“Em biết mình đang nói gì không?” Giọng Bùi Yến bình tĩnh hỏi cậu, Trịnh Lam biết đây là dáng vẻ khi anh tức giận.
Nhưng cậu mím môi, không trả lời.
Một lúc lâu sau, Bùi Yến vén chăn lên xoay người lại, trong lòng tràn đầy lửa giận, như thể trong anh đang có từng trận gió lạnh rít gào.
“Trước hết, em suy nghĩ lại xem mình đã nói cái gì đi.”
Trịnh Lam ngây người một lúc, còn Bùi Yến thì đóng sập cửa bỏ đi.
Cậu thẫn thờ nhìn vào bức tường trong căn phòng tối, tự hỏi Bùi Yến đã đi đâu?
Anh ấy có cái chăn bông dày nào không? Nửa đêm có bị lạnh hay không? Nhỡ đâu anh ấy sẽ bị cảm hay sốt thì phải làm sao?
Dù thế nào thì cũng đều là lỗi của Trịnh Lam.
Nằm thật lâu cũng không ngủ được, cậu mở điện thoại lên nhìn, mới phát hiện ra bây giờ còn chưa qua mười hai giờ đêm.
Thực sự cậu đã tặng Bùi Yến một món quà lớn.
Sinh nhật năm nay, có lẽ Bùi Yến sẽ không thể nào quên.
Sáng hôm sau, Trịnh Lam và Bùi Yến lại cãi nhau một trận.
Lý do là vì Trịnh Lam không muốn ăn đồ ăn sáng mà Bùi Yến mua về.
Anh đã mua cháo bí đỏ và bánh cuộn*, đều là những món thanh đạm.
*小花卷
Trịnh Lam chớp mắt chuyển động chậm rãi, giống như một cái đồng hồ cũ.
Thấy cậu ngủ không ngon giấc, không hiểu sao tâm trạng của Bùi Yến lại thả lỏng hơn một chút.
Anh ngồi xuống, giục Trịnh Lam ăn một chút. Cánh tay của Trịnh Lam không có lực, cả người cậu cứng đờ lại.
Bùi Yến nhìn không nổi, lấy lại thìa từ trong tay Trịnh Lam rồi anh xúc một thìa cháo đưa tới bên môi cậu.
Nếu như bình thường thì Trịnh Lam sẽ vui vẻ ăn hết, có lẽ sẽ tiến đến hôn lên môi anh và đưa trả lại cháo vào trong miệng của anh. Bùi Yến sẽ cau mày một chút, nhưng có thể anh sẽ cảm thấy cậu giống như một đứa nhóc thích so đo, rất đáng yêu.
Nhưng Trịnh Lam chỉ cụp mắt xuống, nghiêng đầu né tránh và nói: “Em không muốn ăn.”
Tay của Bùi Yến dừng lại giữa không trung thật lâu, lưng Trịnh Lam cong lại, hình như bụng của cậu đang rất khó chịu, cơn đau khiến cậu phải tựa lưng vào ghế.
Bùi Yến nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của cậu, anh không muốn đối mặt nên để lại chiếc thìa vào trong bát cháo.
“Em không thể ăn dù chỉ một chút hay sao.”
Trịnh Lam thấy có lỗi với anh, nói: “Em xin lỗi.”
Nhưng Bùi Yến không muốn nghe lời xin lỗi này của cậu. Câu xin lỗi này không những không thể giải quyết chuyện gì, còn khiến hai người bỗng xa cách hơn.
Vì thế nên Bùi Yến hỏi cậu: “Tối qua em còn chưa hết giận nên sáng sớm muốn cãi nhau với anh tiếp sao?”
Trịnh Lam không nhìn anh, đôi mắt hướng xuống nhìn chằm chằm ngón tay của mình.
Cậu nhỏ giọng nói: “Em chỉ không muốn ăn mà thôi.”
Bùi Yến lùi lại một bước, cái ghế trên sàn nhà phát ra một tiếng chói tai khó nghe, anh muốn đi nhưng nghe thấy tiếng Trịnh Lam gọi anh lại.
“Chúng ta tạm thời tách ra một khoảng thời gian được không anh?”
Bùi Yến không thể tin được mà quay người lại hỏi: “Em nói cái gì cơ?”
Trịnh Lam không thể lặp lại câu nói này một lần nữa, cậu cầm thìa nhét từng thìa từng thìa cháo thật lớn vào trong miệng của mình.
