Mùa hè đã đến, khu nghỉ dưỡng này đã bắt đầu quay video quảng cáo mới. Nơi đây được bao quanh bởi núi sông, ngày và đêm mang đến hai vẻ đẹp khác nhau.
Một chiếc máy bay không người lái bay lượn trên bầu trời, chụp lại khung cảnh của khu cắm trại. Từ góc độ này có thể nhìn thấy một khu vực rộng lớn của khu cắm trại. Chỉ có một căn lều phái ngoài rìa là không sáng đèn, giống như một ngôi sao đang nghỉ ngơi.
Nhưng điều không ai biết, bên trong “ngôi sao” có hai người phụ nữ đang ôm nhau thật chặt.
Lều không có tác dụng cách âm, có thể nghe thấy tiếng trò chuyện, tiếng nhạc hip-hop của những người xung quanh truyền thẳng vào. Vì vậy, Đàm Vân Thư thoáng nghi ngờ rằng mình bị ảo giác.
Có phải Phương Du vừa trả lời “Có thể”?
Câu trả lời của Phương Du rất nhẹ nhàng nhưng lại nặng nề rơi vào trái tim nàng, khiến mọi cảm xúc vui tươi của nàng đều tuôn ra, giống như đóa hoa đã ngủ yên bấy lâu đã nở rộ vào giây phút này. Nàng ngửi thấy mùi hương thuộc của Phương Du, hương thơm nhẹ nhàng quen thuộc của cô. Trong bóng tối, khóe môi đang nhếch lên không thể hạ xuống được.
Không ai nói một lời, trong lều rất yên tĩnh, hai người cứ như vậy ôm nhau, nỗi nhớ nhung suốt một tuần không gặp chảy tràn trong cơ thể, có vẻ như đã được xoa dịu một chút.
Khi máy bay không người lái trên bầu trời đã chụp đủ ảnh và từ từ bay đi, Đàm Vân Thư nhẹ nhàng cất lời, hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Phương Du rõ ràng là đến đây chơi với Phù Sương và Đường Bán Tuyết, vậy tại sao cô không ở cùng hai người bạn mà cắm trại qua đêm một mình? Điều chắc chắn, hiện tại nàng đã ở bên cạnh Phương Du, không còn “một mình” nữa.
“Không có gì.” Phương Du buông lỏng vòng tay đang ôm Đàm Vân Thư, cũng không trực tiếp trả lời.
Đôi mi của Đàm Vân Thư run lên, không tiếp tục hỏi thêm những suy đoán của mình nữa. Có thể thấy được Phương Du có mâu thuẫn với hai người bạn của mình, có lẽ đó là một mâu thuẫn không dễ giải quyết. Nếu không, theo sự hiểu biết của nàng về Phương Du, Phương Du sẽ không bỏ lại Phù Sương và Đường Bán Tuyết.
Bầu không khí lại đóng băng, giống như quay trở lại đêm thứ bảy tuần trước.
Phương Du không có ý định bật đèn, cô nằm xuống giường, kéo chăn đắp lên người, những món đồ cho thuê này có mùi không mấy dễ chịu, nhưng cô có thể chịu được.
Đàm Vân Thư cũng nằm xuống, nàng nhăn chóp mũi.
“Cậu có thể quay về.” Phương Du quay lưng về phía nàng, môi mấp máy, không nghe ra cảm xúc gì.
Đàm Vân Thư: “Tôi sẽ không về đâu.”
Phương Du nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói “Ừ”, nhưng cô vẫn cảm thấy phiền muộn. Cô chưa bao giờ xảy ra mâu thuẫn như vậy với Phù Sương và Đường Bán Tuyết, điều này khiến cô không thể thích nghi. Tại sao họ lại làm điều đó một cách tự nhiên như vậy, cho rằng sự xuất hiện của Tiết Dịch là một điều bất ngờ đối với cô.
Điều khiến cô không thể giải thích khác là cô thực sự đã gọi cho Đàm Vân Thư, khi Đàm Vân Thư hỏi, cô mới lấy lại sự tỉnh táo.
