Diệp Sanh dạo qua một vòng ở lầu hai.
Căn phòng ở tận cùng bên trong là một thư phòng rất lớn lâu ngày không có người ở, mạch điện đã sớm bị ngắt kết nối.
Cậu chỉ có thể dùng điện thoại di động của mình để chiếu sáng.
Trên kệ sách có một ít tạp chí bám đầy bụi và ố vàng, bên mép còn có dấu vết bị bật lửa thiêu đốt, dòng tiêu đề đưa tin về người vợ thứ hai của Tần lão gia tử chết ở bệnh viện phụ khoa Thừa Ân.
《 Nhật báo Hoài Thành》 là một tờ báo lâu đời, nhưng báo in từ lâu đã dần dần rút ra khỏi giai đoạn lịch sử, các tạp chí cũng đã đóng cửa.
Diệp Sanh không ở thư phòng quá lâu, cậu đi đến các phòng khác trên tầng hai nhìn nhìn.
Đẩy cửa ra không phải phòng luyện đàn cũng là phòng khiêu vũ, còn có phòng để quần áo, phòng tạp vật, phỏng chừng là do vài vị phu nhân kia để lại.
Diệp Sanh cái gì cũng chưa phát hiện, lúc đi đến cầu thang, trực giác cậu cảm thấy một trận âm trầm khí lạnh.
Sau nhiều năm cùng quỷ hồn giao tiếp, Diệp Sanh có trực giác kinh người, trước khi đi về phía tầng ba, cậu nhanh chóng di chuyển nhìn về hướng góc tường.
Các cửa sổ đều tối đen, nguồn sáng duy nhất là đèn pin của cậu, chiếu sáng rìa của một bóc dáng thấp bé đang ngồi xổm trong góc.
Nó tối đen như mực giống như một cái bóng dày đặc.
Sau khi Diệp Sanh nhìn nó, cái bóng lập tức thấm vào tường như nước và biến mất không dấu vết.
Diệp Sanh tắt đèn pin, bước nhanh đi đến vươn tay chạm vào vách tường sờ được một cảm giác ẩm ướt, Cậu tưởng rằng mình sẽ chạm vào chút nước hoặc máu, nhưng đầu ngón tay cậu sạch sẽ và không có chút hơi ẩm nào.
Diệp Sanh lại tiếp tục mở đèn pin và bước lên lầu.
Những con quái vật bóng tối này ở khắp mọi nơi, như thể chúng đang đuổi theo ánh sáng nhưng lại sợ hãi nó.
Cậu kiên nhẫn chờ đợi, khi bước lên bậc thang tầng ba, cậu nhạy bén cảm nhận được mùi hương quen thuộc ở đầu cầu thang.
Diệp Sanh cầm di động, mở đèn pin lên, màn hình chính đã chuyển sang giao diện chụp ảnh Search.
Bóng đen còn chưa kịp phản ứng Diệp Sanh đã tắt tiếng nhanh chóng hướng về nơi đó chụp ảnh.
Khoảng khắc ánh sáng mạnh mẽ đi qua, cái bóng phát ra một tiếng kêu to quái dị, nhanh chóng tan rã trên sàn nhà, nhưng Diệp Sanh đã chụp được bộ dáng của nó.
Bộ dáng của nó như một đứa trẻ vừa mới tập bò, đầu đen, thân đen, tứ chi đen, không có ngũ quan, không có lông tóc, toàn thân dường như là được làm từ một chất lỏng màu đen đặc.
Đây là một dị đoan cấp E.
【 Tên phân loại: Cố Sự Đại Vương 】
【 Tên quỷ: Đứa trẻ ma 】
【 Cấp bậc: Cấp E 】
【 Tổng quan: Ngay khi những đứa trẻ ma được sinh ra, mẹ của chúng bảo chúng đi tìm cha mình.
Đứa trẻ ma đã tìm rất lâu và cuối cùng cũng tìm thấy cha mình.
