Lâm Triệt Ngôn còn tưởng Du Tùy Thâm sẽ đi làm muộn hơn một chút, ngày hôm qua hắn mới ngủ được một tý.
Ai mà biết người này là mình đồng da sắt hay gì mà năm rưỡi đã dậy rồi.
“Du tiên sinh, anh không phải là ông chủ à?” Lâm Triệt Ngôn híp mắt, nắm lấy vạt áo Du Tùy Thâm.
Bắt đầu dở trò, “Ông chủ đi làm sớm như vậy để làm gì?”
Du Tùy Thâm vẫn tiếp tục đeo cà vạt, liếc mắt nhìn Lâm Triệt Ngôn vén nửa chăn ra vì nóng, đưa tay với điều khiển hạ thấp nhiệt độ xuống.
“Ông chủ muốn kiếm nhiều tiền.” Ông chủ Du trả lời không có cảm xúc.
Sau đó tắt đèn, xem như chưa có chuyện gì, “Cậu ngủ thêm một lúc đi.”
Lâm Triệt Ngôn chỉ chờ những lời này, cậu thật sự rất mệt, kéo chăn trùm kín người, không lâu sau liền mất ý thức.
Đợi đến khi cậu tỉnh dậy, Du Tùy Thâm đã đi làm từ lâu, trên bàn để một phần sandwich và sữa bò.
Đúng lúc chuẩn bị bỏ bánh mì vào miệng, đột nhiên nhìn thấy một tờ giấy ghi chú đặt bên dưới miếng bánh.
“Nhớ hâm nóng bằng lò vi sóng rồi hãy ăn.”
Lâm Triệt Ngôn: “…”
Cậu nhìn nét chữ rồng bay phượng múa quen thuộc, rơi vào im lặng.
Để chứng minh những gì mình nghĩ, chạy vào phòng làm việc lấy bút ra viết một câu tương tự ở bên dưới.
Quả nhiên, hai nét chữ giống hệt nhau, nếu không nhìn kỹ sẽ không nhận ra sự khác biệt.
Lâm Triệt Ngôn tự biết bản thân không có sở trường gì đặc biệt, ngoài viết tranh chữ.
Thời còn học cấp ba, cậu đã bán một ít để kiếm tiền tiêu vặt.
Nhưng thực tế, số tiền kiếm được không đủ cho cậu mua bút, giấy và mực.
Cậu luyện chữ rất nhiều, đã từng luyện Vương Hi Chi Thư Sự Quyển của Triệu Mạnh Phủ, Đề Tương Dương Mễ Phất Từ của Hoàng Đình Kiến, sau này còn luyện thêm cả Mao Bút Khải Thư của Điền Anh Chương.
Luyện tập một thời gian dài tự tạo thành phong cách của riêng mình.
Chẳng lẽ Du Tùy Thâm cũng luyện giống hệt mình?
Điều này quá trùng hợp.
Suy nghĩ bị tiếng đinh phát ra từ lò vi sóng cắt ngang.
Lâm Triệt Ngôn lắc đầu, bỏ tờ giấy vào trong túi áo.
Chuyện không rõ ràng, từ trước đến nay cậu sẽ không phí thời gian để suy nghĩ.
Giống như chuyện Du Tùy Thâm có mục địch gì khi ở bên cậu, mấy ngày trước cậu còn tốn công suy nghĩ, không tìm được câu trả lời còn khiến bản thân mệt mỏi.
Không bằng chấp nhận số phận, quan tâm hắn có mục đích làm gì.
Bây giờ cậu không có giá trị lợi dụng gì, chẳng nhẽ Du Tùy Thâm mang cậu đi bán à?
Ăn xong bữa sáng vào buổi trưa, bắt đầu thời gian làm cá mặn của Lâm Triệt Ngôn.
Lần trước Du Tùy Thâm nói sẽ dẫn cậu đến SY.
Đến bây giờ không thấy nói gì, hơn nữa đối phương không muốn cậu làm bộ phận thiết kế với Xích Tạp Uyên, nếu đến bộ phận khác, không đúng chuyên ngành của cậu.
Mặc dù điểm chuyên ngành cậu nát bét, nhưng ít ra cậu còn quen thuộc.
Đúng lúc đang buồn bực vì phải chọn con đường làm việc, cùng với kiếm điểm cho báo cáo thực tập.
Đột nhiên điện thoại rung lên.
Một chút cũng không đáng yêu: “Dậy chưa?”
