Sau Khi Chia Tay Tiểu Thư Giàu Có

Chương 32



Hầu hết các nhân viên văn phòng đều chọn cách di chuyển bằng tàu điện ngầm hoặc đi xe đạp, cho nên không nhiều người xuống bãi đậu xe tầng hầm, nguyên nhân chính là mọi người không muốn mất thời gian vì tắt đường.

Vì vậy, lối vào thang máy của bãi đậu xe trông vắng vẻ hơn rất nhiều, không có nhiều người qua lại. Trong không gian yên tĩnh, âm thanh di chuyển của xe hơi càng được khuếch đại, tiếng giày cao gót trên mặt đất dường như cũng vang vọng.

Sự chú ý của Đàm Vân Thư vô tình lại hướng về phía Phương Du, vì vậy động tác tháo kính của Phương Du trước mặt Đường Bán Tuyết hoàn toàn lọt vào mắt nàng mà không rơi mất chi tiết nào.

Nàng không biết Phương Du là vô tình hay cố ý, nhưng khi nàng nhìn sang chỗ khác, trong mắt hiện lên một tia u ám không thể khống chế.

Nhưng nó chỉ thoáng qua, không ai có thể phát hiện.

Từ trước đến giờ nàng luôn ngụy trang để không ai nhận ra có điều gì đó không ổn với nàng.

Thẩm Ánh Chi ngáp một cái, hỏi người bạn bên cạnh mình: “Tối nay muốn ăn gì?”

“Ăn cá.”

“Cậu vốn không thích ăn cá mà?” Thẩm Ánh Chi cười, có chút không hiểu.

Đàm Vân Thư cho rằng cá có mùi tanh nên chưa bao giờ thích ăn cá. Hơn nữa, khi còn nhỏ, nàng bị hốc xương trong cổ họng, kể từ đó tất cả các món liên quan đến cá đều đưa vào danh sách đen, thậm chí các loại cá ngon không xương, về cơ bản nàng cũng sẽ không đụng vào.

Hiện tại người này đột nhiên nói muốn ăn cá.

“Khẩu vị có thể thay đổi mà.”

Đàm Vân Thư lợi dụng lúc đang nhìn Thẩm Ánh Chi để chú ý tới động tác của Phương Du.

Chiếc kính gọng vàng chưa từng được nàng tháo ra, Phương Du lại đang nhẹ nhàng giữ lấy nó trên đầu ngón tay. Phương Du cùng Đường Ban Tuyết đi ra ngoài, không rõ hai người đang nói chuyện gì đó, vừa nói vừa cười.

Cảnh tượng như đâm vào mắt nàng.

Thẩm Ánh Chi: “Cũng phải.”

Xe được đậu ở những địa điểm khác nhau nên mọi người tạm biệt và rời đi.

Đàm Vân Thư nói rằng nàng đến đây để đón người, nhưng thực tế người lái xe lại là Thẩm Ánh Chi. Nàng đã ngồi vào ghế phụ, ngay khi thắt dây an toàn, nàng nhận được một chiếc túi từ tay của Thẩm Ánh Chi.

Nàng liếc nhìn nó rồi hỏi: “Đây là cái gì?”

“Trợ lý đưa cho tôi bánh ngọt của do mẹ cô ấy làm, nếu cậu đói thì ăn thử đi.” Thẩm Ánh Chi cầm vô lăng, trả lời một cách tự nhiên. “Chắc cô ấy thấy không thoải mái vì bữa ăn khuya tôi mời lần trước, nên mang một phần cho tôi, đợi đến khi tan làm mới đưa.”

“Được, để tôi nếm thử xem.”

Thẩm Ánh Chi hồi tưởng một lúc, đột nhiên nói: “Thật ra bây giờ nghĩ lại, lúc chiêu mộ Phương Du, cách thức không tốt lắm. Lúc đó tôi còn trẻ tràn đầy nhiệt huyết, nhưng hiểu biết không nhiều.”

“Sao?” Đàm Vân Thư dừng lại một chút khi vừa mở hộp ra, nhìn Thẩm Ánh Chi.

Thẩm Ánh Chi từ từ lái xe ra khỏi bãi đậu xe, cô suy nghĩ hai giây rồi nói tiếp: “Quá quyết liệt. Đáng lẽ lúc đó tôi phải có thái độ tốt hơn. Chưa gì tôi đã phơi bày hoàn cảnh của cô ấy mà mình điều tra được. Điều đó giống như không tôn trọng cô ấy, hơn nữa cũng tương tự hành vi gian lận.”

Đàm Vân Thư tưởng tượng ra cảnh tượng đó, hơi cau mày và hỏi: “… Còn cô ấy thì sao? Có bị dọa sợ không?”

