“Văn Khê à, coi như nhà mình là được rồi, đừng câu nệ nhé.” Ông cụ Tưởng cười ha ha nhìn cậu.
Ông cụ nhìn rất trẻ, tóc vẫn đen mướt, trên mặt cũng không có nếp nhăn, cả người lão hóa rất chậm như cô mẫu và mẹ của Tưởng Trạm Bạch vậy.
“Dạ, ông nội.” Văn Khê lễ phép thưa.
“Bà nội của con đã về nước Y hồi tháng trước, hôm sau mới có thể vội trở về, bà ấy nóng lòng muốn gặp con lắm rồi.” Ông cụ lại nói.
Văn Khê mỉm cười đáp lại: “Vậy hôm sau con đi sân bay đón bà vậy.”
“Được, được, để Trạm Bạch chở con đi đi.”
Ông cụ tựa như một vị phụ huynh hiền lành trong nhà, không hề giống với quốc bảo được nhà nước bảo hộ rất chặt chẽ, không dám thả ra ngoài gì cả.
Trong nguyên tác nói về ông cụ này không nhiều lắm, dù sao vai chính thụ gặp được ông cụ cũng là cốt truyện sau này và chỉ có ít ỏi vài nét bút, chỉ phác họa ra một nhân vật có cống hiến khoa học kỹ thuật đặc biệt cho quốc gia, giống như nam chính trong một truyện sảng văn nào đó.
Ông cụ có năm người em trai, sáu người sống đến khi thành niên thì chỉ còn lại ba người trước. Đứa thứ tư khi còn nhỏ phát sốt hỏng cả đầu óc, chỉ số thông minh chỉ như đứa trẻ bảy tuổi, sau đó chết trong một đêm tuyết đông lạnh giá. Đứa thứ năm mới sinh ra chưa được một năm thì bị chết trong chiến tranh, đứa thứ sáu thì theo cha mẹ di dân ra nước ngoài và cũng không thể sống được đến khi trưởng thành.
Trước mắt, ngoại trừ ông cụ làm kinh doanh ra, trong tay nắm một lượng lớn sản phẩm độc quyền thì có ông cụ hai nhà họ Tưởng đi tòng quân, ông cụ ba thì làm chính trị, cả gia đình “thương-chính-quân” có đầy đủ.
Cho nên ở trong giới kinh doanh, tập đoàn Vạn Cổ được xem là Hoàng Đế có một không hai cũng phải nói ngoa.
Tưởng Trạm Bạch chân chính là đứa con của ông trời, là nhân vật đứng đầu mạnh nhất của thế giới này, vai chính thụ quen được anh nên mới được lây dính khí vận, một đường xuôi chèo mát mái. Vai chính thụ mà mất đi anh thì coi như bị đánh trở về lại nguyên hình, chỉ có thể làm việc sinh hoạt theo quy tắc của thế giới.
Đương nhiên, nếu so sánh với ông cụ Tưởng thì Tưởng Trạm Bạch chỉ là đời cháu mà thôi.
Ông cụ chính là một trong những nhân vật quan trọng đã tạo dựng cho Hoa Quốc trở nên hùng mạnh như ngày nay. Ông tốt nghiệp ở đại học A của Hải thị, hiện nay đại học A đã trở thành trường đại học hàng đầu có thực lực toàn diện; Ông biên soạn các tạp chí hay thích dùng chữ Hán để phát biểu luận văn, hiện giờ gần như chữ Hán đã trở thành ngôn ngữ thông dụng toàn cầu, là ngôn ngữ mà các nhà khoa học của các nước khác cần phải học tập.
Mọi thứ trong nhà họ Tưởng đều nhờ ông mà có, thậm chí ông cụ hai và ông cụ ba có được địa vị cao đều là nhờ vào ông.
Sau khi ông cụ về hưu thì thích ở nhà phát minh một vài thứ, phòng thí nghiệm giao lại cho học trò kiêm con dâu mà ông cụ thích nhất là Lâm Lan Chỉ, còn người thừa kế sau này của Lâm Lan Chỉ thì đến nay vẫn chưa thấy bóng dáng.
Bây giờ nhà cũ ở Hải thị đều được bảo vệ nghiêm ngặt, diện tích cực lớn, là nơi ở hằng ngày của hai vợ chồng ông cụ, ông cụ hai và ông cụ ba nhà họ Tưởng đều ở Kinh Đô thị, vẫn chưa được về hưu.
Thế hệ con cháu ba nhà nếu không bận bịu công việc thì cũng sẽ trở về đây ở ít ngày.
Ông cụ nhà họ Tưởng là người rất cuốn hút, lại cực kỳ thân thiện, Thủy Thủy chỉ mới ở chung với ông cụ một lúc thôi mà đã trở thành cái đuôi nhỏ suốt ngày đi theo kêu ông cố ông cố rồi.