Lâm Triệt Ngôn liếc nhìn thời gian, đã qua mười hai giờ rồi.
Lâm Triệt Ngôn: “Đã dậy”
Nhưng cậu đợi một lúc không thấy Du Tùy Thâm trả lời, đối phương chỉ đơn giản hỏi một câu, cậu suy nghĩ một lúc.
Lâm Triệt Ngôn: “Anh ơi, tối nay mấy giờ anh về? Có cần tôi đợi cơm tối không?”
Sao thấy kỳ kỳ vậy.
Lâm Triệt Ngôn: “Cho dù anh về lúc mấy giờ tôi cũng đợi anh về ăn cơm [đáng yêu.jpg]”
A, đúng cảm giác này rồi!
Lâm Triệt Ngôn nhìn dòng chữ đối phương đang nhập một lúc lâu, vẫn không thấy gì, buồn chán ngồi bấm vào avarta của Du Tùy Thâm, sau đó ấn vào vòng bạn bè của hắn, quả nhiên là trống không.
Một chút cũng không đáng yêu: “Báo cáo thực tập của cậu đã được đóng dấu rồi.
Hôm nay tôi mang về cho cậu.”
Lâm Triệt Ngôn: “!!!”
Cậu đang nghi ngờ có phải Du Tùy Thâm có thể đọc suy nghĩ của người khác hay không.
Cậu suy nghĩ gì hắn làm ái đó!
Lâm Triệt Ngôn: “Mang về giúp tôi đi.”
Lâm Triệt Ngôn: “Cám ơn anh.jpg”
Trong phòng tổng giám đốc SY.
Buổi sáng ngày hôm nay, server của Trần Cố đột nhiên bị tấn công, bị sập mấy tiếng, tổn thất không nhỏ.
Thư ký thực tập Trịnh Úy Khương đến để thống báo lịch trình buổi chiều, do dự một lúc lâu ở ngoài cửa.
Du Tùy Thâm nổi tiếng là một cỗ máy lạnh lùng, lúc đi vào chỉ sợ cỗ máy lại biến thành máy bay chi3n đấu chết chóc thì sao.
Nhưng cô muốn được nhận chính thức mà!! Cô còn phải kiếm cơm ăn nữa.
Hít một hơi thật sâu, sửa sang lại quần áo của mình, kiểm tra bản thân không có sai sót, mới bắt đầu gõ cửa.
“Vào đi.”
Trịnh Úy Khương đẩy cửa đi vào, không dám ngẩng đầu lên, nhưng lại không ảnh hưởng đến thông bào lịch trình buổi chiều: “Du tổng, đây là lịch trình buổi chiều, ngài xem còn chỗ nào cần thay đổi…không?”
Không xong rồi, chẳng nhẽ sếp nổi giận rồi?
Tại sao lại cảm thấy hình như hắn đang cười!
Du Tùy Thâm nhận tập tài liệu từ tay cô, lướt qua một lượt.
Nhíu mày nhìn lịch trình cuối cùng, “Từ chối cuộc xã giao lúc chín rưỡi tối, tôi phải về nhà.”
Trịnh Úy Khương hả một tiếng, sau đó cảm thấy khó tin ngẩng đầu lên, “Về…về nhà?”
Phải biết rằng đây là vị DU tổng cuồng công việc, mỗi ngày đều là người đến sớm công ty nhất, đồng thời cũng là người về muộn nhất, có khi còn ở lại cả đêm.
Sao hôm nay lại phải về nhà lúc chín rưỡi?
Mặt trời mọc đằng tây à?
“Đúng thế, ở nhà có người đợi tôi.” Du Tùy Thâm cúi đầu ký tên vào tài liễu, tâm trang tốt nên không làm khó thái độ của thư ký, bắt đầu xử lý tài liệu mới.
Một tiếng sau, thông tin sếp tổng có đối tượng đã truyền đi khắp ngóc ngách của công ty SY, thậm chí còn có đến bảy tám dị bản khác nhau.
Mà nhân vật chính thần bí trong câu chuyện chính là bạn học Lâm Triệt Ngôn, đang đi hỏi bạn bè cách nấu cơm.
Thầy giáo Tiểu Tống: “Cậu chắc chắn mình đích thân xuống bếp?”
Lâm Triệt Ngôn: “Chắc chắn! Đột nhiên có hứng.
[xoa tay.jpg]”
Thầy giáo Tiểu Tống: “Vậy cậu muốn ăn gì, đầu tiên phải đi mua nguyên liệu nấu đã.”
