Thẩm Ánh Chi đề cập đến “ăn khuya” rõ ràng không giống với những quán ăn mà nhóm Phương Du thường ăn.
Đó là một nhà hàng Trung Hoa hoành tráng với phong cách chia thành các gian phòng riêng, lịch sự tao nhã, xinh đẹp và thanh tịnh.
Trên đầu hành lang có treo một tấm vải dài với nét chữ vàng viết theo kiểu thư pháp. Khi gió thổi qua sảnh, tấm vải đung đưa, dòng chữ trên đó trở nên sống động. Những chiếc đèn trang trí đặt ở các góc cũng rất duyên dáng, tạo thêm cảm giác của sự yên bình.
Đã gần mười giờ đêm, đâu đó trong góc vang lên tiếng đàn tỳ bà truyền đến bên tai, mãi đến khi năm người vào phòng riêng, mọi thứ mới được ngăn cách.
Trong phòng riêng, các món ăn đã bày sẵn trên bàn, tất cả đều trông rất tinh tế, ngoại trừ một miếng sườn cừu nướng nóng hổi trông béo ngậy, những món còn lại đều thanh đạm, nhưng không ngăn được mùi thơm hấp dẫn phảng phất trong không khí.
Thẩm Ánh Chi là người đầu tiên ngồi xuống ghế, cô cười nói: “Đây là nhà hàng do bạn tôi mở, cứ coi như là ủng hộ việc kinh doanh của cậu ấy đi. Nếu có món gì không hợp khẩu vị mọi người thì thông cảm nha.”
“Làm sao có thể chứ?” Người trả lời chính là Đàm Vân Thư, nàng ngồi xuống bên cạnh Thẩm Ánh Chi, tư thế thoải mái nhàn nhã, ánh mắt mơ hồ quét qua khuôn mặt của Phương Du, sau đó nàng nhìn Thẩm Ánh Chi, nghiêm túc nói tiếp. “Là miễn phí, dù thế nào đi nữa cũng không thể chê dở được.”
Đây chính là lời mà Phương Du đã nói trước đây. Sắc mặt Phương Du bình tĩnh, khẽ mỉm cười với Thẩm Ánh Chi: “Cảm ơn Thẩm tổng đã chiêu đãi. Là chúng tôi không biết xấu hổ mà đồng ý đi theo, nên cái gì cũng có thể ăn được. “
Phù Sương và Đường Bán Tuyết cũng cười cùng nhau, lần lượt tán đồng.
Thẩm Ánh Chi xua tay: “Đây không phải sẵn dịp sao? Hơn nữa cô đã sắp xếp vé cho tôi và Vân Thư, nếu không chúng tôi đã bỏ lỡ buổi biểu diễn tuyệt với đêm nay.”
Lông mi của Đàm Vân Thư rung lên khi nghe điều này. Tại buổi concert, nàng nghe Thẩm Ánh Chi nói rằng đã nhìn thấy trợ lý của mình trên màn hình lớn, lẽ ra nàng nên hỏi nhiều hơn. Thay vì chỉ biết rằng Phương Du đã làm việc với Thẩm Ánh Chi cách đây nửa tiếng trước.
Bây giờ nàng đang ở cùng một không gian với Phương Du…
Nàng lại nâng mí mắt lên.
Chiếc bàn tròn này tương đối nhỏ, chỉ có thể ngồi được sáu người. Bởi vì Thẩm Ánh Chi đã đặt trước bữa ăn từ một người bạn nên chiếc ghế thừa đã được dọn đi. Phương Du ngồi đối diện với Đàm Vân Thư, bên cạnh là hai người bạn của Phương Du.
Vị trí đối diện của nàng và Phương Du có khoảng cách xa nhất.
Chiếc đèn chùm trong phòng được chiều sáng dịu nhẹ, ở giữa không có gì cản trở, nàng có thể thấy rõ những thay đổi ở diện mạo của Phương Du trong mấy năm qua. Đôi má gầy gò trước đây của cô đã trở nên bầu bĩnh hơn, mái tóc đen được uốn thành những lọn nhỏ, cặp kính gọng đen trong ký ức của nàng đã bị loại bỏ, cô còn đeo khuyên tai và dây chuyền.
