Trong phòng bệnh ấm áp, bé bệnh nhân đang nằm trên giường, hai môi hồng mím chặt, hai má ửng đỏ với hai hàng lông mi đang run rẩy.
Chỉ thấy người đàn ông cao lớn đứng sát bên đang dùng khăn lông trên tay tỉ mỉ lau người cho vợ mình, bé bệnh nhân nằm trên giường giờ đây nửa thân trên mặc áo, người đàn ông đang dịu dàng lau khuôn ngực trắng nõn của vợ mình.
Làn da của Trình Cảnh vừa trắng, vừa mềm lại vô cùng mịn màng thế nên chỉ cần Thiệu Nghị Ngạo dùng khăn ướt nhẹ nhàng lau người người thì những nơi đã được lau qua đều trở thành những mảnh hồng nhẹ.
Không biết hắn cố ý hay vô tình nhưng khăn lông cứ lau tới lau lui hai viên anh đào trước mặt cậu. Khăn ướt mềm mại ấm áp cho nên khi hai viên anh đào được lau tới, Trình Cảnh cứ cảm thấy ngứa ngáy liên tục.
Hai nơi đó được lau như vậy thật chất cũng có cảm giác ngứa thật sự, đôi môi đang mím chặt của cậu sắp không thể nhịn được. Hai nơi đó thật sự rất ngứa, cậu thật sự rất muốn dùng hai tay để xoa cho hết ngứa.
Nhưng Thiệu Nghị Ngạo còn ở trước mặt, cậu không muốn làm việc này trước mặt hắn chút nào. Đôi môi khẽ nhấp nháy, cố gắng cắn môi, vẫn cứ chịu đựng một chút là được rồi, dù sao cùng sắp lau xong rồi!
= = = = = = = =
Trải qua khoảng thời gian ở chung với nhau, Thiệu Nghị Ngạo phát hiện, hiện tại hắn không chỉ yêu thích thân thể mềm mại lại nhiều nước của Trình Cảnh mà càng nhiều hơn, hắn cảm thấy bản thân càng bắt đầu để ý tới cậu ngày qua ngày càng nhiều, càng ngày càng thích vợ bé nhỏ nhà mình. Hắn muốn đem Trình Cảnh về nhà chỉ mỗi mình hắn có được cậu, muốn cậu chỉ cười với một mình mình, muốn cậu xem căn biệt thự cả hai đang sống là nhà của chính mình, muốn trong mắt cậu chỉ có hình bóng một mình hắn, hắn muốn Trình Cảnh trong lòng chỉ có một mình bản thân Thiệu Nghị Ngạo hắn đây.
Hơn nữa, từ sau khi Trình Cảnh gả cho hắn, bản thân đã không còn tìm những “bạn trai” trước đây nữa rồi. Cho tới hiện tại, thật sự bản thân Thiệu Nghị Ngạo đã hoàn toàn cắt đứt liên hệ với những người đó. Cho nên khi Trình Cảnh trốn hắn 2 tuần nay thì bản thân hắn cũng giữ mình trong sạch, ngoan ngoãn làm hòa thượng.
(Lời của Mee: thật ra nếu dòng này mà có tìm đến thì mình xóa mọe truyện nghỉ khỏe luôn chứ hong làm tiếp mọe rồi, coi như mặc dù đó là quá khứ nhma anh cũng biết bản thân là người có gia đình, có vợ rồi đó! Với lại ai cấn đoạn này thì mong đừng nói lời cay đắng, trái tim tớ mỏng manh lắm.)
Cho đến hiện tại, đã hai tuần không gặp được vợ bé nhỏ của mình, mà hiện tại vợ bé nhỏ của mình đang nằm trên giường lại bán khỏa thân trên, liên tục nhúc nhích uốn éo của người, lâu lâu còn phát ra những âm thanh ngọt ngào nữa cơ chứ, nhìn như đang chuyên chú lau người cho vợ mình thật chất thì đang nghĩ đến những chuyện đen tối.
