Trong những trường hợp như thế này, việc thoải mái nghỉ ngơi chắc chắn không dễ dàng.
Phương Du nằm nghỉ chưa được bao lâu, đã có thêm nhiều người bước tới, sau đó nằm xuống gần chỗ cô. Phần lớn đều là đàn ông, họ trò chuyện rôm rả, chủ yếu kể về những trải nghiệm ở nước ngoài, hoặc về chiếc xe mới mua…
Cực kỳ ồn ào, chẳng kém gì một chiếc loa phát thanh.
Tuy nhiên, đôi mắt của Phương Du không hề mở ra. Có thể duy trì “giấc ngủ” trong môi trường ồn ào là một kỹ năng mà cô đã học được ở sân số 35 Tinh Hồ. Cho đến khi cô nghe thấy có người gọi lớn “Anh Vân Hú”, những người này cuối cùng cũng chịu im lặng hơn.
“Đi đánh bi-a gần đây không?” Đàm Vân Hú cười nói, “Nằm không ở đây cũng chán.”
Có người lên tiếng: “Đồng ý.”
Cũng có người háo hức định hỏi Đàm Vân Thư có đi cùng họ không, nhưng lại nghĩ đến mối quan hệ chưa từng tốt đẹp giữa Đàm Vân Thư và Đàm Vân Hú, đến cuối cùng không ai đưa ra đề nghị có EQ thấp như vậy. Không lâu sao, nhóm người này đi xuống lầu, tiếng bước chân lộp cộp, vừa nói vừa cười.
Tầng ba đột nhiên trở nên thông thoáng hơn rất nhiều.
Phương Du từ từ mở mắt ra, thích nghi với ánh sáng, sau đó kéo kính từ đỉnh đầu xuống, cô chụp một bức ảnh bầu trời từ mái che vào thời điểm này, rồi gửi vào cuộc trò chuyện nhóm với Phù Sương và Đường Bán Tuyết, còn cố ý hỏi: [Các cậu vẫn chưa được nghỉ sao?]
Phù Sương vốn nóng lòng muốn được nghỉ lễ: [Đủ rồi! Cơn mưa ở thủ đô vừa tạnh!]
Đường Bán Tuyết, người đang bị giam cầm trong studio ở thủ đô: [Không thành vấn đề, tôi đang kiếm tiền nên rất hạnh phúc]
Phù Sương: [? Tôi là người duy nhất không có gì cả]
Sau khi trò chuyện chậm rãi với bạn bè, Phương Du nhận được tin nhắn WeChat từ Thẩm Ánh Chi, nói rằng cô có thể nghỉ lễ.
Cuối cùng đã nhận được thông báo nghỉ lễ từ bà chủ, trong mắt Phương Du nhanh chóng hiện lên ý cười, trả lời ngay “Được”.
Cô bấm vào ứng dụng gọi xe trực tuyến đặt taxi trước. Khi xe gần đến, cô cầm túi đứng dậy, nhưng vừa quay người lại đã nhìn thấy Đàm Vân Thư vừa lên đến tầng ba, chỉ trong giây lát nụ cười của cô đông cứng lại.
Đàm Vân Thư bình tĩnh nhìn cô không chút biểu cảm. Mái tóc Đàm Vân Thư được bới cao có vài sợi buông xõa, nhẹ nhàng đung đưa trong gió, trông rất phù hợp với chiếc váy cách tân của nàng. Chỉ cần thoạt nhìn đã ra dáng một đại tiểu thư với khí chất nổi bật không ai sánh bằng, thanh cao như một bông hoa tuyết liên quý giá trên đỉnh núi.
Phương Du giả vờ như không thấy, niềm vui từ kỳ nghỉ vẫn còn đọng lại trên khóe môi, sẽ không có gì thay đổi chỉ vì sự xuất hiện của người này, giống như bản thân đã nói trước đó, cô không quen Đàm Vân Thư.
Cô cũng tin rằng Đàm Vân Thư sẽ không ngăn cản việc cô rời đi.
Quả thật Đàm Vân Thư không ngăn cản, nhưng khi cô đi ngang qua, nàng hé môi và gọi tên cô: “Phương Du.”
Trên tầng ba vẫn còn một vài người, giọng nói của Đàm Vân Thư không nhỏ cũng không lớn mà rất dịu dàng, khiến những người ở gần nghe thấy cũng phải nhìn về phía họ.
