Cậu gọi tạm đồ ăn bên ngoài.
Lâm Triệt Ngôn bắt chéo chân tự hỏi cuộc đời, nhưng mà quần quá dài, cậu thử vài lần không được, quyết định mặc kệ, nằm thẳng đuột ra ghế sopha.
Dù sao bây giờ Du Tùy Thâm không ở nhà, chả có ai nhìn cậu, thích làm gì thì làm.
Nhớ đến lời nói mờ ám của Du Tùy Thâm, Lâm Triệt Ngôn cảm thấy đau đầu, bây giờ cậu đang bị người ta nằm đằng cán, không phù hợp với tính cách của cậu cho lắm.
Du Tùy Thâm cũng rất biết cách chơi người khác.
Trước khi ký hợp đồng, Lâm Triệt Ngôn đã đọc rất nhiều hợp đồng, thậm chí còn đọc rất nhiều tiểu thuyết bao dưỡng, nhưng chưa thấy ai có hành vi như này.
Cậu trở người, chống đầu nằm nghiêng, suy nghĩ một chút bắt đầu nhập vào khung tìm kiếm: Làm sao để trở thành một công cụ làm ấm giường.
Sau khi ấn vào nút tìm kiếm, đột nhiên cậu nhận ra.
Mình đang làm cái mẹ gì thế này?
Cũng, quá xấu hổ rồi…
Không ngờ kết quả tìm khiến không làm người khác thấy xấu hổ, toàn là chăn bông, áo lông với đệm nhiệt điện.
Lâm Triệt Ngôn: “…”
Cậu không từ bỏ, lấy hết can đảm nhập tìm kiếm lần nữa: Làm sao để trở thành một bạn giường.
Lần này không phải thảm điện nữa, tất cả đều là cảnh không thể miêu tả trong truyện.
Có nên xem hay không cũng là một vấn đề nan giải.
Yết hầu Lâm Triệt Ngôn trượt xuống.
Nhưng mà không ngờ đến, vừa ấn vào không phải là truyện mà là hình ảnh.
“Làm thế nào để bạn tình một đêm bắn bảy lần?”
Lầm Triệt Ngôn: “…”
Hình như nút quay lại không hoạt động, ấn mãi không thoát được, khó khăn mới thoát ra được cũng thiếu điều đập luôn điện thoại, Lâm Triệt Ngôn vội vàng thoát ra, tiện tay ấn vào mục đề cử.
Xem như cậu đã từ bỏ, chuẩn bị làm một người bình thường, đột nhiên nhìn thấy chủ đề chiếm 87% số người tìm kiếm, “Làm thế nào để trở thành một tình nhân?”
Làm ấm giương hay bạn tình chắc cũng giống tình nhân nhỉ?
Đúng không ta?
Nếu không thì sao, phải đọc lại đã.
Lâm Triệt Ngôn tưởng đây vẫn là những tình tiết truyện không thể miêu ta, sẵn sàng mở phần mềm diệt virut.
Thật không ngờ, công sức đã được đền đáp, lần này có vẻ đáng tin hơn, cũng không biết ai rảnh rỗi làm ra cả quyển giáo trình về vấn đề này nữa.
Mở giáo trình lên rồi cẩn thận đọc.
Điều thứ nhất: Ghi nhớ động cơ của mình.
Lầm Triệt Ngôn tự hỏi lòng mình, trong đầu lập tức xuất hiện năm triệu.
Ừm! Sáu con số chính là động cơ mạnh mẽ nhất!
Điều thứ hai và thứ ba đều là về vợ của đối phương.
Cậu đã kiểm tra trên mạng, vẫn thấy Du Tùy Thâm độc thân, cơ bản không có vợ.
Nên vấn đề này bỏ qua.
Điều thứ tư: Cố gắng để cho mỗi phút giây hai người bên nhau đều đáng nhớ.
Lầm Triệt Ngôn suy nghĩ, không quan tâm Du Tùy Thâm có nhớ hay không, nhưng cậu không quên được, có ai phải chịu sợ hãi suốt mấy tiếng chưa.
May mà sức khỏe tốt, không may tim có vấn đề chắc chắn bị Du Tùy Thâm chơi chết rồi.
Điều thứ năm: Không cần tình yêu đáp lại.
Điều này không cần phải nói, hai người bọn họ quan tâm về thận chứ không phải trái tim.
Thêm nữa, tình yêu gì trong mối quan hệ của hai người, trừ khi đối phương bị điên.
Đọc xuống dưới lại quay về vấn đề tình nhân và gia đình đối phương, cái này có thể không cần dọc.
Tổng kết giáo trình này dạy toàn đâu đâu, ngoại trừ xác định được động cơ, còn lại không có gì để áp dụng.
Nếu biết sớm, đã đăng ký khóa học tâm lý! Ít ra còn học đi đôi với hành!
Không để thời gian cậu suy nghĩ thêm, đột nhiên điện thoại rung lên.
Có thể chuyện trong phòng tắm của Du Tùy Thâm để lại bóng ma tâm lý quá lớn, nên điều Lâm Triệt Ngôn nghĩ đến đó là: Không phải tên này lại lắp camera theo dõi mình đấy chứ?
