Edit: Moe
Beta: Chirs
•❅──────✧(‘▽’ʃ💌ƪ)✧──────❅•
Lục Lịch dù có nằm mơ cũng chưa bao giờ nghĩ tới Trương Thỉ người này lớn lên trông có gương mặt ôn hòa hiền lành, nhưng tính cách của hắn ta lại là thế. Hắn cầm riêng một cái máy chiếu, đem toàn bộ những lời lẽ nhục mạ, chỉ trích mắng chửi của cư dân mạng chiếu lên bức tường trước mặt gã vào lúc này.
Gắn nghiến răng nghiến lợi, bởi vì tức giận tột độ, cái cổ mảnh khảnh lúc này đã đỏ bừng một mảng, còn có gân xanh nổi lên dưới lớp da, trông đặc biệt đáng sợ.
Nếu có thể, Lục Lịch muốn nhắm mắt giả vờ bất tỉnh.
Thực tế rằng phương pháp này hắn cũng đã sử dụng qua, nhưng Trương Thỉ hắn ta sẽ không thương xót chút nào khi thẩm vấn tù nhân. Ngay khi Lục Lịch ngã xuống khỏi ghế, dòng nước từ đầu ngón tay của dị năng giả đứng sau lưng Trương Thỉ liền xối thẳng lên mặt gã. Lục Lịch không đề phòng ngay lập tức bị lực nước nện vào người bay về phía vách tường.
Sống lưng gã như muốn đứt gãy, gã kêu lên một tiếng, ngăn chặn mùi máu tươi ở cuống họng.
Lúc ấy Trương Thỉ đi tới trước mặt gã, mắt khinh thường nhìn, miệng cười vô hại: “Cậu giả vờ cái gì? Một dị năng giả nói ngất là muốn ngất được sao? Đời này không còn cách nào diễn kịch trước mặt công chúng được nữa, nên muốn chạy với quân bộ đặc biệt pha trò à? Đúng thật là chỉ có cậu làm được thôi.”
Ánh mắt Lục Lịch nhìn chằm chằm Trương Thỉ, loại ánh mắt muốn nuốt thịt hắn uống máu của hắn, Trương Thỉ đã nhìn thấy rất nhiều thứ trong cuộc đời mình, miễn nhiễm như một loại năng lực hắn trả qua quá nhiều mà có. Trương Thỉ thậm chí còn cảm thấy rằng một ngày nào đó có người dùng ánh mắt vô tội nhìn hắn, trực giác mách bảo rằng người này có gì đó không đúng rồi.
Trương Thỉ chỉ nhún vai nhìn gã, trên mặt vẫn là ý cười chẳng hề tiêu tan: “Không sao, cậu giả chết thì chúng tôi có hàng ngàn hàng vạn cách khiến cậu phải tỉnh lại. Nếu không tin mà một hai phải thử, hiện tại cứ thử đi—nếu không tôi cho cậu chọn một cái trong số chúng nhé? Phía sau tôi có tận mấy dị năng giả hệ nguyên tố cơ, cậu muốn trải nghiệm bị sét đánh, bị lửa thiêu hay là vẫn thích tạt nước hơn?”
Dáng vẻ của Trương Thỉ tưởng chừng đang cười nhưng lại tràn đầy chế giễu khiến Lục Lịch muốn bẻ gãy cổ hắn. Tuy nhiên, gã cũng nhận ra Trương Thỉ không phải đang nói đùa, cắn thịt bên má trong để dần dần bình tĩnh lại, gã nhìn chằm chằm Trương Thỉ, giọng khàn khàn nói: “Cánh tay tao đau. Mất nhiều máu tao sẽ chết”
Trương Thỉ nghe vậy liền cười.
Hắn bước lên phía trước, dán mắt vào cánh tay bị đứt lìa của Lục Lịch.
Thấp giọng nói: “Cậu nghĩ tôi bị ngu sao? Thật sự cậu cho rằng quân bộ đặc biệt không cả biết năng lực dị năng của cậu là gì à? Chỉ tiếc là năng lực tái sinh này nằm trên người cậu đúng là quá lãng phí”.
