Sau Khi Chị Của Nam Chính Trọng Sinh

Chương 46: Gặp Nhau



Tưởng Thiên ôm lấy lưng Thẩm Tích Nhược, nàng tự nhận đây là cái ôm tình bạn, nàng không muốn nghĩ quá nhiều.
Thẩm Tích Nhược quay đầu, vỗ nhẹ vào tay nàng: “Chị sẽ liên hệ với em mỗi ngày, em đừng làm lơ chị đó.”
Nói rồi, Tưởng Thiên cũng tự giác buông tay.
Thẩm Tích Nhược nhìn nàng thật lâu, rời khỏi nhà.
Tưởng Thiên thơ thẩn đứng trong phòng, nàng lê bước nặng nề ngồi xuống sô pha.
Nàng nghĩ, nửa tháng sao…..
Từ lúc biết Thẩm Tích Nhược đến nay, hai người chưa từng tách nhau quá lâu, thậm chí nàng còn ở nhà Thẩm Tích Nhược nửa tháng.
Cả hai tách ra nhiều nhất cũng chỉ dăm ba bữa, sau đó Thẩm Tích Nhược sẽ đến tìm nàng, hoặc nàng sẽ đến tìm chị. Các nàng như những đôi bạn khác sẽ tụ họp nhau sau một khoảng thời gian không gặp.
Nếu thời gian lâu không gặp đối phương, chắc chắn sẽ rất khó chịu.
Chẳng qua đã có rất nhiều chuyện khác trước. Tưởng Thiên càng nghĩ càng buồn, nàng cảm thấy Thẩm Tích Nhược sẽ dần rời xa mình. Nàng chỉ nghĩ đến thôi đã cảm thấy đau khổ.
Chỉ có thể cố gắng kìm nén nỗi tâm sự này.
Tưởng Thiên cầm kịch bản “Lang Hành Sa Hải”, bất kể ngày đêm điên cuồng học tập, tìm kiếm thông tin về nam chính của phim.
“Lang Hành Sa Hải” là một bộ phim nói về nam chính. Hắn là con tin của hoàng thất người Hán lớn lên tại Mông Cổ.
Nam chính tên Sa Nhĩ Hãn, tên tiếng Hán là Lý Ngọc Lãng, hắn là con cháu hoàng thất của người Hán, có một thanh mai trúc mã, am hiểu võ nghệ là công chúa. Vị công chúa này cũng là nữ chính do Tưởng Thiên thủ vai.
Nam chính đã được định ra là soái ca 30 tuổi, theo phái thực lực Khúc Hổ, nữ chính là Tưởng Thiên, các vai phụ khác vẫn chưa được thông báo.
Bộ phim dự kiến quay trong nửa năm, có hơn nửa thời gian là quay ở sa mạc Tây Bắc, yêu cần thể lực tốt. Vì vậy mấy ngày nay, Tưởng Thiên cố gắng ăn uống khoa học, sau khi chuẩn bị xong, dựa theo sắp xếp của Lý Hồng, theo thầy võ thuật học võ.
Không ngờ tới, lần đầu tiên nàng và Khúc Hổ gặp nhau lại ở võ quán.
Nàng biết dạo này Khúc Hổ rất hot, lịch trình bận rộn nhưng hắn vẫn dành thời gian đến học võ, có thể thấy hắn rất nghiêm túc trong công việc.
Khúc Hổ còn đẹp hơn cả trên TV, Tưởng Thiên thấy hắn cũng đi đến chào hỏi: “Chào anh, anh Khúc, không ngờ đến lại gặp anh ở đây, anh còn đẹp hơn cả trong TV.”
Nàng cười rạng rỡ, thái độ khiêm tốn, lễ phép đưa tay.
Nhưng ai ngờ Khúc Hổ không bắt tay nàng, chỉ cười nhạt bảo: “Chào cô, cô Tưởng, chúng ta đi học thôi.”
Thái độ rõ ràng không tốt, Tưởng Thiên khẽ nhíu mày, cũng không đáp lời, cũng nhau nghiêm túc học võ.