“Làm sao có thể? Những người như cô ấy rất quật cường. Chẳng phải lúc học tiểu học chúng ta đã học bài Hoa trong khe đá rồi sao? Tôi nghĩ trợ lý của mình có tính cách này, rất lợi hại nha. Tôi rất ngưỡng mộ, nhìn cô ấy như bây giờ thôi, cậu có thể tưởng tượng được cô ấy đã từng làm nhiều công việc bán thời gian khác nhau không? Điều đó có nghĩa là nhiều người chỉ cần một cơ hội, các nhân tài của tôi đều như thế, chỉ là thiếu một cơ hội…”

Đàm Vân Thư lắng nghe và “ừm” một tiếng.

Làm sao nàng có thể không tưởng tượng ra được? Nàng đã tận mắt chứng kiến.

Phương Du cũng chuẩn bị bao tay nhựa bỏ sẵn trong túi, nàng tháo một chiếc ra đeo vào, sau đó mở hộp đựng bánh đậu xanh ra.

Đây là loại hộp bảo quản đồ tươi, có nhãn dán, trên đó viết ba chữ “bánh đậu xanh”, nét chữ viết tay duyên dáng và uyển chuyển.

Khi nàng ở sân số 35 Tinh Hồ, nàng đã nhìn thấy nét chữ của Phương Du.

Trên chiếc bàn nhỏ của Phương Du đặt sách vở, đôi khi quyển vở không đóng lại. Lúc nàng đi ngang qua, nàng sẽ ngắm nhìn một hai lần, lúc đó nét chữ của Phương Du không mạnh mẽ như thế này, nhìn có phần non nớt

Nhưng bây giờ trông rất chững chạc, ngòi bút mềm mại nhưng không thiếu lực, tạo nên sự thi vị độc đáo.

Cũng giống như người viết.

Lông mi của Đàm Vân Thư khẽ run lên, không suy nghĩ nữa, nàng  lấy ra một miếng bánh đậu xanh.

Phương Cần làm việc tại Đàm gia trong ba năm, Đàm Vân Thư đã nhiều lần nếm thử những chiếc bánh ngọt do Phương Cần làm dưới sự bố trí của Thôi Uyển. Tất cả đều tinh tế và độ ngọt vừa phải. Đã quá lâu rồi, nàng mới thưởng thức lại tay nghề của Phương Cần.

Sau khi nghe lời truyền đạt sáu năm trước, nàng vẫn thỉnh thoảng lái xe đến “Điểm tâm A Cần”, chỉ là luôn đậu xe bên đường, không xuống xe hay đi tới. Nàng nhìn Phương Cần trò chuyện với khách hàng, nụ cười trên khuôn mặt bà thật thư thái mà nàng chưa từng nhìn thấy ở Đàm gia.

Lúc đó nàng không khỏi nghĩ: Phương Du bây giờ sẽ đang cười như thế này sao?

Nàng không thể tưởng tượng ra được.

Nhưng bây giờ, nàng đã nhìn thấy tận mắt.

Đàm Vân Thư bỏ miếng bánh vào miệng, chỉ ăn một miếng rồi đóng hộp lại, tháo găng tay và đặt túi sang một bên.

“Có ngon không?” Thẩm Ánh Chi hỏi.

“Không tệ.”

Đàm Vân Thư mím môi đáp lại.

Nàng nhìn xe cộ qua lại bên ngoài cửa sổ xe, sau đó nghĩ đến cặp kính của Phương Du, vẻ u ám trong mắt quay trở lại.

Nàng rất để tâm.

Để tâm đến việc Phương Du làm vậy mà không có sự cho phép của nàng, cứ thế lật đổ và vứt đi ám hiệu giữa họ.

Nhưng…

Nàng hiện tại là ai? Nàng lấy tư cách gì để bận tâm?

Đàm Vân Thư im lặng nhắm mắt lại.

Trái tim của nàng cảm thấy như bị ngọn lửa âm ỉ thiêu đốt lần nữa.

Nàng muốn gặp Phương Du để gỡ bỏ cái gai trong lòng, nhưng bây giờ cái gai càng đâm sâu hơn.

Không chỉ có vậy, nó giống như có ngạnh, khi nàng cố gắng hết sức để rút ra, máu và thịt bên trên đều lẫn lộn, cảm giác đau đớn tăng lên gấp bội.

Phương Du biết rằng hành vi của mình là cố ý. Cô không làm vậy để chọc tức Đàm Vân Thư, bởi vì Đàm Vân Thư không quan trọng với cô chút nào. Cô chỉ muốn cho bản thân biết, ngay cả khi Đàm Vân Thư xuất hiện trước mắt, cô tháo kính ra nếu muốn.