Khả năng tái sinh của Lục Lịch vô cùng đặc biệt trong số rất nhiều khả năng, gã giống như một con tắc kè, đuôi của nó có thể bị đứt nhưng rồi một cái đuôi khác sẽ mọc ra, mặc dù mất nhiều thời gian hơn một chút, tuy nhiên vào lúc này, nếu nhìn kỹ vào phần lỗi trên cánh tay của Lục Lịch, liền có thể thấy rằng có một lớp máu thịt mỏng bao phủ ở đó.
Trương Thỉ giơ tay lên kéo gã lên đặt trở lại ghế, kiềm chế nụ cười trên mặt, nhẹ giọng nói: “Hi vọng cậu hợp tác một chút, dù sao tin nhắn chưa xóa trên điện thoại cũng đủ để chứng minh tất cả.”
Lời vừa dứt, Vệ Quân đẩy cửa đi vào.
Sự xuất hiện của người đàn ông trẻ tuổi điển trai trong bộ quân phục màu đen bạc đặc biệt áp bức, mà ngay khi hắn ta bước vào phòng thẩm vấn, cảm giác ngột ngạt dường như vô thức bóp chết không khí trong không gian chật hẹp cách xa, khiến mọi người cảm thấy như không thể thở được.
Không biết tại sao, Lục Lịch rất sợ Vệ Quân.
Nó giống như một loại hoảng loạn lộ ra từ xương tủy, Lục Lịch sẽ ngay lập tức thu hồi ánh mắt khi Vệ Quân nhìn về phía gã
“Giải thích đi?”. Vệ Quân lạnh lùng nói, ánh mắt lạnh băng nhìn người trước mặt, hắn cất điện thoại sang một bên: “Nếu cậu không nói gì thì chúng tôi chỉ có thể giam cậu với tư cách là đồng phạm của Lữ Hạo Tường. Biết nguyên nhân Lữ Hạo Tường bị bắt là gì không? Gã cấu kết cùng dị chủng”
Vệ Quân sau đó đặt đoạn camera giám sát của Lục Tiêu đưa lại trước đó để sát mặt Lục Lịch, hỏi: “Còn nói là không gặp qua đi? Nhìn xong rồi nói cho chúng tôi biết câu trả lời của cậu? Chứng cứ cậu và Lữ Hạo Tường lên kế hoạch giết hại Lục Dư đang ở trước mặt cậu, không thừa nhận sao?”
Lục Lịch sững sờ.
Sau đó ánh mắt gã lóe lên.
Thấy Lục Lịch đã lâu không lên tiếng, Vệ Quân và Trương Thỉ liếc mắt nhìn nhau, đẩy ghế ra rồi đứng dậy rời đi, nhưng lúc này, Lục Lịch vốn đang im lặng tưởng sẽ không nói gì, đột nhiên lên tiếng: “Chờ một chút, tôi nói”
Trương Thỉ nhanh chóng xoay người ngồi trở lại trên ghế, nhìn đối phương một lúc lâu: “Nói.”
Lục Lịch cắn môi, cái đầu hơi rũ xuống che khuất biểu cảm của gã lúc này, hắn nghe thấy giọng nói của gã vang lên bên tai: “Tôi thừa nhận tôi thật sự không có ý tốt đối với Lục Dư, tôi muốn giết nó. Nhưng tôi không biết rằng Lữ Hạo Tường có liên quan đến dị chủng”
Bàn tay đang cầm bút của Trương Thỉ đột nhiên bị bẻ gãy.
Lục Lịch mỉm cười với hắn, trong biểu cảm có chút ác ý và đùa giỡn ẩn giấu: “Nhưng Lục Dư chưa chết, nhiều nhất có thể coi là giết người nhưng không thành, đúng không? Tôi quen biết Lữ Hạo Tường không lâu, hắn ta vẫn luôn theo đuổi tôi, nhưng hai chúng tôi không có quan hệ gì thân thiết, tôi không biết đối phương là người như thế nào, và tôi không biết rằng đối phương còn liên quan tới dị chủng. Tôi chỉ muốn hắn giúp tôi tìm ai đó để tôi không bị bẩn tay. Đó là tất cả.”