Nghĩ đến đây, Lâm Triệt Ngôn không biết mình ngồi dậy từ khi nào, thậm chí còn sắp xếp gối ôm trên ghế sopha.
Từ từ mở Wechat, phát hiện tài khoản của Du Tùy Thâm không có dấu chấm đổ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng sau đó cậu lại căng thẳng, bởi vì người nhắn là lớp phó học tập Đỗ Hà.
Lâm Triệt Ngôn không ưa Đỗ Hà, cả khoa đều biết.
Bởi vì y quá dối trá, lòng dạ hẹp hòi khiến cậu thấy khó chịu.
Lấy bạn cùng phòng Tống Khi Sâm làm ví dụ, khi Đỗ Hà không biết Tống Khi Sâm là con trai giáo sư Tống, suốt ngày mỉa mai, thậm chí còn nói vì Tống Khi Sâm đẹp trai nên mới được giáo sư thích, không dừng ở đó, y còn tìm chủ nhiệm lớp báo cáo Tống Khi Sâm đi học muộn hai phút, vì thế không xứng đáng nhận học bổng.
Sau khi biết Tống Khi Sâm là con trai giáo sư Tống, bắt đầu nịnh hót, suốt ngày theo sau Tống Khi Sâm hỏi thứ giáo sư Tống thích, còn tỏ ý nhường vị trí của mình cho cậu ta.
Tống Khi Sâm là kiểu người tốt tính, mở một con mắt cho qua những chuyện ghê tởm y làm trước kia, để y biết thế mà tránh đi.
Nhưng Lâm Triệt Ngôn không giống cậu ta, cậu phân rõ thích là thích, ghét là ghét.
Ấn vào khung tin nhắn.
Đỗ não tàn: “Có đó không?”
Nhìn kiểu này có vẻ tin mình bị nhà họ Lâm đuổi ra khỏi nhà đã đến tai y rồi.
Quả nhiên.
Đỗ não tàn: “Nghe nói nhà cậu xảy ra chuyện, đừng buồn nha.”
Lâm Triệt Ngôn không để ý đến y, lập tức ấn vào dấu ba chấm bên phải avatar của y.
Đỗ não tàn: “Còn một tháng nữa là kết thúc học kỳ, giáo sư yêu cầu nộp báo cáo.
Cậu làm xong chưa? Không làm không có điểm học phần tốt nghiệp đâu.”
Ngón tay phải của Lâm Triệt Ngôn đang để trên nút block bỗng dừng lại.
Bằng tốt nghiệp thì ghê gớm thật đấy nhưng bây giờ với cậu rất có tác dụng, dù sao cũng là bằng tốt nghiệp đại học Z.
Xem như cậu lợi hại!
Nhưng mà sắp đến tết rồi, cậu phải tìm công việc liên quan đến thiết kế ở đâu! Kỳ hạn thực tập là ba tháng, Đỗ não tàn cố tình nhắc cậu vào tháng cuối cùng, không phải cố ý làm khó cậu à?
Lâm Triệt Ngôn vô cùng hối hận khi có người bạn muốn giúp mình đóng dấu báo cáo thực tập, nhưng bây giờ không còn cách nào liên lạc với người bạn đó.
Điện thoại lại rung lên.
Đỗ não tàn: “Tối nay tôi tham gia bữa tiệc giao lưu, nếu cậu không có chỗ để thực tập có thể đi với tôi.
[ngoan ngoãn.jpg]”
Lâm Triệt Ngôn: “…” Cậu đọc đi đọc lại bốn năm lần, vẫn cảm thấy kì lạ.
Lâm Triệt Ngôn: “Cậu mà tốt như vậy?”
Đỗ não tàn: “Tôi vẫn luôn tốt mà QWQ, là cậu nghĩ sai về tôi.
Chuyện quá khứ tôi sai, tôi xin lỗi cậu.
Hy vọng có thể chuộc lỗi.”
Lâm Triệt Ngôn: “…”
Đỗ não tàn: “Nói thêm, nếu cậu không làm học phần này, lớp chúng ta sẽ không đạt 100% tốt nghiệp đúng hạn.”
Lâm Triệt Ngôn đã hiểu.
Tỷ lệ tốt nghiệp ảnh hưởng đến bình chọn lớp ưu tú, sẽ ảnh hưởng đến lựa chọn giảng viên xuất sắc.
Vì thế, Đỗ Hà tìm cậu nói chuyện này không có gì là lạ.
Lâm Triệt Ngôn: “Thời gian khi nào, ở đâu?”
Lâm Triệt Ngôn: “Bắt đầu lúc 7h tối, ở khách sạn La Thiên Cổ Hà.”
Mùa đông trời tối rất nhanh, tuyết đã ngừng rơi nhưng gió vẫn rất lớn.
Lâm Triệt Ngôn c0i quần áo của Du Tùy Thâm, thay lễ phục vào, cậu cảm thấy chỉ cần gió thổi là mình đóng băng luôn.