Lâm Triệt Ngôn suy nghĩ, dù gì Du Tùy Thâm đã giúp cậu, không thể làm qua loa được.
Lâm Triệt Ngôn: “Có món nào cho người mới tập nấu mà cao cấp, hương vị ổn áp không?”
Thầy giáo Tiểu Tống: “Không có.”
Lâm Triệt Ngôn: “…Cậu không yêu tôi.”
Thầy giáo Tiểu Tống: “Nếu không thì cậu nấu canh cá đi, cách nấu rất dễ, khó mà sai được.”
Lâm Triệt Ngôn quyết định chính là nó.
Đầu tiên là chạy đến siêu thị mua cá.
Hỏi thăm một lượt rồi mới đưa ra lựa chọn phù hợp, cá chép.
Sau đi lượn một vòng mua hành, tỏi và một ít gia vị đi kèm.
Lâm Triệt Ngôn gần như chưa bao giờ đi siêu thì, có đến cũng không vào khu vực thực phẩm, khi đi học không ăn ở căn tin thì ra ngoài mua đồ ăn.
Đây là lần đầu tiên cậu vào chỗ này, nhìn cái gì cũng mới lạ, còn thấy có đồ ăn làm sẵn chỉ bọc một lớp túi bọc thực phẩm.
Lâm Triệt Ngôn sờ túi tiền của mình, chọn một số món ăn nhìn qua không tệ lắm.
Thành công đầy đủ bốn mặn một canh.
Bước thứ hai là nghiên cứu dụng cụ phòng bếp.
Phòng bếp của Du Tùy Thâm chỉ để trang trí, đồ vật gần như mới hoàn toàn, nhưng vẫn rất đầy đủ.
Bởi vì có dì giúp việc quét dọn nên mới không bám bẩn.
Lâm Triệt Ngôn nghiên cứu một lúc lâu cuối cùng từ bỏ, suy nghĩ một lúc quyết định lên trang web mua sắm tìm, cuối cùng cũng tìm được cách sử dụng.
Đã có cách sử dụng!
Bước thứ ba là tiến hành nấu.
Lâm Triệt Ngôn làm theo công thức Tống Khi Sâm gửi cho cậu, bắt đầu làm từng bước.
Băm nhỏ toit, đập dập gừng, cà chua thái thành miếng, hành cắt thành khúc.
Một nửa ly rượu vang nấu ăn, nửa muỗng muối, nửa muỗng đường.
Đến bây giờ mọi thứ đều ổn.
Lâm Triệt Ngôn cảm thấy có thể bản thân mình có khả năng nấu ăn!
Cá phải ướp muối với rượu trước.
Lâm Triệt Ngôn nhìn con cá trong bắt sứ trắng đã được dì trong siêu thị xử lý qua, do dự một lúc lâu không dám chạm tay vào, cuối cùng phải lấy đũa đẩy lật nó để ướp.
Tiếp theo là bật bếp.
Dựa theo công thức của Lâm Triệt Ngôn sẽ là bật lửa nhỏ, mở máy hút khói, cho tỏi, gừng vào xào thơm.
Lâm Triệt Ngôn tưởng việc này đơn giản giống như chuyện băm tỏi hay đập gừng.
Vừa mới cho tỏi, gừng vào dầu đã bắn tung tóe, tạo ra tiếng xèo xèo.
Lâm Triệt Ngôn lấy nắp nồi che mặt, ảo tưởng vừa nãy đã vỡ nát.
Cố gắng dùng xẻng đảo đảo, gần như không ngửi được mùi thơm, đúng ra là không có.
Mặc kệ.
Vội vàng đổ cá vào nồi.
Không ngờ dầu bắn còn kinh hơn.
Lâm Triệt Ngôn không ngờ nấu cơm lại khó như vậy.
Tống Khi Sâm nói đây là món dễ nhất rồi.
Quả nhiên giữa người với người không thể so sánh với nhau.
Bây giờ cậu không dám đưa tay ra lật mặt cá, đành phải lấy nắp nồi đậy lại, lắc lắc vài cái mới lật qua được mặt kia cho đều.
Đổ nước sốt đã pha lúc nãy vào cùng với nước.
Cuối cùng cũng xong được giai đoạn nguy hiểm.
Âm thanh ùng ục trong nồi phát ra, nước canh dần dần chuyển sang màu trắng.
Mùi cá thơm nức mũi.
Hình như không xảy ra vấn đề gì cả.
