Edit: Moe
Beta:XiaoChirs
•❅──────✧(‘▽’ʃ💌ƪ)✧──────❅•
Hoa hồng đen là dấu ấn được in từ dưới xương quai xanh tới gần tim của Phó Vân Triều, cũng là lần đầu tiên Lục Dư và Phó Vân Triều gặp nhau, người trước còn không giấu diếm mà khen ngợi. Lúc này, Sở Yểm đưa tới một bông hồng đen, để Lục Dư đặt nó lên gối đi vào giấc, tâm tư này của anh nhất định không trong sáng chút nào.
Bất quá, Lục Dư dường như không có ý định từ chối. Sau khi nói ‘Cám ơn ngươi đã vất vả’ với Sở Yểm, cậu đứng ở bên cửa sổ nhìn Sở Yểm rời đi. Trước khi xoay người đi về phía giường, cậu khôn ngoan đã rút ra được bài học, ngay lập tức đưa tay kéo rèm hai bên đóng kín lại.
Ngày hôm sau là một ngày bình thường đối với người bình thường, nhưng đối với cư dân mạng ham ăn dưa thì lại có chút khác biệt.
Hôm nay là ngày nhà họ Lục tổ chức họp báo công khai cắt đứt quan hệ với Lục Dư.
Trên thực tế, việc Lục Dư cắt đứt quan hệ với Lục gia là một việc rất đơn giản, chẳng qua là ký một vài văn bản ràng buộc về mặt pháp lý mà thôi. Nhưng nhà họ Lục đã nói rõ rằng họ muốn quang minh chính đại gạch tên Lục Dư – kẻ tai tinh phiền toái ra khỏi gia phả Lục gia, hơn nữa còn muốn cho toàn bộ mọi người biết rằng đây là sai lầm lớn của Lục Dư mà tạo thành.
Nhưng dù là Lục Hồng Duy hay người phụ trách buổi họp báo đều không ngờ rằng trước một ngày khi cuộc họp báo diễn ra, dư luận trên mạng lại đảo chiều, hơn nữa còn hướng về phía có lợi cho Lục Dư.
Người phụ trách buổi họp báo của Lục thị lúc này đã như gà mắc tóc, đầu muốn chẻ làm hai, thỉnh thoảng nhéo nhéo chính mình để chắc chắn rằng hắn ta vẫn còn tỉnh táo. Nhân viên trẻ đi theo hắn cầm tài liệu lải nhải: “Sếp à, tại sao anh lại cảm thấy thời gian họp báo này là tốt vậy? Sao không thể sớm hơn hay muộn hơn mà phải vào chính là vào lúc này chứ?”
Người phụ trách nghe được lời này thì cười khẩy trong lòng.
Việc này rơi lên đầu bọn họ rõ ràng chứng tỏ vài vị bên trên kia đang chột dạ. Đoán chừng ngay cả Lục Hồng Duy cũng không thể ngờ rằng một ngày trước buổi họp báo lại có sự phản ứng quyết liệt như vậy của công chúng, nhưng mà thời gian diễn ra buổi họp báo đã được ấn định, việc hủy bỏ nó chính là đem cán chuôi cho người ta nắm. Cuối cùng, Lục Hồng Duy cũng chỉ nổi giận đùng đùng ném xuống cho đám người phụ trách bọn họ một câu: “Nhất định phải giải quyết cho tốt”.
Vẫn còn hơn mười phút nữa mới bắt đầu cuộc họp báo, nhưng Lục Hồng Duy vẫn chưa đến. Theo kế hoạch ban đầu của Lục Hồng Duy, ông ta có thể miễn cưỡng dành một chút thời gian trong lịch trình bận rộn của mình để tuyên bố trước công chúng rằng họ không còn liên quan gì đến Lục Dư. Nhưng hiện tại, xe của Lục Hồng Duy vẫn đang đậu ở tầng hầm gara của tòa nhà, trợ lý đặc biệt của ông ta đang lặng lẽ chờ đợi ở một bên, không dám lên tiếng.
Ai cũng có thể nhận ra rằng tâm trạng của Lục Hồng Duy hiện tại vô cùng xấu.
