Sau Khi Nhà Ma Trở Thành Kẻ Vạn Người Ghét

Chương 54: Biệt thự nhà họ Phó



Edit: Moe
Beta: XiaoChirs
•❅──────✧(‘▽’ʃ💌ƪ)✧──────❅•
Phó Vân Triều bị quấy rầy, tâm trạng không tốt cho lắm.
Nhìn đống nguyên liệu chưa rửa trên bàn, sự thiếu kiên nhẫn của anh hiện rõ trên khuôn mặt. Cảm xúc trong mắt người đàn ông đặc biệt rõ ràng khi anh ta bực bội, điều này khiến Lục Dư không nhịn được nhìn anh thêm vài lần nữa.
Chắc chắn một điều rằng, nếu lúc này Phó Minh đứng trước mặt Phó Vân Triều, Phó Vân Triều sẽ bẻ cổ lão ta luôn.
Rời tầm mắt, Lục Dư nói: “Đi một chuyến cũng không sao, chỗ này có thể để dành ăn tối. Điều kiện là anh cần giải quyết xong việc trước giờ nấu cơm tối”
Nói xong, cậu ôm nguyên liệu vào bếp và nhét chúng vào tủ lạnh. Tủ lạnh của cậu lúc nào cũng trống rỗng, chỉ khi Phó Vân Triều tới nấu ăn thì mới có thứ gì đó để vào. Đóng cửa tủ lạnh, Lục Dư quay lại thì không biết từ lúc nào Phó Vân Triều đã đi theo vào, vẻ mặt không kiên nhẫn và phiền muộn của người đàn ông đã được che dấu hoàn hảo, gặp ánh mắt của chàng trai, anh nhướn mày: “Có muốn ăn chút gì trước không?”
Phó Vân Triều biết rõ Phó Minh đưa anh đi khám thực chất là có ý đồ xấu, mặc dù đối phương nói là cùng ăn, nhưng có thể coi như là nói suông.
“Không sao, không đói lắm”
Sáng nay ăn nhiều rồi, bây giờ Lục Dư vẫn còn cảm thấy bụng hơi no. Đi một chuyến nhà Phó Minh cũng có thể vừa tiêu hóa. Nghe Lục Dư nói vậy, Phó Vân Triều cũng không nói thêm gì.
Xe của Phó Minh rất nhanh đã đến tiểu khu Thanh Hà, thấy hai người lên xe, tài xế ngồi phía trước liếc mắt nhìn vào gương chiếu hậu, không ngờ ánh mắt của hắn ta lại gặp phải ánh mắt của Phó Vân Triều, ánh mắt như cười lại như không của người đàn ông khiến hắn ta giật mình, vội vàng quay đi.
Nhưng ngay cả như vậy, trái tim hắn vẫn đập thình thịch.
Tài xế này Phó Vân Triều biết, đối phương đã ở bên Phó Minh hơn mười năm, là một con chó trung thành được Phó Minh bồi dưỡng. Và lúc này, con chó này có vẻ hoảng sợ, không nhịn được thở dài nhẹ.
Ba năm không gặp, hắn ta thấy Phó Vân Triều đã thay đổi rất nhiều, nhưng duy nhất không thay đổi là đôi mắt như có thể nhìn thấu tâm can người khác, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Hắn ta bình tĩnh lại, dùng giọng điệu như không có gì nói: “Phó tiên sinh đã mời chuyên gia và bác sĩ đến dinh cũ, nên chúng ta sẽ trực tiếp đến đó”
Phó Vân Triều lười biếng ‘ừ’ một tiếng. Anh dựa lưng vào ghế, ánh mắt thản nhiên ngắm nhìn người bên cạnh, Lục Dư ngồi thẳng lưng, anh liền nắm lấy tay cậu, đặt lên đùi mình, từng ngón tay vuốt ve. Da thịt tiếp xúc mang theo một làn hơi ấm không biết từ đâu dâng lên, cũng không biết có phải là ảo giác của Lục Dư không.
Cậu hạ mắt nhìn, lại không hề phảng kháng.
Nửa tiếng sau, xe chạy vào dinh thự cũ của nhà họ Phó, tài xế xuống xe đưa Phó Vân Triều và Lục Dư vào. Biệt thự cũ của nhà họ Phó vô cùng rộng rãi so với tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây phía sau, xung quanh có rất nhiều người hầu, từng người một đứng sang một bên như cúi đầu xuống, nhưng trên thực tế, bọn họ luôn lẳng lặng nhìn Phó Vân Triều từ khóe mắt.
Những người hầu này hầu như đều do Phó Minh tìm đến sau khi nắm quyền gia tộc. Bọn họ luôn nghe nói nguyên nhị thiếu gia nhà họ Phó có cuộc sống khốn khổ, nằm trên giường ba năm, không biết còn sống hay đã chết. Cuối cùng đối phương cũng tỉnh dậy, nhưng lại được chuyển vào tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây phía sau. Lúc đó, có một vài người hầu trẻ tuổi nhiệt tình hỏi quản gia có cần phục vụ Phó nhị thiếu này không, nhưng bị quản gia mắng một trận, còn hỏi một câu đầy ẩn ý: “Sao? Mấy người muốn cùng chết cùng nó à?”
Lúc đó mọi người đã hiểu rõ–
Phó Minh không hề muốn đối tốt với người cháu trai Phó Vân Triều này như cách gã thể hiện ra bên ngoài.