Văn Khê có thể nhìn ra được, người nhà họ Tưởng đều thật sự rất thích Thủy Thủy, đặc biệt là Tưởng Duyệt Y, quả là yêu thương như con trai ruột của mình, cô nhìn thấy Thủy Thủy được chào đón như này thì cũng sẽ có vẻ mặt rất tự hào.
Gần đây Tưởng Duyệt Y khá thân với Văn Khê, lúc nói chuyện phiếm mười câu thì hết tám câu nhắc đến Thủy Thủy, cô cũng biết trước đây cách nhìn của cô về Văn Khê quá phiến diện. Tuy rằng Văn Khê không phải người giàu có gì, nhưng cậu có bất cứ thứ gì đều sẽ cho Thủy Thủy, tình yêu thương, tri thức, chỉ cần cậu có thì tất nhiên đều cho Thủy Thủy hết.
Ấn tượng của Tưởng Duyệt Y về Văn Khê cũng ngày càng tốt hơn.
Chẳng những người này rất xinh đẹp, trên người luôn mang một khí chất vô cùng độc đáo tựa như tên của cậu vậy, như dòng suối chảy róc rách, nhìn thì êm đềm gợn sóng nhưng thật ra có thể chứa đựng vạn vật, bên trong dòng suối bọc lấy vô số viên trân châu sáng ngời, chỉ cần tùy tiện vớt lên là có thể bắt được những điểm sáng của cậu.
Tưởng Duyệt Y đã vô tình từng xem qua thân thể của Văn Khê khi cậu cởi đồ, phần cổ vừa thẳng vừa duyên dáng, xương bướm gầy gò như một nàng tiên cá lẳng lặng quyến rũ con người, cô đã từng gặp qua vô số người đẹp cũng phải nhìn đến ngây người một lúc, suýt chút nữa còn chảy cả nước miếng.
Kiểu người có khuôn mặt và dáng người đều là cực phẩm thế này, nếu không phát triển trong giới giải trí thì quá phí của trời.
Cô đã tra qua sự tích hai tháng năm đó của cậu, cô cảm thấy không hỗ là cậu. Nếu không phải cậu đã có con và con trai đã xuất hiện ở trước mặt công chúng, thì khi được đẩy ra mắt theo con đường lưu lượng chắc chắn sẽ khiến cho cư dân mạng phát điên.
Cho dù không đi theo con đường lưu lượng đi nữa, thì cậu vẫn là người đã tốt nghiệp đai học A hệ biểu diễn, vậy thì vẫn có thể đi theo con đường phái thực lực.
Lúc này gặp được, Tưởng Duyệt Y trực tiếp tung ra cành ô liu, muốn kéo Văn Khê đến Đường Lê, thậm chí không muốn chờ đợi thêm một ngày nào nữa, có gì thì tiền vi phạm hợp đồng để cô trả là được.
“Nếu anh đã có ý muốn trở lại giới giải trí mà công ty của anh cũng không tốt với anh thì cứ dứt khoát đi đến chỗ của em đi, anh sẽ có quyền ưu tiên chọn lựa bất cứ tài nguyên nào.”
Văn Khê nói: “Vậy thì không cần, Lý Đường cũng khá tốt, người ít nên bớt chuyện, hơn nữa anh họ của em đã đánh tiếng với họ rồi, tổng quản lý còn trở thành người đại diện của anh luôn.”
“Hơn nữa Đường Lê quá lớn nên có quá nhiều chuyện đen tối, anh thấy không thích hợp với anh lắm.”
Tưởng Duyệt Y sửng sốt: “Anh nghe được chuyện gì à?”
“Em có thể thử tra cái người tên Dương Hạ thử xem.”
“Dương Hạ?” Tưởng Trạm Bạch ở phía sau bỗng dưng lên tiếng: “Là em họ bên nhà chú của Tưởng Duy.”
“Người này mà anh cũng nhớ hả?”
Tưởng Trạm Bạch gật đầu, anh nhìn Văn Khê: “Đúng là Đường Lê là nơi thích hợp với cậu nhất, cậu không thích bị quản thúc thì Đường Lê sẽ không mang cho cậu bất cứ trói buộc nào, ngược lại có thể giúp cậu phát triển với tốc độ nhanh nhất có thể.”
“Sao anh biết là tôi không thích bị quản thúc?” Văn Khê nhướng mày, cảm thấy rất thú vị.