Lục Hồng Duy quả thực muốn phát điên, không nói chi tiết đến những gì đã xảy ra trong hai ngày qua, mà vợ ông ta là Tần Trăn Trăn đột nhiên trốn khỏi viện dưỡng lão, không ai có thể tìm thấy bà, con trai lớn lại không hiểu sao không trả lời điện thoại. Tổng kết những yếu tố này khiến đầu của Lục Hồng Duy muốn nổ tung. Ông ta ngồi trong xe hít sâu vài hơi, điện thoại bên cạnh nhấp nháy mấy lần, người phụ trách đang hỏi hắn đã đến chưa.
Có lẽ vì ông ta không trả lời nên câu hỏi tiếp theo trực tiếp trở thành: [Ngài còn muốn đến không ạ?]
Nếu có thể, Lục Hồng Duy thực sự không muốn đến đó. Nhưng ngồi ở vị trí cao của người đứng đầu Lục thị, chắc chắn ông ta không thể tùy ý mà làm. Ông ta hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén cơn tức giận đang dâng trào trong lòng, đưa tay mở cửa xe.
Khi trợ lý nhìn thấy Lục Hồng Duy cuối cùng cũng có động tĩnh, hắn nhanh chóng đi theo ông ta mà không dám chậm trễ.
Trên chiếc Maybach màu đen cách đó không xa, cửa kính ô tô không kiêng nể gì được hạ xuống, để lộ khuôn mặt tuấn tú vô song của Phó Vân Triều. Trông anh có vẻ lười biếng nhưng có thể thấy rằng anh đang có tâm trạng rất tốt. Quay đầu sang một bên nhìn Lục Dư đang ngồi thẳng lưng nghiêm trang trong tư thế chuẩn mực, hai tay chống lên đầu gối như một học sinh ngoan ngoãn, Phó Vân Triều cười khẽ một tiếng: “Chúng ta đi xuống bây giờ nhé?”
Lục Dư nhìn vào mắt anh.
Phó Vân Triều có vẻ hiền lành và dễ gần nhưng ai hiểu rõ về anh sẽ biết rằng mọi sự tốt bụng của người này chỉ là giả vờ. Anh ta có thể mỉm cười rất dịu dàng, nhưng khi ra đòn, anh ta có thể vô cùng tàn nhẫn. Giống như sáng nay anh gửi tin nhắn bảo Lục Dư đi họp báo cùng mình, yếu ớt nói với mọi người rằng cái gọi là không thẹn với lương tâm của Lục gia đối với Lục Dư chẳng qua chỉ là một trò đùa.
Vẻ mặt Lục Dư lãnh đạm, giọng nói có chút trầm thấp: “Anh không cần tới đó, truyền thông sẽ nhìn chằm chằm vào anh, sẽ rước lấy phiền toái.”
Kỳ thật chỉ cần Phó Vân để bụng một chút anh sẽ phát hiện, dư luận bàn tán Lục gia càng ngày càng cuồng nhiệt, náo loạn càng ngày càng lớn, nhưng bản thân Phó Vân Triều lại chưa bao giờ bị nhắc đến. Sự tồn tại của Phó Vân Triều được nhắc đến như một quân cờ trong câu trả lời của Lục thị, nhưng Dương Chương dường như đã hoàn toàn bỏ qua người này khi dẫn dắt dư luận.
Đương nhiên là bởi vì Lục Dư cảm thấy không cần thiết.
Nguyên nhân thứ nhất tất nhiên là Phó Vân Triều không phải người đơn giản, thật sự vô cùng thâm trầm. Tùy ý khi coi anh như một con tốt trong vòng xoáy dư luận, ai biết Phó Vân Triều có thể làm gì. Lý do thứ hai là Lục Dư khá thích Phó Vân Triều và không muốn liên lụy đến anh.
Cảm giác thích này không giống cảm giác thích thông thường.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên Lục Dư gặp Phó Vân Triều đã cảm thấy anh rất giống mình.
Đó là cùng một loại hơi thở.
Mặc dù Phó Vân Triều không phải là người đơn giản, nhưng Lục Dư lại sẵn sàng hòa hợp với anh hơn. Giữa bọn họ có những thăm dò và cả những mưu tính, tuy chẳng kiêng nể gì.
Phó Vân Triều cơ bản có thể hiểu được ý nghĩ của Lục Dư, nhưng anh chỉ mỉm cười. Người đàn ông giơ tay lên, tay áo sơ mi trượt xuống lộ ra một phần cổ tay có đeo chuỗi hạt Phật, làn da của Phó Vân Triều trông nhợt nhạt như thể đã lâu không nhìn thấy mặt trời, khi bị ánh đèn xe đi ngang qua chiếu vào, cơ hồ có thể so với ánh sáng đang chiếu món đồ vật trong suốt, thậm chí nhìn thấy rõ cả mạch máu dưới da.