Cả người toát ra sự tự tin, khác hẳn so với trước đây.
Nhưng nàng liếc mắt một cái vẫn có thể nhận ra Phương Du.
“Thẩm tổng còn ca sĩ yêu thích nào không?” Phương Du hỏi. Không phải hai người bạn của cô chưa từng trải qua nhưng dịp lớn như vậy, ngồi ăn cơm cùng với sếp, lại không dè dặt lắm, chỉ là so với bình thường ăn uống từ tốn hơn một chút.
Thẩm Ánh Chi lắc đầu chỉ vào Đàm Vân Thư: “Không hẳn, đối với Tiết Dịch Tôi cũng không thể nói là thích hay không. Nhưng vì bạn tôi thích cô ấy nên tôi đã đi theo.”
Lúc này, ánh mắt của Phương Du mới rơi vào Đàm Vân Thư.
Nếu cư xử quá kỳ lạ thì không phù hợp với tính cách hiện tại của cô ấy, sẽ bị người khác chú ý.
Cô không muốn bất cứ ai biết về mối quan hệ trong quá khứ giữa cô với Đàm Vân Thư, thực sự không quan tâm nên cô có thể coi Đàm Vân Thư như một người xa lạ ngay lần đầu tiên gặp lại.
Bây giờ việc này đối với cô không hề khó khăn.
Ánh mắt hai người gặp nhau.
“Cảm ơn Phương tiểu thư.” Đàm Vân Thư nói, năm từ này dường như cứ quanh quẩn trong miệng nàng, đến cuối cùng đã bay đến Phương Du.
Ánh mắt Phương Du hơi cong lên, lắc đầu nói: “Không sao. Đó là điều tôi nên làm.” Cô xa cách bổ sung thêm: “Tôi làm việc dưới quyền của Thẩm tổng, là trách nhiệm của tôi.”
Hàm ý là không liên quan gì đến Đàm Vân Thư.
Môi của Đàm Vân Thư mím xuống.
Phương Du thậm chí còn bỏ qua việc xưng hô với nàng.
Phù Sương nhận xét đồ ăn trên bàn, tuy rằng không biết nấu ăn, nhưng cô ấy rất sành ăn. Xét theo tình hình trên bàn ăn, nếu cô không có ý kiến gì cũng không được. trước mặt mọi người khuấy động bầu không khí, đưa ra nhận xét: “Món này mang đậm hương vị thủ đô. Nó thực sự đánh giá khả năng kiểm soát nhiệt độ của đầu bếp. Chỉ cần quá lửa một chút sẽ bị cháy, khiến món ăn có vị đắng. Ở đây rất vừa phải.”
Thẩm Ánh Chi cười: “Khi đi du học, tôi rất nhớ đồ ăn ở quê hương. Đồ ăn bên đó thật sự không hợp với tôi.”
Đường Bán Tuyết sau đó hỏi: “Thẩm tổng đã từng đi đâu à? Đồ ăn của người da trắng ở đất nước tôi đến hai năm trước gần như khiến tôi buồn nôn…”
…….
Bữa ăn dường như diễn ra trong không khí hài hòa.
Khẩu vị của Phương Du vẫn rất nhạt, sự hiện diện của Đàm Vân Thư cũng không có tác dụng gì với cô, chỉ là đã lo được bảy phần, cô ăn chậm lại, mất một lúc mới động đũa tiếp.
Buổi tối cô không ăn nhiều, chưa kể bữa ăn còn muộn như vậy.
Một lúc sau, cô rời khỏi phòng riêng để đến nhà vệ sinh.
Đây không phải là viện lý do, cô không cần phải trốn tránh Đàm Vân Thư, người đã trở thành một người xa lạ. Cô chỉ không quen ở trong không gian kín quá lâu mà thôi.
Nhà vệ sinh ở cuối hành lang, tấm vải mỏng phía trên khẽ lay động, chiếc bóng Phương Du bị ánh sáng kéo dài.
