Sau Khi Chia Tay Tiểu Thư Giàu Có

Chương 26



Trên bàn càng lúc càng có nhiều ly rượu rỗng, tất cả đều là những loại cocktail được pha chế đặc biệt, hầu hết đều có nồng độ cồn cao.

Phương Du chưa uống ly nào, cô đang ăn trái cây trong dĩa, vẻ mặt nghiêm túc lắng nghe những cuộc trò chuyện của người khác, thỉnh thoảng cũng tham gia vào, hầu hết đều là các đề tài quen thuộc, chẳng hạn như chuyện gia đình, tình bạn, công việc, mối quan hệ tình cảm, và một số chuyện phiếm khác.

Ở phía sau, ai đó đã kết nối màn hình hiển thị với bluetooth của điện thoại di động, rồi bắt đầu phát hết bài hát này đến bài hát khác.

Tất cả đều là những bản tình ca buồn.

Ví dụ, bài hát “Thỏa hiệp” đã khiến cô gái Đường Bán Tuyết, nhân vật chính của tiệc sinh nhật phải bật khóc, Phương Du chỉ im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng vỗ nhẹ vào lưng và vai Đường Bán Tuyết, hay đưa khăn giấy cho Đường Bán Tuyết.

Đã gần chín giờ, bữa tiệc tối cũng đến lúc kết thúc.

Hóa đơn đã được thanh toán xong, cả nhóm chẳng còn mấy người đi đứng vững vàng. Phương Du đứng giữa có hơi loạng choạng đỡ lấy Đường Bán Tuyết và Phù Sương. May mắn thay, trong quán bar này có thang máy, giúp người say rượu dễ dàng đi xuống hơn.

Phương Du chịu trách nhiệm đưa Phù Sương và Đường Bán Tuyết về nhà. Đầu tiên cô đặt họ ở ghế sau.

Phù Sương trong cơn choáng váng nắm cổ tay cô: “Tiểu Du, tôi, tôi hình như đã đánh rơi thứ gì đó ở trong quán.”

Phương Du từ trong túi móc ra một chiếc điện thoại di động, nói: “Điện thoại di động à? Tôi đang giữ đây nè.”

“Không phải.”

Phù Sương nheo mắt, giọng điệu say xỉn nói: “Xem ra tim tôi đã lạc trong đó rồi, còn muốn uống nữa!”

“…” Phương Du thắt chặt dây an toàn.

Đường Bán Tuyết ở bên cạnh xua tay loạn xạ, hừ lạnh một tiếng: “Vì yêu phải thỏa hiệp ~ Cuối cùng vẫn không có giải pháp ~”

“…” Phương Du lại tới thắt dây an toàn.

Vừa lúc cô chuẩn bị đóng cửa xe lại, điện thoại của Đường Bán Tuyết vang lên, cô ấy vô thức chạm vào, dùng chút tỉnh táo cuối cùng trả lời: “Alo? À? À? À…”

Phương Du nhẹ nhàng thở dài, liền cầm lấy điện thoại rồi quay sang một bên nói: “Xin chào, tôi có thể giúp gì?”

“Xin chào cô, khi nhân viên dọn dẹp phòng riêng, họ tìm thấy một túi quà ở trong góc, bên trong còn có những thứ khác. Xin hỏi các cô đã rời đi chưa ạ?” Quầy lễ tân có số điện thoại của Đường Bán Tuyết, cũng không có gì lạ khi họ gọi vì đồ để quên.

Phương Du đóng cửa xe lại: “Vẫn chưa, tôi sẽ đến lấy.”

“Được rồi, tại quầy bar trên tầng hai.”

Phương Du dặn dò hai người bạn, không biết bọn họ có nghe thấy hay không, nhưng mà đi lấy đồ cũng không mất nhiều thời gian lắm. Cô đóng cửa xe lại, lấy điện thoại di động của Đường Bán Tuyết rồi quay lại quán.

