Edit: Moe
Beta: XiaoChirs
•❅──────✧(‘▽’ʃ💌ƪ)✧──────❅•
Bóng dáng thanh niên mảnh khảnh thon dài hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, sắc mặt quản gia âm trầm mà đứng tại chỗ. Mặt khác người hầu trong Lục gia giờ phút này đã sớm không còn thấy bóng dáng, phòng khách ban đầu vốn trống trải bây giờ lại càng vắng lặng.
Quản gia có chút thất thần.
Lục Dư trong trí nhớ của ông bấy giờ vẫn luôn trầm mặc ít nói. Không, cũng không thể nói hoàn toàn như vậy. Cẩn thận hồi tưởng lại, ông vẫn còn có thể nhớ ngày Lục Dư vừa tới Lục gia.
Kỳ thực cũng chỉ là mấy tháng trước thôi.
Ngày đó Lục Dư mặc quần áo sạch sẽ, cơ thể vì căng thẳng mà nỗ lực căng chặt, đối mặt với Lục gia bất luận là ai bao gồm cả ông cũng như người hầu, Lục Dư đều sẽ lộ ra vẻ ngượng ngùng xấu hổ cười, nói: “Chào ngài”.
Đột nhiên xuất hiện một người mới bước sang tuổi hai mươi, cậu cố gắng muốn dung nhập vào trong cái gia đình này, cho nên cậu muốn thể hiện mặt tốt nhất của bản thân. Nhưng, kỳ thật không cần.
Cậu là thiếu gia Lục gia, vốn không cần khom lưng đối với người hầu.
Cậu cố gắng duỗi thẳng cơ thể đang run rẩy nhè nhẹ, dưới con mắt sắc bén như quản gia hay chủ nhân Lục gia đều có thể nhìn thấy.
Cậu giặt sạch sẽ quần áo đã bạc màu, có vẻ thân rộng thùng thình trông không vừa cho lắm.
Tất cả mọi người đều đem sự khinh bỉ đó đặt trong lòng, không ai nói ra, nhưng ai cũng rõ…
Vị thiếu gia mới trở về này cũng chỉ có cái danh con cái nhà họ Lục mà thôi.
Trừ cái này ra, cái gì cũng không có.
Muốn đem cậu ra so sánh cùng Lục Tiêu, Lục Lịch với nhau thì đúng là quá coi trọng Lục Dư mà xem thường hai vị thiếu gia kia.
Trong hai tháng kế tiếp này, biểu hiện của Lục Dư và trong tưởng tượng của ông không khác gì nhau. Cái loại từ bãi rác ở khu phố cũ phía Nam thành phố trở về làm nhị thiếu gia mang theo bản tính thô bỉ trời sinh vâng vâng dạ dạ, so với Lục Tiêu Lục Lịch là hai loại người khác nhau một trời một vực. Vốn chẳng cần sợ hãi, chỉ là ngồi vào bàn ăn ăn một bữa đơn giản thôi mà đối với Lục Dư lại như đi đánh trận.
Trên thực tế Lục Dư đã rất cẩn trọng, vừa tới nhà này cậu có vẻ cực kì câu nệ(1), ăn cơm gắp đồ ăn cũng chỉ dám gắp những thứ ở trước mặt mình. Nhưng cậu không để ý rằng đồ ăn trước mặt trừ bỏ cậu ăn thì không có ai khác chạm vào. Hoặc là nói, chỉ cần là đồ ăn cậu chạm qua, những người khác trong Lục gia sẽ lập tức không động vào lần nữa.
(1): bản gốc là “câu thúc” [拘管]: gò bó, trói buộc, làm mất tự do. Nhưng mình cảm thấy theo văn cảnh thì “câu nệ” sát hơn: ngại ngùng, kín kẽ, không tự nhiên.
Không có nguyên nhân nào khác, chỉ sợ cậu ở bẩn mà thôi.