Người đàn ông cười nâng khóe miệng nói: “Dù sao thì tôi cũng là hôn phu của A Dư. Bây giờ A Dư muốn cắt đứt quan hệ với nhà họ Lục, với tư cách là đối tượng kết hôn trong tương lai của em, gặp Lục Hồng Duy là điều hợp lý.”
Lục Dư: “Anh biết ý tôi không phải là như vậy”.
Phó Vân Triều nghe vậy thở dài, nghiêng người không chút do dự, thân hình cao gầy, dễ dàng mang đến cảm giác ngột ngạt trong không gian hơi chật hẹp của hàng ghế sau. Đầu ngón tay nhợt nhạt nhẹ nhàng lướt qua đôi môi mềm mại của Lục Dư, ánh mắt sâu thẳm nhưng ý vị thâm trường: “A Dư, khi báo thù em làm sao có thể mềm lòng như vậy? Phải biết rằng, điều kiện có lợi cho em không phải thời khắc đều có.”
“Vậy sao.”
Lục Dư nhìn anh, duỗi tay đem móng vuốt trên môi mình gỡ xuống: “Lục gia sụp đổ sẽ có ích lợi gì cho anh?”
Phó Vân Triều không hề ngạc nhiên trước phản ứng của Lục Dư.
Trong mắt anh, Lục Dư là một người tuyệt đối thông minh. Mặc dù thông tin trong tay nhà tiên tri cho thấy chàng trai trẻ trước mặt quả thực lớn lên ở quận cũ phía nam thành phố và không gặp bất kỳ chuyện kì lạ nào trong hai mươi năm qua, nhưng Phó Vân Triều chưa bao giờ nhìn người dựa trên cơ sở danh tính và kinh nghiệm để quyết định. Anh chỉ tin vào mắt mình, Lục Dư mà anh nhìn thấy trong mắt anh hoàn toàn khác với người mà Lục Hồng Duy, nhận thức hoàn toàn không giống nhau.
Anh không ngại nói cho đối phương biết lý do chút nào.
“Phó Minh bị ba tôi chèn ép mười năm đến chó cũng không bằng, tôi và anh trai tuy rằng không thể gọi là kinh tài tuyệt diễm(1), nhưng chúng tôi so với con trai của Phó Minh vẫn thừa sức tốt hơn.”
(1): tài năng đến mức khiến người khác phải kinh ngạc.
Phó Vân Triều vắt chéo hai chân, giọng điệu thản nhiên nói: “Thật vất vả chờ ba mẹ tôi qua đời, anh trai tôi biến mất, và tôi là người duy nhất còn lại trong gia đình suy tàn này lại gần như tàn phế. Em nghĩ ông ta sẽ làm gì?”
Như không muốn nhận được câu trả lời từ Lục Dư, Phó Vân Triều tiếp tục: “Thật ngạc nhiên là trong suốt ba năm tôi nằm trên giường, ông ta không để ai trực tiếp hỏa táng tôi. Bởi vì hắn luôn tin rằng gia đình chúng tôi lúc trước đã chết rồi, không có cách nào gây sóng gió, hắn thậm chí còn nóng lòng đợi tôi rời khỏi giường bệnh càng sớm càng tốt.”
Chỉ bằng cách này những người từng ghen tị với gia đình Phó Kỳ mới thực sự cảm nhận được sự khác biệt giữa ba mươi năm ở Hà Đông và ba mươi năm ở Hà Tây.
Năm đó toàn thế gia Phó Kỳ bao nhiêu hưng thịnh thì hiện tại có bấy nhiêu đồi bại suy tàn.
Vợ chồng Phó Kỳ chết trong một vụ tai nạn xe hơi, Phó Phong Lan mất tích, Phó Vân Triều là người duy nhất có thể chứng kiến câu chuyện này.
Bây giờ Phó Vân Triều đã thực sự bò lên từ địa ngục như Phó Minh nghĩ, nhưng trận chiến giữa Phó Kỳ và Phó Minh còn lâu mới kết thúc đơn giản như vậy. Ông ta muốn gây rắc rối cho Phó Vân Triều, muốn làm cho Phó Vân Triều cảm thấy ghê tởm, và khiến Phó Vân Triều – người từng kiêu hãnh trên trời, rơi xuống đầm lầy, không bao giờ ngóc đầu dậy được nữa.