Gã cũng không phải kẻ ngốc.
Ngay lập tức, gã đã đưa ra một lựa chọn có lợi nhất cho mình.
Bây giờ chứng cứ có trong tay quân bộ đặc biệt chỉ có thể chứng minh rằng gã muốn giết Lục Dư và hành động theo ý nghĩ đó.
Nhưng—
Nếu phải lựa chọn giữa hai tội danh giết người không thành và thông đồng với dị chủng, Lục Lịch sẽ nhắm mắt chọn cái thứ nhất
Gã không phải loại tiểu bạch thỏ ngu dốt, gã đã từng vì chính phủ công tác, vì vậy gã biết rất rõ rằng dính líu đến dị chủng sẽ phải chịu án nặng đến như thế nào. Nhưng còn cái trước thì sao? Nói một cách nhẹ nhàng, đó chỉ là một vài năm tù mà thôi.
Nghĩ đến đây, Lục Lịch suýt chút nữa bật cười thành tiếng.
Gã lần đầu tiên nhìn vào mắt Vệ Quân, nói từng chữ một: “Tôi chỉ thừa nhận tôi sai khiến người tấn công Lục Dư, nhưng không biết Lữ Hạo Tường là người như thế nào. Nếu còn khăng khăng nói tôi liên quan mật thiết với dị chủng, vui lòng nôn bằng chứng ra đây”
Trương Thỉ không kìm được khi nghe thấy điều này. Hắn đá ghế và đóng sầm cửa lại, dựa vào tường và chửi bới. Khi Vệ Quân đi ra, hắn đang cầm một điếu thuốc giữa ngón tay, nhưng điếu thuốc chưa được châm lên. Vệ Quân liếc mắt nhìn hắn: “Bình tĩnh.”
Trương Thỉ hít sâu một hơi: “Tên khốn kiếp kia làm tôi tức chết lên được, thật đúng là bị hắn bắt được cơ hội. Sớm biết thế cái video của Lục Tiêu kia ngay từ đầu đã không cho gã nhìn”
Vệ Quân: “Cũng vô dụng thôi. Nếu thế thì đến ngay cả tội danh cố ý giết hại Lục Dư gã còn không nhận. Dù sao thì cũng là đỉnh cấp lừa luôn cả cơ quan chính phủ. Hơn nữa—”
Ánh mắt Vệ Quân quét qua phòng thẩm vấn bên cạnh, khóe miệng hơi lạnh nhạt: “Cậu phải tin rằng người quá kiêu ngạo, sẽ vì kiêu ngạo quá mức mà phải trả giá.”
…
Trương Thỉ ngồi trong phòng thẩm vấn của Lương Tam.
Chiếc áo choàng đen trên người Lương Tam đã bị lột hoàn toàn, để lộ một khuôn mặt bình thường đến nỗi không ai có thể nhớ nếu nó ở trong đám đông. Đó là một người đàn ông gầy gò, khoảng ba mươi tuổi, lúc này một đôi mắt dữ tợn nhìn chằm chằm vào Trương Thỉ, đôi mắt mèo kia bộc phát ra sự hung dữ chỉ có thể tìm thấy khi bắt được con mồi.
Nếu không phải bị trói chặt trên ghế khiến gã không thể nhục nhích, Trương Thỉ có thể chắc chắn rằng đối phương sẽ ngay lập tức vồ lấy, dùng hàm răng sắc nhọn nhay nghiến xương thị hắn.
Nhưng dù có là dị năng giả cường hãn đến đâu thì vào giờ phút này cũng chỉ có thể làm bộ làm tịch nhe răng gầm gừ như dã thú mà thôi.
Trương Thỉ nhớ lại việc Lục Lịch có chết cũng không chịu thừa nhận tội mà gã đã gây ra, cùng với Lữ Hạo Tường trước sau đề cắn chặt miệng không khai, trong lòng tức muốn thổ huyết. Lão đại bọn họ nói dựa theo tình hình hiện tại, Lương Tam chính là bước đột phá duy nhất của bọn họ.
Mà khả năng hy vọng có thể trông cậy vào là khoảng 80%
Trương Thỉ lặng lẽ nhấp một ngụm trà: “Khai đi?”