Ăn cơm kiểu Tây lại càng không cần phải nói, thiếu niên kia động tác kì lạ, dao nĩa cọ xát phát ra âm vang lớn đều khiến trưởng bối Lục gia lộ ra vẻ mặt không vui. Tuy đứng ở một bên hầu hạ, quản gia cũng không khỏi nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ vị nhị thiếu này chẳng làm được việc gì to lớn.
Nhưng tất cả những gì xảy ra ngày hôm nay đều khiến cho quản gia nhận ra và có cái nhìn khác về Lục Dư.
Nhị thiếu gia Lục gia gầy yếu, hèn mọn đột nhiên thay đổi. Đôi mắt đen tuyền ẩn giấu kia không hề có ý lấy lòng, mà là không biết bao nhiêu lạnh nhạt, như gió đêm đầu mùa xuân còn mang theo hơi se lạnh cùng âm hàn cuối đông, thổi vào người một hồi mới phát hiện không lạnh, nhưng chờ thêm một trận nữa lại thấm vào xương tủy từng cơn lạnh lẽo, muốn đem xương cốt đều đông đến hỏng.
Bộ dạng trào phúng kia làm quản gia nhận ra vào giờ phút này ở trong mắt cậu, cậu đã từng bị ông kỳ vọng quá cao mà phá lệ tôn kính vợ chồng Lục gia, tựa như đi ở trên đường thỉnh thoảng có thể gặp một gốc cây cỏ, cậu có thể chú ý tới cũng không chớp mắt mà dẫm xuống đi qua.
– ——
Ban đêm, ánh đèn sáng trưng, từ xa xa chiếc xe màu đen quen thuộc tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, một thân tây trang đen tuyền giá đắt đỏ, Lục Tiêu mang khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú từ trong xe đẩy cửa đi ra, giày da đạp lên mặt đất, ánh mắt liếc qua quản gia đã sớm đứng đợi ở cửa, nhất thời không kịp chào hỏi, chỉ vững vàng lên tiếng hỏi: “Lục Dư đâu?”.
Lục Tiêu cực kỳ tức giận.
Quản gia đã từng nhìn Lục Tiêu lớn lên, đối với cảm xúc của hắn cảm nhận vô cùng rõ ràng. Hơi hơi cúi đầu xuống che đi đáy mắt phức tạp, ông thấp giọng trả lời Lục Tiêu: “Sau khi ăn cơm xong liền về phòng rồi.”
Lục Tiêu nhíu mày: “Tôi không phải nói nó ở phòng khách chờ tôi sao?”.
Quản gia chần chừ vài giây, lựa chọn ăn ngay nói thật: “Lục Dư nói, nó không có nghĩa vụ chờ cậu.”
Ánh mắt Lục Tiêu lập tức tối sầm lại.
Thân thể cao lớn lướt qua bên cạnh quản gia, mặt hắn không biểu tình mà cất bước, mười mấy bậc thang dưới chân hắn gộp lại cùng lắm chỉ hai – ba bước, một đường đi đến cuối lầu, ánh đèn nơi này có vẻ đặc biệt tối, ánh mắt lướt qua ven tường cửa sổ vừa lúc hiện ra khuôn mặt anh tuấn của Lục Tiêu. Đại thiếu gia Lục gia này từ trước đến nay đều được rất nhiều học viện danh tiếng trong thành phố, Lục gia coi trọng mà hiện tại không có nửa điểm phong độ nâng chân lên đá văng cửa phòng.
Ánh mắt nhanh chóng tìm kiếm, ngay lập tức thấy được phía đối diện một cậu thanh niên ngồi trên sofa nhỏ.
Vẻ ngoài của thanh niên bình tĩnh lạ thường, không nghĩ tới ánh đèn sáng trưng, cậu che lại đống sách nặng trịch, ngẩng đầu nhìn lên, liếc mắt liền chú ý tới vẻ mặt châm chọc của Lục Tiêu.
Khóe miệng Lục Tiêu nhếch lên nụ cười lạnh: “Mày cảm thấy thế nào? Làm bộ làm tịch đọc sách như mày sẽ làm cho người ta cảm thấy mày rất có văn hóa sao?”.