Bước cuối cùng là cho cà chua vào.
Một nồi canh hoàn hảo.
Lâm Triệt Ngôn cảm thấy mình quá giỏi!
Lấy điện thoại ra chụp bốn tấm, đầu tiên gửi cho Tống Khi Sâm, sau đó mới đăng lên vòng bạn bè.
“Thầy Tống chỉ tôi nấu nồi canh cá đầu tiên, tôi cũng là một người đàn ông biết nấu ăn!”
Lúc Du Tùy Thâm về đến nhà, Lâm Triệt Ngôn đang gọi điện với Tống Khi Sâm, chuẩn bị nghe chỉ đạo của đối phương để làm mấy món xào.
“Sau khi cho dầu vào thì sao nữa?”
“Không được, cho tỏi vào sẽ bắn dầu, lúc nãy nấu cá đã dọa tôi gần chết.”
“Bảo bối, đây không phải là cậu chỉ tôi à?”
Du Tùy Thâm: “…Cậu đang làm gì thế?”
Tối qua còn khóc lóc không cho hắn tìm người khác, hôm nay đã gọi điện gọi người khác là bảo bối.
“Không nói nữa, không nói nữa, cậu gửi bằng tin nhắn cho tôi đi!” Lâm Triệt Ngôn dừng lại nhìn người đang nhíu mày đứng ở cửa, vội vàng cất điện thoại vào túi.
“Tôi đang nấu cơm đó!”
Còn làm bộ không thấy hả.
“Nấu cơm?”
“Không phải anh nói chín rưỡi mới về sao? Bây giờ còn chưa đến chín giờ, sao đã về rồi?”
Lâm Triệt Ngôn xoay người, quyết định lấy khí thế lúc nầu canh cá ra để lòe với Du Tùy Thâm.
Đầu tiên lấy nắp nối lên chắn trước mặt, sau đó cho tỏi vào.
Đậy nắp nồi trước khi dầu bắn lên, sau đó lấy ngô và ớt đã rửa sạch đổ vào để đảo.
Còn chưa kịp đảo đã bị tắt bếp.
Lâm Triệt Ngôn: “?”
“Đứng sang bên cạnh đi.” Du Tùy Thâm thở dài, lên tiếng ra lệnh.
Lâm Triệt Ngôn bĩu môi, sau đó dịch sang bên cạnh Du Tùy Thâm.
Cậu nhìn thấy đối phương thuần thục cho gia vị vào nổi sau đó xào rất thuận tay.
“Còn muốn nấu gì nữa?”
Lâm Triệt Ngôn yếu ớt chỉ vào mấy khay đồ ăn còn nguyên màng bọc thực phẩm mua từ siêu thị.
Sau đó liền thấy Du Tùy Thâm mặc âu phục, đi giày da đứng trong bếp nấu cơm.
“Lúc nãy tôi mới gọi để hỏi bạn cùng phòng cách nấu cơm.” Lâm Triệt Ngôn cảm thấy hình như đối phương đang tức giận, nhỏ giọng nói: “Anh giúp tôi đóng dấu, tôi muốn làm gì đó để cảm ơn.”
Xẻng trong tay Du Tùy Thâm hơi khựng lại.
Nhưng gương mặt vẫn không lộ ra biểu cảm gì.
“Ừm.”
“Về sau không cần làm như thế nữa, rất nguy hiểm.”
Lâm Triệt Ngôn à một tiếng, cảm thấy hơi mất mát.
Đối phương còn chưa thấy cậu nấu canh cá đâu! Nếu hắn không về, bản thân cậu chắc chắn sẽ xử lý tốt đồ ăn còn lại.
“Từ nay về sau muốn ăn gì, mua nguyên liệu trước rồi đợi tôi về là được.” Du Tùy Thâm đem tất cả đồ ăn nấu xong ra bàn, “Tôi làm cho cậu.”
Vì thế không cần gọi điện để hỏi người khác nữa.
Lâm Triệt Ngôn: “Hả?”
Du Tùy Thâm: “Lại đây.”
Lâm Triệt Ngôn không hiểu gì bước chậm chậm đến trước mặt đối phương, đầu óc đnag xử lý thông tin đáng sợ đó là Du Tùy Thâm sẽ nấu cơm cho cậu.
Sau đó đôi mắt bị che lại, trên môi cảm nhận được hơi ấm.
Đó là một nụ hôn lướt qua.
“Cái này xem như lời cảm ơn của cậu.”
