Đoàn phim quyết định gọi cơm hộp cho bữa trưa, chiều hôm nay, các khách mời sẽ xuất phát đến phiên họp chợ ngoài trấn khoảng năm km, đi bán thực phẩm buổi sáng thu hoạch được.
Trong thị trấn có một quảng trường trung tâm, người họp chợ từ khắp nơi đổ về đây. Bọn họ là dân làng, thấy nhóm của Tưởng Thiên đều kinh vi thiên nhân, dân làng liên tục nhìn về phía nhóm khách mời khiến mọi người cảm thấy ngại ngùng không thôi.
Tưởng Thiên nhìn khắp nơi.
Phương Ứng Hứa cười tạo kiểu chụp ảnh cùng các dân làng, Khương Tử Hi bị các cô gái vây quanh hỏi hắn có muốn tìm người yêu không, Thành Việt trốn phía sau hắn.
Uyển Duyệt khẽ nhíu mày, dáng vẻ không mấy vui vẻ, đứng phía sau.
Chỉ có Thẩm Tích Nhược nghiêm túc bày bán thực vật.
“Các vị đồng hương, mau đến xem, đây là rau củ quả tươi vừa thu hoạch, mời mọi người đến ủng hộ!”
Tưởng Thiên bắt đầu rao hàng với các đồng hương.
Khi còn nhỏ, nàng vốn theo dì bán trái cây nên rao hàng rất ra hình ra dáng.
Đoàn quan sát tán thưởng nàng:
“Cô gái này thật sự mang đến nhiều bất ngờ cho mọi người!”
“Hiện tại xem ra, Tưởng Thiên là người đỉnh nhất trong đội.”
“Nhìn cô ấy biết cách làm việc, hẳn đã từng trải qua cuộc sống như vậy.”
Một ông lão đáng khinh đi đến, nhìn rau diếp xanh um, giọng đặc vùng địa phương hỏi: “Bao tiền một bó?”
Tưởng Thiên chưa bao giờ dạo chợ bán hàng, cũng không biết giá cả thế nào, nghĩ rồi nói: “Mười đồng một bó.”
Ông lão nhíu mày, nhìn nàng: “Cô gái, sao bó rau của cô lại đắt như vậy, bán vậy sao được, thôi để tôi sờ tay đi!”
Lão nói rồi cười đáng khinh, đưa tay về phía Tưởng Thiên.
Tưởng Thiên theo bản năng rút tay về sau, trong lòng hoảng loạn, nàng cho rằng quay chương trình sẽ không xuất hiện cảnh này, nàng lại là người của công chúng, không thể làm gì ở tiết mục.
Chính lúc này, “bốp”, Thẩm Tích Nhược dùng cây trúc đánh mạnh vào tay của lão.
Lão la “a” lên sau đó kêu lớn: “Sao, sao các cô dám đánh người? Các vị hương thân, đám người này đánh tôi!”
Tưởng Thiên nhìn thấy sắc mặt của Thẩm Tích Nhược sắc bén, lãnh đạm nói: “Già còn không nên nết, cút.”
Lão lập tức im lặng, mắt nhỏ lườm hai cô gái xinh đẹp rồi xoay người bỏ đi.
Vì cảnh này không hài hòa, sẽ dẫn đến một trận tranh luận lớn nên đã được tổ tiết mục cắt đi không để đoàn quan sát hoặc khán giả nhìn thấy.
Nhưng vẫn có nhân viên trộm lấy điện thoại quay lại toàn bộ quá trình, người nọ nghĩ đây cũng xem như là tư liệu tuyên truyền rất tốt, nói không chừng sau này còn dùng đến.
Thấy lão rời đi, các hương thân vây đến. Một dì cười xin lỗi với Tưởng Thiên: “Con gái, con cứ mặc kệ lão Lý, ông ta vốn có tiếng bỉ ổi trong làng, con đừng để trong lòng. À, con lấy cho dì mấy bó rau này đi.”