Tưởng Trạm Bạch ngạc nhiên, dường như cảm thấy cậu hỏi rất vô nghĩa, trong đầu bất chợt nhớ lại thời xa xăm khi ấy, Văn Khê chỉ bằng một bức ảnh chụp mà đã bạo đỏ thu được rất nhiều lời mời, có công ty quản lý còn mời cậu về đóng phim điện ảnh, mỗi lần cậu xuất hiện đều bị vài người vây quanh.
Có lần anh đi ngang qua thì từng nghe thấy đàn em thường hay vâng vâng dạ dạ này rất nhỏ nhẹ nhưng cũng kiên định nói: “Xin lỗi, nhưng tôi không muốn bị công ty quản thúc, tôi không thể đáp ứng được điều kiện mà ông đưa ra.”
“Đã từng nghe cậu nói qua.” Anh đáp lại như thế.
Câu hỏi và câu trả lời đều rất ngoài ý muốn, Tưởng Trạm Bạch giải thích: “Trí nhớ của tôi rất tốt, chuyện nào đã nghe qua thì sẽ không thể quên được.”
“Ò.” Văn Khê hứng thú cười, cho dù trí nhớ có tốt thế nào đi nữa thì cũng không thể nhớ kỹ những gì mà người qua đường không liên quan gì đã nói chứ? Cậu cười nói: “Thủy Thủy giống hệt anh điểm này, nó nghe qua là không quên được, từ nhỏ đã nhớ rất dai rồi.”
Tưởng Duyệt Y nhìn người này rồi lại nhìn người kia, tự dưng cô cảm thấy bầu không khí giữa hai người kỳ kỳ thế nào ấy, giống như ở giữa có một cây cung đã được kéo căng, chỉ cần tìm được sở hở qua nét mặt hay lời nói của đối phương là bắn giết ngay.
Với lại lúc này Văn Khê nhìn rất mạnh rất có tính công kích…Tựa như dòng nước chảy nhỏ giọt bỗng nhiên hóa thành sóng to gió lớn vậy.
Tưởng Duyệt Y nhìn thật kỹ, thế mà vô tình phát hiện ra làn da dưới cổ áo sơ mi kín mít của cậu có một dấu đỏ gần như tím rất mờ ám.
Tưởng Duyệt Y:…
Cô rất kinh ngạc và sợ hãi, đây không phải là người anh họ có tính lãnh đạm từ nhỏ đến lớn của cô đó chớ?
Từ nhỏ, anh họ của cô đã giống như thần tiên không có ham muốn, không có khát khao, độc thân nhiều năm vậy rồi mà không có bạn trai hay bạn gái gì, chẳng lẽ do anh họ vẫn luôn đợi Văn Khê à?
Tưởng Duyệt Y bắt đầu tự bổ não ra cả thước truyện H “người vợ nghèo xinh đẹp bồng con bỏ trốn”, thật ra cô vẫn luôn tò mò với gút mắt giữa hai người. Trước đây cô luôn cho rằng Văn Khê là kẻ bò giường, nhân phẩm ti tiện, nhưng sau khi tiếp xúc rồi mới phát hiện hoàn toàn không phải là như thế.
Cho nên chẳng lẽ hai người chính là chân ái? Năm đó là do bác gái lớn dùng gậy đánh uyên ương chăng?
Vậy mà Văn Khê vẫn có thể hòa bình mang con trai trở về, thật đúng là người có tâm địa Bồ Tát.
Cô tức khắc cảm thấy sau ót của Văn Khê bắt đầu tỏa ra vầng hào quang.
Cả gia đình vui vui vẻ vẻ ăn xong bữa cơm, trên bàn cơm có thêm đứa nhỏ như có thêm trăm phần trăm sức sống, Thủy Thủy ăn thêm một ngụm cơm đều được khen lấy khen để “Quá giỏi nha!” “Thật là đứa bé ngoan mà!”.
Giờ thì Văn Khê không cần lo lắng không ai giúp cậu giữ con nữa hết, Tưởng Duyệt Y làm cô của Thủy Thủy mà còn có tính chiếm hữu cao hơn cả cậu…
Cậu có thể cảm nhận được ánh mắt dừng trên người mình, đa số là tò mò, một ít người cũng thế hệ thì kinh diễm, không hề có sự phản đối, mọi người đều khen cậu và hòa đồng nói chuyện với cậu, không để cậu có cảm giác bị xa cách, rất nhanh chóng dễ dàng coi cậu thành người một nhà.
Văn Khê lại lần nữa cảm thấy lựa chọn của mình rất đúng, nếu biết nhà họ Tưởng có không khí gia đình tốt thế này thì cậu đã sớm bao lớn bao nhỏ dắt theo con trai nhào vô lâu rồi!
Cậu nhìn một lượt rồi liếc qua Tưởng Trạm Bạch đang ngồi ngay ngắn trên ghế, Văn Khê nghĩ biến dị gien duy nhất trong nhà này chính là người này đây, nhìn thôi đã khiến cho người ta bực mình.
