Sau Khi Cứu Rỗi Ma Tôn

Chương 52: Chương 52:



Mục Tiêu bị giam trong thủy lao của Trừng Tiên đài.
 
So với mấy tên đầu sỏ gây tội khác thì kẻ tiểu nhân vô sỉ lấy oán báo ơn này càng bị đáng khinh hơn. Cộng thêm việc Bách Lý Hưu chỉ đích danh muốn lấy yêu cốt trong cơ thể ông ta, tuy rằng tiên môn vẫn đang tranh luận về chuyện có nên giao yêu cốt ra hay không, nhưng Mục Tiêu chắc chắn vẫn sẽ bị canh trừng nghiêm ngặt.
 
Ông ta cũng biết bây giờ bản thân như chuột chạy qua đường bị người người hô đánh hô giết, nếu như lại moi yêu cốt ra làm tổn hại đến tu vi, thì sau này khi bị trục xuất khỏi tiên môn sẽ không có kết cục tử tế. Dù sao cũng đều phải chết, vì thế Mục Tiêu quyết tâm tuyệt đối không lấy yêu cốt ra, chết cũng không thỏa mãn ý nguyện của ma đầu.
 
Tiên môn sợ rằng Bách Lý Hưu không lấy được yêu cốt sẽ giận chó đánh mèo, chạy đến đại khai sát giới với bọn họ, thế nên bọn họ đã đến thủy lao khuyên can vài lần nhưng Mục Tiêu đánh chết cũng không đồng ý, bày ra bộ dáng liều chết thanh thản, khiến cả đám người tức muốn chết.
 
Ngày hôm đó, lại có ánh sáng chiếu vào trong thủy lao, tiếng bước chân nhàn nhã dừng ở trước cửa lồ ng giam.
 
Mục Tiêu đã sớm không còn phong thái của ngày xưa nữa, ông ta đầu bù tóc rối ngồi ở một góc. Ông ta tưởng là tiên môn đến khuyên giải tiếp, nên không thèm ngẩng đầu lên, nhưng lại nghe thấy đối phương khẽ cười một tiếng: “Mục chưởng môn uy phong lẫm liệt từng được người người kính ngưỡng, nay lại luân lạc đến kết cục như thế này, thật là khiến người ta thổn thức.”
 
Giọng nói này nghe rất xa lạ, không giống với người trong tiên môn mà ông ta biết, giọng điệu này cũng không giống là đến khuyên bảo ông ta lấy yêu cốt ra, Mục Tiêu cau mày ngẩng đầu nhìn lên.
 
Một nam tử âm nhu mặc áo bào màu bạc, tay cầm một cây quạt trắng đứng ở bên ngoài, cả người toát ra hơi thở âm hiểm, hoàn toàn không giống với người trong tiên môn. Mặc dù Mục Tiêu đã chuẩn bị tốt tâm lý liều chết, nhưng đến giờ phút này, tính cách tham sống sợ chết lại khiến cho ông ta kinh hoảng: “Ngươi là ai? Ma tu to gan, lại dám xông vào tiên môn bọn ta!”
 
Nam tử âm nhu dùng quạt che miệng cười giễu cợt hai tiếng: “Mục chưởng môn đã trở thành tù nhân rồi mà vẫn còn coi mình là người trong tiên môn sao?”
 
Mục Tiêu tưởng rằng hắn là người Bách Lý Hưu phái đến để giết mình, cả người vang lên tiếng còi cảnh báo lớn: “Hiện tại ngươi không thể giết ta! Nếu không thì đừng mong lấy được yêu cốt!”
 
Nam tử âm nhu khẽ lên tiếng: “Mục chưởng môn nói gì vậy chứ, tại hạ không tới để giết ngài, mà là tới để cứu ngài.”
 