Sự tiêu khiển ngày càng trở nên thuận buồm xuôi gió rồi sao?
Nói cách khác, trong tiềm thức cô đã phần nào phụ thuộc vào Đàm Vân Thư?
Cô nghĩ đi nghĩ lại, cau mày, cảm thấy bản thân mình có hơi kỳ lạ.
Một lúc sau, màn hình điện thoại di động của cô sáng lên, nhạc chuông cũng đồng thời vang lên, phá hỏng bầu không khí trong lều.
Đó là cuộc gọi từ Tiết Dịch.
Phương Du rũ mắt xuống, mấy giây sau, cô ngồi dậy nhận điện thoại.
Cô không tránh mặt Đàm Vân Thư, cũng không có gì phải tránh né. Trước đó Đàm Vân Thư đã gọi điện với ba nàng về việc đến Lư gia ăn cơm, nàng cũng không tránh mặt cô phải không?
Tiết Dịch ở đầu bên kia điện thoại lo lắng nói: “Tiểu Du, cô đang ở đâu?”
“Có chuyện gì thế? Tiết lão sư.”
Ba chữ “Tiết lão sư” vừa thốt ra, khóe môi Đàm Vân Thư như đông cứng, trong bóng tối, sắc mặt nàng tối sầm lại, không ai chú ý. Nhưng khi nghĩ đến Phương Du vừa mở miệng đã hỏi “Có chuyện gì thế?”, tâm trạng của nàng dường như được xoa dịu.
Lịch sự, khách sáo.
Hơn nữa, cô còn lại là “Tiết lão sư”, càng tăng thêm sự xa cách.
Tiết Dịch đáp lại câu hỏi của Phương Du: “Tôi lo lắng cho cô.” Cô hỏi, “Nếu cô không ở trong phòng, cô đang ở khu cắm trại phải không?”
Phương Du nhẹ giọng nói: “Cô cứ chơi vui vẻ, đừng lo lắng cho tôi.”
“Nhưng cô biết người tôi muốn gặp nhất chính là cô, Tiểu Du. Nếu không có cô, tôi ở đây cũng chẳng vui vẻ gì, và họ cũng vậy.” Tiết Dịch nói xin lỗi, “Việc tôi thích cô khiến cô thấy phiền sao? Tiểu Du, nhưng tôi không có ý đó. Tôi không thể không muốn gặp cô. Tôi thờ ơ với đề nghị của cô. Tôi muốn đến gần cô hơn, nhưng cô lại không muốn. Tôi biết thái độ của cô, tôi không có ý làm phiền cô nữa, nhưng chúng ta không phải là bạn bè sao?”
Phương Du không bật loa ngoài, nhưng trong lều rất yên tĩnh, tâm trạng của Tiết Dịch lại dao động rất lớn, khó tránh khỏi vài lời thốt ra sẽ lọt vào tai Đàm Vân Thư.
Đàm Vân Thư nheo mắt, ghép lại một câu hoàn chỉnh từ những mảnh rời rạc này, trên mặt cô lại hiện lên một tầng lạnh lùng.
Bạn bè cái gì, thật biết cách tự bào chữa.
Phương Du cúi đầu nói: “Vậy cô biết rõ bản chất của vấn đề này phải không?”
Tiết Dịch không thể không biết chuyện mà cô giấu kín, thậm chí còn hợp tác với Phù Sương và Đường Bán Tuyết.
“Tôi biết, vì vậy tôi muốn đích thân xin lỗi cô.”
“Tôi đang ở trong khu cắm trại, một căn lều đen ở phía đông, không có đèn.”
“Tôi sẽ qua ngay bây giờ, nhanh thôi.”
“Ừm.”
Sau khi cúp điện thoại, cổ tay phải của Phương Du bị Đàm Vân Thư nắm lấy, giọng nói của Đàm Vân Thư cũng vang lên: “Tôi không muốn cậu gặp cô ấy.”
“Không liên quan đến cậu.”