Đứa trẻ ma rất thích cha đến mức mơ ước được cùng cha ngủ chung.
】
Đứa trẻ ma.
Cha.
Đúng như dự đoán, đây là món nợ phong lưu của Tần lão gia.
Diệp Sanh xác định phương hướng và đi thẳng lên tầng trên cùng, hướng về phía phòng ngủ trước kia của Tần lão gia tử.
“Mơ ước được cùng cha ngủ chung”, phỏng chừng đại bản doanh của những đứa trẻ ma quái này chính là phòng ngủ của Tần lão gia tử.
Diệp Sanh một bên nghĩ đến những đứa trẻ thật sự thiếu tình thương của cha, một bên suy đoán động cơ của chúng nó.
Đứa trẻ ma đem hai người vệ sĩ kia kéo vào, chẳng lẽ là bởi vì cha ruột đã dọn đi nên mới tìm hai “người cha” mới cho mình?
Diệp Sanh có thể đánh bại dị đoan cấp E mà không cần bất kì ngoại lực nào nên cậu không lo lắng về những đứa trẻ ma.
Với khả năng định hướng và tầm nhìn ban đêm xuất sắc, cậu lập tức đi thẳng đến phòng ngủ của Tần lão gia tử.
Phòng ngủ này quay mặt về hướng bắc và nam, lấy ánh sáng cực tốt còn có một cái ban công riêng.
Để người già ban đêm tiện đi vệ sinh, bên cạnh còn có nhà vệ sinh.
Cánh cửa bị khóa, Âm Sơn chuyện trộm cắp gà chó quá nhiều nên việc cạy khóa đối với Diệp Sanh không hề khó.
Nhưng cậu vừa ngồi xổm xuống liền cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc theo sau gáy.
Không có thanh âm, không có tiếng bước chân, có thứ gì đó to lớn đang chậm rãi tới gần.
Diệp Sanh hít một hơi thật sâu, giữ bình tĩnh, trước khi con quái vật bóng tối khổng lồ đứng đằng sau cậu đang chuẩn bị ra tay, cậu phải động thủ trước, cậu nhanh chóng cầm lấy di động đem ánh sáng mạnh mẽ đâm thẳng tới hướng con quái vật.
“Xì, xì!!!” Hàng chục tiếng hét kinh hoàng vang lên.
Diệp Sanh cũng thấy rõ bộ dáng của con quái vật kia, là mấy chục đứa trẻ ma dẫm lên nhau ôm lấy lẫn nhau, cùng nhau dung hợp thành quái vật khổng lồ, quả nhiên trạng thái cơ thể của chúng là chất lỏng và có thể hoàn toàn dung hợp.
“Đống trẻ em” phát ra tiếng kêu thảm thiết, bởi vì sợ hãi ánh sáng chói lóa mà sụp đổ, tan chảy giống như người tuyết, ào ào chảy chảy ra chất lỏng màu đen đầy đất.
Diệp Sanh nắm chặt cơ hội, nhanh chóng muốn xuống lầu, nhưng cậu dừng lại ở lối vào cầu thang.
Vài đứa trẻ ma đang nằm trên lan can, giống như đang ôm cây đợi thỏ đợi cậu.
Đồng thời bên cạnh còn có chất lỏng màu đen cuồn cuộn chảy ra không ngừng từ vách tường.
Số lượng những đứa trẻ ma trong căn nhà này hoàn toàn điên đảo trí tưởng tượng của cậu.
Diệp Sanh: “……”
Khi tìm kiếm thông tin được cung cấp, cậu đã có sẵn ý tưởng rằng đây đều là những đứa con ngoài giá thú bị Tần lão gia tử gi ết chết.
Chẳng sợ Tần lão gia tử khi còn trẻ lại phong lưu, ông cũng không thể phá thai giết sạch hơn một trăm đứa trẻ được.
Nhưng cảnh tượng trước mắt cho cậu biết rằng đâu chỉ một trăm…!có thể nói là hàng ngàn hàng vạn không chừng.