Cuối cùng Tưởng Thiên vẫn bán hết rau diếp với giá mười đồng một bó.
Các khách mời khác thấy nàng ra sức như vậy, đã sớm quyết định cạnh tranh một phen, mọi người không chỉ la to còn đồng ý ký tên, chụp ảnh mà còn dùng tất cả thủ đoạn đến khi mặt trời lặn để bán hết số thực phẩm của mình.
Này cũng là vì có người hảo tâm, nhìn thấy phiên chợ đã không còn ai lại nhìn thấy các tuấn nam mỹ nữ nên hảo tâm mua hết số thực phẩm còn lại, mới được kết quả này.
Khi bán hết rau củ, mọi người hưng phấn quyết định đi chợ mua nguyên liệu nấu bữa tối, sau đó mới lên xe về nhà.
Mọi người mệt mỏi cả ngày, khi về chỉ muốn nghỉ ngơi, trong chốc lát không ai muốn vào bếp.
Tưởng Thiên cũng rất mệt nhưng nàng nhìn thấy Thẩm Tích Nhược vào bếp, lập tức ngồi dậy, đuổi theo cô nói: “Này, sao chị lại không nghỉ ngơi? Đã mệt thế rồi, chị cứ để em làm cơm chiều cho, chị đi nghỉ đi, mau lên mau lên.”
Nàng đẩy Thẩm Tích Nhược ra nhưng vẫn không hiệu quả, Thẩm Tích Nhược đã mở lửa.
Thấy nàng sốt ruột, Thẩm Tích Nhược nói: “Em chắc mình biết nấu ăn?”
Tưởng Thiên: “Em không chắc nhưng em có thể học!”
Thẩm Tích Nhược lắc đầu, khẽ mỉm cười: “Nếu em thật sự muốn giúp, có thể giúp chị rửa rau.”
Tưởng Thiên thấy không khuyên được cô, đành hỏi: “Vậy chị muốn em rửa rau gì?”
Thẩm Tích Nhược quay đầu nhìn nàng, khoảng cách hai người gần đến mức chóp mũi sắp chạm vào nhau.
Ánh đèn bếp lờ mờ, ấm áp làm tóc của Tưởng Thiên hơi ánh vàng.
Dưới ánh đèn vàng làm không khí trở nên ái muội.
Thẩm Tích Nhược đến gần Tưởng Thiên, gần đến mức thấy rõ chuyển động trong mắt cô, bên trong là hình ảnh phản chiếu của Tưởng Thiên.
Trong lúc nhất thời, suy nghĩ của Tưởng Thiên trống rỗng, không biết nên làm gì, chỉ có thể ngây người đứng đó.
Gương mặt xinh đẹp của Thẩm Tích Nhược đến gần khiến não nàng như ngừng hoạt động.
Hai người đối diện nhau, giờ phút này, thời gian như ngừng lại, những tiếng động bên ngoài không liên quan đến hai người, thế giới yên lặng không một tiếng động, chỉ có hình bóng của người đối diện.
Tay của Thẩm Tích Nhược đặt bên hông Tưởng Thiên, cánh tay mềm ấm nhưng sức lực lại rất mạnh.
Tưởng Thiên cảm thấy từng tấc da thịt trên người như khô cạn, trong lòng dâng lên cảm giác khô nóng nhưng nàng không rõ vì sao lại vậy.
Trái tim như bị nhấc lên, chờ mong chuyện tiếp theo sẽ xảy ra rồi lại sợ hãi.
Ngoài cửa bỗng có tiếng người, phòng bếp không có cửa, Phương Ứng Hứa vừa bước vào Vừa nói: “Nữ vương đại nhân, cậu mau ra nghỉ đi để trai đẹp như mình làm bữa……..”
Hắn vừa bước vào nhìn thấy bàn tay của Thẩm Tích Nhược đặt quanh eo của Tưởng Thiên, lập tức sửng sốt, nửa câu còn lại nằm trong cuống họng: “Làm…… bữa tối…… cho mọi người……..”