Tiên môn thì đòi đánh đòi giết, mà ma tu lại nói muốn cứu ông ta, Mục Tiêu cảm thấy chuyện này vô cùng hoang đường. Nhưng đối phương có thể xuyên qua kết giới của tiên môn đi vào đến đây thì nhất định không phải là người thường, hắn ta đặc biệt đến đây cũng tuyệt đối không phải là vì muốn nói nhảm với mình.
 
Mục Tiêu tỉnh táo lại hỏi: “Cứu ta? Ngươi có ý gì? Nói rõ ý đồ tới đây của ngươi đi.”

 
Nam tử âm nhu dùng quạt trắng gõ lên cửa lao một cái: “Mục chưởng môn là một người thông minh, vậy tại hạ cũng không vòng vo với ngươi nữa. Bây giờ mặc kệ là ngươi có lấy yêu cốt ra hay không thì tiên môn cũng đã không còn chỗ để ngươi dung thân nữa rồi. Phải nói là hiện tại ở tam giới, nơi có thể bảo vệ ngươi cũng chỉ có gia tộc Vĩ Thược bọn ta mà thôi.”
 
Mục Tiêu chợt đứng lên: “Vĩ Thược? Kẻ đứng đầu Đông vực Ma giới?”
 
Nam tử nọ cười tủm tỉm nói: “Tại hạ Vĩ Thược Hỗ, hân hạnh được gặp Mục chưởng môn. Nếu như Mục chưởng môn đã biết gia tộc Vĩ Thược thì chắc hẳn cũng biết sự xuất hiện đột ngột của Bách Lý Hưu đã làm xáo trộn đại kế vạn năm của Vĩ Thược gia ta. Tục ngữ có câu, kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu, nếu Bách Lý Hưu là kẻ thù chung của chúng ta, vậy thì sao Mục chưởng môn không hợp tác với bọn ta chứ?”
 
Mục Tiêu đã bước lại gần, xuyên qua cánh cửa lao nhìn chằm chằm vào hắn ta: “Ngươi muốn cái gì?”
 
Vĩ Thược Hỗ nói: “Yêu cốt trong cơ thể của ngươi.”
 
Mục Tiêu cười âm hiểm: “Nói một hồi lâu, hóa ra ngươi đến cũng là vì mảnh yêu cốt này. Làm sao mà ta biết ngươi có đang dối gạt ta hay không chứ?”
 
Vĩ Thược Hỗ bình tĩnh nói: “Lấy yêu cốt ở tiên môn, đương nhiên Mục chưởng môn sẽ khó thoát khỏi cái chết. Nhưng nếu đến Ma giới thì mặc kệ sau khi lấy yêu cốt ra, tu vi của ngươi có tụt đến mức nào thì Vĩ Thược cũng sẽ cho ngươi một nơi sống yên ổn. Mà ngược lại, cả hai giới tiên nhân đều sẽ không tha cho ngươi, vậy Mục chưởng môn có gì phải do dự nữa đây?”
 
Hắn ta khẽ cười nói: “Huống hồ những chuyện Mục chưởng môn làm kia, thì nên trở thành nhân tài của Ma giới bọn ta thì mới đúng.”
 
Mục Tiêu không để ý đến sự trào phúng trong lời nói của hắn ta, vội vàng hỏi: “Ngươi thật sự có thể đưa ta đến Ma giới sao?”
 
Dù sao ở tiên cũng chết, chỉ có đến Ma giới thì mới có thể tìm được một chút hi vọng sống.
 
Vĩ Thược Hỗ vung tay lên trước cửa lao, cấm chú của tiên môn lập tức biến mất: “Tại hạ cũng đã đứng ở nơi này rồi, sao có thể nói dối được chứ? Chỉ cần Mục chưởng môn bằng lòng thì bây giờ chúng ta có thể đi luôn.”
 
Mục Tiêu không thể tin nổi bước ra khỏi lồ ng giam, đè nén lại sự kích động, trầm giọng nói: “Ta không biết ngươi lẻn vào đây thế nào, nhưng bên ngoài Trừng Tiên đài có trưởng lão của tiên môn canh gác…” Ông ta đang nói thì dừng lại, đôi mắt bỗng mở to, nhìn về phía trưởng lão tiên môn đứng ở trước lối hành lang từ lúc nào không hay, vẻ mặt không hề thay đổi.
 