Tiết học kết thúc, tuy tiết đầu chỉ làm nóng người nhưng Tưởng Thiên vẫn mệt đến mức gương mặt đỏ bừng, đổ đầy mồ hôi.
Thể chất của nàng dễ ra mồ hôi, mồ hôi tinh mịm không ngừng tuôn ra, nhiều đến nỗi nàng cầm tập tài liệu quạt.
Triệu Phỉ Phỉ đưa nước lạnh cho nàng, nàng dán chai nước lên má, cảm nhận sự mát lạnh từ nó.
Khúc Hồ ngồi cách nàng vài mét, lấy khăn lau mồ hôi, không nhìn về phía này. Ngôn Tình Hài
Tưởng Thiên cũng không quan tâm hắn. Nàng cầm điện thoại thấy tin nhắn “chị đến rồi” của Thẩm Tích Nhược đã vội vã nhắn lại.
“Chị đến rồi sao? Bên kia có được không, ăn uống có quen không chị?”
Thẩm Tích Nhược chưa nhắn về thầy đã gọi hai người lại Tưởng Thiên buông điện thoại, nhanh chóng đi học.
Mấy ngày trôi qua, nàng và Khúc Hổ vẫn không chút thân thiết, nàng hiểu Khúc Hổ có thành kiến với mình vậy nên cũng mặc kệ.
Dù sao, sau khi tiến tổ, thái độ của Khúc Hổ thế nào cũng không sao, bởi sẽ có đạo diễn nói hắn.
Hôm nay tan học như mọi ngày, Tưởng Thiên mệt mỏi rời khỏi phòng, muốn ra ngoài hóng gió. Nàng đứng trước cửa sổ, thính tai nghe hai người đàn ông ở hàng hiên trò chuyện.
“Anh nói xem, cô ta có không ít tin tức bôi đen mình nhưng vẫn không bị tuồn ra, chắc chắn cô ta có người che chở.”
“Tốt nhất có thể mau chóng giải quyết việc này, như vậy đạo diễn sẽ đổi nữ chính trước khi bắt đầu quay.”
Giọng này là? Khúc Hổ?
Tưởng Thiên lập tức dựng lỗ tai nghe.
“Bằng không anh thấy như vậy được không……”
Câu tiếp theo, người nọ thì thầm, nàng chỉ có thể nghe loáng thoáng.
“Này được đó, anh xem mà làm, đến lúc đó tôi sẽ mang theo em gái mưa của tôi mời anh ăn cơm.”
Giọng của Khúc Hổ.
“Hahaha, anh Khúc khách sáo quá, cô em gái kia của anh thật sự càng thích hợp đóng nữ chính hơn, vừa có thực lực lại vừa có vóc dáng, việc này tôi chắc chắn sẽ sắp xếp ổn thỏa cho anh, anh cứ yên tâm.”
“Được, cảm ơn anh.”
Tưởng Thiên thấy Khúc Hổ sắp rời đi, lập tức xoay người vào lớp, vờ không có gì xảy ra, chào hỏi Khúc Hổ: “Anh Khúc ra ngoài hóng gió sao? Tập võ mệt thật.”
Không biết có phải vì đã tìm được phương án cho việc kia hay không, tâm trạng của Khúc Hổ khá tốt, hắn còn nán lại trò chuyện với nàng: “Mệt thật sự, đặc biệt là con gái các cô, về sau phải vào đoàn phim còn đến sa mạc, chắc chắn không tốt cho da.”
Tưởng Thiên thầm cười lạnh, trên mặt lại đồng ý đáp: “Tôi không sợ, tôi rất thích bộ phim này, sẽ không từ bỏ nó.”
Khúc Hổ nhìn nàng, cười bảo: “Vậy hợp tác vui vẻ.”
Vừa tan học, Tưởng Thiên đã vội nói việc này cho Lý Hồng. Lý Hồng trầm ngâm một lúc nói: “Chị sẽ đi hỏi thăm, có tin tức sẽ nói với em, em trước đừng vội, cũng đừng kích thích Khúc Hổ.”
Tưởng Thiên đồng ý rồi gác máy, nghĩ đến nghĩ lui muốn gửi tin cho Thẩm Tích Nhược nhưng lại cảm thấy chị đi công tác vốn rất bận, không thể bị việc của mình quấy rầy.