Thẩm Tích Nhược khẽ buông tay, trái tim đập loạn của Tưởng Thiên tạm dừng trong một giây rồi nhanh chóng xoay người sang hướng khác.
Nàng cố gắng vờ như không có chuyện gì, gật đầu với Phương Ứng Hứa, sau đó chạy như bay rời đi.
Trong phòng bếp nho nhỏ này khiến nàng hít thở không thông, chỉ cần ở cạnh Thẩm Tích Nhược thì nàng lại có nguy cơ khó thở!
Trong phòng bếp, khi Tưởng Thiên vừa rời đi, sắc mặt của Phương Ứng Hứa lập tức trầm xuống.
“Đừng nói ra ngoài.” Thẩm Tích Nhược trầm giọng nói, ánh mắt lạnh băng nhìn Phương Ứng Hứa.
“Chuyện này không phải nằm ở tôi. Nhưng mà cậu thật sự làm tôi khiếp sợ đó, lúc còn nhỏ, cậu không phải như vậy.”
Giọng của Phương Ứng Hứa lập tức trở nên lạnh lẽo, thong thả lại mang theo sự tàn nhẫn.
“Người rồi sẽ đổi, tôi chỉ hy vọng cậu vẫn nhớ đến tình cảm trước kia của chúng ta.”
Thẩm Tích Nhược nói xong, cúi đầu nhặt đồ ăn như không có chuyện gì xảy ra.
Khóe môi Phương Ứng Hứa cong lên, lộ ra nụ cười tàn khốc, chỉ lặp lại lời cô: “Người rồi sẽ đổi.”
Phòng bếp nhất thời im lặng.
Thành Việt xốc rèm bước vào: “Đang làm cơm chiều sao, để tôi giúp hai người.”
Giọng và biểu cảm của Phương Ứng Hứa lập tức trở nên vui vẻ, phấn chấn: “Thật sao, bữa tối chắc chắn sẽ siêu ngon vì có hai anh đẹp trai như chúng ta làm cơ mà……”
Thẩm Tích Nhược trầm mặc, không đáp, rửa lại rau củ, sau đó rời khỏi phòng bếp.
Thành Việt: “Này? Sao sắc mặt cô ấy tệ quá vậy.”
Phương Ứng Hứa cười nói: “Mỗi tháng con gái sẽ có mấy ngày như vậy mà.”
Tưởng Thiên vừa chạy ra ngoài đã lập tức bay lên lầu, chui vào phòng mình.
Nàng cố gắng ngăn bản thân nghĩ đến cảnh vừa rồi nhưng vẫn không thể.
Thật ra đây cũng không phải lần đầu tiên gương mặt của Thẩm Tích Nhược gần nàng như vậy, trước kia các nàng cũng từng hôn nhau, chuyện nên làm cũng đã làm.
Nhưng hôm nay thì khác, hôm nay Thẩm Tích Nhược thật sự quá đẹp.
Hơn nữa, trong hoàn cảnh như vậy mang đến cảnh giác sớm chiều bên nhau…….
Làm Tưởng Thiên hơi choáng váng, cảm giác như thật sự có cuộc bình dị ở nông thôn cùng bạn bè.
Vừa rồi, có phải chị muốn hôn mình không?
Nhưng trong phòng bếp cũng có camera, đó là khu vực công cộng, tuy không có cameraman nhưng cũng sẽ bị đạo diễn nhìn thấy.
Tổ đạo diễn sẽ nghĩ thế nào đây!
Cái này chẳng phải chứng thực mình bị bao dưỡng sao.
Nhưng……. Thẩm Tích Nhược thật sự rất đẹp, còn rất đáng yêu.
Trong lòng Tưởng Thiên lập tức ảo não rồi lại cảm thấy ngọt ngào, suy nghĩ của nàng hỗn loạn, cuối cùng đành ghé vào giường, đầu vùi vào gối, thở dài.