Cậu chưa thay quần áo khi thức dậy vào buổi sáng, và cậu đang mặc bộ đồ ngủ bằng vải cotton của Bùi Yến.
Bùi Yến mặc rất vừa người, còn cậu mặc thì lại bị rộng và trống trải. Mỗi lần Bùi Yến thấy thế đều tiến tới ôm lấy cậu, vì nhìn cậu từ những góc độ khác nhau đều khiến anh cảm thấy tội nghiệp một cách khó hiểu.
“Đây là kết quả cả buổi tối suy nghĩ của em à?” Bùi Yến hỏi cậu.
Bát cháo bí đỏ này đắng quá, đắng từ cổ họng đến đầu lưỡi, Trịnh Lam “Vâng” một tiếng.
“Trịnh Lam.” Bùi Yến bỗng nhiên bật cười: “Có phải em đã suy nghĩ về chuyện này rất lâu rồi phải không? Em có biết dáng vẻ của em bây giờ khiến anh nghĩ tới điều gì không?”
Bùi Yến nói ở sau lưng của cậu, hai tay Trịnh Lam bụm mặt, cảm giác nước mắt cậu đang trào dâng trong hốc mắt.
Cậu muốn mở miệng nói chuyện nhưng lại không nhịn được mà hít hít mũi.
Bùi Yến biết chắc chắn cậu đang khóc.
“Ngay từ đầu là anh theo đuổi em, nghĩ ra trăm phương ngàn kế, hỏi em có muốn ở bên anh hay không, có lẽ anh giống như đang lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn vậy. Cho nên có phải em chưa từng nghĩ kỹ rằng cảm giác của em đối với anh là gì? Có phải em đến với anh vì lúc ấy em đang thiếu thốn tình cảm hay không?”
Nói xong, Bùi Yến bỏ đi, đẩy cửa ra và rời khỏi nhà.
Trịnh Lam ngồi im trên ghế như bị điểm huyệt, một lúc sau cậu đột nhiên đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh, nôn sạch cháo mà cậu vừa ăn.
Lúc đứng ở bồn rửa mặt để rửa sạch, Trịnh Lam ngẩng đầu nhìn mình trong gương, sắc mặt cậu còn tệ hơn so với bệnh nhân nữa.
Trịnh Lam và Bùi Yến xảy ra vấn đề, đến khi thực hiện các hoạt động tình nguyện thì Bách Hạo mới biết được.
Có một hội cần tuyển tình nguyện viên, Bách Hạo trăm cay nghìn đắng mới dành được hai suất tham gia từ thầy của hắn. Bách Hạo gọi điện hỏi Trịnh Lam có muốn đi hay không, còn cảm thán một câu: “Tao phải thức đêm giúp thầy viết bao nhiêu bản báo cáo thì thầy mới bằng lòng cho tao hai suất đi đó. Nhưng thực ra lúc đầu tao không biết, sau này tao nhìn thấy người thuyết trình, đó không phải là Bùi Yến nhà mày à. Thế mà tao còn mất công bận rộn làm ở đây để giúp mày nữa chứ.”
Trịnh Lam nghe xong rồi nhưng không nói chuyện ngay lập tức.
Việc cậu im lặng rất khả nghi, Bách Hạo lắm miệng hỏi một câu: “Có chuyện gì à?”
Trịnh Lam nói với hắn: “Tao với Bùi Yến… Gần đây có hơi, không tốt cho lắm.”
Bách Hạo “A” một tiếng trong vô thức nhưng lập tức ý thức được như thế là hơi bất lịch sự, đang định nói gì đó để cứu vãn thì Trịnh Lam nói tiếp: “Không có chuyện gì đâu. Cảm ơn mày nhé, tao cần suất này lắm.”
Hoạt động tình nguyện này có yêu cầu rất cao, Bách Hạo và Trịnh Lam đi cùng nhau, tổng cộng phải tham gia năm lần huấn luyện, trong đó có ba lần diễn ra khi tối muộn, có một lần gặp được Bùi Yến.
Khi đó cậu và Bùi Yến đã không gặp nhau hơn một tháng, cũng không liên lạc với nhau, đây là lần lâu nhất, còn lâu hơn lần giận nhau lúc kỳ nghỉ tết vừa rồi.
Ngày hôm ấy nhiệt độ xuống thấp, ban đêm rất lạnh, thông báo huấn luyện đột ngột, Trịnh Lam mới vừa từ phòng thí nghiệm đi ra, ngay cả áo khoác còn không kịp cầm đi một cái.