Phương Du dừng lại và quay lại nhìn Đàm Vân Thư.
Cô không thể nhanh chóng rời khỏi đây, thân phận hiện tại của cô vẫn là trợ lý của Thẩm Ánh Chi. Ngay cả khi cô không quen người đứng trước mặt, cô vẫn phải làm tròn bổn phận của mình.
“Đàm tổng.” Phương Du hỏi, “Xin lỗi, tôi có thể giúp gì?”
“Ngày lễ vui vẻ.”
“Cô cũng vậy, Đàm tổng.”
“Tốt.”
Đàm Vân Thư biết Phương Du sẽ không cần phải đi làm thêm vất vả trong kỳ nghỉ nữa. Trong lòng nàng thật sự mừng cho Phương Du. Tuy nhiên, nàng không thể không nhớ về ngày Quốc tế Lao động sáu năm trước, nàng đã gặp Phương Du ở Trung tâm thương mại Lâm Lí.
Phương Du trong ký ức của nàng lại trùng lặp với người trước mặt, tuy đã thay đổi rất nhiều, nhưng vẫn là Phương Du.
Đàm Vân Thư trả lời rồi dừng lại, sau đó mỉm cười bổ sung: “Hôm nay vui vẻ.”
Đây là lời nàng từng nói với Phương Du vào một ngày có ý nghĩa đặc biệt với hầu hết mọi người.
Phương Du không có phản ứng gì dư thừa, chỉ gật đầu, sau đó không chút do dự quay người bước xuống cầu thang gỗ.
Khi tiếng bước chân xa dần, Đàm Vân Thư từ từ thu ánh mắt lại, rồi bình tĩnh đi đến lan can kính an toàn trên tầng ba, đứng yên ở đó một lúc.
Phương Du không quay đầu lại, bước chân của cô thật thoải mái, những bông hoa ở phía sau đang nở rộ.
Có vẻ như cũng bị ảnh hưởng bởi tâm trạng nghỉ lễ của cô, Đàm Vân Thư hơi nhướng mày, khóe môi bất giác nhếch lên tạo thành một đường cong nhẹ. Mãi cho đến khi nhìn thấy bóng dáng của Phương Du bước vào một chiếc xe hơi màu trắng, nàng mới chậm rãi thu hồi ánh mắt.
Nàng không thể vội vàng được.
……
Phương Du không nói với Phương Cần về việc được nghỉ sớm trước khi bắt taxi về nhà. Vốn dĩ họ đều nghĩ rằng phải đợi đến buổi chiều, nhưng hóa ra có thể quay về trước hai giờ. Thời điểm Phương Du trên đường về nhà, Phương Cần vẫn đang ở “Điểm tâm A Cần”.
Lúc Phương Du ngồi trên xe, cô đã nhìn thấy mẹ mình trong quán nên yêu cầu tài xế lùi lại gần quán.
Cô cởi áo vest khoác lên tay, nở nụ cười rạng rỡ đi về phía “Điểm tâm A Cần”. Còn chưa tới nơi đã bị dì Phượng Yến đang sắp xếp bàn ghế nhận ra, Phượng Yến vỗ đùi, trên khuôn mặt nở nụ cười rạng rỡ tràn đầy gió xuân.
“Tiểu Du? Đã lâu rồi dì không gặp con, sao con thay đổi nhiều thế? Càng ngày càng xinh đẹp!”
Phương Du ngoan ngoãn gọi: “Dì Phượng.”
Phượng Yến không còn làm công việc vận tải người và hàng hóa nữa, mà đang cùng Phương Cần quản lý việc buôn bán của “Điểm tâm A Cần”. Tuy nhiên, sức mạnh của dì Phượng luôn có chỗ dụng võ, khi trong tiệm cần sắp xếp bàn ghế hay di chuyển những bao bột mì, dì sẽ không để người khác đụng đến. Dì là một người vô cùng chất phác.
Vì vậy, mấy năm nay, khi Phương Du mua đồ cho Phương Cần, cô cũng sẽ mua một phần cho dì Phượng Yến, đây xem như một kiểu “hối lộ”. Bằng cách này, nếu có chuyện gì với Phương Cần, dì sẽ nói cho cô biết. Nhưng chắc chắn một điều, cho dù Phương Du không mua cho Phượng Yến những thứ này, thì dì vẫn sẽ nói với cô.