Ánh mắt đảo qua đảo lại, Mục Tiêu bỗng kinh ngạc nói: “Các ngươi…?”

 
Vĩ Thược Hỗ khoát tay: “Tại hạ đã nói rất rõ rồi, kẻ thù của kẻ thì chính là bằng hữu. Bây giờ chúng ta cùng chung một kẻ thù, thì sao lại không thể bắt tay hợp tác với nhau chứ? Mục chưởng môn, xin mời.”
 
Mục Tiêu vẫn lưỡng lự: “Yêu cốt trong cơ thể ta tương thông với huyết mạch của Bách Lý Hưu, hắn có thể thông qua sức mạnh huyết thống tìm được nơi ở của ta. Giờ ta tùy tiện theo ngươi đến Ma giới thì chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao?”
 
Trong lòng Vĩ Thược Hỗ chướng mắt tên ngụy quân tử sợ chết thiếu quyết đoán này, nhưng cũng không để lộ ra ngoài: “Vấn đề này đã có người nghĩ đến giúp nguơi rồi.”
 
Quả nhiên, một vị trưởng lão của Cửu Hoa phái đi đến, đưa cho Mục Tiêu một khối Ngọc cốt, lạnh lùng nói: “Cầm vật này đi, Bách Lý Hưu sẽ không tìm được ngươi.”
 
Mục Tiêu cảm nhận được lực lượng lớn mạnh bên trong Ngọc cốt, hơi khiếp sợ nói: “Đây là đồ của tiền bối Khâu Tu Nguyên?”
 
Trưởng lão Cửu Hoa lạnh lùng nhìn ông ta một cái, không nói gì, coi như là ngầm thừa nhận.
 
Có Khâu Tu Nguyên ra tay, Mục Tiêu hoàn toàn yên tâm. Thái độ của trưởng lão này đối với ông ta khiến Mục Tiêu rất khó chịu, phái Cửu Hoa của ngươi thì có gì tốt chứ? Công khai hợp tác với Ma giới, cũng là cá mè một lứa với ông ta mà thôi, thế nên đừng có coi thường nhau nhé.
 
Nghĩ đến đây, Mục Tiêu hừ lạnh một tiếng, sống lưng thẳng tắp quay qua nói với Vĩ Thược Hỗ: “Chúng ta đi thôi.”
 
Vĩ Thược Hỗ mỉm cười với vị trưởng lão một cái, quạt trắng vung lên dẫn theo Mục Tiêu biến mất khỏi đây. Vị trưởng lão kia đi thẳng đến trước cửa lao, lấy một con bù nhìn ra ném vào trong. Một ánh sáng lóe lên, con bù nhìn kia hóa thành bộ dáng của Mục Tiêu, đầu bù tóc rối ngồi trong góc không hề ngẩng đầu lên.
 
Cuối cùng trưởng lão cũng thở dài một hơi, lầm bẩm: “Bàn Thần ở trên, lần này bọn ta bắt tay với Ma giới cũng chỉ là hành động bất đắc dĩ, hy vọng lần này có thể tiêu diệt được ma đầu, trả lại yên bình cho tiên môn ta.” Dứt lời ông ta khôi phục lại cấm chế của nhà tù, rồi xoay người rời khỏi thủy lao.
 
Ngày tước Tiên chi sắp tới.
 
Mấy người Việt Thiên Sơn đều bị đưa lên Trừng Tiên đài, bọn họ cũng không còn hào quang uy phong như ngày xưa nữa. Vẻ mặt ai nấy đều tiều tụy đứng ở trên Trừng Tiên đài, nơi khiến người ta hổ thẹn không thôi, tiếp nhận xét xử của thế nhân. Trong khoảnh khắc Việt Thiên Sơn ngẩng đầu, dương như ông ta thấy Mục Âm cũng đứng ở đó. Giống như bộ dáng lạnh lùng thờ ơ đứng bên ngoài lồ ng sắt của bọn họ năm đó.

