*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi trải qua cơn ác mộng rửa lại tội lỗi ấy, Tô Ngọc Kiều cũng hiểu ra một phàn.
Lục Kiêu đúng là một người đàn ông đáng để trông cậy cả đời.
Cô nhớ mang máng trong cơn ác mộng của mình, anh giống như một người anh hùng từ trên trời xuống trần gian, đỡ cô vực dậy từ đống tro tàn.
Anh thay Tô gia lật lại bản án truy tìm mọi tin tức, lúc bị người ta dùng tiền đồ uy hiếp, Lục Kiêu cũng không nghĩ tới việc vứt bỏ cô mà anh vẫn kiên định đứng ở bên cạnh cô giúp cô, bảo vệ cô.
Rõ ràng lúc đó hai người đã ly hôn do cô ầm ĩ bịa ra, nói dối thích người khác rồi nên mới ly hôn.
Rõ ràng khi đó cô nghĩ Lục Kiêu hẳn là rất tức giận nhưng sau khi biết Tô gia xảy ra chuyện, anh không quan tâm gì cả chỉ hướng về phía cô.
Nghĩ vậy, đột nhiên Tô Ngọc Kiều đưa tay che ngực, tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực khiến cho gò má cô đổi màu hồng phấn.
Cảm giác chán ghét và chê cười Lục Kiêu trước kia liền biến mất hết.
Nhất định Lục Kiêu vô cùng thích cô, thích đến mức cho dù cô không thích anh thì anh cũng muốn đối xử tốt với cô.
Tô Ngọc Kiều xấu hổ đỏ mặt với suy nghĩ ảo tưởng của mình, lập tức tự tin nghĩ cô xinh đẹp như vậy, Lục Kiêu thích cô cũng là chuyện đương nhiên rồi?!
Cho nên Tô Ngọc Kiều quyết định chờ cô giải quyết nguy cơ của Tô gia, cô sẽ theo anh và không ly hôn.
Sau này cô phải sống thật tốt với Lục Kiêu.
Tiểu Bảo đang ngủ say ôm lấy cánh tay cô kéo suy nghĩ đi xa của Tô Ngọc Kiều trở về.
Bên ngoài vang tiếng trẻ con nô đùa, hẳn là người nhà của Lục gia đã về.
Tô Ngọc Kiều nhẹ nhàng rút tay ra khỏi con, giúp con trai đắp bụng, rồi xuống giường soi gương, chải tóc và sửa sang lại quần áo ra ngoài.
Đúng lúc Trương Tiểu Hồng bảo chồng thử quần áo xong, hai vợ chồng cùng đi ra, nhìn thấy em dâu ba liền cười nói:
“Thế mà Ngọc Kiều nhớ rõ vóc dáng của hai vợ chồng chị.
Quần áo em mua cho anh ấy vừa lắm, cũng không chật quá, cho thoải mái lúc làm việc.”
Tính tình Lục Xuyên hơi hướng nội bị người vợ đĩnh đạc nói như thể là anh ấy không kiềm chế được muốn thử quần áo mới, không khỏi ho khan nói:
“Ờ hèm, Lại khiến em dâu tốn kém rồi.”
“Không sao cả, anh chị thích là tốt rồi.”
Tô Ngọc Kiều cười nhẹ rồi đi theo hai vợ chồng vào gian nhà chính.
Lúc tính tình cô không phát tác nên giờ vẫn rất bình tĩnh.
Lục Phong Thu thấy cô đi vào thì hút một hơi thuốc cuối cùng rồi ném tàn thuốc dưới chân rồi nghiền nát.
Bà Lục thì cười niềm nở chỉ vào ghế bên tường nói:
“Ngọc Kiều, con mau ngồi đi.”
Ngoại trừ cô cả đã xuất giá, em chồng đi học và chú nhỏ không có ở đây, những người có thể gánh vác nhà họ Lục đều ở đây.
Tô Ngọc Kiều chưa định ngồi xuống, cô hít sâu một hơi, đột nhiên khom lưng cúi đầu với mọi người:
“Cha, mẹ, anh, chị, thật ra hôm nay con tới xin lỗi mọi người.”
“Con xin lỗi mọi người, trước kia là do con không hiểu chuyện, con gây ra nhiều chuyện náo loạn khiến mọi người tức giận, là con sai.
Con xin lỗi, xin mọi người hãy tha lỗi cho đứa con dâu hỗn hào này.
Từ nay con sẽ kinh hiếu với mọi người không làm điều sai phạm nữa.”
Bà Lục nhìn thấy con dâu như vậy cũng sững sờ há miệng không có phản ứng, ngược lại Lục Phong nghe xong lập tức nhéo Trương Tiểu Hồng một cái.
Trương Tiểu Hồng khép miệng đang mở vì sợ hãi và kinh ngạc.
Cô vội vàng tới nắm tay Tô Ngọc Kiều, nói với giọng vẫn đầy kinh ngạc của cô:
“Em dâu làm gì thế? Chúng ta là người một nhà cả mà, có cái gì cũng nhẹ nhàng thôi.
Nếu em nói như vậy, trước kia chị cũng có lúc làm không đúng, có phải chị cũng phải cúi đầu xin lỗi em không?”
“Đúng vậy, Ngọc Kiều.
Con đừng như vậy.
Mẹ, mẹ đây……”
Bà Lục lắp bắp còn chưa tỉnh táo tinh thần lại.
Bà định giơ tay ra đỡ, nhìn con dâu lớn đi qua mới ngại liền rụt tay lại.