Vào thời điểm này nhà hàng sẽ có ít khách hàng hơn, âm thanh của đàn tỳ bà đã dừng lại lúc nào đó.
Phương Du ngẫu nhiên mở ra một phòng.
Ngay sau đó, một giọng nữ vang lên từ phòng bên cạnh: “Xin chào, bạn có băng vệ sinh không?”
Phương Du sửng sốt một chút, sau đó nói: “Ở trong túi của tôi.”
Còn túi xách của cô ấy thì ở trong phòng riêng.
“Vậy…” Giọng nữ không thể tiếp tục.
Phương Du: “Chờ một chút, tôi quay lại lấy.”
“Cảm ơn.”
Phương Du rất nhanh trở lại phòng riêng, trong ánh mắt của mọi người có chút kinh ngạc, cô bất đắc dĩ cười: “Có một cô gái bị kẹt trong phòng vệ sinh, tôi về lấy đồ cho cô ấy.”
Mọi người ở đây đều là con gái, ai mà không biết ý tứ của Phương du là gì.
Thẩm Ánh Chi nói: “Đi nhanh đi.”
Phương Du gật đầu, trên tay cầm theo băng vệ sinh bước ra khỏi phòng riêng.
Đàm Vân Thư hai giây sau cũng đứng lên: “Tôi cũng đi xem thử.”
Chỉ còn lại Phù Sương, Đường Bán Tuyết và Thẩm Ánh Chi tiếp tục trò chuyện về đồ ăn. Họ đều đồng trang lứa, ngay cả khi có sự khác biệt về địa vị, họ vẫn có thể cùng nhau trò chuyện về đề tài bình thường như vậy.
Nghĩ đến cô gái trong phòng vệ sinh, Phương Du bước nhanh hơn, không biết cô ấy đã kẹt ở đó bao lâu.
Trở lại phòng vệ sinh, Phương Du nhìn cánh cửa đóng kín, đưa băng vệ sinh qua khe hở: “Xin chào.”
“Cảm ơn.”
Đối phương nhanh chóng cầm lấy.
Nhưng giọng nữ này đối với Phương Du lại rất quen thuộc, nghe có hơi giống… Tiết Dịch, người mà cô đã gặp một giờ trước?
Vì âm sắc của Tiết Dịch khá độc đáo, có phần ngọt ngào.
Nhưng cho dù là Tiết Dịch cũng không liên quan gì đến Phương Du, cô lại mở cửa một phòng đi vào.
Một lúc sau, vang lên tiếng cửa phòng bên cạnh bị đẩy ra, rồi tiếng nước chảy từ bồn rửa. Phương Du vừa mở cửa đã nhìn thấy Tiết Dịch đang đứng trước bồn rửa.
Tiết Dịch đã tẩy trang, khuôn mặt rất sắc sảo, trang phục cũng đã thay đổi. Khi nhìn thấy Phương Du, cô ấy mỉm cười: “Cảm ơn lần nữa.”
“Không có gì đâu, Tiết lão sư.” Phương Du đi tới và rửa tay, không thể hiện sự phấn khích. Cô thích những bài hát của Tiết Dịch, nhưng cô không hâm mộ một cách điên cuồng.
Nói cách khác, đây là thái độ của cô đối với mọi thứ mọi người.
Tiết Dịch nghe thấy tên mình, ho nhẹ một tiếng, giải thích: “Tôi không có bạn bè đi cùng, cho nên…” Cô lại đứng thẳng người lên, “May mắn thay, tôi đã gặp được cô.”
Phương Du mỉm cười: “Không có gì.”
Tiết Dịch nhìn cô rồi lấy điện thoại di động ra: “Tôi có thể thêm cô vào WeChat không?”
Phương Du lại giật mình.
Tiết Dịch đưa điện thoại về phía trước, trên mặt mang theo nụ cười: “Cám ơn cô đã giúp đỡ.”
Vô tình thêm thông tin WeChat của Tiết Dịch, Phương Du phải mất hai giây để phản ứng.
Tuy nhiên, Tiết Dịch đã rời đi trước sau khi lời mời kết bạn được chấp nhận, để lại Phương Du một mình nhìn vào gương lần nữa.