Diệp Sanh nhíu mày, dùng ánh sáng của đèn pin di động để ép lũ trẻ ma quái không được đến gần mình, sau đó nhanh chóng bước vào phòng tắm bên cạnh phòng ngủ, trở tay đóng cửa lại.
Phanh!
Động tác cậu cực nhanh, sau khi đi vào trực tiếp dùng nắm đấm đập vỡ gương.
Sau đó cậu dùng những tấm gương vỡ bố trí khắp phòng để đem ánh sáng chiết xạ tứ phía, đặt điện thoại di động và đảm bảo rằng ánh sáng tràn ngập toàn bộ phòng tắm, ngăn chặn khả năng lũ trẻ ma xâm nhập từ mọi ngóc ngách mới yên tâm lại được.
Diệp Sanh li3m máu từ vết cắt trên tay, bắt đầu nghiêng đầu, suy nghĩ làm thế nào để giải quyết vấn đề nan giải ngày hôm nay.
Cửa sổ và cửa ra vào ở đây đều bị chặn và tối đen, cho dù là ban ngày cũng không có ánh sáng lọt vào.
Đối với Tần gia mà nói nơi này là cấm địa, căn bản sẽ không có người tới.
Lũ quỷ bên ngoài rất có hứng thú với cậu, tuy rằng bây giờ chúng nó sợ ánh sáng không dám tiến vào nhưng vẫn nán lại trước cửa nhà vệ sinh.
Điện thoại di động của cậu chỉ còn 30% pin và không dùng được lâu.
Diệp Sanh nhấc điện thoại lên, bấm vào danh bạ lục thông tin liên hệ của mình, phát hiện ngoại trừ người tư vấn ra thì người duy nhất chính là Hoàng Di Nguyệt.
Nhân duyên của cậu quả nhiên đủ kém cỏi.
Cậu hạ khóe môi, lựa chọn trực tiếp liên hệ Hoàng Di Nguyệt.
Tạ Văn Từ dùng di động của Hoàng Di Nguyệt nhắn tin cho cậu xong chắc chắn sẽ đem lịch sử tin nhắn xóa đi, nhưng cậu thì giữ lại.
Cậu đem ảnh chụp màn hình giao diện trò chuyện và gửi cho Hoàng Di Nguyệt, đơn giản rõ ràng nói tóm tắt.
—— “Tôi đang ở tòa nhà kiểu phương Tây ở đối diện bờ hồ của Tần gia.”
Hiệu quả cách âm của WC không tốt lắm.
Cách một bức tường mỏng có thể nghe thấy tiếng la hét cuồng loạn và tiếng kêu tuyệt vọng của hai vệ sĩ trong phòng ngủ.
“A a a tránh ra! A a a quỷ!! Quỷ a a a!”
“Đừng ăn tôi! Đừng ăn tôi!”
“Đừng ăn tôi ô ô ô ô!”
Diệp Sanh quỳ một gối trên mặt đất, ánh sáng chói mắt phản chiếu trong mảnh gương chiếu vào khuôn mặt đen tối lạnh lùng của thiếu niên, ngón tay cậu nhẹ nhàng chạm vào miếng gương vỡ ngay trước mặt.
Nhiệt độ đầu ngón tay lạnh như gương.
Diệp Sanh cũng không hối hận khi bước vào ngôi nhà gỗ này một cách lỗ m ãng.
Cậu cả đời này đã quen với sự mạo hiểm.
Có một điều nếu động cơ là việc cậu muốn làm thì vô luận kết quả như thế nào đối với cậu cũng không hề tính sai.
Cậu đã đánh giá thấp sự nguy hiểm của tòa nhà gỗ này, những dị đoan cấp E quả thật không đáng sợ, nhưng dị đoan cấp E dung hợp lại nhất định có thể gây ra tử vong.
Sau khi Diệp Sanh nghĩ thông suốt điểm này, ngược lại còn cảm thấy nhẹ nhàng hơn.
