Làm diễn viên, nhất định phải có tâm lý ổn định.
Đặc biệt là người như Văn Khê, sống cả một đời người, lại trải qua bảy thế giới nhiệm vụ, chưa kể thế giới đang sống này, tuy rằng mỗi thế giới nhiệm vụ đều rất ngắn nhưng cộng lại cũng không thể khinh thường.
Rất ít thứ có thể phá vỡ hàng phòng ngự của cậu.
Cậu còn tưởng rằng chuyện duy nhất phá vỡ hàng phòng ngự trong cuộc đời cậu chính là lỡ cướp đi đêm đầu tiên của vaI chính công, sau đó bị mẹ của vai chính công bắt tại trận trên giường, nhưng cậu không bao giờ nghĩ sẽ có một ngày cậu vừa mở mắt ra lại thấy vai chính công quỳ gối bên giường cậu liếm ngón tay cậu!
Mà không phải liếm bình thường, đối với ngón tay thì vừa mút vừa liếm, với mu bàn tay thì dùng sức mút chùn chụt lên làn da cậu, như muốn hút hết máu thịt dưới da.
Mẹ nó thật đáng sợ, đây là việc mà một người đứng đắn sẽ làm hay sao? Cho dù là người bình thường không đứng đắn cũng sẽ không làm như vậy đâu!
Văn Khê lại bị vỡ tan thêm lần nữa, thậm chí phản ứng so với khi nhìn thấy bà Lâm còn mạnh hơn, cậu trực tiếp ào dậy chạy trốn đến bên kia giường.
Tưởng Trạm Bạch khó hiểu nhìn cậu, tựa như không hiểu tại sao cậu lại phản ứng mạnh như thế.
“Em mơ thấy ác mộng à?”
Anh mới mơ thấy ác mộng, không phải, anh mới là ác mộng đó được không!
Văn Khê hít sâu một hơi, làm cho đầu cậu bình tĩnh lại: “Anh vừa làm gì hả? Anh đang quấy rối tình dục tôi đó.”
“Chúng ta là chồng chồng hợp pháp.” Tưởng Trạm Bạch không rõ ý của cậu.
“Ừm, nhưng chúng ta là hợp đồng hôn nhân.” Văn Khê bị thái độ của anh chọc tức cười: “Hành động lúc nãy của anh, chỉ khi nào là bạn đời vô cùng yêu thương nhau mới có thể làm…Đừng nói anh thích tôi rồi nhé?”
Tưởng Trạm Bạch đứng lên, thân hình cao lớn cách một cái giường vẫn khiến Văn Khê có cảm giác áp lực mười phần như cũ, cơ bắp của anh cứng cáp, khi di chuyển có thể thấy rõ đường cong cơ bắp hoàn mỹ như điêu khắc bên trong quần áo, nhưng anh thật sự quá cao nên làm cho dáng người anh thoạt nhìn vẫn là thon dài.
Hoàn toàn tương phản với dáng người vừa vặn đầy đặn của Văn Khê, rõ ràng Văn Khê biết sức mạnh của người trước mặt mình khủng bố thế nào, vừa mạnh mẽ vừa đẹp trai kinh khủng, dù Tưởng Trạm Bạch không có bất kỳ thân phận hay địa vị nào, chỉ cần đứng ở một chỗ cũng sẽ khiến cho vô số nam nữ ào ào nhào lên.
Càng đừng nói tới việc anh có thân phận làm cho người khác phải điên cuồng.
Nếu người như vậy yêu chính mình…Mới nghĩ thôi cũng đã khiến cho cậu phải lén lút trộm cười rồi.
Văn Khê tự tin cảm thấy sự tự chủ của cậu rất mạnh, cậu đã trải qua vô vàn sóng to gió lớn, đặc biệt đã từng trải qua rất nhiều cuộc đời của pháo hôi, bị mọi người chán ghét, bị bôi nhọ, bị người ta tránh còn không kịp, tin xấu đầy người, tựa như nguyên chủ của thế giới này vậy, hệt như một con chuột sống trong cống ngầm.
Nhưng cái duy nhất khiến cậu không thể tự kiềm chế đó chính là trái tim của mình, cậu thừa nhận cậu là một tên quê mùa chỉ chú trọng gương mặt, dáng người, giá trị con người, là tên hai lúa tôn sùng và yêu kẻ mạnh.
Tưởng Trạm Bạch là người đàn ông chất lượng tốt luôn giữ mình trong sạch, ai thấy mà không yêu chứ.
Nhưng quan trọng là người đàn ông chất lượng tốt đừng có biến thái nha!
Trong đầu Văn Khê bắt đầu nghĩ, nếu Tưởng Trạm Bạch yêu cậu, với năng lực làm một lần hận không thể cả đời không xuống giường, rồi cả bệnh trạng lén liếm cậu trong lúc cậu ngủ của anh, thì cậu nên xoay người chạy trốn hay là cho anh một cơ hội đây?