Lâm Triệt Ngôn còn tưởng Du Tùy Thâm sẽ đi làm muộn hơn một chút, ngày hôm qua hắn mới ngủ được một tý.
Ai mà biết người này là mình đồng da sắt hay gì mà năm rưỡi đã dậy rồi.
“Du tiên sinh, anh không phải là ông chủ à?” Lâm Triệt Ngôn híp mắt, nắm lấy vạt áo Du Tùy Thâm.
Bắt đầu dở trò, “Ông chủ đi làm sớm như vậy để làm gì?”
Du Tùy Thâm vẫn tiếp tục đeo cà vạt, liếc mắt nhìn Lâm Triệt Ngôn vén nửa chăn ra vì nóng, đưa tay với điều khiển hạ thấp nhiệt độ xuống.
“Ông chủ muốn kiếm nhiều tiền.” Ông chủ Du trả lời không có cảm xúc.
Sau đó tắt đèn, xem như chưa có chuyện gì, “Cậu ngủ thêm một lúc đi.”
Lâm Triệt Ngôn chỉ chờ những lời này, cậu thật sự rất mệt, kéo chăn trùm kín người, không lâu sau liền mất ý thức.
Đợi đến khi cậu tỉnh dậy, Du Tùy Thâm đã đi làm từ lâu, trên bàn để một phần sandwich và sữa bò.
Đúng lúc chuẩn bị bỏ bánh mì vào miệng, đột nhiên nhìn thấy một tờ giấy ghi chú đặt bên dưới miếng bánh.
“Nhớ hâm nóng bằng lò vi sóng rồi hãy ăn.”
Lâm Triệt Ngôn: “…”
Cậu nhìn nét chữ rồng bay phượng múa quen thuộc, rơi vào im lặng.
Để chứng minh những gì mình nghĩ, chạy vào phòng làm việc lấy bút ra viết một câu tương tự ở bên dưới.
Quả nhiên, hai nét chữ giống hệt nhau, nếu không nhìn kỹ sẽ không nhận ra sự khác biệt.
Lâm Triệt Ngôn tự biết bản thân không có sở trường gì đặc biệt, ngoài viết tranh chữ.
Thời còn học cấp ba, cậu đã bán một ít để kiếm tiền tiêu vặt.
Nhưng thực tế, số tiền kiếm được không đủ cho cậu mua bút, giấy và mực.
Cậu luyện chữ rất nhiều, đã từng luyện Vương Hi Chi Thư Sự Quyển của Triệu Mạnh Phủ, Đề Tương Dương Mễ Phất Từ của Hoàng Đình Kiến, sau này còn luyện thêm cả Mao Bút Khải Thư của Điền Anh Chương.
Luyện tập một thời gian dài tự tạo thành phong cách của riêng mình.
Chẳng lẽ Du Tùy Thâm cũng luyện giống hệt mình?
Điều này quá trùng hợp.
Suy nghĩ bị tiếng đinh phát ra từ lò vi sóng cắt ngang.
Lâm Triệt Ngôn lắc đầu, bỏ tờ giấy vào trong túi áo.
Chuyện không rõ ràng, từ trước đến nay cậu sẽ không phí thời gian để suy nghĩ.
Giống như chuyện Du Tùy Thâm có mục địch gì khi ở bên cậu, mấy ngày trước cậu còn tốn công suy nghĩ, không tìm được câu trả lời còn khiến bản thân mệt mỏi.
Không bằng chấp nhận số phận, quan tâm hắn có mục đích làm gì.
Bây giờ cậu không có giá trị lợi dụng gì, chẳng nhẽ Du Tùy Thâm mang cậu đi bán à?
Ăn xong bữa sáng vào buổi trưa, bắt đầu thời gian làm cá mặn của Lâm Triệt Ngôn.
Lần trước Du Tùy Thâm nói sẽ dẫn cậu đến SY.
Đến bây giờ không thấy nói gì, hơn nữa đối phương không muốn cậu làm bộ phận thiết kế với Xích Tạp Uyên, nếu đến bộ phận khác, không đúng chuyên ngành của cậu.
Mặc dù điểm chuyên ngành cậu nát bét, nhưng ít ra cậu còn quen thuộc.
Đúng lúc đang buồn bực vì phải chọn con đường làm việc, cùng với kiếm điểm cho báo cáo thực tập.
Đột nhiên điện thoại rung lên.
Một chút cũng không đáng yêu: “Dậy chưa?”