Những người khác đã bắt taxi hoặc thuê tài xế để về nhà

Chỗ đậu xe của cô cũng cách quán bar một quãng đường ngắn, chủ yếu rất khó tìm chỗ đậu gần quán bar. Sau khi đi bộ một lúc, cuối cùng cô cũng nhìn thấy cánh cửa lớn của quán bar, nó được khắc hình cánh bướm, lúc mở cửa sẽ có cảm giác như những cánh bướm đang nhảy múa.

Ngày mai là thứ bảy, đêm nay có rất nhiều người chọn đi uống rượu. Lúc này người đến càng lúc càng nhiều, cánh bướm không ngừng vỗ cánh.

Phương Du cầm điện thoại di động lên tầng hai.

Đồ uống trong phòng riêng đều được pha chế tại quầy bar của tầng hai. Bartender ở đây chuyên nghiệp hơn, các động tác pha chế khác nhau của họ rất uyển chuyển và mượt mà. Khi Phương Du quay lại, bartender đang khắc khối đá, sử dụng những dụng cụ chuyên nghiệp để biến khối đá thành hình bông hoa hồng.

Phương Du cũng không có nhìn nhiều, cô đi tới bên cạnh, nở một nụ cười ôn hòa: “Xin chào, tôi tới lấy đồ của Đường Bán Tuyết.”

“Xin vui lòng cho tôi xem hóa đơn.” Thái độ làm việc của nhân viên rất có trách nhiệm.

Phương Du biết mật khẩu điện thoại di động của Đường Bán Tuyết và dễ dàng tìm thấy số mã đặt phòng và hóa đơn.

Nhân viên đeo găng tay, khẽ mỉm cười, lấy ra một bản danh sách có ghi chép những món đồ khách để quên: “Thưa cô, vui lòng ký vào đây.”

“Được.” Phương Du ký tên Đường Bán Tuyết.

Sau đó nhân viên đưa túi ra: “Mời đi thong thả, thưa cô.”

“Cảm ơn.”

Phương Du xách túi, cô nhớ ra món quà này là do một người bạn của Đường Bán Tuyết tặng. Có lẽ do có nhiều người quá nên lúc rời đi đã không để ý. Hơn nữa mọi người đều ngà ngà say, việc để quên đồ là không thể tránh khỏi.

Đàm Vân Thư bước ra khỏi phòng riêng cũng hơi say, Lương Bái vẫn đang ríu rít bên cạnh nàng: “Không phải nói chứ, cậu uống rượu mấy năm rồi mà tửu lượng vẫn kém như vậy. Thẩm Ánh Chi sau khi đi du học về, tửu lượng của cậu ấy tăng lên đáng kể….

“…” Đàm Vân Thư liếc anh chàng này một cái, “Vậy tôi cũng nên đi học tiến sĩ hả?”

Lương Bái “hí” lên một tiếng và nghiêm túc nói: “Hình như không phải là không được?”

Đàm Vân Thư căng môi dưới, lười biếng để ý đến anh ta.

Tầng trên cách âm rất tốt, trong một số phòng riêng đặc biệt ồn ào cũng không nghe thấy. Đàm Vân Thư xoa xoa giữa lông mày, khi đi qua góc phòng khi nãy, nàng lại nhìn thấy bóng dáng đã để lại ấn tượng cho nàng tối nay.

Lần này là nhìn từ phía sau, thậm chí góc nghiêng cũng không nhìn thấy, chỉ có thể thấy mái tóc xoăn dài đung đưa của đối phương, chiếc áo vest của bộ âu phục vừa vặn với vòng eo thon gọn.

Đối phương vừa rời khỏi quầy bar, trên tay cầm một chiếc túi màu trắng có logo của một thương hiệu.

Đôi môi của Đàm Vân Thư mím chặt.

Lương Bái cũng chú ý đến cảnh tượng này, anh bước tới hỏi nhân viên đeo găng tay đang kiểm tra công việc: “Có phải cô gái vừa rồi để quên thứ gì đó không?”

“Vâng.” Nhân viên trả lời.

Lương Bái lấy mẫu đơn đã ký và nhìn nó. Đàm Vân Thư cũng liếc nhìn, rồi nghiêm túc nhìn đi chỗ khác.

Khi nàng ngước mắt lên nhìn lại lần nữa thì thấy cô gái đang bước vào thang máy.