Bách Hạo đứng ở nơi huấn luyện đợi cậu, vừa thấy hắn đã hỏi luôn: “Mày không lạnh à?”
Lạnh, nhưng Trịnh Lam lại lắc đầu, cậu cảm thấy mình vẫn có thể chịu được.
Họp đến hơn mười giờ được giải lao, Trịnh Lam đi vào phòng vệ sinh, lúc rửa tay cậu mới phát hiện ra mình bị lạnh đến mức mất cảm giác luôn.
May là ở chỗ hong khô có thổi một ít hơi nóng, trên đường chạy về phòng họp thì cậu phải đi qua một phòng họp khác, đúng lúc đó có một đoàn người bước ra, người đi đầu là Bùi Yến.
Hai người chạm mặt trên hành lang, một người đứng gần tường, người kia đang đứng ở giữa đường, xung quanh có rất nhiều người.
Trịnh Lam tưởng Bùi Yến sẽ đi luôn vì trông có vẻ anh vô cùng bận rộn, nhưng Bùi Yến lại đi đến trước mặt cậu, nắm lấy bàn tay đang núp dưới ống tay áo rộng lớn của cậu như mọi khi, anh nhíu chặt lông mày.
“Lạnh như vậy, sao em lại mặc ít thế này? Em không thấy lạnh à?”
Rõ ràng là Trịnh Lam đang lạnh đến mức phát run.
Bùi Yến cởi áo jacket anh đang mặc ra rồi khoác lên người cậu, chiếc áo mang theo nhiệt độ ấm áp từ cơ thể anh bao phủ lấy cậu.
Một giây này, Bùi Yến như chạm vào vào chốt mở thần kỳ trên người Trịnh Lam, khiến tất cả mọi khó chịu của cậu đều biến mất.
Hai người đứng sát gần nhau, Trịnh Lam cũng biết đang có rất nhiều người đang nhìn hai người họ, cậu cúi đầu, nghe thấy Bùi Yến nhỏ giọng nói: “Áo này trả anh sau cũng được.”
Sau đó anh lùi lại, rời đi với nhóm người đứng sau anh, trên hành lang chỉ còn một mình Trịnh Lam.
Cậu mặc áo khoác của Bùi Yến trở về, Bách Hạo vẫn ngồi ở vị trí cũ, thấy trên người cậu có thêm một chiếc áo khoác thì hỏi: “Mày đi mua áo ở đâu thế?”
Hắn nhìn kỹ lại, đường vai áo trượt xuống dưới rất nhiều, tay áo cũng dài, e rằng chiếc áo này không phải của Trịnh Lam.
Đầu óc của Bách Hạo nhanh chóng nhảy số, một tay bụm miệng, hỏi cậu: “Mày gặp được Bùi Yến rồi à?”
Đôi khi Trịnh Lam cảm thấy bất đắc dĩ vì sự thông minh của Bách Hạo, cậu ngồi xuống, thừa nhận.
Bách Hạo hưng phấn chọc vào cánh tay của cậu, nói: “Phải không phải không, vợ chồng nào mà không cãi nhau bao giờ? Sớm có thể làm lành thôi, dù sao tình cảm của hai người cũng tốt như vậy mà.”
Lúc sau, áo khoác của Bùi Yến khiến cả người cậu đều nóng, thậm chí còn toát mồ hôi.
Nhưng Trịnh Lam hoàn toàn không để ý, cậu đang nghĩ về lời Bách Hạo nói vừa rồi.
Cậu và Bùi Yến dường như chưa bao giờ cãi nhau, có đôi khi chỉ vì một chuyện vặt vãnh mà một người khó chịu trong lòng thì chắc chắn người kia sẽ cảm nhận được ngay, và không hề ngại ngần dỗ dành.
Nhưng hình như cậu đã đánh mất nó, cậu không xứng với những điều này.
Từ khi bắt đầu ở bên Bùi Yến, thực ra Trịnh Lam luôn tránh hỏi bản thân tại sao.
Càng hỏi càng chột dạ, càng hỏi càng hoài nghi.
Cậu muốn hỏi Bùi Yến vì sao anh lại thích cậu, vì sao mà mới gặp cậu lần đầu đã muốn ở bên cậu, sao anh có thể tự tin nói rằng sẽ ở bên cậu suốt cuộc đời.
Vì sao cậu hiểu rõ bản thân rất yêu anh nhưng lại không thể nào cam đoan cả một đời.