Lâm Triệt Ngôn liếc nhìn thời gian, đã qua mười hai giờ rồi.
Lâm Triệt Ngôn: “Đã dậy”
Nhưng cậu đợi một lúc không thấy Du Tùy Thâm trả lời, đối phương chỉ đơn giản hỏi một câu, cậu suy nghĩ một lúc.
Lâm Triệt Ngôn: “Anh ơi, tối nay mấy giờ anh về? Có cần tôi đợi cơm tối không?”
Sao thấy kỳ kỳ vậy.
Lâm Triệt Ngôn: “Cho dù anh về lúc mấy giờ tôi cũng đợi anh về ăn cơm [đáng yêu.jpg]”
A, đúng cảm giác này rồi!
Lâm Triệt Ngôn nhìn dòng chữ đối phương đang nhập một lúc lâu, vẫn không thấy gì, buồn chán ngồi bấm vào avarta của Du Tùy Thâm, sau đó ấn vào vòng bạn bè của hắn, quả nhiên là trống không.
Một chút cũng không đáng yêu: “Báo cáo thực tập của cậu đã được đóng dấu rồi.
Hôm nay tôi mang về cho cậu.”
Lâm Triệt Ngôn: “!!!”
Cậu đang nghi ngờ có phải Du Tùy Thâm có thể đọc suy nghĩ của người khác hay không.
Cậu suy nghĩ gì hắn làm ái đó!
Lâm Triệt Ngôn: “Mang về giúp tôi đi.”
Lâm Triệt Ngôn: “Cám ơn anh.jpg”
Trong phòng tổng giám đốc SY.
Buổi sáng ngày hôm nay, server của Trần Cố đột nhiên bị tấn công, bị sập mấy tiếng, tổn thất không nhỏ.
Thư ký thực tập Trịnh Úy Khương đến để thống báo lịch trình buổi chiều, do dự một lúc lâu ở ngoài cửa.
Du Tùy Thâm nổi tiếng là một cỗ máy lạnh lùng, lúc đi vào chỉ sợ cỗ máy lại biến thành máy bay chiến đấu chết chóc thì sao.
Nhưng cô muốn được nhận chính thức mà!! Cô còn phải kiếm cơm ăn nữa.
Hít một hơi thật sâu, sửa sang lại quần áo của mình, kiểm tra bản thân không có sai sót, mới bắt đầu gõ cửa.
“Vào đi.”
Trịnh Úy Khương đẩy cửa đi vào, không dám ngẩng đầu lên, nhưng lại không ảnh hưởng đến thông bào lịch trình buổi chiều: “Du tổng, đây là lịch trình buổi chiều, ngài xem còn chỗ nào cần thay đổi…không?”
Không xong rồi, chẳng nhẽ sếp nổi giận rồi?
Tại sao lại cảm thấy hình như hắn đang cười!
Du Tùy Thâm nhận tập tài liệu từ tay cô, lướt qua một lượt.
Nhíu mày nhìn lịch trình cuối cùng, “Từ chối cuộc xã giao lúc chín rưỡi tối, tôi phải về nhà.”
Trịnh Úy Khương hả một tiếng, sau đó cảm thấy khó tin ngẩng đầu lên, “Về…về nhà?”
Phải biết rằng đây là vị DU tổng cuồng công việc, mỗi ngày đều là người đến sớm công ty nhất, đồng thời cũng là người về muộn nhất, có khi còn ở lại cả đêm.
Sao hôm nay lại phải về nhà lúc chín rưỡi?
Mặt trời mọc đằng tây à?
“Đúng thế, ở nhà có người đợi tôi.” Du Tùy Thâm cúi đầu ký tên vào tài liễu, tâm trang tốt nên không làm khó thái độ của thư ký, bắt đầu xử lý tài liệu mới.
Một tiếng sau, thông tin sếp tổng có đối tượng đã truyền đi khắp ngóc ngách của công ty SY, thậm chí còn có đến bảy tám dị bản khác nhau.
Mà nhân vật chính thần bí trong câu chuyện chính là bạn học Lâm Triệt Ngôn, đang đi hỏi bạn bè cách nấu cơm.
Thầy giáo Tiểu Tống: “Cậu chắc chắn mình đích thân xuống bếp?”
Lâm Triệt Ngôn: “Chắc chắn! Đột nhiên có hứng.
[xoa tay.jpg]”
Thầy giáo Tiểu Tống: “Vậy cậu muốn ăn gì, đầu tiên phải đi mua nguyên liệu nấu đã.”