Lục Dư: “Làm bộ làm tịch không nhất định mang vẻ tôi rất có văn hóa, nhưng chắc chắn xem ra anh-đại thiếu gia Lục gia đối với em trai cực kỳ yêu thương đi.”
Sách vở vừa dày vừa nặng bị ném tùy ý trên sofa, ánh mắt Lục Tiêu thu hồi lại một lần nữa gắt gao nhìn chằm chằm Lục Dư, thấy đối phương vẻ mặt lạnh nhạt lửa giận trong lòng cơ hồ muốn thiêu rụi cả thảo nguyên. Hắn nhớ tới cuộc nói chuyện điện thoại của Lục Dư gọi hôm nay, lại tưởng tượng Lục Lịch bị hiểu lầm mà nước mắt rơi xuống, ngay sau đó giọng càng thêm lãnh ngạnh(2), ngữ khí càng thêm tức giận, hận không thể bóp nát Lục Dư.
(2) “lãnh”: lạnh, “ngạnh”: cứng. Hai từ này ghép lại có nghĩa là: lạnh lùng cứng rắn.
“Lục Dư, mày phải biết rằng cái thân phận nhị thiếu gia Lục gia này bất kỳ lúc nào đều có thể bị tước bỏ, đừng quá xem trọng mình mà coi mình là trung tâm.”
Bóng tối làm cho khuôn mặt tuấn tú của Lục Tiêu có chút khủng bố: “Ba mẹ lúc trước mất đi mày đúng là rất đau khổ, cũng rất áy náy, bọn họ tìm mày mấy chục năm, bọn họ là yêu thương mày. Nhưng hết thảy đều chính là mày tự đánh mất, mày đừng đem cái nồi này ném lên người Lục Lịch.”
Lục Dư không nói chuyện.
Thân thể của cậu vốn là tòa hung trạch Kỳ Sơn ngàn năm không đổ, bản tính lạnh nhạt. Nhưng sau khi cậu tiếp nhận thể xác và linh hồn của Lục Dư hiến tế, cậu kế thừa ký ức vốn có của Lục Dư. Ở trong trí nhớ, Lục Dư vẫn chưa tìm hành động nào được cái gọi là ‘tất cả đều tại mày đánh mất’, vì thế cậu nói: “Đưa ra ví dụ đi”.
“Cái gì?”
“Đưa ra ví dụ, tôi đã làm gì để hủy hoại ý nghĩ muốn yêu thương tôi của bọn họ.”
Nhất thời Lục Tiêu không nói thành tiếng.
Đại thiếu gia Lục gia luôn là người khéo ăn khéo nói(3), khi sinh ra* chỉ dựa vào mồm miệng lanh lợi(3) có thể quấy động thiên địa giờ đây há miệng rồi lại ngậm vào, trầm mặc tự hỏi hồi lâu, thế nhưng giọng nói khô khốc cái gì cũng không nói được.
(3) đều là một thành ngữ 伶牙俐齿 /Língyálìchǐ/
(*): nguyên văn là “ở sinh ý tràng” – 出生时【出生時】theo từ điển hanzii là: lúc sinh thành. Có vẻ không chắc lắm, nên ai biết thì góp ý giúp mình nha.
Dù Lục Tiêu không mở miệng cũng không ảnh hưởng gì đến Lục Dư.
Cậu dựa vào sofa, giọng đều đều: “Tôi thừa nhận, tôi đến Lục gia này đã hai tháng rồi, tôi không có làm sai chuyện gì, thực tế nếu anh không lấy cái lập trường bất công về quá khứ cũng sẽ cảm thấy cái gì tôi cũng chưa làm. Tôi sống giữa đám ăn mày hơn mười mấy năm, khi vào Lục gia của các người tôi đặc biệt rất cẩn thận, không dám lớn tiếng, ăn cơm chỉ dám ăn những thứ trước mặt, chưa bao giờ bỏ sót một câu cha mẹ và anh nói, anh nói cho tôi biết, hai tháng qua tôi đã làm thế nào để khiến Lục tiên sinh cùng Lục phu nhân đây thất vọng mà đánh mất cái anh gọi là yêu thương đi?”