Cậu hoàn toàn có thể làm lơ với hai người đang kêu trời khóc đất cách vách.
Trong khái niệm pháp luật có một từ gọi là ngộ sát.
Cái chết của hai người là sự kiện A, cậu làm hai người kia mất đi năng lực hành động là sự kiện B.
Nhưng hiện tại bây giờ có xảy ra sự kiện B hay không thì sự kiện A vẫn sẽ phát sinh.
Thật kì lạ khi hai người này lại đến khu rừng này.
Đông.
Có thứ gì đó rơi ra khỏi bồn rửa mắt và lăn một đường đến dưới chân Diệp Sanh.
Là một bình thuốc nhỏ màu trắng.
Diệp Sanh bàng hoàng đứng dậy, nhìn thấy ngoài một số đồ dùng vệ sinh cá nhân trên bồn rửa mặt, trong ngăn tủ còn có một số loại thuốc vương vãi.
Có thuốc dạng bao con nhộng, có dạng siro, có thuốc viên, hình thức cái gì cần có đều có, ngoại trừ nhãn trên lọ thuốc đã bị xé bỏ.
Cậu nhặt một lọ thuốc chưa được xé sạch, xem xét cẩn thận và nhận ra dòng chữ trên đó.
Viên nang hợp chất Huyền Câu
Cái gì?
Diệp Sanh lại cầm lấy một bình khác, thấy được chữ trên đó.
Viên uống tăng sản lượng t*ng trùng.
Diệp Sanh: “…………”
Đây là nơi Tần lão gia tử sống ba mươi năm trước.
Lúc ấy hắn đại khái ba bốn mươi tuổi, theo lời đồn hắn phong lưu thành tánh, hẳn là cũng không nên dùng để chữa trị các triệu chứng như liệt dương, bất lực.
Diệp Sanh mơ hồ có một cái phỏng đoán, sau khi tra ra tên của các loại thuốc khác, cậu đã xác định được.
—— Tần lão gia tử bị suy nhược t*ng trùng, hơn nữa lại bị suy nhược t*ng trùng cấp độ nặng, nói chung là bị vô sinh.
Làm sao một người đàn ông mắc bệnh suy nhược t*ng trùng nặng lại có thể khai chi tán diệp sinh ra nhiều con như vậy?
Diệp Sanh nghĩ tới minh tinh nhỏ đã chết ở bệnh viện Thừa Ân, trực giác mách bảo rằng nếu Tần lão gia tử không dám thi triển tà thuật trên người mình thì chỉ có khả năng thi triển tà thuật trên người vợ mình.
……!Những đứa trẻ ma trong căn phòng này phỏng chừng đều là báo ứng.
Diệp Sanh vẫn đang phân tích nguyên nhân và hậu quả.
Cốc cốc cốc.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa nhà vệ sinh.
Diệp Sanh nhíu mày, nghĩ rằng Ninh Vi Trần đã lên tầng cao nhất.
Nhưng sau khi người bên ngoài hét lên với cậu: “Mở cửa ra.” Diệp Sanh lại chắc chắn đây không phải Ninh Vi Trần.
Trẻ con một hai tuổi đều rất thông minh, bước đầu tiên khi chúng nó bi bô tập nói chính là học nói chuyện với cha mẹ, nhưng suy cho cùng đều là trẻ con, giọng điệu đều phi thường non nớt.
Diệp Sanh thậm chí có thể nhìn thấy bóng đen nóng lòng muốn thử ùa vào qua khe hở trên cánh cửa.
“Mở cửa a.”
“Diệp Sanh, mở cửa.”
“Mở mở cửa.”
Giọng điệu trẻ con lại quỷ dị.
Tòa nhà này là lãnh địa của chúng nó, có lẽ chúng nó đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Diệp Sanh và Ninh Vi Trần ở lầu một và biết được tên của cậu.