Lâm Triệt Ngôn suy nghĩ, dù gì Du Tùy Thâm đã giúp cậu, không thể làm qua loa được.
Lâm Triệt Ngôn: “Có món nào cho người mới tập nấu mà cao cấp, hương vị ổn áp không?”
Thầy giáo Tiểu Tống: “Không có.”
Lâm Triệt Ngôn: “…Cậu không yêu tôi.”
Thầy giáo Tiểu Tống: “Nếu không thì cậu nấu canh cá đi, cách nấu rất dễ, khó mà sai được.”
Lâm Triệt Ngôn quyết định chính là nó.
Đầu tiên là chạy đến siêu thị mua cá.
Hỏi thăm một lượt rồi mới đưa ra lựa chọn phù hợp, cá chép.
Sau đi lượn một vòng mua hành, tỏi và một ít gia vị đi kèm.
Lâm Triệt Ngôn gần như chưa bao giờ đi siêu thì, có đến cũng không vào khu vực thực phẩm, khi đi học không ăn ở căn tin thì ra ngoài mua đồ ăn.
Đây là lần đầu tiên cậu vào chỗ này, nhìn cái gì cũng mới lạ, còn thấy có đồ ăn làm sẵn chỉ bọc một lớp túi bọc thực phẩm.
Lâm Triệt Ngôn sờ túi tiền của mình, chọn một số món ăn nhìn qua không tệ lắm.
Thành công đầy đủ bốn mặn một canh.
Bước thứ hai là nghiên cứu dụng cụ phòng bếp.
Phòng bếp của Du Tùy Thâm chỉ để trang trí, đồ vật gần như mới hoàn toàn, nhưng vẫn rất đầy đủ.
Bởi vì có dì giúp việc quét dọn nên mới không bám bẩn.
Lâm Triệt Ngôn nghiên cứu một lúc lâu cuối cùng từ bỏ, suy nghĩ một lúc quyết định lên trang web mua sắm tìm, cuối cùng cũng tìm được cách sử dụng.
Đã có cách sử dụng!
Bước thứ ba là tiến hành nấu.
Lâm Triệt Ngôn làm theo công thức Tống Khi Sâm gửi cho cậu, bắt đầu làm từng bước.
Băm nhỏ toit, đập dập gừng, cà chua thái thành miếng, hành cắt thành khúc.
Một nửa ly rượu vang nấu ăn, nửa muỗng muối, nửa muỗng đường.
Đến bây giờ mọi thứ đều ổn.
Lâm Triệt Ngôn cảm thấy có thể bản thân mình có khả năng nấu ăn!
Cá phải ướp muối với rượu trước.
Lâm Triệt Ngôn nhìn con cá trong bắt sứ trắng đã được dì trong siêu thị xử lý qua, do dự một lúc lâu không dám chạm tay vào, cuối cùng phải lấy đũa đẩy lật nó để ướp.
Tiếp theo là bật bếp.
Dựa theo công thức của Lâm Triệt Ngôn sẽ là bật lửa nhỏ, mở máy hút khói, cho tỏi, gừng vào xào thơm.
Lâm Triệt Ngôn tưởng việc này đơn giản giống như chuyện băm tỏi hay đập gừng.
Vừa mới cho tỏi, gừng vào dầu đã bắn tung tóe, tạo ra tiếng xèo xèo.
Lâm Triệt Ngôn lấy nắp nồi che mặt, ảo tưởng vừa nãy đã vỡ nát.
Cố gắng dùng xẻng đảo đảo, gần như không ngửi được mùi thơm, đúng ra là không có.
Mặc kệ.
Vội vàng đổ cá vào nồi.
Không ngờ dầu bắn còn kinh hơn.
Lâm Triệt Ngôn không ngờ nấu cơm lại khó như vậy.
Tống Khi Sâm nói đây là món dễ nhất rồi.
Quả nhiên giữa người với người không thể so sánh với nhau.
Bây giờ cậu không dám đưa tay ra lật mặt cá, đành phải lấy nắp nồi đậy lại, lắc lắc vài cái mới lật qua được mặt kia cho đều.
Đổ nước sốt đã pha lúc nãy vào cùng với nước.
Cuối cùng cũng xong được giai đoạn nguy hiểm.
Âm thanh ùng ục trong nồi phát ra, nước canh dần dần chuyển sang màu trắng.
Mùi cá thơm nức mũi.
Hình như không xảy ra vấn đề gì cả.