Phó Minh tìm Lục Dư làm vị hôn phu của Phó Vân Triều không phải vì ông ta thích nhà họ Lục, mà vì Lục Dư đủ tệ. Thân phận của một kẻ ăn xin sẽ đồng hành cùng Lục Dư suốt quãng đời còn lại và cũng sẽ đồng hành cùng Phó Vân Triều đến hết cuộc đời.
Nhưng hiện tại nhà họ Lục đang vướng vào vòng xoáy của dư luận, nếu không xử lý tốt, không ai biết vinh quang của nhà họ Lục có chấm dứt hay không. Phó Vân Triều chắc chắn rằng Phó Minh làm thông gia với Lục Hồng Duy cũng sẽ không bao giờ chìa tay giúp đỡ. Bởi vì ông ta giống như Lục Dư, cũng hy vọng Lục gia sẽ trở nên tồi tệ hơn, chỉ bằng cách này, vị hôn phu của Phó Vân Triều – Lục Dư mới có thể càng thê thảm hơn.
Chỉ khi người khác nhắc đến Phó Vân Triều, họ thời thời khắc khắc đều có thể coi thường anh.
Phó Vân Triều hơi nhếch lên đôi môi mỏng, nụ cười trên môi nở rộng, nhỏ giọng nói: “Tôi không ngại cho Phó Minh một quá trình diễn ra vừa ý”
Đó là quá trình, không phải là kết quả.
Kết quả là do anh quyết định.
Anh sẽ cho Phó Minh biết rằng rơi từ tầng cao nhất còn thống khổ hơn những đau đớn khác.
…
Cuộc họp báo của Lục cuối cùng cũng bắt đầu đúng giờ, người phụ trách đứng trước sân khấu lải nhải suốt hơn mười phút, một số phóng viên trên khán đài đã sốt ruột chờ đợi.
Hình Kiến Hưng là một phóng viên kỳ cựu của một cơ quan truyền thông tài chính, nói một cách hợp lý, những phương tiện truyền thông tài chính như họ không cần phải ra mặt trong tình huống này hôm nay. Kiểu buôn chuyện hào môn này rõ ràng phù hợp hơn với các paparazzi trong làng giải trí. Nhưng hắn nhàn rỗi, hai ngày nay đã có đủ chuyện xoay quanh về Lục gia, cho nên hắn hiếm khi cảm thấy có chút hứng thú.
Tiểu Lý đi theo hắn vẫn là người mới, người trên đài nói chuyện bảy tám phút liền không nhịn được nữa: “Hình lão sư, người cảm thấy Lục tổng này kiểu gì còn chưa xuất hiện? Có khi nào ông ta không tới không?”
“Có lẽ đang làm công tác chuẩn bị.”
Hình Kiến Hưng thản nhiên nói, khóe mắt lại thoáng thấy người tới. Chàng trai trẻ đẹp trai ăn mặc giản dị, với chiếc áo sơ mi trắng đơn giản làm nổi bật vóc dáng thon thả. Đường nét khuôn mặt của cậu ấy rất thanh tú, nhưng đôi mắt lại tối như màn đêm, trong đó còn mang theo một chút gió đêm lạnh lẽo. Điều khiến người thanh niên chú ý nhất chính là người đàn ông ngồi trên xe lăn, trông rất bình thường, một tay chống lên thành ghế, lười biếng nhìn lên sân khấu.
Hai người này là ai?
Nhìn toàn bộ hội trường, ngoài người phụ trách Lục thị, chỉ còn lại một nhóm phóng viên. Nhưng hai người trước mặt rõ ràng không hợp với một trong hai. Ánh mắt Hình Kiến Hưng dần dần trở nên nghi hoặc, nhưng ngay sau đó Tiểu Lý bên cạnh nhanh chóng kéo tay áo của hắn, bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của hắn, Tiểu Lý vội vàng thò đầu tới, hạ giọng nói: “Hình lão sư, kia hình như là… Lục nhị thiếu đó.”
Hình Kiến Hưng: “???”
Nếu đã đến đây, nhất định đã tìm hiểu rõ ràng chuyện của Lục gia. Cho nên hắn cũng biết Lục Dư đã lâu như vậy không lộ mặt trước truyền thông. Không phải giới truyền thông không muốn phỏng vấn Lục Dư, mà là bọn họ căn bản không tìm được người. Trên thế giới này, ngoại trừ Lục gia thì duy nhất có quan hệ gì với Lục Dư đều là những người ăn xin ở phía nam thành phố.
