Sau Khi Có Con Ngoài Ý Muốn Với Thái Tử Địch Quốc

Chương 19: Vậy Tại Sao Lại Ghét Bỏ Đồ Của Cô?



“Cô làm sai điều gì khiến ngươi không vui sao?”

Nhan Tề cúi người bước vào, lập tức nhìn thấy Giang Uẩn đang ngồi cạnh cửa sổ xe.

Ánh nắng ấm áp chiếu vào bên trong, công tử mặc y phục màu xanh, eo đeo ngọc đới, lặng lẽ ngồi bên án thư, cúi đầu đọc sách, khung cảnh trước mắt đẹp như một bức tranh.

Nhan Tề hơi khựng lại.

Hiển nhiên, hắn không ngờ bóng dáng kinh diễm lướt qua vào đêm đó lại có dung mạo phong nhã vô song đến vậy.

Khiến người khác không khỏi liên tưởng đến dòng suối dưới ánh trăng, đồi thông trên ngọn núi, thậm chí là tất cả những cảnh đẹp có thể tưởng tượng được trên đời, dường như đều không thể sánh bằng vị công tử trước mắt.

Đương nhiên Giang Uẩn cũng nghe được động tĩnh bên ngoài.

Chỉ là hiện tại không có hy vọng trốn thoát, hơn nữa y lười để ý tới những việc không liên quan đến mình, nên cũng chẳng có phản ứng gì đặc biệt.

Nhìn thấy Nhan Tề bước vào, y chỉ nâng mắt nhìn sang, nhẹ nhàng gật đầu xem như chào hỏi, sau đó cụp mắt xuống, tiếp tục đọc sách.

“Vị này… hẳn là Sở Ngôn công tử?”

Nhan Tề khẽ mỉm cười, cất tiếng hỏi.

Giang Uẩn gật đầu.

Nhan Tề chắp tay hành lễ: “Tại hạ Nhan Tề, hạnh ngộ.”

Đây là cách hành lễ được các đại thần sử dụng phổ biến trong thời đại này.

Giang Uẩn cũng đặt sách xuống, chắp tay đáp lại.

“Hạnh ngộ.”

Nhan Tề, một trong hai vị thiên tài văn chương, là… người trong lòng của tên đó?

Giang Uẩn nhìn Nhan Tề thêm một cái.

Dung mạo như ngọc, tư thế cao quý, nhất cử nhất động đều mang dáng vẻ tao nhã của danh sĩ.

Quả thật là một bậc nhân tài, không hổ là đệ nhất tài tử kiêm mỹ nam phương Bắc.

Nhan Tề đi thẳng đến bàn trà, khuỵu gối ngồi xuống, lấy bánh trà tươi trong tay thay thế cho những chiếc bánh trà cũ ban đầu, cẩn thận chia chúng thành từng miếng nhỏ dễ nấu có kích thước giống như miếng trà ban đầu, dường như bọn họ rất rõ thói quen và sở thích của nhau.

Cùng với động tác của hắn, chiếc áo choàng đen xòe ra hai bên, để lộ y phục đỏ thẫm bên trong, kèm theo đó là một chiếc còi làm từ xương thú rất tinh xảo, độ dài khoảng bằng ngón trỏ được đeo quanh cổ.

Giang Uẩn không khỏi nghĩ đến chiếc còi mà Tùy Hành đưa cho y lúc ở dưới vách đá.

Xem kiểu dáng có vẻ như cùng một cặp với chiếc còi này.

Thấy Giang Uẩn nhìn sang, Nhan Tề đột nhiên ngẩng đầu, cười ấm áp nói: “Tuy điện hạ có hơi ngang ngược không chịu nói lý, nhưng thực ra lại là một người tương đối hoài cổ*, tất cả mọi thứ nếu đã dưỡng thành thói quen thì rất khó thay đổi. Ví dụ như loại trà này, bao nhiêu năm nay điện hạ chỉ dùng duy nhất trà Vân Vụ của Kỳ Châu.”