Nói xong những lời này, Phương Du rút cổ tay ra, vài giây sau đã bước ra khỏi lều, để lại Đàm Vân Thư một mình trong lều.
Trên người nàng vẫn còn hơi ấm, Đàm Vân Thư có thể nhìn thấy bóng Phương Du ở bên ngoài. Một lúc sau, nghe thấy giọng nói của Tiết Dịch.
Tiết Dịch đội một chiếc mũ lưỡi trai. Ở đây tương đối xa, lại thêm trời tối, sẽ không ai chú ý đến cô.
Cô ấy đã chạy nước kiệu tới đây, thở hổn hển không ngừng, nói với Phương Du: “Tiểu Du, xin lỗi, tôi nghĩ sẽ rất ngạc nhiên nếu cô gặp tôi mà không báo trước, giống như lần đó tôi đã đón cô ở ga tàu cao tốc Thủ đô.” Cô cười khổ nói: “Xin lỗi, tôi biết toàn bộ sự tình, nhưng vẫn làm như vậy.”
Phải nói rằng Tiết Dịch rất giỏi xin lỗi, dù nhìn thế nào thì cũng rất chân thành, tương tự như chuyện xảy ra lần trước về việc lấy nhầm chiếc trâm cài.
Phương Du nghĩ rằng Đàm Vân Thư vẫn còn trong lều, nói: “Chúng ta đi dạo bên hồ đi.”
“Được.”
Đàm Vân Thư nhìn bóng người bên ngoài lều biến mất, tâm trạng tốt đẹp mà nàng đang có đột nhiên thay đổi, giống như trời đang nắng bỗng nhiên đổ mưa to, kèm theo sấm chớp.
Hoá ra chuyện tối nay rốt cuộc có liên quan đến Tiết Dịch.
…….
Phương Du thực sự có ý định giữ khoảng cách với Tiết Dịch. Cô không nghĩ rằng mình có thể tiếp tục làm bạn trong hoàn cảnh như vậy. Bởi vì cô biết rất rõ cảm giác khi có một tình yêu thầm kín nhưng không có kết quả là như thế nào, sẽ tốt hơn nếu cắt đứt tận gốc.
Ít liên lạc và ít gặp gỡ sẽ có hiệu quả ở một mức độ nhất định.
Thế là nhân cơ hội cùng Tiết Dịch đi dạo bên bờ hồ, Phương Du bày tỏ nội tâm: “Tiết lão sư, nếu sau này không có chuyện gì thì chúng ta tốt nhất đừng gặp nhau.”
“Cô đang muốn tước bỏ tư cách bạn bè của tôi?” Tiết Dịch hiểu ý của Phương Du, hỏi thẳng.
“Tôi vẫn có thể là một người bạn hâm trong số mười triệu của cô, Tiết lão sư.”
Tiết Dịch dừng lại, trong ánh sáng mờ ảo, cô ấy nhìn thấy sự quyết tâm và kiên định trên khuôn mặt của Phương Du, khóe môi giật giật nói: “Cảm ơn vì đã nghĩ đến tôi, Tiểu Du, tôi hiểu ý cô.” Cô ấy nói tiếp “Nhưng có lẽ tôi không thể làm như cô muốn, tôi không thể nhanh chóng không thích cô nữa.”
“Tôi tin cô làm được.”
Tiết Dịch có thể tiếp xúc được với rất nhiều người, trong đó có nhiều người giỏi hơn cô, xinh đẹp hơn cô.
“Tiểu Du.” Tiết Dịch chậm rãi hỏi: “Thật ra là vì đã có người mình thích nên mới đối xử với tôi như vậy phải không?”
Trên mặt hồ tĩnh lặng đột nhiên xuất hiện một vòng tròn gợn sóng, rơi vào trong mắt Phương Du.
Cô suy nghĩ vài giây rồi mỉm cười phủ nhận: “Không, thực ra đây là phương pháp từ chối mọi người thông thường của tôi. Tôi chỉ nghĩ rằng ít tiếp xúc hơn, có thể từ từ buông tay, nó đã được chứng minh là rất hiệu quả.”