Khoảnh khắc bà ngoại ngã xuống, Trịnh Lam mới thực sự ý thức được, cái cậu gọi là phản kháng, gọi là tình yêu, chẳng qua chỉ là những rung động có thể dùng một đòn phá vỡ.
Từ hôm đó về sau, Trịnh Lam không gặp lại Bùi Yến, vì vậy cậu chỉ có thể mang áo khoác của anh về nhà.
Nhiều lần sau đó cậu đều không ngại phiền phức cầm theo một chiếc túi rất lớn dùng để đựng áo khoác của Bùi Yến, nhưng cậu không tình cờ gặp được anh nữa.
Vào ngày sự kiện chính thức được tổ chức, Trịnh Lam mặc quần áo đồng phục.
Cậu phụ trách trật tự trong sự kiện, công việc bề bộn nhiều việc, so với tưởng tượng của cậu càng có tính khiêu chiến hơn.
Có những người từ khắp nơi trên thế giới đến dự hội nghị, họ không có cùng tiếng mẹ đẻ nên nói chuyện bằng tiếng anh theo những cách khác nhau.
Trịnh Lam nghe mà hoa mắt chóng mặt, lúc nào cũng phải duy trì mỉm cười tiêu chuẩn và nhẫn nại.
Điều an ủi duy nhất của cậu, với tư cách là nhân viên công tác trong sự kiện này, là đã được nghe toàn bộ bài diễn thuyết của Bùi Yến.
Mặc bộ âu phục mà Trịnh Lam quen thuộc, anh bước lên bục vinh quang.
Khi tiếng vỗ tay như sấm vang lên, Trịnh Lam mới hiểu được, có rất nhiều người đến đây chỉ để nghe bài phát biểu này của Bùi Yến.
Vì Bùi Yến mà tới.
Mắt anh nhìn thẳng vô cùng tự tin nhưng lại không có tiêu điểm.
Trịnh Lam và mọi người giống nhau, hơi ngẩng đầu lên nhìn anh.
Sau khi Bùi Yến diễn thuyết xong, có một người con trai bước tới tặng hoa cho anh. Trịnh Lam nhìn bóng lưng của người đó thì thấy hơi quen mắt, đến khi hắn quay người lại để chụp ảnh chung với Bùi Yến thì cậu mới nhận ra đó là Giản Ký.
Hóa ra người đó là Giản Ký.
Thợ chụp ảnh bảo bọn họ đứng gần nhau một chút, Trịnh Lam nghe thấy, tự ngược chính mà mình nhìn Giản Ký từng bước đến gần Bùi Yến hơn, bả vai và cánh tay của hai người thân mật sát cạnh nhau.
Một bong bóng lớn bật ra khỏi lồng ngực, bay ra ngoài và nổ tung giữa không trung.
Trong lòng chua xót, bỗng có một tình nguyện viên khác lay cánh tay của Trịnh Lam, nhìn thấy cậu đang thất thần thì hỏi: “Cậu cũng bị vẻ đẹp trai của Bùi Yến cướp mất hồn hả?”
Trịnh Lam không trả lời, tình nguyện viên kia lại đụng cậu một chút, thúc giục: “Tôi biết là rất đẹp trai nhưng đến lúc làm việc rồi, nếu không thì lát nữa kết thúc cậu nhờ đội trưởng hỏi phương thức liên lạc của anh ấy hộ cậu nhé?”
Trịnh Lam lắc đầu, mỉm cười bất đắc dĩ.
Cậu lại ngẩng đầu lên nhưng không biết Bùi Yến đã đi nơi nào rồi, Trịnh Lam lại cắm đầu vào công việc bận rộn.
Rất không may bên ngoài trời đột nhiên mưa to.
Trong ấn tượng của Trịnh Lam, chỉ có học kỳ trước khi ký túc xá bị ngập lụt mới có trận mưa dữ dội như vậy, có lẽ mùa hè đến rồi.
Tuy nhiên, điều mà Trịnh Lam nghĩ lúc này không phải là mùa hè sắp đến mà là những vị khách đang mắc kẹt ở đây cần được giúp đỡ kịp thời.
Cậu và những tình nguyện viên khác chỉ có thể thay nhau đi lấy ô, cũng không kịp để ý nước dưới chân rất sâu.
Chờ đến khi những vị khách rời đi thì cả người Trịnh Lam đều ướt đến mức nước cũng có thể chảy tong tong. Người phụ trách đội tình nguyện lấy một đống khăn mặt từ trên tầng của khách sạn xuống để bọn họ lau qua.