Bỗng nàng nghe thấy tiếng gõ cửa, vốn không muốn để ý nhưng lại sợ là nhân viên của tổ tiết mục đến tìm, đành bò xuống giường.
Mở cửa, người đứng bên ngoài là Thẩm Tích Nhược.
Cái người mà từ nãy đến giờ cứ lắc lư trong đầu nàng mãi.
Tưởng Thiên bỗng nghiêm trang hỏi Thẩm Tích Nhược: “Không phải chị đang nấu cơm sao?”
Thẩm Tích Nhược nói: “Không muốn làm, chị có chuyện muốn nói với em.”
Tưởng Thiên nhấp môi, để cô vào phòng.
Hiện tại dù Thẩm Tích Nhược nói gì, tim nàng như có búa gõ từng nhịp.
Càng gõ, tim càng đập mạnh.
Thẩm Tích Nhược ngồi trên chiếc giường đơn sơ, sờ khăn trải giường.
Tưởng Thiên vội nói: “Khăn trải giường này sạch, là em tự mang đến đây!”
Thẩm Tích Nhược khẽ mỉm cười: “Không có gì, chị chỉ muốn nhìn xem chất lượng của khăn trải giường này thế nào thôi, nhìn xem mấy ngày nay em ngủ có ngon không.”
Trong phòng thật sự không có chỗ ngồi, không có lấy một chiếc ghế, Tưởng Thiên cũng chỉ ngồi ở mép giường song song với Thẩm Tích Nhược.
Nàng ngước mắt hỏi Thẩm Tích Nhược: “Vậy còn chị, vất vả như vậy, chị có ngủ ngon không?”
Thẩm Tích Nhược nhìn nàng, nhìn thật lâu, im lặng không đáp, sau đó mới lắc đầu.
Tưởng Thiên đau lòng nhìn cô, hỏi: “Vậy làm sao bây giờ, chị có muốn nói với tổ tiết mục không?”
Thẩm Tích Nhược: “Không cần.”
Cô đứng lên, lấy một chiếc áo che camera ở góc tường.
Sau đó, chậm rãi quay về, ấn Tưởng Thiên lên giường, khẽ nói: “Chị có cách.”
Tưởng Thiên bị ấn lảo đảo.
Thẩm Tích Nhược dùng một tay đỡ lấy nàng, chậm rãi đặt nàng xuống giường.
Trái tim Tưởng Thiên như nhảy khỏi lồng ngực, đầu óc ong ong như bắn pháo hoa.
Nàng không biết Thẩm Tích Nhược muốn làm gì nhưng nàng cảm thấy nhất định không phải chuyện tốt!
Bằng không sao lại che camera!
Thế nhưng nàng lại không muốn từ chối.
“Chị muốn làm gì…………..” Tưởng Thiên mềm yếu kháng nghị.
“Không có gì, rất nhanh, sẽ không đau.”
Thẩm Tích Nhược dịu dàng an ủi nàng.
Sau đó Thẩm Tích Nhược cúi đầu, vùi đầu vào cổ nàng, hít một hơi thật sâu.
Cổ của Tưởng Thiên căng thẳng, có ảo giác bị mãnh thú bắt lấy.
Thẩm Tích Nhược vẫn giữ tư thế này thật lâu.
Khi cổ của Tưởng Thiên hơi đau, khẽ giật mình.
Đầu của Thẩm Tích Nhược luôn vùi vào cổ nàng, lại đột nhiên đưa tay ôm lấy nàng, không cho nàng tránh.
Không biết qua bao lâu, Thẩm Tích Nhược động.
Cô ngẩng đầu, hôn lên gương mặt của Tưởng Thiên.
Nụ hôn trân trọng, trìu mến, mềm mại và dịu dàng.
Lại cất giấu sự ngọt ngào khiến người ta rung động.