Thiệu Nghị Ngạo cảm thấy vợ bé nhỏ đáng yêu của mình, từ đầu đến chân không có chỗ nào không đẹp cả.
Hai hạt đậu đó được khăn lông mềm mại lau từ khi nãy đến giờ đã dựng đứng lên, tay hắn di chuyển đến xương quai xanh xinh đẹp của vợ mình, chiếc cổ trắng đẹp đẽ cùng với khung quai xanh tương xứng với nhau, khiến cho thân thể trắng mềm của vợ hắn hiện ra rõ.
Nhìn khuôn ngực vừa trắng lại mềm mại của bé vợ mình, hắn cảm thấy khó thở dần. Mà vợ bé nhỏ của hắn khi cảm thấy hắn dần trở nên như vậy thân thể cậu cũng đột nhiên trở nên nóng bỏng hắn lên.
Khăn lông vẫn như trước quét qua hai điểm mẫn cảm, lúc này suy nghĩ của Trình Cảnh đã bay về nơi khác, những âm thanh kiềm chế từ khi nãy đã bật ra từ cửa miệng từng tiếng rên rỉ.
“A…Ưm… Ưm…”
Con người một khi được phục vụ thoải mái thì những âm thanh phát ra đều thay đổi rất nhiều.
Hai chỗ nhạy cảm liên tục bị đụng chạm trong thời gian dài, dần dần thân thể của cậu đã cảm nhận được nhận kích thích khắp thân trên. Trở thành một bé mèo con lười biếng, vì thoải mái mà hừ hừ vài tiếng.
= = = = = = = =
Trình Cảnh nằm đó hai mắt nhắm lại vì thoải mái mà hừ hừ vài tiếng, lại hoàn toàn không biết thời khắc “nguy hiểm” của cậu đã đến.
Thiệu Nghị Ngạo đang ngồi bên giường tận tâm “chăm sóc” vợ mình, động tác lau người lập tức dừng lại, nhanh chóng cúi thân mình xuống, một tay giữ thân thể vợ mình, bắt đầu hôn mãnh liệt.
Áo sơ mi màu đen ôm sát thân trên của hắn, đối lập với thân thể trắng nõn của vợ mình, Thiệu Nghị Ngạo từng chút từng chút nhấm nháp hai cánh môi đỏ rồi bắt đầu mút hai cánh môi đó. Sau khi cảm thấy đủ rồi, đã nhanh chóng tiến công vào khoang miệng của vợ mình. Đầu lưỡi ướt át tiến hành dò xét trong hang động ngọt ngào, như con rắn linh hoạt trườn khắp nơi bên trong. Lướt qua từng ngóc ngách trong hang động nhỏ bé này. Cuối cùng cũng tìm được mục tiêu của bản thân, một bé rắn nhỏ hơn đang ẩn bên trong bị phát hiện rồi quấn lấy, dây dưa với nhau không ngừng.
Mà Trình Cảnh đang nằm trên giường không nghĩ tới tình huống bất chợt này xảy ra tại sao lại như vậy. Cậu cảm nhận được hai đầu lưỡi đang điên cuồng dây dưa với nhau trong miệng mình, hai tay nhanh chóng vùng vẫy, đánh liên tục vào phía sau lưng của Thiệu Nghị Ngạo, miệng phát ra những âm thanh đứt quãng không rõ ràng:
“Thiệu…Thiệu Nghị Ngạo…Thiệu Nghị Ngạo…Anh…Anh….a”
Bị cưỡng ép hôn môi trong một lúc lâu, những âm thanh của Trình Cảnh phát ra nghe những bé thỏ con biệt nữu hơn mà thôi.
Ánh mắt của Thiệu Nghị Ngạo càng lúc càng đầy tình dục, một tay khác giữ đầu cậu lại, một lần nữa mãnh liệt hôn môi, bốn cánh môi lại đè ép lẫn nhau.