Trịnh Lam không đi cùng mọi người vào trong phòng chung mà đi vào phòng vệ sinh.
Sau khi xử lý đơn giản và bước ra ngoài, cậu mới có thời gian nhìn điện thoại một chút.
Bùi Yến nhắn tin cho cậu, hỏi bây giờ cậu đang ở đâu, đã làm việc xong chưa, cuối cùng thì anh gửi cậu số phòng của mình.
Mặc dù bây giờ dáng vẻ cậu không thích hợp để gặp người cho lắm, nhưng Trịnh Lam muốn trả lại áo cho Bùi Yến càng sớm càng tốt, vì vậy cậu đem đồ lên tầng luôn.
Lúc Bùi Yến mở cửa và nhìn thấy Trịnh Lam, ánh mắt của anh giống y hệt như những gì cậu đã tưởng tượng khi đứng trong thang máy.
Anh nắm lấy cánh tay của Trịnh Lam rồi kéo cậu vào trong phòng, một tay lấy túi của cậu đi, quần áo của Trịnh Lam lần lượt bị lột sạch, cuối cùng chỉ còn một lớp áo dính sát vào người.
“Em đi tắm trước đi.” Bùi Yến trực tiếp đẩy người vào phòng tắm, đóng cửa lại cho cậu rồi đi gọi điện thoại.
Trịnh Lam đoán có lẽ anh gọi đi mua quần áo.
Nước ấm cuốn trôi đi sự lạnh lẽo, Trịnh Lam không thể tránh khỏi cảm giác mỏi mệt cả người.
Đến khi cậu bước ra từ phòng tắm, quả nhiên thấy một bộ quần áo hoàn toàn mới. Chỉ là hình như hơi dày quá, có lẽ là quần áo mùa đông nên Trịnh Lam chỉ chọn quần và áo len để mặc.
Bùi Yến đang sử dụng máy tính xách tay, tiếng đánh chữ rất lớn.
Trịnh Lam lau tóc đi ngang qua, mở ngăn kéo ở bên cạnh anh để lấy máy sấy.
Cắm điện xong, Trịnh Lam đang định dùng thì Bùi Yến chợt khép máy tính lại, kéo cậu ngồi xuống bên giường.
Trịnh Lam không nói gì, đưa máy sấy vào tay anh, tiếng gió vang lên ù ù, ngón tay Bùi Yến luồn vào trong mái tóc của Trịnh Lam, động tác mềm mại như hòa vào với nhiệt độ của gió.
Trịnh Lam xém chút nữa nhắm mắt ngủ gật, tay của cậu chống trên mép giường, đầu ngón tay co lại túm lấy ga giường.
Tóc ngắn, vốn khi sấy tóc sẽ không mất nhiều thời gian, tiếng máy rất nhanh chóng dừng lại, Trịnh Lam còn chưa kịp mở mắt ra.
Bùi Yến khẽ cười, xoa xoa vành tai của cậu, hỏi: “Em buồn ngủ rồi à?”
Trịnh Lam gật gật đầu rồi nghiêng người ôm lấy eo của anh.
Mấy phút tiếp theo không có ai nhúc nhích, Bùi Yến là người phá vỡ sự im lặng trước, anh nói: “Gần đây có một hạng mục ở trong nước, bọn họ muốn mời anh về làm, em thấy anh có nên đi không?”
Trịnh Lam buông tay ra, lùi lại cách một khoảng với anh, cậu hé môi nhưng lại bị ngón trỏ của Bùi Yến chặn lại.
“Hết học kỳ này anh sẽ tốt nghiệp, nếu như bây giờ anh về nước, sau khi trở về đây sẽ chỉ để xử lý chuyện tốt nghiệp mà thôi.”
Trịnh Lam kéo tay của Bùi Yến ra, hai chân co lại, giống như sợ lạnh mà cọ xát vào ga giường.
“Em biết.” Cậu nói: “Anh nên đi.”
Có lẽ Bùi Yến đã đoán được kết quả như vậy, anh sa sút tinh thần nằm xuống, nhìn lên trần nhà, cánh tay anh chạm vào đôi chân đang co lại của Trịnh Lam.
“Anh biết em sẽ nói như vậy mà.”
Họ lặng lẽ trò chuyện như hai người bạn cũ.
“Nhiều khi anh cảm thấy em không quá cần anh. Như thể có hay không có anh, em vẫn là Trịnh Lam như thế.”
Cuối cùng Trịnh Lam cũng nhìn anh.