Không còn ám hiệu hôn sau khi tháo kính ra nữa.

“Đàm Vân Thư đến đón Thẩm tổng tan làm?” Đường Bán Tuyết sau khi lên xe liền cảm khái nói một câu, “Quả nhiên người cùng tầng lớp sẽ tụ lại, chỉ có người giàu mới có thể chơi cùng nhau.”

“Chúng ta cũng sẽ giàu thôi.” Phương Du lại đeo kính lên, rồi động viên bạn mình.

Studio mà Đường Bán Tuyết hiện đang điều hành có doanh thu khá tốt, nhưng chi phí hơi cao, giá thuê rất đắt, nên việc kiếm được nhiều tiền hơi khó. Thậm chí như vậy, kết quả vẫn tốt hơn rất nhiều so với ở Liễu Thành.

“Được rồi, Phương tổng.” Đường Bán Tuyết vừa cười vừa nói, “Ai nói trợ lý của tổng tài thì không được gọi tắt là Phương tổng?”

Phương Du tỏ vẻ hợp tác, ho nhẹ một tiếng: “Vậy Tiểu Đường, lái xe cho tốt đi, đừng làm chậm trễ lịch trình của tôi.”

Đường Bán Tuyết đang đưa Phương Du đến sự kiện của một thẩm mỹ viện. Chủ đề của sự kiện này là “Đi dạo cùng người đẹp”, địa điểm là ở một trung tâm thương mại gần đó.

Đường Bán Tuyết à một beauty blogger nổi tiếng trên mạng nên nhận được lời mời tham dự. Ban tổ chức còn nói có thể đem theo bạn hoặc người nhà đến để trải nghiệm, vì thế vị trí này rơi vào tay Phương Du.

Công ty của Phù Sương cách địa điểm tổ chức sự kiện hơi xa nên cô ấy không thể đến kịp.

Sự kiện bắt đầu lúc sáu giờ rưỡi, địa điểm cách công ty ba đến bốn cây số, hai người phải mất 20 phút mới đến nơi và xuất trình vé mời.

Không gian kín, trang trí rất đẹp và thơ mộng, phù hợp với chủ đề của đêm nay.

Khi họ đến, đã có rất nhiều người, trên những chiếc bàn dài được sắp xếp gương trang điểm và các mỹ phẩm được quảng cáo trong tối nay. Đúng vậy, sự kiện này chủ yếu tập trung quảng bá sản phẩm, vốn là một chiêu bài cũ.

Hầu hết những khách mời đều là beauty blogger. Sự kiện có trang bị đội ngũ nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, sau đó đoạn video sẽ được đăng tải trên tài khoản chính thức của công ty.

Sự kiện này còn mời những tên tuổi lớn trong ngành làm đẹp đến giải thích. Sau bài phát biểu và giới thiệu hấp dẫn của người dẫn chương trình, Phương Du và Đường Bán Tuyết đã tìm được chỗ ngồi xuống. Đáng lẽ cả hai nên có biểu cảm thư giãn, nhưng khi nhìn mặt lẫn nhau lại cảm thấy buồn cười, chắc hai người phải kiểm tra lại kỹ năng diễn xuất của mình.

“Sự kiện hôm nay chỉ để cho mọi người biết rằng, chúng ta không cần phải hồi tưởng lại quá khứ của mình nữa, mà phải nắm bắt hiện tại… Cảm nhận niềm hạnh phúc do mỹ phẩm mang lại…” Trên sân khấu nhỏ ở giữa, chuyên gia đang dùng phấn nền dạng lỏng trang điểm cho khuôn mặt mộc của người mẫu được mời đến. Cô vừa giải thích vừa thực hành cùng lúc, phát huy tối đa công dụng của sản phẩm quảng bá tối nay.

Một giờ sau, sự kiện của thẩm mỹ viện cuối cùng cũng kết thúc.

Chuyên gia làm đẹp được mời thực sự tài năng và có kiến thức. Với sự giúp đỡ của cô ấy, Phương Du đã làm cho màu phấn mắt trông tự nhiên hơn trước rất nhiều, cách phối màu cũng tươi tắn và táo bạo hơn, nhưng không mất đi sự hài hòa.

Khi bước ra, khuôn mặt của cô và Đường Bán Tuyết gần như được trang điểm hoàn toàn.

Khi bước vào, cả hai chỉ dùng một lớp kem để trang điểm.