Diệp Sanh nhìn chằm chằm di động phát ngốc, Hoàng Di Nguyệt cũng không có trả lời cậu.
Bà mặc lễ phục tham gia bữa tiệc không có khả năng mang theo di động bên mình.
Một tin xấu khác là thông báo trên điện thoại hiện lên: “Pin điện thoại còn dưới 20%”.
Cậu không cần phải lo lắng cho những người cách vách bên cạnh nữa, giờ cậu cần phải lo lắng cho chính mình.
Diệp Sanh cúi đầu nhìn chính mình trong gương.
WC.
Lại là WC.
Trong gương chính mình ăn mặc tây trang màu bạc, tóc đen nước da trắng nõn, nhìn mịn màng giống như một thiếu gia giàu có.
Cậu cùng bản thân trong gương đối diện bốn mắt nhìn nhau, tầm mắt đều lộ ra sự lạnh lẽo.
Diệp Sanh không thích chụp ảnh, đương nhiên cũng không thích soi gương.
Số lần soi gương từ nhỏ đến lớn có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Lần cuối cùng cậu nhìn vào gương nếu cậu nhớ không lầm là cậu ở trong nhà vệ sinh của toa xe số 44, lần cậu cùng Thai Nhi gặp mặt.
Thai Nhi.
Đột nhiên Diệp Sanh giơ tay lên và chạm vào bụng dưới của mình.
Sau khi cậu nuốt đứa “em gái” vào bụng, cậu xác định nó đã bị “tiêu hóa”.
Nhưng nội hạch vẫn còn đó, vẫn còn một làn sương máu giống như tơ nhện lơ lửng bên trong cơ thể cậu.
Sự lạnh lẽo không thể bỏ qua.
Cậu không khỏi nhớ lại PS đầu tiên cậu tìm thấy trên tư liệu của Thai Nhi.
——【post scriptum:
Không ai biết, Thai Nhi có một đứa em gái nghịch ngợm gây sự.
Sau khi đứa em gái bị Thai Nhi ăn thịt đã có một bữa ăn no nê trong bụng của chị gái mình.
Suỵt, ngàn vạn không thể để chị gái phát hiện.
】
Cái PS đó đã sáng tạo ra “em gái” cho phép nó cắn nuốt đứa trẻ trong bụng Thai Nhi, hấp thụ toàn bộ sức mạnh của Thai Nhi.
Mà giờ đây đứa “em gái” này đang ở trong cơ thể cậu.
Trong lòng Diệp Sanh bỗng nhiên hiện ra một ý niệm quỷ dị.
Cậu nghĩ đến cái phùng thi châm kia.
Cậu có thể dùng công cụ của Tiểu Phương để tạo ra Alice, có được năng lực may xác.
Vậy bây giờ liệu cậu có thể lợi dụng “em gái” của Thai Nhi để có được khả năng “triệu hồi linh hồn” hay không.
【 Tiếng khóc triệu linh 】
Tiếng khóc của Thai Nhi lúc đó có thể đánh thức toàn bộ dị đoan cấp F trong toa xe vì nàng điều khiển, vì nàng sử dụng.
Vậy khi đối phó với hàng ngàn hàng vạn đứa trẻ ma bên ngoài, “tiếng khóc” có thể tạo ra hậu quả như thế nào.
Diệp Sanh nhìn chính mình trong gương.
Nhắm mắt, bắt đầu nghiêm túc hồi tưởng động tác lúc đó của Thai Nhi như thế nào —— trong gương toa xe số 44, Thai Nhi há miệng, nhăn cả khuôn mặt, sau đó phá vỡ yết hầu oa oa khóc lớn.
Diệp Sanh: “……”
Diệp Sanh: “…………”
Mẹ kiếp.
Mẹ kiếp thôi nào thôi nào.
Diệp Sanh trong lòng mắng một tiếng, nhanh chóng mở mắt ra, đem cái ý niệm này vứt sau đầu.