*Lưu luyến những thứ cũ xưa

Sau khi Nhan Tề thay bánh trà xong, hắn đi đến bên bếp trà, mở nắp ấm đổ nước mới vào, sau đó dọn dẹp sạch sẽ rồi đứng dậy rời đi.

Giang Uẩn nghĩ, quả thật thú vị.

Nhan Tề này cố tình để y nhìn thấy chiếc còi lộ ra dưới lớp áo choàng, còn cố tình nói với y “sở thích” và “hoài cổ” của người đó, là muốn ám chỉ y điều gì?

Ám chỉ y, bọn họ cùng nhau lớn lên, là thanh mai trúc mã, là thứ tình cảm mà người ngoài không thể chen chân vào, thậm chí giữa họ còn có vật định tình, để y “biết khó mà lui” sao?

Nếu đúng là vậy thì tốt rồi.

Giang Uẩn nghĩ.

Y còn đang lo con sói hoang đó cắn lấy y không buông đây.

“Đang nghĩ gì đó?”

Không lâu sau, Tùy Hành bước vào.

Hắn chống đôi chân dài, thản nhiên ngồi ở sau bàn trà, đặt bánh trà vào ấm rồi bắt đầu pha.

Giang Uẩn nhìn một loạt động tác thành thục của hắn, không nhịn được nghĩ, quả nhiên Nhan Tề rất hiểu người này.

“Không có gì.”

Giang Uẩn cúi đầu, tiếp tục đọc sách.

Ấm trà chẳng mấy chốc đã sôi.

Tùy Hành ngửi thấy mùi trà Vân Vụ của Kỳ Châu, thản nhiên cho rằng đây là món đồ do lão già Trần quốc chủ mang đến lấy lòng mình, sau khi nấu xong hắn rót một chén cho Giang Uẩn.

“Uống thử xem, trà này rất ngon, ngươi ở phương Nam e là chưa từng uống bao giờ.”

Giang Uẩn liếc nhìn.

Thầm nghĩ, một chén trà Vân Vụ mà thôi, cũng đáng để hắn khen lấy khen để như vậy.

Y cầm lên nếm thử, vị đắng nhè nhẹ lướt qua đầu lưỡi.

Đúng như dự đoán, trà nghệ của người này không bao giờ khiến người ta thất vọng, bèn đáp một tiếng “ừm” cho có lệ.

Tùy Hành sao có thể không nhìn ra, tự mình nhàn nhã uống một chén, cười đáp: “Xem ngươi khó tính kìa, ngay cả trà cô nấu cũng không thèm đặt vào mắt, người khác muốn uống cũng chưa chắc được.”

Giang Uẩn lại để ý đến một việc khác.

“Ngươi không cưỡi ngựa sao?”

Tùy Hành nhẹ giọng “ừm”.

“Có Từ Kiều dẫn đường, cô yên tâm.”

“Hơn nữa, sao cô nỡ để ngươi ngồi một mình trong xe?”

Giang Uẩn có chút thất vọng.

Bởi vì điều này đồng nghĩa với việc, suốt chặng đường y đừng hòng an tĩnh đọc sách.

“Đầu tiên chúng ta nói rõ một chuyện.”

Vì cuộc sống an ổn kế tiếp, Giang Uẩn nói: “Ban ngày không được vượt qua chiếc bàn dài này.”

Tùy Hành nhướng mày, cố ý nghiêng người đặt tay lên bàn: “Nếu cô vượt qua thì sao?”

Giang Uẩn cau mày liếc nhìn cái tay không an phận của hắn, còn chưa kịp nghĩ cách trả đũa, đột nhiên môi bị chặn lại, thân thể bị ép vào cửa sổ xe.

Ánh nắng chói chang, mỹ nhân như ngọc.

Tùy Hành thoải mái ăn đậu hũ một phen, sau đó đứng dậy, thấp giọng cười nói: “Trước mặt một mỹ nhân như thiên tiên thế này, ngươi lại muốn cô vô dục vô cầu, không được vượt quá giới hạn. Có phải hơi quá đáng không?”

Giang Uẩn cắn môi, gần như giận dữ nhìn hắn.