Cậu đang run rẩy, giường mềm như vậy, hẳn Bùi Yến đã cảm nhận được.
“Nhìn anh và Giản Ký chụp ảnh chung, em có cảm giác gì?” Bùi Yến hỏi cậu tiếp.
Trịnh Lam chớp mắt, im lặng một lúc rồi mới nói: “Em không có cảm giác gì cả.”
“Em không ghen sao? Vì sao lại không tức giận với anh?” Bùi Yến đẩy đẩy bắp chân của cậu, anh nghe thấy Trịnh Lam nói: “Tức giận thì có tác dụng gì ạ? Cãi nhau về việc anh ta thích anh sao? Có nhiều người thích anh như vậy, chẳng nhẽ em đều phải đi làm ầm ĩ với từng người?”
Giọng của Trịnh Lam càng ngày càng nghẹn ngào, cuối cùng không nói được nữa, cậu hít sâu một hơi mới kìm lại được nước mắt, nói: “Như vậy thì em thành cái gì…”
Bùi Yến không nói chuyện, nhưng cảm xúc của Trịnh Lam như nước được đun trên ngọn lửa, càng ngày càng sôi trào.
“Nếu anh muốn từ chối thì anh đã có thể đẩy anh ta ra. Anh không muốn có người chạm vào mình thì ai có thể đụng?”
Tay của Bùi Yến vốn đang sờ vào bắp chân của Trịnh Lam, anh nghe xong những lời này thì xoay người ngồi dậy luôn.
“Vì thế nên em không tin anh à.”
Đây không phải là câu hỏi, mà là câu khẳng định.
“Vốn dĩ em không tin anh, vậy anh giải thích với em thì có tác dụng không?”
Trịnh Lam rất mệt, sau khi tắm xong còn thấy mỏi hơn, tiếp khách khó khăn, khẩu âm nghe không hiểu, từ ngữ không rõ ràng, từng chuyện từng chuyện khiến người ta bực bội dồn nén vào, chúng xâm chiếm đầu óc của cậu.
Kích động dâng trào, Trịnh Lam hiếm khi cãi lại: “Anh đã giải thích với em sao?”
Bùi Yến bỗng nhiên không nói lời nào, anh đứng dậy, ánh mắt của Trịnh Lam khẽ lay động một cái.
Cả căn phòng chìm vào im lặng, tiếng đồng hồ tích tắc trên tường đặc biệt rõ ràng.
Sau một vài phút, Bùi Yến lại ngồi xuống cạnh mép giường và hỏi: “Em còn muốn cãi nhau với anh nữa không?”
Giây phút này, Trịnh Lam biết Bùi Yến cũng ý thức được.
Bọn họ sẽ chia tay, không phải tách ra một khoảng thời gian mà là thực sự chia tay.
Họ hầu như không cãi nhau nên những cuộc cãi vã như vậy cũng đủ làm nhau tổn thương.
Toàn bộ quá trình giống như một cơn đau kéo dài.
“Lúc đầu cảm thấy rất đột ngột, nhưng thật ra, hình như anh không nghĩ tới, em luôn đẩy anh ra. Anh từng cho rằng một mình anh có thể chạy về phía em, cũng có lẽ do em đã gặp phải chuyện gì đó…”
Trịnh Lam ôm eo của anh, đánh gãy lời Bùi Yến đang nói.
Rã rời cuồn cuộn ập tới, cậu cũng không hiểu vì sao trước khi chia tay cậu chỉ muốn ôm anh vào lòng.
“Bùi Yến, em mệt mỏi. Em thực sự rất mệt, anh à.”
“Em nghĩ em có yêu anh hay không? Nghĩ anh có yêu em chăng? Rồi lại nghĩ chúng ta có thể đi được bao xa, tương lai còn dài như vậy, em cảm thấy chúng ta không thể cùng nhau đi đến cuối cùng.”
Bình tĩnh nghe hết xong, Bùi Yến xoa mái tóc của cậu.
“Em từ bỏ anh, cho dù về sau có chuyện gì xảy ra, anh sẽ luôn nhớ kỹ chuyện này. Nhưng thực ra anh không hề cam tâm.” Bùi Yến chân thành nói: “Kết thúc không phải chỉ bằng một câu nói như vậy, sao có thể đơn giản như thế chứ. Nhưng nếu em nói muốn kết thúc, em nói em không thể tiếp tục, vậy chúng ta tách ra đi.”
Cuối cùng, anh vẫn không nỡ nói từ chia tay.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Chương sau trở về hiện tại.