Lục Tiêu nhấp môi mỏng.
“Không nói được? Vậy để tôi nói tiếp”. Thanh niên cụp mắt xuống, giấu đi đôi mắt sâu tựa như màn đêm: “Vốn tưởng rằng con ruột lưu lạc ít nhất cũng phải làm con của gia đình bình thường, ngàn lần không nghĩ tới đứa con này lại làm một kẻ ăn mày sống theo bầy đàn ở trong khu ổ chuột nhiều năm như vậy. Trong lòng xấu hổ lại cảm thấy đứa con này không biết cố gắng, nghe được đám người sau lưng bàn tán: Ôi chao, sao con nhà họ Lục lại là ăn mày vậy, trong nhà có hai đứa con rồi lại muốn đi tìm con thứ hai, kết quả lại tìm về một đứa ăn mày, cười chết mất thôi. Vì thế càng cảm thấy mặt mũi không lên nổi.”
Lục Dư từ sofa đứng lên, ánh đèn nhu hòa bao phủ lấy cậu, liền thấy một thân hình gầy ốm. Ánh mắt Lục Tiêu chăm chú nhìn cậu, ngón tay thanh niên thon dài, khi nắm tay liền thấy rõ màu xanh của gân mạch. Hắn trước sau trầm mặc không nói, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy thật buồn cười…
Đêm nay hắn vội vàng từ công ty trở về là vì muốn dạy dỗ Lục Dư một chút, để cậu phải đi xin lỗi Lục Lịch. Nhưng hiện tại, hắn lại hơi hơi cảm thấy thanh niên trước mặt này đáng thương.
Nhưng ngay giây tiếp theo, hắn liền thu lại loại ý nghĩ đột nhiên xuất hiện này.
Lục Dư một lần nữa lên tiếng: “Lục tiên sinh cùng Lục phu nhân đều là người cần thể diện, trong lòng lại chán ghét đứa con ruột thịt này, cuối cùng vẫn phải vì mặt mũi Lục gia mà suy xét. Tìm con ruột mười mấy năm kết quả lại phát hiện nó là kẻ ăn mày, chuyện này cũng chẳng vẻ vang gì cần phải loại bỏ. Nhưng làm sao bây giờ? Trong lòng phiền muộn gần chế.t, liền xem đứa con thứ hai càng không vừa mắt. Tôi cho các người một biện pháp giải quyết, thế nào?”.
“Rốt cuộc mày muốn nói gì?”
Nghe được thanh âm khẩn trương, trong mắt Lục tựa hồ có sương mù dày đặc, môi mỏng nhấp nhẹ lên tiếng, không có nửa điểm ý cười: “Không bằng thế này, tìm một cái bệnh viện thích hợp chứng nhận kết quả báo cáo xét nghiệm ADN lúc trước xuất hiện sai lầm, nhị thiếu gia Lục gia chân chính vẫn chưa tìm được, tên ăn mày này với các người không có bất kỳ quan hệ nào”.
Nam nhân cao lớn giờ phút này đã đem âm thanh áp hoàn toàn trong cổ họng.
Hắn khống chế được chính mình đang thở dốc, nỗ lực kìm nén ngọn lửa không tên từ sâu thẳm trong lòng, loại cảm giác bị chọc trúng chân đau phải đè nén xuống không thể biểu hiện ra bên ngoài, một thân chật vật nhìn Lục Dư, đáy mắt càng lúc càng tối.