Ban ngày ban mặt, bên ngoài còn có người!

Cũng may Tùy Hành không làm loạn quá lâu, chỉ nhân cơ hội này ôm y một lát sau đó buông ra, nói: “Được rồi, đừng giận mà, cô hứa với ngươi là được.”

Người này luôn có thể kiểm soát vừa phải sự độc đoán và dịu dàng, quả nhiên là một tên cao thủ tình trường.

Chắc chắn đã dùng bản lĩnh này đi lừa không ít người.

Giang Uẩn đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lấy chiếc còi ngắn từ trong tay, trả lại cho hắn.

Tùy Hành liếc mắt nhìn: “Nếu cô đã tặng cho ngươi thì là của ngươi, không cần trả lại.”

Giang Uẩn trực tiếp đặt nó lên bàn trà.

Món quà tặng đi đâu cũng gặp này, y không có hứng thú.

Tùy Hành nhíu mày.

Đây là có ý gì?

Ghét bỏ đồ hắn tặng?

Hắn nhặt lên thử thổi hai lần, âm thanh bình thường, không có vấn đề gì, bèn nói: “Nếu ngươi ghét bỏ nó cũ kỹ, hôm nào cô sẽ làm cho ngươi một cái mới.”

Giang Uẩn bảo không cần.

Lại giận dỗi.

Tùy Hành trực tiếp ôm lấy eo người nào đó, để y rúc vào lòng mình, hỏi: “Cô làm sai điều gì khiến ngươi không vui sao?”

Giang Uẩn cau mày, cố gắng động đậy nhưng không thành công.

Người này có vẻ đặc biệt thích ôm y trong tư thế tràn đầy chiếm hữu như vậy.

Giang Uẩn chỉ đành đỡ vai hắn, nói: “Không có.”

“Vậy tại sao lại ghét bỏ đồ của cô?”

“…”

Giang Uẩn chỉ có thể nói: “Ta không hề ghét bỏ nó, chỉ là muốn trả về chủ cũ thôi.”

“Cô nói rồi, nếu cô đã tặng cho ngươi thì là của ngươi.”

“…”

Chủ đề nhàm chán như vậy có giằng co cũng vô ích, cuối cùng Giang Uẩn cũng nhặt lại chiếc còi, đặt vào trong ngực. Tùy Hành vui vẻ nói: “Như vậy mới đúng, giữ kỹ nó, bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với cô, cô cũng yên tâm.”

Xe ngựa di chuyển thuận lợi, rời khỏi Trần đô đi về phía Bắc.

Trần quốc chủ dẫn theo một đám quan viên, đích thân tiễn Tùy hành đến cổng thành. Tùy Hành cố ý mở rèm xe, gật đầu với Trần quốc chủ còn đang run rẩy sợ hãi, khiến lão suýt ngất xỉu trên đường.

Sự quy hàng của Khương quốc và Trần quốc tuy có thể mở ra con đường phía Tây Nam từ bờ Bắc sông Hoàng Hà đến Giang Nam, nhưng dọc đường có rất nhiều trạm kiểm soát và những vấn đề quan trọng cần hắn đích thân giải quyết.

Tùy Hành cũng trực tiếp ra lệnh cho Phàn Thất mang bữa tối lên xe.

Giang Uẩn vẫn chỉ ăn cháo, sau khi ăn xong y đọc sách nửa canh giờ, không bao lâu thì phát hiện dược tính trong cơ thể lại tái phát.

Hai ngày nay, Giang Uẩn đã cố gắng tìm cách khống chế dược tính, y đặt quyển sách xuống, dựa vào thành xe, lặng lẽ cắn răng chịu đựng.

Lúc Tùy Hành vừa trở lại, nhìn thấy tình huống này, lập tức hiểu chuyện gì xảy ra, hắn nhanh chóng bế người lên ghế, nói: “Sao không gọi cô?”

Giang Uẩn nghiêng đầu nói: “Không sao.”

“Đổ mồ hôi nhiều như vậy, còn bảo là không sao.”

Tùy Hành đưa tay cởi y phục của Giang Uẩn.