Lương Tam lạnh mắt nhìn hắn: “Khai cái gì? Tao nói tất cả chỉ là hiểu lầm mày có tin không?”
Trương Thỉ: “Cậu không cần coi tôi như thằng ngốc đâu. Nói đi, các người cùng dị chủng có mối liên hệ gì? Kẻ sau lưng là ai?”
Nghe thấy điều này Lương Tam tỏ ra giễu cợt, sau đó ngậm miệng lại, ánh mắt thản nhiên quét quanh, trông rất nhàn nhã, chính là không muốn trả lời Trương Thỉ.
Trương Thỉ không khỏi trợn tròn mắt, chỉ có thể bắt đầu từ nơi khác: “Cậu có nhận ra Lục Lịch không? Gã đã khai ra rất nhiều thứ, còn hỏi chúng tôi liệu có thể tha cho gã một mạng không. Không nghĩ hai người các người vì hắn hy sinh lớn đến vậy đó, không một chút hối hận nào à?”
Lương Tam, người luôn thể hiện vẻ ngoài bình thường, lại không thể kiểm soát biểu cảm của mình khi nghe thấy tên của Lục Lịch. Muốn biết Lương Tam hận Lục Lịch bao nhiêu, thì giống như Lục Lịch hận Lục Dư bấy nhiêu. Trong suy nghĩ của Lương Tam, nếu không phải tại Lục Lịch, gã và Lữ Hạo Tường sẽ không bao giờ bị người của quân đội bắt được. Và khi bước vào đây, Lương Tam không bao giờ nghĩ rằng mình có thể đi ra khỏi chỗ này một lần nữa–
Cho dù bọn họ có thể bước ra ngoài, cũng không tránh khỏi sẽ có vô số người của quân bộ nhìn chằm chằm vào bọn họ. Hận không thể lập tức bắt được manh mối, sau đó một lưới bắt hết người như bọn họ.
Lương Tam đã chuẩn bị chết, nhưng vào lúc này, gã nghe thấy Lục Lịch trong miệng Trương Thỉ đã giải thích mọi chuyện. Một khoảnh khắc tức giận gần như thiêu đốt tất cả sự tỉnh táo của gã, nhưng sau đó gã cắn mạnh vào đầu lưỡi, từ cơn đau và mùi máu trong miệng đã kéo sự tỉnh táo bị thiêu đốt của gã trở lại.
Gã mỉm cười với Trương Thỉ: “Không cần phải ở đây lải nhải với tao, vô dụng thôi. Nói một câu cho tròn này, tao với Lữ Hạo Tường chỉ ngẫu nhiên gặp được mấy con dị chủng mà thôi, hơn nữa vẫn luôn nuôi chúng. Lục Lịch muốn bọn tao dùng dị chủng giết chết Lục Dư. Nghe hiểu không?”
Đáy lòng Trương Thỉ ‘đệt’ một tiếng.
Nhưng là một người thẩm vấn, hắn tự nhiên không thể bị dắt mũi, Trương Thỉ chỉ do dự một lát rồi mới nói tiếp: “Nhưng Lục Lịch nói gã không quen thuộc với cậu, gã ta cũng không biết hai người có liên quan với dị chủng. Vì vậy, sau khi phán định, ngay cả khi gã bị bắt, tội danh của gã ta cùng lắm chỉ là cố ý giết người nhưng bất thành. Giết người không thành so với cấu kết cùng dị chủng khác nhau thế nào cậu có biết không? Khác ở chỗ là gã ta chỉ cần ngồi tù một vài năm là có thể rời khỏi ngục giam, tiếp tục cuộc sống mới ở bên ngoài—“
Nói đến đây, Trương Thỉ thương hại liếc mắt nhìn gã, lắc đầu thở dài hai hơi: “Thật thảm a, các người vì giúp gã mà bị xử tử, hoặc có thể tù đến mọt gông, mà gã ta lại chỉ phải chịu bản án ngắn ngủi có mấy năm liền được thả”
Lời nói của Trương Thỉ đã khơi dậy ngọn sóng lớn trong lòng Lương Tam.