Không có gì kì lạ khi Thủy Thủy cũng có hẳn một gian phòng riêng dành cho bé ở nơi này, gian phòng của bé con còn lớn hơn nhiều so với phòng của bé ở nhà của cha lớn nữa.
Có quá nhiều người chơi với bé, thế nên bé con đã sớm quên mất tiêu ba ba và cha lớn, lượng điện tiêu thụ rất nhanh hết sạch.
Văn Khê vẫn luôn theo giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của Thủy Thủy, ngủ sớm dậy sớm, 9 giờ rưỡi đã bắt đầu mệt rã rời.
Tối hôm qua cậu gần như không ngủ, mí mắt đánh vào nhau, ngáp hết cái này đến cái khác, mẹ chồng thấy được trạng thái của cậu nên rất tri kỷ cho cậu về phòng nghỉ ngơi trước.
Phòng của Văn Khê chính là phòng của Tưởng Trạm Bạch.
Bởi vì đã từng có lần đầu gặp mặt cực kỳ xấu hổ nên Văn Khê luôn thấy gò bó khi đối mặt với Lâm Lan Chỉ, cậu cám ơn một tiếng rồi nhanh chóng rời khỏi.
Tưởng Trạm Bạch ngồi nguyên tại chỗ, không nhúc nhích.
Văn Khê cũng mừng vì anh như thế, cậu chỉ muốn về phòng tắm rửa một cái rồi bò lên giường nghỉ ngơi thôi.
Lại thay đổi gối đầu mới và giường mới, cái giường này còn co giãn tốt hơn so với giường ở nhà họ Tưởng, Văn Khê mới nằm lên là đã thấy xương cốt cả người được thư giãn, cậu lập tức giơ tay giơ chân làm tư thế chữ ĐẠI (大) không muốn nhúc nhích gì nữa.
Dần dà, cậu ngủ lúc nào không hay.
Lúc Tưởng Trạm Bạch trở về phòng mình thì thu hoạch được một đại mỹ nhân trắng tươi như bông bưởi thơm ngào ngạt như sữa ngủ đến mặt dỏ bừng.
Mùi vị mất hồn khó quên đêm qua như còn phảng phất trong lòng làm cho anh rất kích động, nhất là vừa nãy anh mới nói chuyện với mẹ của anh xong, Lâm Lan Chỉ nói cho con trai bà về sự thật Văn Khê bỏ đi năm đó.
“Đúng là do mẹ nhúng tay vào, nhưng con cũng phải gánh một nửa trách nhiệm, bởi vì mẹ đã từng hỏi con rồi, con nói con không thích cậu ta.”
Lâm Lan Chỉ không biết Văn Khê là người xuyên sách, cậu là do sợ hãi bị trả thù nên mới bỏ đi, cũng không biết đêm đó con trai bà bị bỏ thuốc thật ra mới là người bị hại đúng nghĩa. Bởi thế nên trong lòng bà luôn áy náy, bà cứ cảm thấy là do bà đã khiến cho hai đứa nhỏ phải chìa lìa nhiều năm như vậy, làm cho Thủy Thủy mất đi sự che chở của cha mình.
Tưởng Trạm Bạch lại hoàn toàn có cảm giác khác.
Thì ra năm đó Văn Khê không từ mà biệt là do nguyên nhân này, cho nên cậu không phải là tên lừa ngủ?
Mặc dù đã qua đi nhiều năm và Văn Khê cũng đã thay đổi rất nhiều, nhưng chắc tình yêu của cậu đối với anh vẫn không thay đổi nhỉ?
Anh là người rất ít có biểu tình trên mặt nhưng cũng lộ ra nụ cười nhợt nhạt khó có được, hèn gì tối hôm qua em ấy quyến rũ mình, thì ra do vẫn còn yêu mình.
Điều này làm cho Tưởng Trạm Bạch còn áy náy vì anh quá mức mạnh mẽ giảm bớt đi một chút.
Anh thừa nhận năm đó do anh quá ngạo mạn, thật ra chỉ cần tìm hiểu nhiều hơn một chút, đừng lúc nào cũng tránh đàn em này như tránh tà thì có lẽ sẽ biết hóa ra người này cũng không đến nỗi tệ như thế.
Cậu vừa đẹp vừa có nội hàm, cách nói chuyện cũng không tầm thường, khí chất tuyệt hảo, giống như viên trân châu được thời gian mài giũa phát ra ánh sáng chói mắt.
Thế nên anh cũng dễ dàng tiếp nhận cuộc hôn nhân này hơn rồi.
END CHƯƠNG 23.