Đầu lưỡi nhanh chóng tìm được đầu lưỡi nhỏ hơn của Trình Cảnh, nhanh chóng cuốn lấy mà dây dưa, không một giây nào tách ra. Môi lưỡi tương giao, tiếng nước bọt, âm thanh của việc hôn lưỡi càng lúc càng rõ trong phòng bệnh.
Trình Cảnh bị Thiệu Nghị Ngạo hôn đến hô hấp cũng không thông, chỉ biết ở dưới thân của hắn phản kháng yếu ớt.
= = = = = = = =
“Anh…Anh không phải nói lau người hay sao? Sao anh còn, còn…”
Chờ đến khi Thiệu Nghị Ngạo rời khỏi môi mình, Trình Cảnh thở gấp lập tức truy hỏi. Không thể đẩy hắn ra khởi người mình, chỉ có thể thở gấp liên tục, trừng mắt nhìn hắn.
“Anh nói anh sẽ lau người giúp em, chứ không nói sẽ không dùng miệng, đúng không? Lại nói…bảo bối à, vừa nãy không phải là em quyến rũ anh hay sao? Hơn nữa, rất rõ ràng không phải nãy giờ em cũng rất thoải mái đúng không?”
Ai, ai, ai, ai câu dẫn anh cơ chứ? Còn có, rõ ràng người hưởng thụ thực sự không phải là bản thân anh sao?
Trình Cảnh cả người nằm trên giường không còn sức, miệng vẫn mở ra thở gấp, đối với việc Thiệu Nghị Ngạo nói nhăng nói cuội hoàn toàn không để ý hay đồng ý tới.
Thiệu Nghị Ngạo nhìn cặp mắt đang trừng hắn của bé vợ mình mà cảm thấy bản thân càng nóng hơn, cười cười, cúi sát người cố ý đè thấp âm thanh, khiến cho càng quyến rũ mà nói nhỏ bên tai vợ mình:
“Hay là…Bé bảo bối…có muốn anh dùng miệng lau người giúp em không?”
Sau khi nói xong, Thiệu Nghị Ngạo không đợi Trình Cảnh hiểu rõ hắn đang nói gì, lập tức ngồi dậy, đứng lên. Tuy rằng giọng nói có chút trắc trở, nhưng lại cảm giác rất vui vẻ mà nói:
“Không nghịch nữa, em nằm ngoan đi. Anh đi đổi khăn lông rồi lau người tiếp giúp em, tí nữa em đừng tiếp tục quyến rũ anh nữa…”
Nhìn thân ảnh đang đi tới phòng tắm, trong đầu cậu có một suy nghĩ muốn dùng thịt viên đè chết hắn cho xong!
= = = = = = = =
Một lúc sau Thiệu Nghị Ngạo trở lại, trên tay đang cầm một chiếc khăn lông khô mềm mại, mặt đứng đắn lau người trên của cậu lại một lần nữa.
Sau đó, hắn lại vào phòng tắm cầm một chiếc khăn ướt mà lau người dưới của cậu.
Tuy rằng đã vào mùa thu, máy sưởi trong phòng cũng đã mở rồi nhưng Thiệu Nghị Ngạo vẫn cứ lo bé vợ mình cả người không mặc quần áo sẽ cảm lạnh, cho nên khi chuẩn bị lau phía dưới cho vợ mình, hắn liền dùng chăn mỏng mà quấn vào nửa người trên của cậu.
“Anh, anh làm cái gì nữa?” Trình Cảnh cố gắng giữ chặt lấy quần của mình, khuôn mặt đỏ lên nhìn hắn “chất vấn”.
“Đương nhiên là giúp em cởi quần để lau bên dưới rồi.”
“Em, em, em…” Em không cần lau bên dưới.
“Đừng nghịch nữa, lau xong em có thể đi ngủ rồi.”
Thiệu Nghị Ngạo nhanh chóng mở miệng, ngắt gãy câu nói của Trình Cảnh. Hai tay giữ lấy hai bền quần của Trình Cảnh, bàn tay dùng sức một tí, đến cả quần lót của cậu cũng bị kéo xuống.