Sau đó cậu nghe được Tưởng Trạm Bạch nói: “Sẽ không, tất cả chuyện tôi làm đều xuất phát từ hợp đồng cả.”
“Hở? Hợp đồng gì cơ?” Văn Khê sững người.
Là có hợp đồng, nhưng cậu không nhớ cậu từng ký cái hợp đồng quái gở nào hết.
“Hợp đồng trước hôn nhân, em không nhớ rõ sao, trong hợp đồng có quy định chúng ta nhất thiết phải cùng chung chăn gối ít nhất ba lần một tuần, mà tuần này chỉ mới có hai lần thôi.”
Hiếm khi Văn Khê lộ ra vẻ mặt ngốc nghếch: “…Trong hợp đồng của chúng ta, cũng có điều khoản này á?”
Có phải do lúc ấy cậu chỉ đọc sơ qua trang đầu tiên, cậu cho rằng các trang sau đều là những thứ liên quan đến chứng nhận tài sản nên mới không để ý tới.
“Trang thứ ba, điều thứ tám có ghi rõ.” Tưởng Trạm Bạch lấy ra bản hợp đồng điện tử trong điện thoại cho cậu xem.
Văn Khê từ trên giường bò qua lấy điện thoại, cậu xem từng câu từng chữ, trong đầu vẫn không thể hiểu nổi.
“Anh xác định anh…”
“Cái gì?”
“Không có gì.”
Văn Khê không rõ.
Rốt cuộc đầu óc Tưởng Trạm Bạch nghĩ thế nào, tại sao anh lại đặt ra quy định thái quá cùng chung chăn gối này ngay từ ban đầu chứ? Không chỉ riêng việc định ra hợp đồng cùng ngủ chung này mà anh còn cải tạo trước phòng ngủ chính trong nhà mình, biến phòng ngủ chính thành phòng cách âm, đến mức có luyện thổi kèn xô na trong đó cũng không cần lo lắng làm ồn đến hàng xóm.
Văn Khê không hiểu được, nếu không phải xuất phát từ tình yêu rồi lên giường thì còn có thể xuất phát từ gì nữa?
Chỉ đơn giản là do thích làm tình thôi sao? Nhưng trong truyện gốc cậu đã xem, cậu hiểu rất rõ Tưởng Trạm Bạch, anh tuyệt đối không phải loại người chỉ ham muốn thể xác.
Cũng có lẽ cậu gặp phải loại bá tổng yêu mà không tự biết, truy thê hỏa táng tràng hử? Vậy thì thú vị rồi đây.
“Được rồi, trách tôi lúc đó không chịu xem kỹ, tuy rằng trong hợp đồng có để như vậy nhưng cũng chỉ nói chung giường ba ngày, không có đề cập đến chung giường rồi làm cái gì đâu nhỉ?”
Khi đó, Tưởng Trạm Bạch chỉ muốn trị chứng nghiện mùi của mình nên trong đầu anh không hề có khái niệm gì về “doi” hết, cho nên đặt ra chi tiết làm cái gì, vì thế anh thẳng thắn thành thật lắc đầu: “Không có.”
“Khụ, vậy là tốt rồi, chúng ta chỉ ngủ chung với nhau, không thể làm cái gì khác, hiểu chưa hả?”
Tưởng Trạm Bạch chường ra vẻ mặt không vui, anh muốn nói hai lần sự cố ngoài ý muốn đều là do cậu chủ động, nhưng nghĩ lại nói ra cũng không có ích lợi gì, vì thế chỉ xụ mặt chứ cũng không nói thêm gì nữa.
“Có thể.” Anh đồng ý.
Văn Khê nhìn Tưởng Trạm Bạch rất mất hứng, trong lòng nói có “tình” mới có “dục”, đây không phải tình yêu thì là gì? Cho dù là người chỉ nói chuyện bằng nửa người dưới, nhưng nếu không thích thì cũng sẽ không lên giường với đối phương mà.
Bỗng nhiên cậu bị gợi lên hứng thú muốn biểu diễn và chinh phục đối phương mãnh liệt, đây chính là vai chính công từng có hình tượng cứng như sắt thép, khi ở trên người cậu lại nóng bỏng như lửa tan chảy như dung nham, nếu anh bị hoàn toàn khống chế thì sẽ biến thành dáng vẻ gì đây?
Tưởng Trạm Bạch tới, dĩ nhiên là muốn ở lại qua đêm, Văn Khê cũng không tiếp tục ngủ trưa mà cậu chuẩn bị đi đến tổ chương trình chờ Thủy Thủy.
Làm người khác ngoài ý muốn chính là, Tưởng Trạm Bạch cũng muốn đi chung.