Bước cuối cùng là cho cà chua vào.
Một nồi canh hoàn hảo.
Lâm Triệt Ngôn cảm thấy mình quá giỏi!
Lấy điện thoại ra chụp bốn tấm, đầu tiên gửi cho Tống Khi Sâm, sau đó mới đăng lên vòng bạn bè.
“Thầy Tống chỉ tôi nấu nồi canh cá đầu tiên, tôi cũng là một người đàn ông biết nấu ăn!”
Lúc Du Tùy Thâm về đến nhà, Lâm Triệt Ngôn đang gọi điện với Tống Khi Sâm, chuẩn bị nghe chỉ đạo của đối phương để làm mấy món xào.
“Sau khi cho dầu vào thì sao nữa?”
“Không được, cho tỏi vào sẽ bắn dầu, lúc nãy nấu cá đã dọa tôi gần chết.”
“Bảo bối, đây không phải là cậu chỉ tôi à?”
Du Tùy Thâm: “…Cậu đang làm gì thế?”
Tối qua còn khóc lóc không cho hắn tìm người khác, hôm nay đã gọi điện gọi người khác là bảo bối.
“Không nói nữa, không nói nữa, cậu gửi bằng tin nhắn cho tôi đi!” Lâm Triệt Ngôn dừng lại nhìn người đang nhíu mày đứng ở cửa, vội vàng cất điện thoại vào túi.
“Tôi đang nấu cơm đó!”
Còn làm bộ không thấy hả.
“Nấu cơm?”
“Không phải anh nói chín rưỡi mới về sao? Bây giờ còn chưa đến chín giờ, sao đã về rồi?”
Lâm Triệt Ngôn xoay người, quyết định lấy khí thế lúc nầu canh cá ra để lòe với Du Tùy Thâm.
Đầu tiên lấy nắp nối lên chắn trước mặt, sau đó cho tỏi vào.
Đậy nắp nồi trước khi dầu bắn lên, sau đó lấy ngô và ớt đã rửa sạch đổ vào để đảo.
Còn chưa kịp đảo đã bị tắt bếp.
Lâm Triệt Ngôn: “?”
“Đứng sang bên cạnh đi.” Du Tùy Thâm thở dài, lên tiếng ra lệnh.
Lâm Triệt Ngôn bĩu môi, sau đó dịch sang bên cạnh Du Tùy Thâm.
Cậu nhìn thấy đối phương thuần thục cho gia vị vào nổi sau đó xào rất thuận tay.
“Còn muốn nấu gì nữa?”
Lâm Triệt Ngôn yếu ớt chỉ vào mấy khay đồ ăn còn nguyên màng bọc thực phẩm mua từ siêu thị.
Sau đó liền thấy Du Tùy Thâm mặc âu phục, đi giày da đứng trong bếp nấu cơm.
“Lúc nãy tôi mới gọi để hỏi bạn cùng phòng cách nấu cơm.” Lâm Triệt Ngôn cảm thấy hình như đối phương đang tức giận, nhỏ giọng nói: “Anh giúp tôi đóng dấu, tôi muốn làm gì đó để cảm ơn.”
Xẻng trong tay Du Tùy Thâm hơi khựng lại.
Nhưng gương mặt vẫn không lộ ra biểu cảm gì.
“Ừm.”
“Về sau không cần làm như thế nữa, rất nguy hiểm.”
Lâm Triệt Ngôn à một tiếng, cảm thấy hơi mất mát.
Đối phương còn chưa thấy cậu nấu canh cá đâu! Nếu hắn không về, bản thân cậu chắc chắn sẽ xử lý tốt đồ ăn còn lại.
“Từ nay về sau muốn ăn gì, mua nguyên liệu trước rồi đợi tôi về là được.” Du Tùy Thâm đem tất cả đồ ăn nấu xong ra bàn, “Tôi làm cho cậu.”
Vì thế không cần gọi điện để hỏi người khác nữa.
Lâm Triệt Ngôn: “Hả?”
Du Tùy Thâm: “Lại đây.”
Lâm Triệt Ngôn không hiểu gì bước chậm chậm đến trước mặt đối phương, đầu óc đnag xử lý thông tin đáng sợ đó là Du Tùy Thâm sẽ nấu cơm cho cậu.
Sau đó đôi mắt bị che lại, trên môi cảm nhận được hơi ấm.
Đó là một nụ hôn lướt qua.
“Cái này xem như lời cảm ơn của cậu.”.