Cậu thậm chí còn không thể tưởng tượng được việc mình mỉm cười chứ đừng nói đến việc khóc.
Gương mặt này của cậu không thích hợp làm bất kì biểu tình bình thường thuộc về nhân loại —— cười rộ lên thì nhìn vặn vẹo, khóc lên thì xấu, ngẫm lại đều nổi một thân toàn da gà.
Đi ở trên đường có thể xấu đến trình độ ảnh hưởng bộ mặt thành phố.
Trong đầu xẹt qua bộ dáng chính mình nhăn mặt hé miệng gào khóc.
“…………”
Diệp Sanh nhắm mắt bình ổn cảm xúc, trầm mặc chất vấn chính mình: Chẳng lẽ mình thật sự phải vì an toàn nhất thời của mình mà đi tra tấn linh hồn của chính mình thuận tiện làm người khác cay mắt sao?
Nhưng ý trời không như cậu muốn.
Chiếc điện thoại bị hỏng này là chiếc điện thoại đồ cổ second-hand mà ông lão để lại cho cậu trước khi đi.
Dung lượng pin không thể so sánh với lượng pin của điệnt hoại di động thông thường.
20% pin chính là một đường ranh giới, lượng pin còn lại cơ hồ là một phút rớt một vạch.
Trong chớp mắt, cũng chỉ còn 15%.
Tiếng gõ cửa bên ngoài không ngừng vang lên, đứa trẻ ma bên ngoài có hứng thú nồng đậm đối viwus cậu, thậm chí còn bắt đầu gọi cậu là “cha”.
Mấy đứa trẻ cùng lúc gọi cậu là “cha”, gọi nửa đường thì phá lên cười rồi bắt đầu cào cấu vách tường.
Tiếng vang vang vọng trong tòa nhà âm trầm kiểu phương tây, đặc biệt quỷ dị.
【 Pin điện thoại di động còn dưới 10% 】
Những con số ngày càng giảm dường như đang đếm ngược sinh mệnh.
Diệp Sanh rốt cuộc cũng thỏa hiệp.
Cậu xây dựng tâm lý cho chính mình.
Đừng bận tâm.
Không có gì khó xử cả.
Vì mạng sống làm cái gì cũng không mất mặt.
Xấu mặt thì xấu mặt một chút thôi, dù sao cũng chỉ có cậu mới nhìn thấy được.
Diệp Sanh, người chưa bao giờ cười trong đời, bắt đầu khóc trước gương.
Cậu là một người một khi quyết định nghiêm túc làm gì đó sẽ nhanh chóng thực hiện việc đó, cậu nỗ lực ấp ủ cảm xúc, nhớ lại hồi ức trong quá khứ.
Nhưng trong cuộc đời này cậu cũng chưa bao giờ khóc.
Hồi nhỏ cậu bị lũ trẻ trong thôn vây quăng mắng chửi là quái vật cũng không khóc; khi đi học bị cả trường kì thị cô lập vì nghèo khó cũng không khóc; khi bà ngoại mất cũng không khóc, lúc ông lão rời đi cũng không khóc.
Trong cuộc đời mười mấy năm nhân sinh không có một quá khứ đau buồn nào có thể khiến cậu rơi nước mắt.
Cậu không thể khóc dựa vào cảm xúc được.
Nhưng cậu đã bật khóc dựa vào phản ứng s1nh lý của mình khi ngón tay của Ninh Vi Trần thọc vào yết hầu của cậu ở toa xe 44.
“……”
Chết tiệt.
Diệp Sanh hạ khóe môi, sau đó nâng tay chính mình lên, hé miệng, ngón trỏ thon dài trực tiếp thọc vào phía bên trong.
Cậu thường không do dự khi làm việc, đối với chính mình cũng thật tàn nhẫn, chỉ cần chạm nhẹ một chút, nước mắt s1nh lý liền chảy ra từ trong mắt.