Hỏi chuyện của Lục Dư có vẻ đặc biệt phiền phức. Vì thế–
Hình Kiến Hưng liếc nhìn Tiểu Lý với ánh mắt càng lúc càng quái dị: “Làm sao cậu biết?”
Tiểu Lý với vẻ mặt nghiêm túc: “Thầy không phát hiện kỳ thật cậu ấy và Lục đại thiếu có chút giống nhau sao? Nhưng em cảm thấy cậu ấy thừa hưởng gen từ mẹ nhiều hơn. À, đó chính là bà Tần bị bệnh tâm thần.”
Lục đại thiếu gia Lục Tiêu diện mạo anh tuấn, lông mày và đôi mắt gần như được tạc theo khuôn giống như Lục Hồng Duy. Nhưng Lục Dư thì khác, đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Lục Ngọc hẹp lại, càng giống Tần Trăn Trăn hơn.
Nhưng nhìn kỹ, Hình Kiến Hưng cảm thấy Lục Dư trông không giống Tần Trăn Trăn cho lắm. Mặc dù Tần Trăn Trăn cũng có đôi mắt hoa đào, nhưng Lục Dư lại mang đến cho người ta một cảm giác hoàn toàn khác với Tần Trăn Trăn.
Khóe miệng Hình Kiến Hưng giật giật, trợn mắt không nói nên lời: “Tôi không nhìn ra được, tôi chỉ biết cậu ấy lớn lên trông rất đẹp. Người trẻ mấy người không phải hay nói: người đẹp đều giống nhau, chỉ có người xấu mới có cái riêng của mình sao?*”
(Câu gốc: [….]: người đẹp nghìn bài một điệu, chỉ có người xấu mới mỗi người mỗi vẻ)
Tiểu Lý:”…..”
Tiểu Lý không ngờ rằng Hình Kiến Hưng — một người đàn ông tầm bốn mươi tuổi, lại có thể đùa giỡn với mình.
Hắn lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng hướng vào khuôn mặt của Lục Dư, lén lút chụp ảnh rồi gửi cho bạn mình. Trùng hợp thay, bạn của hắn lại đến từ studio Dương Đào, dù không nổi tiếng bằng Dương Chương nhưng hắn ta vẫn có cách và làm việc tương đối tốt. Tiểu Lý cảm thấy đối phương hẳn đã gặp qua Lục Dư nên muốn hỏi hắn.
Sự thật chứng minh đúng là trùng hợp.
Đối phương mặc dù chưa từng gặp qua Lục Dư nhưng hắn đã từng xem qua ảnh chụp của Dương Chương. Nguyên nhân là do Dương Chương đã thêm tài khoản WeChat của Lục Dư và Lục Dư có một bức ảnh gia đình trong nhóm bạn bè trước đây của cậu ấy.
Bức ảnh gia đình đó là lần đầu tiên Lục Dư đến Lục gia, cả nhà đang ngồi cùng nhau dùng bữa, quản gia thuận tiện chụp lấy. Khi đó Lục Dư còn rất ngượng ngùng, phải tốn rất nhiều dũng khí mới đến gặp quản gia hỏi xem có thể gửi cho cậu một bản sao của bức ảnh đó được không.
Có trời mới biết quản gia chụp ảnh chỉ để cho vui, Lục gia cũng không có người yêu cầu họ rửa ảnh rồi treo lên, quản gia biết ý của họ – chỉ là hình thức mà thôi.
Ông đã xóa ảnh rồi, nhưng Lục Dư lại đến gặp ông để xin ảnh.
Vẻ mặt quản gia lúc đó có thể nói là khá kỳ quái, nhưng may mắn thay, điện thoại có chức năng khôi phục ảnh trong vòng ba mươi ngày nên Lục Dư đã thành công lấy được ảnh.
Khi ấy không nói cũng biết Lục Dư lúc đó vui đã mừng đến mức nào, cậu đăng ảnh gia đình lên vòng bạn bè kèm theo vài lời:
[Tôi có một gia đình]
Bốn chữ đơn giản này đã bao trùm tất cả cảm xúc của cậu lúc ấy, tuy lo lắng và bất an nhưng trong lòng cậu phần lớn lại tràn ngập niềm vui và hạnh phúc. Nhưng niềm vui này chẳng kéo dài được bao lâu, cái gọi là nhà này càng trở nên giống địa ngục hơn.
