạn thôi, nàng thật đáng thương! Người ta chỉ là cần một người bạn, vậy mà nàng lại nghĩ người ta có ý không an phận với mình.
Lúc này, điện thoại của Tưởng Thiên hiện lên thông báo của Weibo, nhắc nàng người mình theo dõi đăng Weibo.
Tưởng Thiên chỉ đặc biệt chú ý weibo official của “Thân Mật của Em”, vì để không bỏ lỡ những tin tức liên quan.
Nàng mở xem nội dung.
“Bộ phim sẽ phát sóng vào cuối tháng trên truyền hình XX, XX, XX, mong mọi người có thể cài báo thức, chờ đợi Anh Viên đẹp nhất trong lòng mọi người!”
Anh Viên là cảnh quan trọng nhất trong phim, cũng là nơi nam nữ chính ước hẹn, fans nguyên tác vô cùng thích nơi có ý nghĩa kỷ niệm này.
Weibo official của “Thân Mật của Em” còn nhân tiện đăng poster, trong poster là ảnh Tưởng Thiên và Trương Thừa đứng cạnh nhau, Tưởng Thiên nhìn ra xa, Trương Thừa thì thâm tình nhìn nàng, ý cảnh vô cùng tốt đẹp.
Tưởng Thiên bấm vào phần bình luận, đột nhiên thấy không ít bình luận chói mắt. Fans Trương Thừa nhiều hơn của Tưởng Thiên, lúc này bình luận đều là fans của hắn.
“Nữ chính chỉ là sinh viên mới tốt nghiệp, có thể có kỹ thuật diễn gì mà nhận được vai chính? Thừa Thừa nhà tôi quả thực là hạ thấp mình mà!”
“Phải đó, một sinh viên vừa tốt nghiệp hoàn toàn không có kinh nghiệm, sao có kỹ thuật diễn được, đẹp gái thì có thể làm cơm ăn sao? Nghe nói trước kia còn có mấy tin đồn không thể nói nữa, không biết thật hay giả?”
“Tôi có tin đồn của nữ chính nè, muốn hóng không? Nếu muốn thì vào Weibo tôi để xem!”
Tưởng Thiên vào Weibo của người này, không hề bất ngờ, thấy được những chuyện hôm đó.
“Đầu tháng mười, Tưởng Thiên tiến tổ, thái tử Thẩm gia Thẩm Tích Chu đã đến đoàn phim trình diễn cảnh bá tổng tường đông khiến người ta không thể không suy đoán, Tưởng Thiên rốt cuộc có quan hệ gì với thái tử Thẩm gia?
Kiểm kê đối tượng tai tiếng nhiều năm của thái tử, hầu hết là thanh thuần, nhu nhược, mà vị Tưởng Thiên này hiển nhiên cũng nằm trong số đó, liên hệ trước sau, không khó để kết luận.
Mà kịch bản phim này lại do đại tiểu thư Thẩm gia đầu tư sản xuất, muốn không liên quan với Thẩm gia cũng khó, nữ minh tinh này xem ra đã công lược được thái tử, thật không biết đã khiến cho bao nhiêu nữ minh tinh phải đau lòng.”
Cách hành văn và lập luận vô cùng khó coi, Tưởng Thiên tức giận đến mức suýt đập điện thoại.
Tưởng Thiên thật sự kìm nổi nữa, ngửa mặt hét lớn: “A…….. phiền quá!”
Các nàng đặt cùng một phòng, lúc này nàng tức giận hô to trên giường đã kinh động đến Thẩm Tích Nhược, cô vội vàng mở cửa hỏi nàng: “Gì vậy em?”
Tưởng Thiên lập tức cười đoan trang, dịu dàng: “Không có gì, chỉ là em nhìn thấy vài bình luận không hay nên phát tiết chút thôi.”
Thẩm Tích Nhược xoay người bước vào, ngồi ở cạnh giường, lấy điện thoại nàng xem xong lập tức hiểu, nhíu mày nói: “Sao lần trước vẫn chưa xóa sạch? Nhóm người này làm việc qua loa quá.”
Cô nói rồi lấy điện thoại, hỏi cấp dưới việc xóa hot search lần trước cũng bảo bọn họ làm thêm lần nữa, cần phải xóa hết những tai tiếng này.
Tưởng Thiên đè tay cô lại: “Hot search lần trước cũng là chị xóa sao? Chuyện này chị xóa không hết đâu, không bằng lần này để em ra tay.”
Nàng nói rồi mở album ảnh cho Thẩm Tích Nhược xem.
Sắc mặt Thẩm Tích Nhược cổ quái hỏi: “Này…… có được không?
Tưởng Thiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh ta không phải hủy thanh danh của em sao? Vậy em cũng hủy lại của anh ta, xem ai sợ ai!”
Thẩm Tích Nhược: “………”
Được rồi, dù Tưởng Thiên muốn làm gì, cô cũng sẽ ủng hộ em, tuyệt đối sẽ không để em đơn thương độc mã ra trận.
“Không sao, em muốn làm thì làm đi, chị sẽ ủng hộ em vô điều kiện.”
Tưởng Thiên buồn cười nói: “Dù em làm đúng hay sai, chị cũng ủng hộ sao?”
Thẩm Tích Nhược nhìn nàng, đáp: “Dù cả thế giới này mắng em, chị cũng sẽ chiến đấu vì em.”