 
Vẻ mặt Mục Trác Nghĩa không thay đổi, nhưng trong lòng lại cuộn trào sóng lớn, chỉ hận vợ con không thể nhìn thấy cảnh tượng báo thù này. Tầm mắt Việt Thiên Sơn nhìn lên không trung, nở một nụ cười xin lỗi với ông.
 
Mục Trác Nghĩa quay mặt đi, nhìn về phía Mục Tiêu vẫn im lặng cúi đầu.
 
Bởi vì ông ta không phối hợp tự lấy yêu cốt ra, nên tiên môn dự định phế bỏ tu vi của ông ta trước, rồi tính đến chuyện lấy yêu cốt sau.
 
Tuy có cấm chế mạnh mẽ che đậy, nhưng dù sao Mục Trác Nghĩa cũng đã sống cùng Mục Tiêu mấy trăm năm, ông rất quen thuộc với hơi thở của ông ta. Lúc này nhìn thấy bóng người đầu bù tóc rối trên đài, cảm giác kỳ lạ trong lòng càng lúc càng mãnh liệt.
 
Khi mấy vị trưởng lão đang định hành hình thì lại thấy Mục Trác Nghĩa đột nhiên đến gần Trừng Tiên đài, họ liền lên tiếng ngăn cản: “Mục chưởng môn, hình phạt tước Tiên chi sắp kích hoạt, không thể tới gần.”
 
Mục Trác Nghĩa nhìn chằm chằm dáng người trên đài kia, bỗng nhiên lên tiếng nói: “Kẻ đó không phải Mục Tiêu!”
 
Vừa dứt lời, một đạo linh lực vung về phía bóng người trên đài. Nhưng với sức mạnh của ông, cũng không thể lập tức đánh vỡ cấm chế của Khâu Tu Nguyên, những người xem khác khi thấy thế thì cũng thi nhau thi pháp. Một lát sau, trên Trừng Tiên đài hiện lên một tia sáng trắng, Mục Tiêu biến thành một con bù nhìn rơi xuống đất.
 
Hiện trường náo động ồn ào, Mục Trác Nghĩa nhất thời giận dữ, ông không kịp điều tra sự thật về chuyện treo đầu dê bán thịt chó này, mà lập tức dùng pháp bảo truyền âm thông báo chuyện này cho Bách Lý Hưu biết.
 
Trừng Tiên đài hỗn loạn một hồi, mà lúc này ở Ma giới cũng đã có một loại cảm giác bình yên trước cơn bão.
 
Khi nhận được tin tức của Mục Trác Nghĩa, cổ độc vừa được Bách Lý Hưu áp chế xuống lại phát tác. Hắn bình tĩnh lau đi máu ở khóe miệng, sau khi nghe xong tin mà ngoại công truyền đến, mặt không đổi sắc cắn ngón tay kích hoạt sức mạnh huyết thống tìm kiếm tung tích của Mục Tiêu.
 
Mãi đến khi tìm kiếm một hồi vẫn không thấy được tung tích của ông ta, cuối cùng hắn cũng trở nên nghiêm túc.
 
Còn đang định tìm kiếm lại lần nữa thì đột nhiên cảm nhận được nghiệt khí trong cơ thể đang nhanh chóng lưu chuyển.
 
Bách Lý Hưu chợt đứng dậy khỏi ngai vàng, ngay sau đó bóng người đã biến mất tại chỗ.
 
Khi xuất hiện lần nữa, đã đứng ở trên đường thành Tứ Phương.
 
Đây là con đường Phó Yểu Yểu thường đi lại, nàng thường đi bộ từ tiệm pháp bảo đến Trân Bảo các, sau đó lại đến Túy Linh Lung dạo một vòng.

 
Hơi thở của nàng biến mất ở con đường này.
 