Phượng Yến đã từng kết hôn trước đây, nhưng chồng cũ cho rằng dì không hấp dẫn, nên đã cặp kè với một góa phụ đã có con ở trong xóm. Không nói một lời, Phượng Yến đã đánh tên đàn ông khốn nạn đó một trận và ly hôn. Suốt ngần ấy năm, Phượng Yến chỉ làm việc chăm chỉ, ly hôn khá sớm và không có con. Kể từ khi đi theo Phương Cần mở quán ăn này, mặc dù không thường xuyên gặp Phương Du, nhưng Phượng Yến luôn coi Phương Du như con gái của mình.
Bây giờ nghe Phương Du gọi là dì Phượng, những nếp nhăn lại xuất hiện trên khuôn mặt màu lúa mì của Phượng Yến, nhưng vẫn rất đẹp, liền đáp lại: “Ừa!”
Hai dì phụ việc lần đầu tiên gặp Phương Du, nghi ngờ hỏi: “Chị Yến Nhi, đây là ai?”
“Con gái của chị Cần đó.” Sau khi Phượng Yến trả lời, liền vỗ trán và hướng về phía bếp gọi: “Chị Cần, Tiểu Du đến rồi.”
Phương Cần vừa vào kiểm tra tình hình trong bếp. Sắp đến ngày nghỉ, bà không mở cửa bán để mọi người trong quán được nghỉ ngơi. Mới lúc nãy bà còn ở bên ngoài lau bàn, vào bếp chưa được bao lâu thì đã nghe thấy giọng nói của Phượng Yến, bà vội vàng đặt giấy bút xuống rồi đi ra ngoài.
Bên ngoài, những người phụ việc mà bà thuê và những khách hàng thân thiết đang không ngừng khen ngợi vẻ ngoài xinh đẹp của Phương Du, còn nói rằng chị Cần thật may mắn khi có được một cô con gái xuất sắc như vậy.
Phương Du, người đang ở tâm điểm chú ý vẫn bình tĩnh ung dung, như thể đã quen với cảnh tượng này. Hơn nữa, con gái bà hiện là trợ lý tổng tài, đã trải qua rất nhiều chuyện, cảnh tượng như bây giờ chẳng đáng là gì. Nghĩ đến đây, Phương Cần cười lớn đến nỗi dường như thần tiên trên trời cũng có thể nghe thấy.
Không khí trong quán rất vui vẻ, Phương Cần cùng Phương Du rời đi để lại những âm thanh ghen tị ở phía sau.
Cuộc hẹn với Phương Chính trở về thị trấn Lan Định là vào lúc 4 giờ chiều, vẫn còn hai tiếng nữa. Một khu chợ mới được mở ra ở đây, hai mẹ con lập tức quyết định mua một vài thứ để mang về quê.
…….
Sau khi Đàm Vân Thư tặng quà cho lão phu nhân Thẩm gia, thì trở về Đàm gia.
Đã vài năm trôi qua, làn da của Thôi Uyển vẫn được duy trì tốt. Bà trông trẻ hơn nhiều so với những người giúp việc cùng tuổi. Khi nhìn thấy Đàm Vân Thư trở về, bà gọi con gái đến gặp mình. Năm nay, bà có một thú vui mới là làm mật hoa từ một số bông hoa trong vườn.
Tất nhiên bà không tự mình làm, bà chỉ ngắt những cánh hoa, phần còn lại những người giúp việc trong nhà sẽ làm.
Hôm nay tình cờ có sẵn lọ mật hoa hồng có thể dùng thử.
“Để mẹ pha cho con một ly uống thử nhé? Sẽ làm làn da của con đẹp hơn đó.” Thôi Uyển hỏi nhưng thực tế bà đã lấy ly và đổ một ít nước vào.
Đàm Vân Thư gật đầu: “Dạ được.”
Thôi Uyển tao nhã khuấy lên cho nàng và nói: “Hai ngày tới, mẹ con chúng ta sẽ đi…”
“Con có kế hoạch rồi mẹ ạ.”
Thôi Uyển nhìn nàng, cau mày: “Kế hoạch gì?”
“Có chuyện đã xảy ra với khu nghỉ dưỡng ở thị trấn Lan Định. Con phải đi để kiểm tra tình hình.”