“Tôi tưởng những người làm tổng giám đốc như anh, bình thường bận bịu công việc dữ lắm chứ, chẳng lẽ cũng có ngày nghỉ à?”
“Không có.” Tưởng Trạm Bạch giúp cậu kéo ra cửa xe: “Trong tuần đoàn đội làm nhiều một chút, thời gian cuối tuần đa số để nghỉ ngơi.”
“Thủy Thủy mà nhìn thấy anh chắc vui muốn điên luôn.” Văn Khê hơi chua: “Sáng hôm nay biết anh không thể tới được, nhóc con héo queo.”
Tưởng Trạm Bạch tươi cười lóe qua: “Có thể gặp nó, anh cũng rất vui.”
Hai người trực tiếp lên xe bảo mẫu của Tưởng Duyệt Y, bởi vì vị trí trợ lý sinh hoạt của Tưởng Trạm Bạch vẫn còn bỏ trống nên bí thư Tần chỉ có thể tự gánh luôn vị trí này, hiện giờ đang đi theo Tưởng Trạm Bạch chính là bí thư Tần.
“Cậu Văn.” Anh ta khách khí chào hỏi với Văn Khê.”
“Chào cậu Tần.”
“Gọi tôi tiểu Tần là được.” Bí thư Tần không dám nhận từ “cậu”, anh ta vội vàng sửa đúng.
Văn Khê vì thế gật gật đầu.
Bí thư Tần thức thời ngồi vào ghế phụ, coi như mình không tồn tại.
Một đường không nói câu nào.
Đến khi tới công viên trò chơi tư nhân, nhóm trẻ con cũng vừa kết thúc nghỉ trưa, kế tiếp là thời gian hai giờ liên tục phát sóng trực tiếp, vậy mà Tưởng Trạm Bạch thật sự cùng cậu ngồi xem suốt cả quá trình.
Xem ra anh cũng rất quan tâm con trai mình, Văn Khê vui mừng nghĩ.
Cuối cùng livestream kết thúc, camera tắt máy, nhóm trẻ con vẫn tụ tập một chỗ vây xung quanh Thủy Thủy như cũ.
Bọn nhỏ tan làm, Văn Khê và Tưởng Trạm Bạch xuống xe đi đến cửa công viên đón bé con nhà mình. Nơi này ngoại trừ hai người bọn họ còn có mẹ của Eric, ông nội của Tịnh Tịnh, cha của Mễ Mễ, Mao Mao không có người lớn tới đón nhưng có tài xế nhà họ Bạch đang chờ sẵn.
Trong nhóm người này, Văn Khê và Tưởng Trạm Bạch quả là hai nhân vật phát sáng, sắc đẹp của Văn Khê thì khỏi bàn cãi, quá xinh đẹp chói mắt, Tưởng Trạm Bạch cao to đẹp trai càng là hạc trong bầy gà, làm cho tất cả mọi người biến thành chẳng ra gì.
Bà Kim, mẹ của Eric là phu nhân nhà giàu đã từng trải qua những trường hợp lớn, bà ta chống lại khí thế của Tưởng Trạm Bạch, chủ động đi qua bắt chuyện với Văn Khê: “Cậu Văn, cám ơn Thủy Thủy nhà cậu nhé, rõ ràng Eric nghe lời hiểu chuyện hơn rất nhiều, còn biết chủ động giúp đỡ người khác, cũng biết nói chuyện hơn.”
Bà Kim là thật sự cực kỳ vui mừng, trong nhà bọn họ, vấn đề giáo dục con cái là vô cùng khó khăn. Khi Eric còn nhỏ, hai vợ chồng đều bận túi bụi nên đem qua cho ông bà nội trông nom, được quá mức nuông chiều, đến khi con lớn hơn một chút đem về tự mình chăm sóc thì lại bất lực.
Bà ta và chồng mình vẫn luôn xem phát sóng trực tiếp, thấy con mình bị cư dân mạng chê bai nhục mạ, đường nhiên là tức muốn chết, thậm chí có lần còn muốn rời khỏi chương trình. Nhưng đạo diễn Ninh khuyên bọn họ, Eric vẫn chưa được đi nhà trẻ, chưa từng được chơi với bạn cùng trang lứa, ít nhất phải chờ sau khi xác nhập lại qua một ngày, xem hiệu quả rồi tính sau.
Bà Kim đã cho rằng Eric bị cộng đồng xa lánh, ai ngờ chỉ vì câu “Không chơi với người xấu xí” “Trẻ con không nghe lời sẽ biến thành xấu xí” của Thủy Thủy xinh đẹp lại dễ dàng xoay chuyển cục diện thế này. Kết quả là Eric thật sự nghe lời, còn có thể kết bạn.