Nghiệt khí chuyển động vừa rồi chính là dòng nghiệt khí mà hắn đã rót vào trong cơ thể nàng, nó sẽ tự kích hoạt cơ chế phòng ngự để bảo vệ nàng.
 
Nàng đã bị tấn công.
 
Mặt trăng đỏ trên đỉnh đầu dần bị bóng ma lớn bao phủ, giống như một con chó khổng lồ đang nằm trên bầu trời gặm nhấm ánh trăng. Trong khoảng thời gian ngắn, bầu trời đột nhiên tối sầm lại, mây đen tràn ngập che phủ toàn thành, pháp lực bốn phương tám hướng bắt đầu khởi động, giống như thủy triều mãnh liệt vây quanh Bách Lý Hưu.
 
Nhóm ma tu thành Tứ Phương hoảng sợ nhìn vô số tu sĩ cao thâm dần hiện ra sau những tầng mây mù, trong đó còn có vài người của tiên môn, trong phút chốc không phân biệt được đây rốt cuộc là Ma giới nội chiến hay là Tu Tiên giới đánh tới.
 
Quanh thân Bách Lý Hưu nổi lên những tia chớp màu đen, vẻ mặt không đổi nhìn về phía Vĩ Thược Hỗ đang cầm đầu hỏi: “Nàng ấy đâu?”
 
Vĩ Thược Hỗ phe phẩy quạt trắng, nở một nụ cười nham hiểm: “Ma Tôn đại nhân, cảm giác bị độc tình cắn nuốt tim thế nào?”
 
Tam Thiên Nghiệt Khí gào thét bay ra, đợi khi rơi xuống người Vĩ Thược Hỗ, bốn gã trưởng lão tiên môn đã hét lớn một tiếng thi pháp kết trận, không chỉ chặn công kích của nghiệt khí mà bốn phương đều có một người đứng, bao bây lấy Bách Lý Hưu.
 
Bốn người này đều đang ở tu vi Độ Kiếp kỳ, nhưng nhìn khí tức thì có vẻ là được cưỡng ép thăng cấp trong thời gian ngắn, linh lực rất bất ổn. Chỉ là ánh mắt của bốn người này đều cực kỳ tàn nhẫn, nhìn thái độ như không hề chừa lại đường sống cho mình, hiển nhiên là những vật hi sinh mà tiên môn đẩy ra để đối phó với Bách Lý Hưu.
 
Đại chiến vô cùng căng thẳng, cuối cùng đội Ma vệ và nhóm Ma tướng cũng phản ứng kịp, nhanh chóng xông ra nghênh chiến.
 
Mặc dù đã sớm biết Bách Lý Hưu có một thế lực trung thành với hắn, nhưng khi thực sự giao chiến rồi Vĩ Thược Hỗ vẫn cảm thấy vướng tay vướng chân: “Ta khuyên các vị sớm bỏ tà theo chính, nếu không khi Bách Lý Hưu vừa chết cũng là lúc các ngươi phải chôn cùng với hắn.”
 
Hùng Thanh Thanh dẫn theo đội Ma vệ đứng ở phía sau Bách Lý Hưu, giơ đại chùy lên tức giận chỉ về phía hắn ta: “Mẹ kiếp, tên chó má! Hôm nay bọn ta sẽ theo Ma Tôn đại nhân tiêu diệt cục cứt chuột gia tộc Vĩ Thược các ngươi!”
 
Bách Lý Hưu chậm rãi nâng bàn tay lên, nghiệt khí chỉ cần nhìn qua cũng đủ khiến người ta run sợ kia càng ngày càng lớn hơn, hắn lại bình tĩnh hỏi một câu: “Nàng ấy đâu?”
 
Cuối cùng vẻ ưu nhã mà Vĩ Thược Hỗ luôn khoác lên người cũng không thể tiếp tục duy trì trước sự uy hiếp của nghiệt khí được nữa, hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi sẽ được gặp lại nàng ta sớm thôi!”

 


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.