Hơn nữa, vẫn chưa có gì xảy ra, cũng không biết Khúc Hổ sẽ dùng chiêu gì.
Buổi chiều, Tưởng Thiên đã chụp bìa tạp chí, Lý Hồng gửi một bản báo cáo tóm tắt cho Tưởng Thiên.
“Khúc Hổ có một cô em gái mưa trong giới, tên Hạ Minh Minh, chuyên vào vai nữ phụ độc ác, lần trước cô ta từng thử vai nữ chính của “Lang Hành Sa Hải” nhưng không được chọn. Có lẽ anh ta muốn bôi đen em, đến lúc đó đạo diễn không tìm được người, cũng chỉ có thể chọn Hạ Minh Minh, tâm tư này, chậc, thật quá ác độc.”
Tưởng Thiên nhìn tin nhắn, nhíu mày.
Nàng hiểu, trong giới giải trí không ai không bị hắc nhưng nàng vẫn có chút không hiểu.
Vì sao trong truyện khi Tô Hương Tuyết nhận phim này, Khúc Hổ lại không làm gì nàng? Hay là hắn cũng cố gắng thử nhưng bất thành? Hoặc trong sách không viết?
Mặc kệ thế nào, hiện tại cũng chỉ có thể nâng cao cảnh giác, không biết Khúc Hổ sẽ bôi nhọ mình lúc nào.
Tuy nói nàng không quá hot nhưng giới giải trí vốn là chốn thị phi, không ai chứng minh thật giả, chỉ cần câu chuyện thu hút sẽ để lại ấn tượng với mọi người.
Bạn của Khúc Hổ làm việc rất nhanh, trong đêm, có vài account marketing bắt đầu đăng tin.
“Có một phú thương đã tung tin bảo nữ minh tinh họ Tưởng có cuộc sống sinh viên rất hỗn loạn, còn tự nhận từng bao đêm cô ấy.”
Tiêu đề kích thích, kèm theo ảnh chụp và tin nhắn với nội dung: “Nữ minh tinh họ Tưởng vừa debut không lâu, hot lên nhờ phim thần tượng, có show đang hot. Khi học đại học, cô ta bị chụp nhiều lần lên xuống siêu xe! Người tự xưng bao nuôi cô minh tinh nọ họ Trần, công bố giá một đêm là 8.88 vạn….”
Trong tin là những bức ảnh được đăng trên diễn đàn của trường. Trong ảnh thật sự là lúc Tưởng Thiên lên xuống siêu xe khi đến trường.
Sau đó là ảnh chụp tin nhắn của phú hào họ Trần và phóng viên, nội dung tin nhắn hết sức phản cảm.
Những tin hot như vậy đăng vào đêm khuya nhất định sẽ hấp dẫn cư dân mạng online, có thể nhanh chóng làm xấu mặt Tưởng Thiên. Thế nhưng, các account marketing bất ngờ phát hiện, tin tức mình đăng chỉ vài giây sau đã bị xóa sạch.
Đây rõ ràng có người chú ý đến bọn họ!
Những account marketing có sức ảnh hưởng hầu như sẽ bị chú ý hoặc bị ngăn chặn.
Vất vả cả đêm, những tin tức trên có thể xem là rất phù hợp để hóng hớt, cư nhiên lại bị report, không chỉ không thể lan truyền cho mọi người, còn bị khóa nick.
Trên mạng có rất nhiều antifan của Tưởng Thiên, bọn họ thấy tin tức này nhưng không thể share, không thể bình luận hoặc phục chế. Bọn họ chỉ thấy tin tức sau một giây đã mất tích.
Antifan tức đến giậm chân, cơ hội hất nước bẩn hiếm có vậy là mất nhanh như vậy. Có trách chỉ trách mình không nhanh tay, chưa kịp chụp màn hình đã bị xóa!
Mặc kệ antifan hối hận thế nào, account marketing đàm phán ra sao, Tưởng Thiên vẫn một đêm ngon giấc.