Nhưng chỉ điều đó rõ ràng là chưa đủ.
Vì thế hắn lại bổ sung thêm: “Còn một chuyện nữa, nói cho cậu chắc cũng chẳng sao đâu, theo báo cáo của Viện Nghiên Cứu Quốc gia, thuốc kéo dài sinh mệnh cho dị năng giả đã vượt qua thí nghiệm lần ba trên cơ thể người, có nghĩa là nó sẽ sớm sẵn sàng cho thị trường. Tất nhiên, theo các quy định do quốc gia đặt ra, tất cả những người đã đóng góp cho đất nước và dị năng giả bình thường đều có thể sử dụng. Loại người xấu xa ác độc như các người khẳng định là không dùng được rồi nhưng có lẽ Lục Lịch lại được phép đấy”.
Cho nên, điều này cũng có nghĩa là Lục Lịch có đủ thời gian để sống sót trở lại với thế giới bên ngoài nhà giam, lại còn đường đường chính chính ngẩng mặt mà sống.
Tầng suy nghĩ này dâng lên trong đầu Lương Tam, giống như một đám khói bụi hình nấm nổ tung, hoàn toàn chiếm giữ tất cả suy nghĩ của gã. Dựa vào cái gì mà Lục Lịch có thể như vậy, mà bọn họ chỉ vì trợ giúp Lục Lịch mà phải trả cái giá cắt cổ?
Từ đầu đến cuối, đầu sỏ gây tội vẫn luôn là Lục Lịch.
Đôi mắt Lương Tam đỏ như máu, gã nhìn chằm chằm vào Trương Thỉ, cười nhạo một tiếng: “Đã như vậy, tao đưa cho bọn mày một món quà”
Mười phút sau, Trương Thỉ đi ra khỏi phòng thẩm vấn, lúc này Vệ Quân đang ngồi trên ghế sofa trong văn phòng cùng Lục Dư. Cả hai đều không phải kiểu người nhiệt tình thân thiện, mặc dù họ ngồi đối diện nhau, nhưng mỗi người đều đắm chìm trong những suy nghĩ của riêng mình.
Sự xuất hiện của Trương Thỉ lập tức khiến Vệ Quân ngước mắt lên, Trương Thỉ lập tức nói: “Tôi không thể hỏi được gì liên quan đến đám dị chủng. Bọn chúng có lẽ đều đã được trải qua huấn luyện nghiêm mật rồi. Tuy nhiên, tin tốt duy nhất là Lương Tam đã nói khai ra rằng hắn có một số tấm ảnh chụp lén hiện đang được giấu ở số nhà 108, tòa 3, khu Ngũ Hưng phía tây thành phố, chúng có thể chứng minh rằng Lục Lịch có dính líu chặt chẽ đến dị chủng. Tôi sẽ kêu người đi lấy ngay bây giờ”.
Dị năng giả mặt ở bên cạnh không khỏi nhướng mày khi nghe thấy Khu Ngũ Hưng ở thành tây, liền bảo Trương Thỉ gọi người quay lại, vội vàng khua tay: “Trương ca à, lão Trương cũng ở chỗ đó đấy. Hôm nay là ngày nghỉ của hắn ta, không bằng anh kêu hắn đi làm nhiệm vụ đi, như vậy nhanh hơn đấy”.
Ánh mắt Trương Thỉ sáng lên.
Năm phút sau, lão Trương phá cửa xông vào, gửi cho Trương Thỉ mấy cái ảnh chụp.
Chỉ cần liếc nhìn bức ảnh, đồng tử giãn ra đột ngột co lại. Lão Trương dùng điện thoại chụp vài tấm ảnh, trong ảnh gốc, khuôn mặt trong trẻo của Lục Lịch hoàn toàn lộ ra ngoài tầm mắt, gã dường như đang ngồi trên ghế sofa ở một nơi nào đó trông rất thản nhiên, vài con dị chủng đang cuộn tròn dưới chân gã.
Tiếp theo là một bức ảnh thứ hai.
Bức ảnh này có nhiều thông tin hơn.