Trước khi cửa thang máy đóng lại, người kia quay người lại, không có gì cản trở, ngay sau đó một khuôn mặt đi vào tầm mắt của Đàm Vân Thư, khiến đồng tử của nàng đột nhiên co lại.

Đàm Vân Thư nhíu mày, nàng vô thức bước sang một bên và đi xuống cầu thang.

Lương Bái hét lên từ phía sau: “Tự nhiên chạy đi đâu vậy?”

Đàm Vân Thư không thể nghe thấy gì nữa.

Đó không phải là ảo ảnh, nàng không thể nhầm lẫn được.

Nhưng…

Phương Du đã đổi tên sao?

Các đốt ngón tay của Đàm Vân Thư vô thức co lại, hơi thở không đều và ổn định. Nàng đang đi giày cao gót, tốc độ nhanh nhẹn dứt khoát, chẳng mấy chốc đã đến tầng một.

Nhưng bóng dáng Phương Du ở đâu rồi? Thang máy chỉ mới từ tầng hai xuống tầng một.

Nàng lại mở cánh cửa hình cánh bướm ra, nhưng những gì nàng nhìn thấy lại chỉ là sự trống rỗng.

Bên ngoài xe cộ ra vào, lúc này dòng người đến quán đạt mức tối đa, khắp nơi đều có bóng người qua lại.

Nhưng bóng dáng đó lại biến mất trong thế giới của nàng.

Lương Bái mau chóng đi xuống, sợ nàng không cẩn thận bị ngã, vừa chạy tới liền nói: “Tỷ ơi, cậu là vận động viên chạy 100 mét à? Lúc đi học tôi chưa từng thấy cậu chạy nhanh như vậy. Tôi đăng ký cho cậu tham gia thế vận hội kỳ tới nhé.”

Sắc mặt Đàm Vân Thư u ám, kéo áo khoác mỏng lên, nói: “Tôi về khách sạn.”

“Không phải chút nữa còn có party sao? Cậu không đi à?”

“Ừm.”

“Được rồi, tôi sẽ sắp xếp tài xế đưa cậu về.”

……

Phương Du đang làm tài xế, cô đã thi lấy bằng lái xe không lâu sau khi đến thủ đô. Các tiền bối đã chia sẻ kinh nghiệm với cô. Họ nói rằng với một trợ lý đạt tiêu chuẩn cần phải thành thạo kỹ năng lái xe, sẽ có lúc trở nên hữu ích.

Việc thi lấy bằng lái xe đối với cô thật dễ dàng, tất cả các môn đều đậu chỉ sau một lần. Trong những năm qua, quả thực cô đã lái xe chở cấp trên rất nhiều lần, chủ yếu tham gia các bữa tiệc xã giao.

Sau những trải nghiệm đó, cô đã thành thạo kỹ năng lái xe, đậu xe ở tầng hầm của chung cư mà không gặp bất kỳ va chạm nào.

Trên đường đi, hai người bạn yêu cầu cô mở bài hát của Tiết Dịch, họ vẫn còn chút ý thức và nhớ ra rằng tuần sau sẽ cùng nhau đi xem concert.

Phương Du nhếch khóe môi dưới lên. Cô không thể hài lòng hơn với cuộc sống hiện tại.

Tuy nhiên, việc đưa hai người bạn trở lại nhà có chút khó khăn, cuối cùng Phương Du cũng đưa họ đến phòng Phù Sương. Cô bắt đầu tẩy trang và chăm sóc da cho họ. Còn việc đánh răng thì cô không giúp được, cô chỉ có thể đưa bàn chải điện có sẵn kem đánh răng.

Làm xong tất cả những việc này, Phương Du mở cho họ một ngọn đèn, rồi trở về phòng đối diện.

Sau một tuần đi công tác ở Tây Thành, thần kinh của cô vẫn chưa hoàn toàn thư giãn, ngay lập tức đã đến chúc mừng sinh nhật Đường Ban Tuyết. Sau vòng quay liên tục, bây giờ cô đã về phòng, khiến cô cảm thấy tâm hồn mình đã trở về đúng vị trí của nó.