Các account marketing kia là một dụng cụ kiếm tiền rất tốt, nếu bị block hoặc xóa, tổn thất quá lớn, cho nên bây giờ bọn họ đã biết Tưởng Thiên không dễ chọc, cũng không dám tiếp tục đăng tin. Sau khi, hoàn tiền cho Khúc Hổ, bọn họ bảo không dám nhận dưa về Tưởng Thiên.
Khúc Hổ thức cả đêm đổi lại tin tức này của bạn mình, hắn hoàn toàn không dám tin tưởng.
Chuẩn bị nhiều như vậy, còn mua account lớn, vì sao kết quả lại như vậy?
Rõ ràng là có người biết trước nên phòng bị!
Khúc Hổ nghĩ mãi cũng không rõ bất ổn chỗ nào.
Hôm đó hắn nói chuyện với bạn, khi về Tưởng Thiên còn tươi cười với hắn, vốn không ai phát hiện!
Hắn ngồi hút thuốc trước máy tinh, tức đến mức ấn mặt đầu thuốc vào gạt tàn rồi đập bàn phím.
Hạ Minh Minh, bạn giường của hắn, từ trên giường bước xuống, cơ thể trần trụi quàng lấy cổ hắn:
“Anh Khúc, sao nửa đêm anh lại ngồi ở đây? Em ở trên giường đợi anh nãy giờ….”
Khúc Hổ đẩy mạnh Hạ Minh Minh sang một bên, sức lớn đến mức nàng ngã vào giường bật khóc.
“Cút! Nếu không phải vì cô, tôi còn có thể làm chuyện phiền phức này sao!”
Hạ Minh Minh: “Người ta chỉ muốn làm nữ chính thôi mà, có gì sai đâu chứ!”
Khúc Hổ bừng tỉnh. Dù lần này không được, lúc sau vẫn còn thời gian tiến tổ, nếu nữ chính giữa đường xảy ra chuyện, không phải sẽ cần đổi người sao.
Chiều hôm sau, Khúc Hổ nhận được cuộc điện thoại xa lạ.
Hắn nghe máy, bên kia là giọng nam trầm thấp: “Anh cũng muốn tìm chuyện với Tưởng Thiên? Chúng ta có thể hợp tác với nhau….”
Tuần thứ hai đi công tác, Thẩm Tịch Nhược lòng như lửa đốt, không thể bình tĩnh, cô nhớ Tưởng Thiên đến điên.
Mà ngẫm lại, Tưởng Thiên đang chuẩn bị vào đoàn phim.
Sau khi nàng tiến tổ, muốn liên hệ chỉ có thể tham ban.
Đúng lúc việc hợp tác ở Đức cũng sắp hoàn thành, Thẩm Tích Nhược quyết định về nước, giao việc bên này cho phó tổng.
Cô vừa về, vội buông hành lý, lập tức đi đến chung cư của Tưởng Thiên, bỗng nhận bên trong không ai.
Cô gọi cho nàng, đầu dây bên kia ồn ào nhưng giọng nói đầy vui vẻ vang lên: “Tích Nhược? Em tiến tổ sớm, bây giờ đạo diễn đang tế trời! Hahaha, em tính sắp xếp xong sẽ nói với chị.”
Thẩm Tích Nhược vội vàng hỏi: “Em có khỏe không?”
Tưởng Thiên khó hiểu đáo: “Vì sao lại không khỏe, em ổn mà.”
Thẩm Tích Nhược nghĩ rồi nói: “Chị muốn gặp em.”
Tưởng Thiên: “Ưm… hay là thôi đi, đạo diễn quản nghiêm lắm, chị muốn tham ban phải báo trước.”
Giọng Thẩm Tích Nhược hơi gấp bảo: “Nhưng chị đã rất lâu không gặp em, chị…. nhớ em lắm.”
Tưởng Thiên sửng sốt, mặt bỗng chốc đỏ ửng.
Nàng nắm chặt điện thoại, quay lưng về phía mọi người, nhỏ giọng nói: “Em cũng nhớ chị. Vậy chị đến đi, nhưng lén ở bên ngoài thôi đó, em ra ngoài gặp chị.”
Thẩm Tích Nhược cong môi: “Ừ, dù sao chị chỉ muốn gặp em.”
Mặt Tưởng Thiên đỏ như quả cà chua.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.