Thật là một trải nghiệm kỳ diệu? Nếu bạn bè của cô biết Tiết Dịch có trong danh sách WeChat của mình, họ sẽ không “kéo” cô đến chết chứ?
Ý nghĩ này vẫn còn trong đầu cô, cô vừa rẽ vào góc và rời khỏi phòng vệ sinh, đã nhìn thấy Đàm Vân Thư đang đứng ở hành lang.
Tấm màn lại lay động theo gió, đuôi tóc của Đàm Vân Thư cũng chuyển động với nhịp điệu tương tự.
Đàm Vân Thư đang dựa vào cây cột của hành lang, hướng về khoảng không gian trống, có thể nhìn thấy bầu trời đêm, nhưng đêm nay vẫn là một đêm bình thường như cũ không có một ngôi sao nào.
Người vừa đi ra chính là Tiết Dịch, nhưng nàng không quan tâm.
Bây giờ người nàng đang đợi đã bước ra.
Đàm Vân Thư quay đầu lại nhìn Phương Du, không vội nói gì, rõ ràng Phương Du không có ý định chào hỏi, chỉ muốn lướt ngang qua nàng.
“Phương Du.” Đàm Vân Thư đưa tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Phương Du, lúc này giọng nói êm tai của nàng cũng vang lên.
Phương Du đeo một chiếc đồng hồ trên tay, mặt đồng hồ lạnh băng thấm vào lòng bàn tay Đàm Vân Thư.
“Đàm tiểu thư có chuyện gì vậy?” Phương Du không hề vùng vẫy, cô quay đầu lại và nhìn Đàm Vân Thư với vẻ mặt bình tĩnh.
Đàm Vân Thư cũng nhìn cô.
Gió đêm nay mạnh hơn trước, tấm vải dài trên hành lang lại tung bay.
Phương Du đã xem dự báo thời tiết, trời sẽ mưa vào giữa đêm.
Trời lại sắp mưa nữa rồi.
Mặc dù nỗi chán ghét những ngày mưa vẫn còn tồn tại, nhưng cô không còn căng thẳng khi đối mặt với những ngày mưa như trước nữa.
Giống như bây giờ gặp lại Đàm Vân Thư, cô sẽ không có quá nhiều phản ứng.
Các đốt ngón tay của Đàm Vân Thư lực không lớn, nàng thả lỏng, nhưng vẫn không buông ra, nàng hỏi: “Tối thứ sáu tuần trước cậu đã đến quán bar đó phải không?”
“Đàm tiểu thư.” Cổ tay của Phương Du cuối cùng cũng thả lỏng ra, vẻ mặt có chút bất lực, “Nếu không còn gì nữa, tôi nghĩ mình nên đi trước.”
“Cậu đã nói là cậu không bao giờ muốn gặp lại tôi nữa mà.”
Đàm Vân Thư nhìn chằm chằm vào cô: “Bây giờ cậu không nhìn thấy tôi à?”
“Thẩm tổng là bạn của cô. Tôi biết một ngày nào đó chuyện này sẽ xảy ra.”
“Cậu biết……”
Ánh mắt của Phương Du lạnh lùng đến lạ, cô nhìn dáng vẻ không khác gì ngày xưa của Đàm Vân Thư, khuôn mặt vẫn rất xinh đẹp, cô không khỏi hỏi: “Không lẽ tôi phải làm gì đó với một người không có chút liên quan đến mình, hay từ bỏ cuộc sống của chính mình?”
Đàm Vân Thư nhìn Phương Du, vẫn là vẻ mặt không vui quen thuộc.
Nhưng Phương Du thực sự không còn quan tâm đến nàng nữa.
Phương Du sẽ không còn như trước nữa, cố gắng dỗ dành để nàng vui vẻ trở lại, cũng như nói với nàng “Tôi là của cậu”.
“Không liên quan…?” Đàm Vân Thư chớp chớp lông mi, lặp lại câu hỏi.
Phương Du: “Nếu không thì sao?”
“Vẫn là nói…Tôi đang nói về Đàm tiểu thư, không phải vốn là người không liên quan sao?”