Phương Du không vội tẩy trang và đi tắm, cô mở hộp trò chuyện WeChat với mẹ, gửi cho Phương Cần vài bức ảnh tối nay.

Nhưng lúc này, chắc Phương Cần đã ngủ rồi.

Bán điểm tâm sáng là một công việc rất vất vả. Mấy năm trước, Phương Cần ngày nào cũng ngủ vào lúc 6, 7 giờ tối, thức dậy lúc 2 giờ để chuẩn bị với Phượng Yến, đúng là rất mệt mỏi, nhưng cuộc sống khá thú vị.

Tuy nhiên theo thời gian, thân thể Phương Tần có hơi yếu đi.

Phương Cần sợ con gái mình lo lắng nên không nói với Phương Du. Nhưng dì Phượng với tính thẳng thắn của mình làm sao có thể giấu được. Khi Phương Du hỏi lúc cô nhận thấy có gì đó không ổn, mọi thứ đã được phơi bày.

Vào thời điểm đó, Phương Du gọi điện thoại, giọng nói của cô đều mang theo tiếng nức nở. Sau đó, Phương Cần đã thuê hai chị em đang thất nghiệp đến phụ việc. Bà không muốn con gái mình quay về, ít nhất không phải là khi sự nghiệp của cô đang trên đà phát triển.

Hiện tại Phương Cần đi ngủ khoảng chín giờ tối, ngày hôm sau tỉnh dậy lúc bình minh, rồi ra quán kiểm tra tình hình, không còn vất vả và mệt mỏi như trước nữa.

Phương Du ngồi trên ghế sofa, lướt qua vòng bạn bè của mình. Tài khoản WeChat và số điện thoại di động đều được thay đổi. Trước khi thay số, cô đã nói với những người bạn mà cô có mối quan hệ tốt trước đây. Lúc này, cô vừa thấy cập nhật của Trình Mông.

Trình Mông đăng một bức ảnh với một cô gái trên vòng bạn bè, nói rằng đây là ngày kỷ niệm hai năm quen nhau.

Phương Du gật đầu mỉm cười.

Một đêm cách đây vài năm, cô cũng nhận được cuộc gọi WeChat từ Trình Mông. Cô ấy đã uống quá nhiều, càm ràm và lải nhải với khuôn mặt trắng bệt, nói rằng cô ấy đã phải lòng Phương Du, nhưng lại sợ rằng họ không thể tiếp tục làm bạn bè, cho nên cô ấy chưa từng dám thổ lộ. Giờ đây hai người đã ở cách xa nhau, cô ấy cũng cảm thấy Phương Du sẽ không xa lánh chỉ vì xu hướng tính dục của mình, vì vậy cô ấy muốn nhân cơ hội này để nói về tất cả những điều hối tiếc trong quá khứ.

Sự việc đó cũng không ảnh hưởng gì đến tình bạn của họ.

Hai năm sau, Trình Mông nói với cô rằng cô ấy đang yêu, đó là một tỷ tỷ cao 1,75 mét, xinh đẹp lại giỏi câu cá, đã khiến cô chết mê chết mệt.

Phương Du mỉm cười, chúc mừng cô ấy một cách chân thành, còn gửi tặng một món quà.

Trình Mông đã từng sẵn sàng dang tay giúp đỡ, cô sẽ không bao giờ quên điều này, ngay cả khi bây giờ họ không chơi cùng nhau nữa, thậm chí chưa gặp lại nhau trong những năm qua.

Một lúc sau, Phương Du buông điện thoại xuống, tẩy trang và đi tắm.

Sữa tắm cô dùng bây giờ vẫn không đắt nhưng tốt hơn trước rất nhiều, sản phẩm dưỡng da trên bồn rửa cũng rất hữu ích với cô.

Sau khi tẩy trang, cô lau bọt nước trên mặt và nhìn mình trong gương một lần nữa.

Lông mi cô hơi hạ xuống, tâm trí cô nhớ lại hình ảnh mình đã nhìn thấy trước khi cửa thang máy đóng lại tối nay.

Một lúc sau, cô đi tắm, để những giọt nước mịn màng nhấn chìm mình.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.