Đó cũng là một vị trí không xác định, ở giữa là một chiếc lồng kim loại được sử dụng để nhốt dị chủng. Mặc dù chiếc lồng lớn và trông rất chắc chắn, nhưng chiếc lồng trong ảnh không phải là dị chủng, mà là một người sống.
Trương Thỉ nhìn chằm chằm bức ảnh một lúc lâu, càng nhìn càng cảm thấy người này trông rất quen thuộc.
Sau đó, hắn chậm rãi dời điện thoại xuống khỏi mắt, ánh mắt nhìn về phía người thanh niên đang ngồi trên ghế sofa.
“Kia, Lục Dư, người này có phải là cậu không?”
Ngay khi những lời này nói ra, những dị năng giả và các thành viên của bộ phận quân bộ đang làm việc khác ở bên cạnh, cũng như Vệ Quân nãy giờ im lặng, gần như đồng thời ngước mắt lên, tất cả ánh mắt đều tập trung vào điện thoại của Trương Thỉ, ánh mắt đó háo hức đến mức hận không thể giật cái điện thoại đó trực tiếp từ tay Trương Thỉ.
Sau khi Lục Dư nghe thấy tên của mình, cậu chỉ liếc nhìn điện thoại một chút, sau đó trả lời.
Là cậu.
Trương Thỉ: “……”
Cái đệt.
Giống như nháy mắt phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa.
Nhưng trước khi hắn kịp thời che giấu bí mật lớn này, một lượng lớn người vây quanh, tất cả đều duỗi cổ xem có thể chụp được kiểu ảnh gì của Lục Dư vậy? Chẳng lẽ Lục Dư đấu với dị chủng mà bọn họ không biết, kết quả là Lục Lịch há mồm chết lặng chỉ có thể trợn mắt nhìn?
Loại ý nghĩ trâu bò không gì sánh được này cuối cùng đã tan biến ngay khi mọi người nhìn thấy bức ảnh và dường như tất cả đều chìm vào khoảng không tĩnh lặng.
Nó hoàn toàn khác với những gì họ tưởng tượng.
Cậu thanh niên bị nhốt ở lồng trong bức ảnh hoàn toàn khác với Lục Dư đang ngồi trước mặt họ lúc này, hay là nói rằng người trước mặt dị chủng lúc đó, cậu ấy rách nát, cơ thể teo tóp, mái tóc lộn xộn nhuốm máu và nước miếng của dị chủng, cậu ấy giống như một đứa trẻ nhỏ đáng thương đã đi lạc vào hang quỷ, và đôi mắt kia đầy kinh hoàng và bất lực.
Bên ngoài lồng, mấy loài thị huyết cùng những con dị chủng không rõ loại dùng con mắt đỏ thẫm màu máu nhìn chằm chằm vào cậu thanh niên, nước bọt liên tục chảy xuống từ cái miệng lớn đó, dường như đã rất thèm muốn ăn thịt người trong một thời gian dài—
Bọn chúng muốn ăn thịt Lục Dư.
Mà phía sau đám quái vật này, Lục Lịch đang cười rất kiêu ngạo, đứng một bên ôm ngực, ánh mắt tràn đầy hưng phấn và vui sướng mà người khác không thể hiểu được.
Chỉ riêng hai bức ảnh này cũng đủ để chứng minh rằng Lục Lịch có liên quan chặt chẽ với dị chủng.
Nhưng…… Những gì họ mong đợi trước đó cuối cùng đã có bằng chứng, mà trong lòng họ không hề có lấy một niềm vui. Hầu hết ánh mắt của mọi người đều không kiềm chế được rơi trên người Lục Dư, mặc dù thần thái và biểu cảm của cậu rất bình tĩnh, nhưng chỉ cần lặng lẽ đồng cảm và đặt mình vào trong cái lồng đó, họ có thể dễ dàng cảm nhận được sự lạnh lẽo thấm ra từ xương tủy.
Thời gian chụp được lưu trên ảnh.
Chỉ vài tháng trước.
Mà chỉ mấy tháng sau, Lục Dư bọn họ nhìn thấy dường như là một người hoàn toàn khác, sự suy sụp và kinh hãi trong bức ảnh đã bị quét sạch, chỉ còn lại sức mạnh mạnh đến mức khiến mọi người đều chấn động.