Giang Uẩn lập tức chặn tay hắn, lắc đầu.

Bên ngoài còn có xe phu và binh lính đi cùng, y không thể làm việc này trong hoàn cảnh như vậy.

Tùy Hành biết da mặt y mỏng, nói: “Hay là cô bảo bọn họ dừng xe bên đường trước, sau đó đuổi tất cả đi?”

“…”

Biện pháp tồi tệ gì vậy.

“Không cần đâu.”

Tùy Hành nhíu mày: “Nhưng cô không thể cứ nhìn ngươi chịu khổ như vậy được.” 

Nghĩ đến điều gì đó, hắn trực tiếp ôm người vào lòng, ghé vào tai tiểu lang quân nói nhỏ vài câu.

“Như vậy được không?”

Lúc này không còn cách nào khác, Giang Uẩn chỉ có thể đỏ tai gật đầu.

Sau đó y mở miệng, không chút thương tiếc cắn mạnh vào vai hắn.

Nhan Tề mặc áo choàng đứng trong bóng tối, nhìn chiếc xe ngựa lộng lẫy treo đèn lồng hình lục giác cách đó không xa, có chút thất thần.

Trần Kỳ đeo kiếm đi tới chào hỏi: “Nhan Tề công tử.”

“Trần quân sư.”

Nhan Tề chắp tay đáp lễ.

Thực ra Trần Kỳ vốn đã muốn tìm cơ hội đến chào hỏi Nhan Tề từ lâu. Nhan Tề không chỉ là thiên tài văn chương Giang Bắc, mà còn là cháu trai của lão thừa tướng Tùy quốc – một nhân vật quan trọng trong giới văn nhân ở Tùy đô, sau này nếu hắn muốn tìm chỗ đứng vững chắc trong triều thì phải xây dựng quan hệ tốt đẹp với Nhan Tề.

Theo những gì Trần Kỳ được biết, Tùy Hành thân là Thái tử, tuy lời nói trước triều đình không ai dám phản bác, nhưng vì có tiếng hiếu chiến nên bị không ít văn nhân phê bình, thậm chí tình hình thực tế còn tệ hơn.

Trần Kỳ cảm thấy đây chính là cơ hội của hắn, chỉ cần có thể lợi dụng sức ảnh hưởng của mình, bước vào giới văn nhân Tùy đô, giúp Tùy Hành sửa đổi tiếng xấu, nhất định sẽ giành được đại công.

Chỉ là trước đây hắn bận rộn chuyện liên quan đến đài Chiêu Hiền, Nhan Tề vì mang bệnh trong người mà ít khi lộ mặt, thậm chí hắn còn không tìm được cơ hội chào hỏi, vừa nãy nhìn thấy đối phương ra ngoài đi dạo một mình nên hắn lập tức theo sau.

Trần Kỳ nói: “Ta ngưỡng mộ văn chương của công tử đã lâu, sau khi đến Tùy đô, hy vọng công tử có thể chỉ bảo nhiều hơn.”

Nhan Tề đáp: “Ta đã đọc qua văn chương của Ký Tài, quả thật huynh có nhiều kiến giải sâu sắc độc đáo, rất truyền cảm hứng. Tiệc Xuân Nhật năm nay, Ký Tài nhất định phải đến tham gia.”

Tiệc Xuân Nhật là buổi tụ họp của nhóm văn nhân Tùy đô, hình thức cũng giống với tiệc Lưu Thương.

Hằng năm trong yến tiệc sẽ diễn ra cuộc tranh tài lục nghệ giữa các nước, sau đó chọn ra sáu người đứng đầu.

Nhan Tề đã nhiều năm liên tiếp giành được danh hiệu đứng đầu cuộc thi văn chương. Trần Kỳ vui mừng khôn xiết, biết lời mời của Nhan Tề là một sự trợ giúp khéo léo đối với mình, hắn vội đáp: “Nhất định.”

Tác giả có lời muốn nói:

Giang Giang: Người đứng đầu văn chương, âm nhạc và những kỳ thi khác của các ngươi có khả năng phải đổi người rồi.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.