“……”
—— “Ninh Vi Trần, có phải trước kia chúng ta quen biết nhau?”
—— “Đúng vậy, có quen biết.
Lần sau gặp mặt em sẽ nói cho anh biết chúng ta có quan hệ gì.
Nếu là có lần sau.”
“Lâu rồi không gặp, bạn trai cũ của em.”
“…………”
Diệp Sanh ngẩng đầu lên, rốt cuộc nứt ra một biểu tình duy nhất trên mặt sau khi đi vào bữa tiệc Hồng Môn Yến này.
Đôi mắt hạnh lạnh lùng nhìn lại Ninh Vi Trần, môi mỏng mím chặt, trên mặt không có biểu tình gì, cùng với vẻ mặt vô biểu tình như hàng ngày, chỉ là đồng tử trừng lớn có chút tan rã tiết lộ bản thân cậu hiện tại cũng không bình tĩnh.
Đầu óc Diệp Sanh tràn ngập câu hỏi, “Này con mẹ nó cái quái gì thế nhỉ?”
Bạn trai cũ? Lần trước cậu phân tích ra kết luận là trí nhớ của cậu trước 5 tuổi chỉ toàn là điều mơ hồ.
Cho nên trước 5 tuổi cậu còn nhảy ra một bạn trai?
Cậu cũng không biết chính mình ghê gớm như vậy.
Ninh Vi Trần dù bận vẫn ung dung mà thưởng thức cái “mất khống chế” của Diệp Sanh khó mà có được, sau đó đứng thẳng, nở một nụ cười xán lạn với Diệp Sanh, sau đó nói: “Thật trùng hợp, không nghĩ đến rằng chúng ta thật sự có thời điểm gặp lại nhau.”
Thân hình hắn cao dài, giọng nói trong trẻo cười mỉm, hắn mặc một bộ vest màu đen để lộ chân dài vai rộng, khí chất toàn thân thiếu niên trong vắt tiêu sái, đôi mắt nhìn người dường như chan chứa ánh sáng trong đó.
“Xem ra chúng ta rất có duyên.”
Diệp Sanh vẫn ở trong trạng thái bối rối trước từ “bạn trai cũ”, bộ dạng không nói lời nào như gặp quỷ.
Không riêng gì cậu hiện tại đang gặp quỷ, mọi người ở đây cơ hồ đều có ảo giác như đang gặp quỷ.
Đặc biệt là đoàn người Tạ gia bên cạnh, khi Ninh Vi Trần đến gần cúi người làm ra động tác thân mật với Diệp Sanh, bọn họ đều sửng sốt.
Một câu nói dường như bạn cũ gặp lại nói ra, càng làm sắc mặt của Hoàng Di Nguyệt vốn không có huyết sắc trở nên càng tái nhợt.
Tần Lưu Sương cùng Tần Tư Viễn cũng kịp phản ứng, đi tới đứng bên cạnh Ninh Vi Trần, nhìn thiếu niên vẻ mặt lạnh lùng ngồi trên ghế, Tần Lưu Sương lên tiếng hỏi: “Vi Trần, con biết cậu ta?”
Ninh Vi Trần gật đầu: “Vâng, dì nhỏ, đây là người mà con nói với dì là con muốn làm quen.”
Tần Lưu Sương càng ngạc nhiên, “Cậu ấy là bạn bè ở nước ngoài của con?”
Ninh Vi Trần lắc đầu: “Không phải, con gặp anh ấy trên tàu,” hắn cong môi, nghĩ nghĩ, chớp mắt nói: “Một người rất thú vị.”
Một người rất thú vị.
Tầm mắt Tần Tư Viễn cũng khó nén kinh hãi mà nhìn về phía Diệp Sanh, hắn nhìn khuôn mặt lạnh lùng của chàng trai trẻ mà mở to mắt, nuốt lại tất cả những lời định nói.
Diệp Sanh hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, đem những suy nghĩ lung tung rối loạn trong đầu thu hồi lại, quyết định những lời nói trước đó của Ninh Vi Trần chỉ là đánh rắm.
Cậu bắt đầu nghĩ đến chỗ tốt khi gặp lại Ninh Vi Trần —— ít nhất cậu có thể lấy lại chiếc vòng cổ vảy cá của mình.
Toàn bộ Tạ gia đều yên tĩnh không tiếng động.
Sắc mặt Tạ Văn Từ trắng xanh, cánh môi run rẩy.
Lúc này Hoàng Di Nguyệt lấy lại tinh thần, run rẩy nói: “Sanh Sanh.”
Diệp Sanh không để ý bà, ngẩng đầu nhìn về phía Ninh Vi Trần, ngữ điệu lạnh nhạt nói: “Đúng vậy, đã lâu không gặp.”
Ninh Vi Trần cười như không cười nhìn cậu.
Diệp Sanh tiếp tục nói: “Ninh Vi Trần, lần trước khi chúng ta tách ra, tôi có để quên đồ vật trên người cậu.”
Ninh Vi Trần nhướng mày.
Diệp Sanh còn đang định nói, Tần Lưu Sương đã lên tiếng.