“Tao nhắc lại lần cuối cùng, mày đừng cố nhằm vào Lịch Lịch, sau năm mày thất lạc là ba mẹ chủ động nhận nuôi Lịch Lịch, tốt nhất mày bớt ghen ghét với em ấy đi, em ấy cái gì cũng không làm sai. Đừng để tao nghe được hai chữ gà rừng từ trong miệng mày, nó không chỉ vũ nhục đối với Lịch Lịch mà loại từ ngữ thô bỉ này cũng làm cho Lục gia xấu hổ!”.
Lời vừa dứt, hắn lập tức xoay người mở cửa phòng đi ra, đóng sầm cửa lại, âm thanh vang như bị sét đánh, suýt chút nữa làm rung chuyển cả căn biệt thự trống trải yên tĩnh, nhưng đôi mắt Lục Dư vẫn như cũ chưa một lần muốn nâng lên.
Cậu rút điện thoại ra, trên màn hình thình lình xuất hiện bốn chữ [đang ghi âm], sắc mặt thản nhiên mà ấn xuống tạm dừng và lưu, cậu đem đoạn ghi âm này gửi cho Dương Chương, nhắn: [Tùy lúc mà lợi dụng.]
Sau đó mới ngước mắt nhìn theo cánh cửa bị đóng lại.
Thực tế cậu muốn tất cả người của Lục gia chế.t vô cùng đơn giản.
Cậu chỉ cần nâng tay liền có thể chấm dứt 4 mạng người Lục gia, cũng có thể lợi dụng sương đen mê hoặc nhân tâm ngược Lục Tiêu thống khổ cả đời không thể xoay chuyển.
Nhưng cậu không làm.
Bản thân Lục Dư rất sạch sẽ, từ nhỏ lớn lên quá đỗi gian nan, đến cả đồ ăn cũng dơ, thà ăn bẩn còn hơn không có, dù đem cậu so với ai khác cũng đều sạch sẽ. Trong lòng cậu vẫn luôn khát khao cùng hy vọng, bất luận đối với ai cậu đều giữ thái độ thiện ý, chẳng sợ thái độ của những người Lục gia trên thực tế khác hoàn toàn với trong tưởng tượng của cậu, nhưng cậu vẫn lựa chọn tôn trọng người nhà.
Cho đến một lần, trước mặt Lục Lịch gọi cậu một tiếng ‘anh’, sau lưng lại âm thầm hãm hại cậu, thậm chí không biết từ chỗ nào đem đến một loài động vật khát máu, hắn đem nó xích lại, ném nó cùng Lục Dư nhốt lại ở cùng nhau.
Lục Dư cũng đã từng nói chuyện này với vợ chồng Lục gia, nhưng đối với bọn họ mà nói, đứa nhỏ Lục Lịch này chính là thiên sứ, căn bản không có khả năng làm ra loại chuyện táng tận lương tâm này.
Có thể nói, Lục Dư biến thành như vậy, nguyên nhân chính là vợ chồng Lục gia giống nhau đều dung túng đối với Lục Lịch.
Vì vậy, để giúp Lục Dư báo thù triệt để bọn họ, cậu cũng không nghĩ đến việc dùng thủ đoạn dơ bẩn, cậu chỉ cần đem vợ chồng Lục gia cùng Lục Tiêu biết được chân tướng cũng để tất cả mọi người cùng biết, làm cho bọn họ bị trừng phạt thích đáng, như vậy là đủ rồi.
Đối với thể diện của con người mà nói, loại mặt dối trá này bị xé rách sẽ nhận lại vô số lời bêu rếu, chê cười, hủy hoại hết thanh danh, so với cái chế.t còn khó chịu hơn gấp nhiều lần.
Về phần Lục Lịch—
Cách chế.t có rất nhiều loại.
Mà quyền lựa chọn vẫn luôn nằm trong tay cậu.
Beta: 29/4/2024
***
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay cũng cho đại gia phát tiểu bao lì xì nha, sao sao pi
Cảm tạ ở 2021-10-07 21:59:26~2021-10-08 20:27:04 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Thiên 18 bình; tưu tưu 17 bình; lưu quang 8 bình; Nancy 6 bình; tìm duyên 5 bình; bóng dáng 1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!