Dấu vết của Lục Dư để lại vẫn còn trong vòng bạn bè, không ai chạm vào cậu. Nếu không, Dương Chương sẽ không thể nhìn thấy bức ảnh kia. Nhưng chỉ nhìn thôi cũng thấy thương tên nhóc này.
Đây có lẽ là lòng tốt đầu tiên của Dương Chương trong những năm qua.
Trong vòng hai phút, Tiểu Lý nhận được tin nhắn trả lời của đối phương: [Là Lục Dư, một chàng trai vô cùng đẹp. Cậu đã gặp người thật chưa? Cậu ấy đẹp hơn Lục Lịch đó nhiều phải không? Lần trước tôi nhìn thấy Lục Lịch thật, miết mẹ nó nhẹ một cái, phấn trát trên mặt cũng phải đi một tầng, tôi không hiểu fans Lục Lịch làm thế nào để thổi bay hắn ta lên trời.]
Tiểu Lý không khỏi cười nhẹ, đáp: [Kia đúng là đối lập như trên trời với mặt đất. Lục Dư thật sự rất đẹp trai nha, không biết người đi cùng có phải là hôn phu của cậu ấy không, nhưng nhìn không giống a….còn ngồi xe lăn này.]
Suy nghĩ của Tiểu Lý thực ra rất đơn giản.
Nhà họ Lục chính trực như vậy, nói không hề hổ thẹn với Lục Dư, cho nên hắn nghĩ người đàn ông họ Phó kia hẳn là rất cường đại và đáng sợ. Chỉ cần nhìn người trước mặt, dù xuất hiện cùng Lục Dư trong tình huống này, hắn vẫn cảm thấy kỳ quái không thể tin được.
Suy nghĩ và phản ứng của Tiểu Lý đều được thu vào mắt Hình Kiến Hưng, người này nhướng mày.
Hắn nhìn người phụ trách trên sân khấu vẫn đang huyên thuyên, rồi nhìn hai người Lục Dư tựa hồ đang tránh xa sự việc, cực kỳ bình tĩnh và thoải mái. Hắn đưa camera cho Tiểu Lý đang đứng một bên, tiến lại gần Lục Dư. Điều quan trọng nhất khi làm phóng viên là phải có kỹ năng xã hội, chưa kể đối với một phóng viên lão làng như Hình Kiến Hưng, việc tìm người để nói chuyện là điều dễ dàng nhất đối với ông.
Hắn cùng Lục Dư chào hỏi, cười hỏi: “Cậu có phải là Lục Dư tiên sinh không?”
Hình Kiến Hưng là một người thông minh, nhìn vào sắc mặt của Lục Dư có thể nói rằng cậu không phản đối việc xóa bỏ quan hệ với Lục gia, thậm chí có thể sẽ vui mừng khôn xiết, tùy tiện xưng hô ba chữ “Lục nhị thiếu” có thể sẽ chọc cho cậu đó không vui.
Lục Dư nhìn qua có vẻ rất ngạc nhiên khi có người đang nói chuyện với mình vào lúc này, nhưng cậu cũng chỉ mang vẻ ngạc nhiên trong chớp mắt, ngay sau đó liền gật đầu trước khi nói câu chào hỏi.
Hình Kiến Hưng nhìn dáng người, phong thái và vẻ mặt điềm tĩnh khi có người nói chuyện với cậu, hắn thực sự không thể đem hai từ ‘ăn xin’ để liên tưởng đến cậu. Sờ sờ mũi, hắn nheo mắt lại, nụ cười trên mặt càng ôn hòa hơn: “Đây là vị hôn phu của Lục Dư sao? Vị này cũng rất tài giỏi, hai người trẻ tuổi các ngươi rất đẹp mắt a”.
Lời nói này là nhiệt tình, thật lòng mà chân thành và khen ngợi.
Phó Vân Triều liếc nhìn Hình Kiến Hưng với nụ cười nhẹ như có như không, lại rất chủ động đưa tay ra với ý cười trên môi: “Xin chào, tôi là chồng sắp cưới của A Dư, tôi họ Phó”.
Hình Kiến Hưng: “Xin chào, xin chào. Tôi họ Hình. Khai trong Hình* “.