Một trong những dị năng giả định mở miệng như muốn nói gì đó, nhưng ngay sau đó Trương Thỉ đã cắt ngang suy nghĩ của hắn và ngượng ngùng cười hai tiếng: “Ha ha, kỹ năng diễn xuất của Lục Dư lúc đó rất tốt.”
Sau đó, hắn nhanh chóng nói: “Vậy thì bây giờ chúng ta đã có bằng chứng rồi. Không nói cái khác, chỉ riêng việc Lục Lịch cùng dị chủng có quan hệ thôi cũng đã đủ khiến gã ta bị ném đá cho tơi tả, chúng ta thật chí còn có thể phán định tội danh. Gã ta xong đời rồi”.
Vệ Quân ‘ừ’ một tiếng: “Lấy ảnh chụp đi kích thích Lục Lịch một chút, xem có thể cạy ra thứ gì đó từ miệng của gã được hay không. Lục Dư, cậu có thể cùng đi”.
“Được, được, chúng ta cùng nhau đi”. Trương Thỉ tủm tỉm cười: “Để xem gã chính mình tự vả mình ra cái bộ dạng gì, cũng cho gã xem cậu bây giờ tốt ra sao, làm cho gã tức chết luôn!”
Lục Dư không từ chối lời đề nghị của hai người.
Nguyên lai cậu tới đây là để gặp Lục Lịch.
Trương Thỉ lại trở lại phòng thẩm vấn, theo sau là Lục Dư, sau khi đẩy cửa ra, hai người lập tức phát hiện cánh tay Lục Lịch ngồi trên ghế đã dần dần hồi phục, Lục Dư đã chặt đứt hoàn toàn cánh tay của gã, nhưng bây giờ nó đã mọc ra dài được mấy centimet, mặc dù nhìn có chút kỳ quái, nhưng khả năng tự lành và hồi phục của đối phương đúng là khiến người khác rất kinh ngạc.
Lục Lịch đang nhắm mắt lại, gã không quan tâm khi nghe thấy tiếng mở cửa. Mãi cho đến khi nghe thấy Trương Thỉ gọi một cái tên quen thuộc, gã mới đột nhiên mở mắt ra nhìn người thanh niên trước phòng thẩm vấn, khi ánh mắt ghim vào khuôn mặt bình tĩnh không gợn sóng của đối phương, khuôn mặt Lục Lịch méo mó.
“Lục Dư—”
Lục Dư biểu tình nhàn nhạt nhìn gã: “Ồ tối tốt lành, nhưng mà trông ngươi không được tốt thì phải”
Trương Thỉ bật cười khi nghe thấy lời này, hắn nói tiếp: “Lập tức gã còn không tốt nữa”
Vừa nói, vừa vẫy vẫy điện thoại về phía đối phương, những bức ảnh đó lập tức rơi vào trong mắt Lục Lịch. Trong phút chốc, Lục Lịch hiểu được ánh mắt Trương Thỉ dường như đang mỉm cười. Gã dữ dội siết chặt nắm đấm, một đôi mắt kinh hãi nhìn chằm chằm hai người bọn họ: “Mày–“
“Khiếp sợ lắm phải không? Đây là món quà độc nhất mà Lương Tam tặng đấy. Vậy thì bây giờ Lục Lịch không thể thoát khỏi tội thông đồng với dị chủng rồi. Làm thế nào bây giờ, cậu có lẽ sẽ phải nhận án tử, không thì cũng là ăn cơm tù đến cuối đời, dù sao sau này cũng chẳng thể giống như Lục Dư được nữa, không thể khiến người khác vừa nhìn là yêu thích rồi”.
Trương Thỉ cố ý nhắc tới Lục Dư khiến vẻ mặt của Lục Lịch dần trở nên hung ác, gã rống to về phía Trương Thỉ: “Câm miệng!”
Sau đó gã nhìn Lục Dư.