Văn Khê cũng hiểu trẻ hư sẽ không có ai thích, cậu nghe thế cũng chỉ cười cười: “Chị không trách tôi dạy con nói chuyện như vậy là tốt rồi, tính tình ngây ngốc ấu trĩ của Thủy Thủy đều học từ tôi cả, nên mới nói Eric xấu.”
“Không trách, không trách.” Bà Kim cười nói: “Thật sự cám ơn các cậu, tôi thấy Eric đặc biệt thích Thủy Thủy, từ này về sau có cách trị nó rồi.”
Đúng là như thế, sau khi hai mẹ con về đến nhà, mỗi khi Eric hùng hổ lên, một câu “Con không nghe lời sẽ trở nên xấu xí, Thủy Thủy sẽ không thích con nữa” của bà Kim, Eric sẽ rút lại thói hư, theo thời gian phát sóng trực tiếp càng dài, công hiệu của Thủy Thủy cũng theo đó càng tăng.
Bà Kim trò chuyện với Văn Khê, còn cha của Mễ Mễ là Ngải Văn Hiên vẫn luôn trộm ngắm Tưởng Trạm Bạch.
Tập đoàn Duyệt Hiên nhà Ngải Văn Hiên cũng là tập đoàn số một số hai của Kinh Đô, Ngải Văn Hiên từng đi theo người lớn trong nhà tham gia tiệc tùng có đứng xa xa gặp qua ngài Tưởng một lần.
Ngài Tưởng được châu quang bảo khí bao quanh, hắn từ xa nhìn người đàn ông đó cao lớn tuấn mỹ, nghiêm túc cổ hủ, không hề giống với người trẻ tuổi nhỏ tuổi hơn hắn, lúc đó cha hắn còn không đủ tư cách đi qua bắt chuyện chứ đừng nói đến hắn.
Hiện tại người đứng gần hắn là ba lớn của Thủy Thủy, lại cực kỳ giống với ngài Tưởng đó.
Ngải Văn Hiên càng nhìn càng thấy giống, nhớ đến lời dặn của bà xã, cuối cùng hắn lấy hết can đảm giơ tay ra: “Xin chào, là ngài Tưởng sao? Tôi là Ngải Văn Hiên.”
Tưởng Trạm Bạch lễ phép bắt tay với hắn: “Hân hạnh, Tưởng Trạm Bạch.”
Ngải Văn Hiên chấn động, ngay sau đó vô cùng kích động, máu dồn lên não, nói năng lộn xộn: “Tưởng, thật xin lỗi ngài Tưởng, lần trước làm cục cưng của ngài bị thương, ngài có rảnh thì để tôi mời ngài một bữa cơm được chứ?”
Hắn rất kinh ngạc, người thừa kế của Tưởng thị không phải là dân kinh doanh bình thường, tên và hình tượng của bọn họ đều được bảo mật đối với mọi người, nhưng dĩ nhiên hắn vẫn biết được tên họ của người đứng đầu giới kinh doanh.
Gương mặt và tên giống nhau như đúc, không phải là ảo giác của hắn, vị này đúng thật là ngài Tưởng đó rồi!
“Khách sáo rồi, vết thương của Thủy Thủy không sao cả, cũng không phải do anh.” Tưởng Trạm Bạch hơi dùng lực rút tay lại.
“Ngài thật dễ chịu.” Ngải Văn Hiên xoa tay khom lưng, nhìn không giống như con nhà giàu đời thứ hai nổi tiếng gì mà giống như người dân bé nhỏ bôn ba khắp nơi vì cuộc sống mà không dám đắc tội với người khác.
Bà Kim hiểu rộng biết rộng, thấy vậy thì nghẹn họng nhìn trân trối, bà ta nhỏ giọng nói với Văn Khê: “Lúc nãy ngài Ngải kiêu ngạo ghê lắm, ngay cả đạo diễn Ninh còn phải cúi đầu với hắn, ai ngờ…”
Không ngờ thân phận ngài Tưởng này còn thần bí hơn, người có thể làm cho Ngải Văn Hiên khom lưng uốn gối còn chưa đếm hết trên đầu ngón tay đâu đấy.
“Ba ba, ba lớn!”
Bên kia Thủy Thủy đã reo hò chạy tới, Tưởng Trạm Bạch thuận thế ngồi xổm xuống ôm bé con vào lòng mình nhấc lên.
“Thủy Thủy.” Văn Khê nóng nảy: “Sao không ôm ba ba trước hả? Tới đây nào, hôn ba ba một cái trước đã.”
“Dạ.” Thủy Thủy hôn một cái thật kêu lên mặt ba lớn, sau đó quay đầu thò qua hôn ba ba một cái.
Để đòi một cái hôn hít mà Văn Khê phải đứng rất gần Tưởng Trạm Bạch, một nhà ba người trong mắt quần chúng thân mật vô cùng.
END CHƯƠNG 32.