(*): Tên của Hình Kiến Hưng là[ 邢建兴 ]. Chữ Khai [开] nằm đằng trước bên trong chữ Hình [邢] /xíng/. 邢 nằm trong bộ ấp. Moe&Chirs không học ngành ngôn ngữ Trung nên không rõ, chỉ biết rằng có rất nhiều từ ‘Hình’ khác cũng đọc là /xíng/.
Hình Kiến Hưng lại nhìn lên đài trung tâm hội trường, trông rất bối rối, vốn dĩ hắn rất coi thường nhóm paparazzi trong giới giải trí, nhưng bây giờ hắn lại bắt đầu hứng thú với chuyện xưa của gia đình hào môn này. Hắn che miệng ho khan, hạ giọng hỏi: “Hai người có ngại phiền khi dành chút thời gian cho phép tôi phỏng vấn không?”
Ý cười trong mắt Phó Vân Triều càng sâu hơn: “Đương nhiên là không ngại.”
Những việc sau khi nói đó không diễn ra vì người phụ trách Lục thị cuối cùng đã mời Lục tổng Lục Hồng Duy của họ ra ngoài. Lục Hồng Duy vẫn mặc trang phục trang trọng như thường lệ, một bộ vest đắt tiền và cắt tóc đặc biệt, nhìn qua trông thực giống con người còn bản tính bên trong lại thối nát. Nhưng không gì có thể che giấu được vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt người đàn ông. Ngay lập tức, Hình Kiến Hưng nói Tiểu Lý chĩa camera về phía ông ta.
Lục Hồng Duy chưa kịp nói, các phóng viên sớm đã thiếu kiên nhẫn lần lượt hét lên.
“Ông Lục, xin hỏi tại sao ông lại muốn cắt đứt quan hệ với Lục Dư? Có phải vì thân phận của Lục Dư không?”
“Lục tổng nói vài lời về sự tình phòng làm việc weibo của Lục thị bị vả mặt trước lời phản bác của mình đi?”.
“Bà Tần thật sự muốn giết con ruột của mình sao?”
“….”
Những câu hỏi này dường như cuối cùng cũng tìm được rồi bộc phá, nện bùm bụp vào đầu Lục Hồng Duy. Lục Hồng Duy hiển nhiên không ngờ mọi chuyện lại phát triển như thế này, hắn quay lại nhìn người phụ trách. Trán của người phụ trách giờ phút này đang chảy xuống từng dòng mồ hôi lạnh——
Tại sao đám phóng viên này không hành động theo lẽ thường, Lục tổng còn chưa nói gì, tại sao họ có thể nói như thế được?
Điều quan trọng nhất là đám phóng viên này đều được hắn mời tới. Tại sao lại không có mắt như vậy?
Người phụ trách lau mồ hôi trên trán, lắp bắp nói: “Không, không phải Lục tổng, xin hãy nghe tôi giải thích…”
Hắn còn chưa nói xong, một giọng nam to hơn vang lên: “Ông Lục, ông đối xử tốt với con nuôi tốt như vậy, nhưng huyết thống của ông lại tùy tiện vứt bỏ, Lục lão gia sẽ không để ý chứ?”
Người phụ trách nhanh chóng nhìn về phía người nói.
Anh là một nam phóng viên lạ mặt.
Trước khi người phụ trách và Lục Hồng Duy kịp phản ứng, có người trong đám đông đã bật cười.
“Ai hỏi câu này? Tại sao lại tự hủy như vậy? Lục lão gia đã qua đời bao nhiêu năm rồi, Lục Hồng Duy nhất định phải xuống dưới gặp lão gia trước, bằng không làm sao biết Lục lão gia có để ý không”.
Tiếng cười của Phó Vân Triều trộn lẫn với những âm thanh khác, anh chớp mắt với Lục Dư và im lặng mấp máy môi.
Lục Dư có thể thấy rõ môi anh —
Thật sự thú vị nha.
Beta: 29/4/2024
***
Aaaa đau quá đi mất thôi 🥲 Beta xong bật dậy khỏi giường giãn gân cốt với cái cột sống 80, lại quên rằng đây là giường tầng ở chung cư mini, Chirs đập một phát choáng váng luôn🥹 chóng mặt buồn n.ôn muốn ung cái đầu:))) vì đập ở đằng sau nên ko biết có bị sang chấn nhẹ không nữa🫥
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Phó: Thật tiếc là tôi không mang theo hạt dưa.