“Nhưng lần này tôi đã xin nghỉ phép rồi. Hai ngày tới, chúng ta có thể gặp lại nhau không?”
Tiết Dịch không đợi Phương Du trả lời mà thở dài: “Đừng từ chối tôi nữa, Tiểu Du, đừng tàn nhẫn với tôi như vậy. Sau lần này, tôi sẽ làm theo những gì cô nói.” Cô ấy cười, “Tôi đã rất hạnh phúc kể từ khi gặp được cô, ngay cả khi mọi chuyện kết thúc như thế này, tôi vẫn rất hạnh phúc.”
Phương Du gật đầu: “Được.”
Sau khi dạo quanh hồ, Phương Du đưa người về khách sạn, sau đó chậm rãi bước đi, đón một làn gió đêm mát lạnh, cô mặc áo khoác vào. Từ xa xa, cô nhìn thấy căn lều đen mà mình thuê, bên trong vẫn tối đen như mực, không có chút ánh sáng nào.
Đàm Vân Thư có còn ở đó không? Hay nàng đã quay về rồi?
Nếu là vế sau…
Phương Du mím môi, điều đó cũng tốt, tối nay cô gọi điện cho Đàm Vân Thư một cách bốc đồng. Những điều kiện trong lều đơn giản và thô sơ như vậy, sẽ không dễ dàng cho Đàm đại tiểu thư.
Nghĩ như vậy, Phương Du đi vào trong lều.
Cô dùng ánh sáng từ màn hình điện thoại di động để chiếu sáng mọi thứ bên trong. Đúng như cô nghĩ, Đàm Vân Thư đã biến mất.
Phương Du im lặng cởi giày, rồi nằm xuống giường.
Nhưng nằm xuống chưa được mấy phút, cửa lều đã mở ra, Đàm Vân trầm giọng nói: “Tôi đã trở lại.”
“…” Phương Du đáp: “Sao cậu không đi?”
Đàm Vân Thư nằm ở bên cạnh cô, giọng nói có hơi nghẹn ngào, nàng nói: “Tôi không có sự cho phép của cậu.”
Phương Du: “…”
Tại sao lần trước im lặng bỏ đi, giờ lại nói “không có sự cho phép của cậu”, nhưng Phương Du không nói gì về lời vu khống này, cô quay người lại, dang tay ôm lấy Đàm Vân Thư.
Thân thể Đàm Vân Thư cứng đờ trong giây lát, sau đó thả lỏng, để Phương Du ôm mình.
“Cậu đi đâu vậy?” Phương Du úp mặt vào vai cô, nhẹ giọng hỏi.
“Đi dạo.”
Phương Du nhướng mày: “Dọc bờ hồ?”
“Không, tôi đi hướng bên kia.” Đàm Vân Thư nói: “Tôi không muốn nhìn thấy cô ấy.”
Sự ghen tuông dâng trào, trong lều có mùi “chua”.
Phương Du im lặng, cô ôm Đàm Vân Thư chặt hơn một chút. Cô nhớ lại khoảnh khắc Tiết Dịch hỏi có phải vì cô đã có người thích không, cô liền nghĩ tới Đàm Vân Thư.
Một lúc lâu sau, Phương Du giống như đang ra lệnh: “Đàm Vân Thư, quay lại.”
Đàm Vân Thư quay đầu sang một bên.
Hơi thở ấm áp của hai người va vào nhau, đặc biệt rõ ràng khiến lông mi của Đàm Vân Thư run lên.
Phương Du lại gần, liếm môi cô, trầm giọng nói: “Chỉ được hôn thôi.”
Lời vừa buông ra, vòng eo cô đã bị Đàm Vân Thư ôm chặt, cô được giữ chắc chắn trong lòng bàn tay nàng.
Đàm Vân Thư áp môi mình vào môi cô, nhẹ nhàng đáp: “Được rồi, tôi chỉ hôn Phương Du thôi.”