Khách sạn La Thiên Cổ Hà là khách sạn lớn nhất Hao Thành, khách sạn đã mở được mấy trăm năm, ông chủ là một đạo sĩ.
Nhưng đó chỉ là tin đồn, chưa từng ai thấy ông chủ là ai cả.
Cậu nhớ lần đầu tiên mình đến đây, là đi theo mẹ.
Lúc đó gia đình cậu vẫn coi như hòa thuận, ít ra người ngoài nhìn vào không phát hiện.
Không ngờ đến lần thứ hai đến cảnh vẫn còn người thì không.
“Mấy tháng không gặp cậu, cũng không thấy cậu thi lên thạc sỹ, đi đâu đáy?” Đỗ Hà đi sau cậu, lải nhải nói, “Cậu đã từng đến đây chưa?”
Lâm Triệt Ngôn không muốn để ý đến y, nhưng vẫn là nhờ hắn mời đên, “Không đi đâu cả, đã từng đến.”
“Thật hâm mộ những người vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng như cậu.” Đỗ Hà thở dai, “Không giống toi, phải tự sức vượt qua khó khăn mới có ngày hôm nay, đây là lần đầu tiên tôi đến đây!”
Lâm Triệt Ngôn: “…”
“Không phải tôi nhiều chuyện, tôi thấy nếu cậu làm sai, về nhà xin lỗi là xong.
Có gì mà không giải quyết được.
Cậu định bỏ khối tài sản lớn như vậy à? Nhưng mà, tính tình của cậu…” Đỗ Hà tiếp tục lải nhải, Lâm Triệt Ngôn liên tục nắm chặt thả lỏng ta, cố gắng không quay sang đấm cho y một trận.
“Cậu nói đúng.” Lâm Triệt Ngôn gật đầu nhìn y, cảm thấy mình điên rồi, “Đợi tôi nghĩ thêm đã.”
Biểu tình của Đỗ Hà cứng lại, không ngờ Lâm Triệt Ngôn sẽ nói như này, đành xấu hổ cười, “Cậu có thể nghĩ như vậy thì tốt.”
Lâm Triệt Ngôn không để tâm đến lòng dạ của Đỗ Hà nữa, lấy điện thoại ra nhìn, đã 7h10 rồi.
Thở dài một cái, chỉ mong có thể về nhà trước chín rưỡi, nếu không không biết giải thích như nào với Du Tùy Thâm.
Thời gian dần trôi đi, khách dần đông hơn.
Lâm Triệt Ngôn nhìn thấy một ít người quen, nhưng những người đó làm bộ không quen cậu, khi đi qua sẽ tránh đường vòng, giống như cậu là tên đen đủi.
“Thất thần gì đấy, người kia là Vương tổng, nghe nói làm về bất động sản, cậu muốn tìm cơ hội thi thử xem sao? Đỗ Hà chỉ người cách bọn họ không xa.
Lâm Triệt Ngôn: “..” Cậu suy nghĩ về hành vi của những người kia, xoa nhẹ đôi mắt hơi cay cay của mình, được rồi, là một ông chú trung niên béo.
Ông chú hình như cảm nhận được ánh mắt của bọn họ, liên giơ ly rượu trên tay với hai người rồi gật đầu.
Lâm Triệt Ngôn: “…”
Không hiểu sao, tính cách công tử bột của cậu lại tái phát.
Đại học Z có một câu, tất cả sinh viên khoa thiết kế là những con chó trọng nhan sắc, về sau tìm công ty cũng sẽ chọn nơi có ông chủ đẹp trai, tiền lương có thể thấp nhưng người đẹp không được thiếu! Mặc dù cậu không nghe giảng trên lớp nhưng nguyên tắc này vẫn tuân thủ chặt chẽ.
“Cậu còn kén chọn gì nữa, tình hình của cậu vẫn nên quan tâm học phần thôi.” Đỗ Hà hừ một tiếng, lại chỉ sang người khác, lần này không phải người hói đầu nữa mà răng bị vàng.
“Đây là ông chủ Chu, là doanh nhân điện tử, mặc dù không đúng chuyên môn nhưng vẫn còn ổn chán.” Đỗ Hà nói, giống như che dấu bí mật gì đó, nhỏ giọng nói bên tai cậu: “Hơn nữa ông ấy giống cậu, đều thích con trai, cậu xem, hai người có thể thảo luận vài vấn đề chúng đấy.”
Không phải vô tình hay cố ý, vừa lúc cắm vào vảy ngược của Lâm Triệt Ngôn.
Lâm Triệt Ngôn thấy mình điên rồi, sao lại tin tưởng Đỗ Hà giúp mình tìm nơi thực tập.
Cảnh vật xung quanh dần mờ đi, Đỗ Hà vẫn lải nhải bên tai.
Lâm Triệt Ngôn nắm chặt bàn tay, tiếng khớp xương kêu răng rắc.
Cậu chưa kịp giơ tay lên, đột nhiên thả lỏng ra.
Ở giữa sảnh, rất đông người qua lại, cậu đột nhiên bắt gặp ánh mắt Du Tùy Thâm..