Đường Bán Tuyết vẫn đang xem xét kỹ thuật của các chuyên gia. Cô đã có thâm niên trong ngành này, biết rằng không có sự phân chia vị trí thứ nhất hay thứ hai, nên cô đã không ngừng trao dồi và phát triển. Đó cũng lý do tại sao cô đưa Phương Du đến đây, mong muốn học hỏi được kinh nghiệm từ các bậc tiền bối.

Tuy nhiên, họ vẫn chưa ăn tối, đồ ăn nhẹ ở sự kiện cũng không ngon lắm nên hai người quyết định đi ăn tối tại một nhà hàng trong trung tâm thương mại.

Lúc này, nhiều nhà hàng trong trung tâm thương mại phải xếp hàng dài.

Hai người chọn một nhà hàng Tứ Xuyên có số khách chờ tương đối ít, ngồi trên ghế đẩu bên ngoài chờ đợi. Trong khoảng thời gian này, có người nhận ra Đường Bán Tuyết, thậm chí còn bắt chuyện với Đường Bán Tuyết.

Phương Du nhìn vào điện thoại di động của mình.

Trong danh sách WeChat, cô nhận được tin nhắn từ một số bạn bè, chẳng hạn như Huống Tiến hỏi cô có thời gian vào ngày lễ tháng Năm hay không, đó là sinh nhật của cậu ta nên muốn mời cô đến tham dự. Nhưng cô không có thời gian, mà nếu có thì chăng nữa cô cũng sẽ tìm lý do để từ chối.

Ngoài ra, còn có những tin nhắn Phù Sương đăng trong nhóm chat phàn nàn về sếp của mình, và cả… Tiết Dịch?

Tiết Dịch hỏi rất thẳng thắn: [Tiểu Du tiểu thư, tôi có buổi biểu diễn ở thủ đô vào đợt lễ tháng Năm, cô có thể tham dự không?]

Phương Du bất lực trả lời: [Tôi sẽ về quê vào ngày lễ tháng Năm, Tiết lão sư.]

Tiết Dịch trả lời ngay lập tức: [Không sao đâu, sau này sẽ còn cơ hội.]

Phương Du lại gõ vào màn hình: [Tiết lão sư, cô có thể gọi tôi là Tiểu Du/小逾 hoặc là Tiểu Du/小愉.]

[Được rồi, Tiểu Du/小愉.]

Sau khi chỉ mới trò chuyện với Tiết Dịch vài câu, Phương Du phải cảm thấy rằng Tiết Dịch quá “cố chấp”, chỉ là tình cờ giúp đỡ, nhưng Tiết Dịch lại rất nhiệt tình muốn trả ơn, và cô sẽ không từ chối.

Một lúc sau, cuối cùng nhà hàng cũng có một bàn trống cho hai người, số của họ được gọi.

……

Đàm Vân Thư vẫn không thích cá lắm. Nàng chủ yếu ăn các món khác, chỉ động vài đũa vào món cá tối nay.

May mắn thay, Thẩm Ánh Chi thích ăn cá, cho nên hành vi của Đàm Vân Thư không có ảnh hưởng gì đến cô ấy, nhưng không thể không hỏi: “Cậu có chắc khẩu vị của mình thực sự đã thay đổi không?”

“Nó vẫn có mùi tanh.”

Thẩm Ánh Chi lại nếm thử một miếng, sau đó phủ nhận: “Không có mà.”

“Tôi ăn thấy tanh mà.”

Hai người “cãi nhau” vì mùi tanh. Không lâu sau, Đàm Vân Thư đặt đũa xuống và nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tối nay họ không ăn ở một nhà hàng yên tĩnh mà ở trong một trung tâm mua sắm đông đúc người qua lại. Quán hải sản này làm ăn rất tốt, hưng thịnh và náo nhiệt, bên ngoài có người xếp hàng dài. Có vẻ sau một ngày làm việc mọi người cần được chữa lành bằng những món ăn ngon.

Tất nhiên, Đàm Vân Thư hiểu rõ tâm tư của mình.

Đường Bán Tuyết đăng trên weibo rằng tối nay cô ấy sẽ tham dự một sự kiện của thẩm mỹ viện được tổ chức tại trung tâm mua sắm này.

Khi Đàm Vân Thư nhìn thấy bài đăng này, cô vẫn không chắc liệu Phương Du có đến hay không, bởi vì nó không liên quan gì đến Phương Du, cho đến khi nàng nhìn thấy Đường Bán Tuyết đến đón Phương Du ở bãi đậu xe tầng hầm, nàng xác nhận suy đoán của mình là chính xác.

Chỉ là…

Không nên như thế này.

Nàng không nên ở bên ngoài thế giới của Phương Du.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.