“Mày là cái thá gì? Mày chỉ là một con chó ăn xin ở thành Nam cũ nát, mày lấy cái đéo gì mà đòi so với tao?” Lục Lịch gần như nghiến răng, mùi máu tràn ngập trong miệng: “Điều tao hối hận duy nhất là không tận tay giết chết mày. Nếu mày chết sớm hơn, sẽ không có chuyện này xảy ra! Lục Dư, mày nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp! Mày còn nhớ không? Khi loài thị huyết đó bò lên đầu gối của mày, mày sợ đến mức suýt chút nữa mất khống chế, thậm chí mày còn quỳ xuống chân tao cầu xin, nói rằng mày sẽ không tranh không đoạt với tao và mày sẽ cút khỏi Lục gia ngay lập tức!”
Sự điên cuồng dâng lên trong mắt gã: “Mày quên rồi à? Bây giờ mày tự hào như vậy có ích lợi gì? Cử chỉ khinh miệt ghê tởm của mày sẽ không bao giờ biến mất trước mắt tao! Cách mày ôm chân tao cầu xin đúng là thật buồn cười, mày đang giả vờ thanh cao ở đây làm gì, mày cũng chỉ là một con chó dơ bẩn! Một con chó khốn kiếp, mày nghĩ mày sạch sẽ lắm sao–!”
Rầm–
Sương đen tụ tập đột nhiên làm vỡ tan chiếc ghế dưới thân Lục Lịch, va chạm dữ dội khiến cơ thể Lục Lịch lao về phía trước không đoán trước được, trong phút chốc, chiếc cổ mảnh khảnh của gã rơi vào tay Lục Dư.
Lục Dư cao hơn Lục Lịch một chút, lúc này, ngón tay cậu bóp chặt cổ đối phương, dễ dàng nhấc người lên. Ngón cái nhẹ nhàng nhấn vào vị trí động mạch chủ của gã, nhẹ nhàng hơn bất cứ thứ gì khác, nhưng vẫn khiến lông của Lục Lịch dựng đứng.
Đôi môi mỏng của thanh niên dán chặt vào tai gã, nhưng sâu thẳm trong mắt không dữ dội như Lục Lịch tưởng tượng, cậu vẫn bình tĩnh không thể phá vỡ, cậu thấp giọng hỏi: “Ngươi nhớ rất rõ, nhớ rõ thời điểm Lục Dư còn nghèo túng khốn khổ. Vậy, ngươi có nhớ món quà ta tặng ngươi không? Tất cả những gì ngươi có đều đã bị ta thay thế, đại ngôn của ngươi, danh tiếng của ngươi, cái tên Lục Dư chỉ có vô số ngưỡng mộ khi nó xuất hiện trong miệng người khác. Mà cái tên Lục Lịch của ngươi giống như một bãi bùn lầy, nếu vô tình phát âm ra thì phải nhổ ra hai lần, cảm thấy cực kỳ dơ bẩn”
Cậu cười một tiếng: “Ngươi còn cái gì mà đắc ý chứ?”
“Lục Dư!”
Lục Dư bị bao phủ trong sương đen, ngay cả thân thể cùng với Lục Lịch cũng tràn ngập màn sương đen dày đặc kia. Tùy ý ném người xuống đất, đôi giày thể thao màu trắng nhẹ nhàng giẫm lên cánh tay đang hồi phục của Lục Lịch, thanh niên nghiêng đầu, sự lạnh lẽo giữa lông mày hoàn toàn tan biến theo nụ cười, ngũ quan kinh diễm hoàn toàn lộ ra trước mặt Lục Lịch.
Gã nhìn thấy đôi giày của Lục Lịch giẫm mạnh vào cánh tay mình, nghiền nát thịt và xương mới mọc, giống như đang đạp lên một cục bùn nhão.
Cơn đau gần như thấm vào tim khiến toàn thân Lục Lịch run rẩy, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống đất như mưa. Lục Lịch thở hổn hển gào thét, cuối cùng ôm lấy chân Lục Dư.
“Không-không-mày, buông tao ra! Đau…… Đau aaaa……”
Ánh mắt Lục Dư nhàn nhạt, cậu kéo ra một nụ cười, giọng nói trầm thấp dịu dàng: “Xem kìa, người đang ôm chân ta cầu xin ta thương xót là ai, chính là ngươi, Lục Lịch sao?”
Beta: 29/4/2024