Trong mắt bà hiện lên một ý cười thiện ý, ôn hòa mà nói: “Nếu là bạn của Vi Trần, thì cũng là khách quý của Tần gia chúng ta, hai người có thể ngồi cùng một chỗ.”
Diệp Sanh không lên tiếng.
Ninh Vi Trần khẽ cười một tiếng, lắc đầu cự tuyệt nói: “Cảm ơn dì nhỏ.
Nhưng hiện tại con cần một không gian riêng để nói chuyện với người bạn này của con.”
“Đi thôi, chúng ta đi riêng nói chuyện.”
Hắn đưa tay về phía Diệp Sanh, khóe môi đỏ mọng nhếch lên.
Trong phòng tiệc rực rỡ lộng lẫy, ánh mắt lại chỉ chuyên chú nhìn về phía Diệp Sanh.
Cứ như thể họ đang có một cuộc hẹn hò mà chỉ có họ mới biết được dưới ánh đèn sân khấu.
Diệp Sanh đứng dậy khỏi ghế mà không thèm đưa tay cho hắn.
Chuyện giữa cậu và Ninh Vi Trần quả thật cần phải được giải quyết riêng.
“Đi chỗ nào?”
Diệp Sanh thanh âm lạnh nhạt.
Ninh Vi Trần nói: “Bên hồ đi.”
“Được.”
Diệp Sanh cũng không phải là người có thói quen bị người khác nhìn chăm chú.
Hoàn cảnh sinh hoạt từ nhỏ của cậu bị người khác nhìn chằm chằm cũng không phải là chuyện tốt.
Tầm mắt người xa lạ thường là nhìn những con cừu non, sau đó cũng chỉ là trộm cướp, cướp bóc cùng hành hung.
Điều này khiến cậu rất chán ghét bị người khác đánh giá.
Vì vậy cậu bước đi thật nhanh, cũng không quản đây có phải là cách cư xử lịch sự và có học thức trong mắt người khác hay không.
Dù sao sau đêm nay cậu cũng không gặp những người ở nơi này nữa.
Đối lập với Diệp Sanh lạnh mặt ra đi không lời từ biệt, Ninh Vi Trần trông giống như một vị khách thường xuyên đến đây, hắn xoay người phong độ nhẹ nhàng, mỉm cười nói: “Con xin lỗi trước không tiếp đãi được.”
Tần Lưu Sương ngơ ngác mà gật đầu, sắc mặt hoang mang, có điểm không thể tưởng tượng được mà nhìn một màn này.
Bà là dì nhỏ của Ninh Vi Trần, cũng là người ở Hoài Thành cùng hắn tiếp xúc nhiều nhất.
Bà biết cháu ngoại mình trong xương cốt có bao nhiêu khó có thể tiếp cận được.
Nhưng hiện tại một màn này, lại hoàn toàn làm điên đảo nhận thức của bà.
Giờ phút này người nhà, khách khứa và nhân viên phục vụ đều tập trung ở sảnh tiệc, bên ngoài hoa viên an tĩnh rảnh rỗi không có một người.
Diệp Sanh ăn mặc một thân tây trang màu bạc, cúi đầu dùng ngón tay nghịch nghịch nút bịt tai, ánh trăng chiếu rọi xuống cả người cậu dường như được bao phủ bởi một lớp sương mỏng lạnh lẽo.
Ninh Vi Trần bước nhanh đuổi theo, tâm tình đối với lần gặp lại này thoạt nhìn thực không tồi, thậm chí còn ở phía sau cười lớn nói: “Anh, chúng ta đã đến bên hồ.”
Diệp Sanh: “……”
Chết tiệt!
Diệp Sanh thầm mắng một tiếng th ô tục, đi đến đằng trước giàn hoa tử đằng bên hồ, không thể nhịn được nữa quay người lại, vừa vặn đối diện với đôi mắt ngậm cười của Ninh Vi Trần.
Kẻ điên máu lạnh, ái muội nguy hiểm trên đoàn tàu ngày ấy dường như đã biến mất.
Đứng trước mặt cậu là một công tử nhà giàu sạch sẽ đầu óc trong sáng nhưng tâm hồn có bệnh khi mới gặp lần đầu.
Diệp Sanh dừng lại, khóe miệng khẽ động, bực bội nói: “Cậu có bệnh hả? Còn giả ngu nữa?”
Ninh Vi Trần mỉm cười nói: “Em có bệnh hay không chẳng phải anh biết rõ sao? Về phần em có phải không, trước khi trả lời vấn đề này, em muốn hỏi một điều trước.”
Diệp Sanh ngước mắt lên nhìn hắn.
Mặt hồ sóng nước lóng lánh, những bông hoa hồng xinh xắn trên giàn được dây leo xanh quấy lấy, có một đóa bị gió đêm thôi bay, rơi xuống trên tóc cậu.
Ninh Vi Trần đi tới, ngoan ngoãn mà giúp cậu đem đóa hoa trên tóc kia gỡ xuống, cong mắt nhỏ giọng nói: “Diệp Sanh.
Anh có cảm thấy chúng ta lén lút bỏ lại mọi người sau lưng có giống yêu đương vụng trộm không?”.