Hơi nước màu đỏ nhạt nổi lên trong đôi mắt hắc bạch phân minh, mơ hồ mang theo một tia sắc bén.
Cậu nhìn vào gương với hai tròng mắt phiếm hồng rưng rưng, nhưng vẻ mặt lại hơi choáng váng.
……!Cậu có thể cảm giác được, khi cậu khóc, toàn bộ khí chất cả người giống như đều trở nên âm u, quỷ dị.
“……”
Chà, thật sự là trình độ có thể ảnh hưởng bộ mặt thành phố và dọa đến người đi đường.
Diệp Sanh mỗi lần sờ bụng đều có một loại cảm giác vớ vẩn quỷ dị nhưng lần này cậu không cần sờ, đều có thể cảm giác được trong cơ thể có thứ gì ở chậm rãi di chuyển.
Đây là một loại trạng thái rất kỳ quái, cùng loại cảm giác lúc cậu nhặt được phùng thi châm ở trong WC hôm ấy.
Điện thoại chỉ còn 5%.
Phảng phất đang đếm ngược đến cái chết.
Diệp Sanh cầm lấy di động đi về hướng cửa WC.
Khi điện thoại di động được di chuyển, nguồn sáng bị đặt sai vị trí và một số nơi trong nhà vệ sinh trở nên tối tăm.
Đứa trẻ ma tìm được cơ hội, dường như phát điên từ những góc tối tăm đó hóa thành chất lỏng để thấm vào.
Nhưng bọn chúng tham lam tìm mọi cách nhỏ dãi mà hướng vào bên trong, Diệp Sanh cũng đã hít sâu một hơi, dùng ngón tay giữ lấy tay cầm.
“Cha, để tụi con vào.” Vài con quỷ xếp chồng lên nhau cao đến hai mét, giọng điệu rất quỷ dị.
Cách.
Cửa nhà vệ sinh bị phá, Diệp Sanh không thể tưởng tượng được tiếng khóc của mình, nhưng theo một ý nghĩa bài đó “Khóc lóc ra tiếng” cũng coi như là tiếng khóc đi.
Cậu tắt đèn pin, đứng ở trước cửa WC, chậm rãi ngẩng đầu lên, thiếu niên thân hình cao gầy mảnh khảnh, một đôi mắt phiếm hồng rưng rưng lại giống như mang theo bộ dáng vô cùng âm lãnh ác độc —— lạnh băng, xinh đẹp, lại vô cùng cổ quái.
Yết hầu Diệp Sanh vừa mới bị chính mình thọc, giọng nói cũng có chút khàn khàn, nhẹ nhàng chậm chạp đứt quãng nói chuyện thật sự có loại cảm giác “Khóc”.
“Cách xa tôi một chút.”
Cậu nhẹ giọng nói.
“Đều cách xa tôi ra một chút.”
Mấy đứa trẻ ma xếp chồng lên nhau cao tới hai mét đầu cúi đầu nhìn cậu, chúng được tạo thành bởi những quả cầu chất lỏng màu đen, trước nay không kiêng nể gì trong tòa nhà gỗ này, khi nhìn thấy nhân loại này đều ác độc thèm nhỏ dãi, sau khi nghe được câu nói của cậu hoàn toàn cứng đờ.
“Xì, a, a, a ——”
Thanh âm khàn khàn trầm thấp của thiếu niên vang vọng trong bóng đêm giống như một mệnh lệnh vô cùng khủng bố nào đó.
Mấy đứa trẻ ma nháy mắt thét chói tai hỏng mất, thân thể đột nhiên nổ tung, bùm bùm tứ tán đầy đất.
Thậm chí có một ít chất lỏng màu đen bắn lên trên mặt Diệp Sanh.
Diệp Sanh nắm lấy di động, hít sâu một hơi, nâng bước đi ra ngoài.
Mà những đứa trẻ ma giương nanh múa vuốt rậm rạp cũng giống như gặp được đồ vật gì đó cực kỳ khủng bố, liên tục lui ra phía sau..