Hôm nay, hình như kể từ khi tỉnh lại cho tới nay cũng đã một thời gian dài, đây là lần đầu tiên Phó Vân Triều bước chân vào nhà cũ Phó gia.
Phó Minh ngồi trên ghế sofa nhìn ra phía cửa. Phó Vân Triều mặc áo sơ mi lụa đen và quần tây, hai chân dài thẳng tắp, đi bên cạnh Lục Dư còn cao hơn một cái đầu. Phó Minh nheo mắt lại, đè nén cảm xúc dâng trào trong lòng, trưng ra nụ cười giả tạo: “Vân Triều à, cũng mấy tháng rồi cháu chưa bước chân vào nhà cũ rồi. Thấy thế nào, có khác biệt gì so với trước đây không?”
Nói xong lại không nhịn được một tiếng thở dài: “Lúc trước ta đã nói với cháu rồi, mặc dù cha mẹ và anh trai cháu đã đi rồi, nhưng phòng của cháu vẫn để dành cho cháu, mời cháu về đây ở cháu lại không chịu, cứ nói rằng cái ngôi nhà bé như mắt muỗi phía sau kia tốt hơn”
Trước đây Lục Dư cũng không phải chưa từng thấy Phù Xuyến diễn xuất, Phù Xuyến thậm chí còn cho Lục Dư xem những bộ phim truyền hình và điện ảnh anh ấy đã từng đóng. Với tư cách là một diễn viên màn ảnh rộng, kỹ năng diễn xuất của Phù Xuyến kỳ thật phải dùng hai từ “xuất sắc” để hình dung, nhưng lúc này Lục Dư lại cảm thấy Phó Minh cũng không kém cạnh.
Vẻ tỏ ra yêu thương trên mặt kia khiến Lục Dư không khỏi nhìn đi chỗ khác, sau đó Phó Vân Triều đi tới trước mặt Phó Minh ngồi xuống trước mặt hắn. Người đàn ông thản nhiên vắt chéo chân, ánh mắt lười biếng ngước lên nhìn người trước mặt, nụ cười trên khóe môi mang ý vị chẳng kiêng dè: ” Ngôi nhà này nhìn có vẻ được tu sửa lại rồi, cũng phải thôi, vẫn giữ nguyên như khi ba mẹ tôi còn ở đây, chú Phó sống ở đây e rằng lúc nửa đêm vẫn tưởng mình đang quay về quá khứ – không chừng còn vội vã chạy vào phòng ngủ chính của ba mẹ tôi xem họ có thật sự chết rồi không”
Như không thể cưỡng lại được, Phó Vân Triều cứ sờ nắn mãi ngón tay của Lục Dư, trên mặt vẫn nở nụ cười: “Chú Phó không biết có từng trải qua những chuyện như vậy không?”
Sắc mặt Phó Minh lập tức cứng đờ.
Mặc dù phản ứng rất nhanh, nhưng vẫn bị Lục Dư và Phó Vân Triều nhìn thấy, trong lòng hai người đều có ý tưởng đáp án. Cả hai người đều có suy nghĩ riêng về điều này. Sự thật thì đúng là như vậy, trong thời gian ngay sau khi vợ chồng Phó Kỳ gặp tai nạn tử vong, Phó Minh gần như chìm đắm trong trạng thái kích động và thỏa mãn khác thường. Gã nằm ngủ trong nhà cũ, nhưng lại đột nhiên tỉnh giấc vào giữa đêm.
Gã đã mơ thấy vợ chồng Phó Kỳ vẫn sống hạnh phúc như trước, họ vẫn như xưa tham dự các buổi tiệc và được người người vây quanh.
Lúc này Phó Minh rất hoảng hốt.
Gã vội vã lao lên, kéo những người đang cười vui vẻ lấy lòng đó rồi hét lớn vào tai bọn họ: “Phó Kỳ chết rồi! mấy người còn nhìn cái gì nữa?”
Những đối tác của Phó Kỳ cũng rất ngạc nhiên, ném về phía Phó Minh cái nhìn kỳ lạ, rồi lập tức nhíu mày: “Cậu nói cái gì vậy? Ồ, cậu là Phó Minh sao? Cậu không nhìn thấy vợ chồng Phó Kỳ vẫn đang sống rất tốt à? Còn loại người độc ác như cậu thì vẫn sống trên đời chứ?”
Sau đó, một nhóm người chỉ vào gã và mắng gã với những câu từ cay nghiệt, nói rằng hắn là một tên cặn bã vô dụng, từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài đều không bằng một góc của Phó Kỳ.
Phó Minh tức giận vô cùng, gần như là tỉnh giấc từ cơn mơ. Lúc tỉnh dậy, gã chỉ tay vào không trung như chỉ tay vào mũi những người đó rồi rống lên: “Các người cứ chờ đấy, Phó Kỳ đã chết rồi, chết thật rồi!”
Cuối cùng, đúng như lời Phó Vân Triều nói, gã lăn qua lăn lại trên giường, đóng sầm cửa lại rồi lao vào phòng vợ chồng Phó Kỳ. Căn phòng rộng lớn trống rỗng, không có ai trên giường. Phó Minh đứng ở cửa, nhìn ảnh cưới ở nơi dễ thấy nhất, không nhịn được bật cười. Nhưng không chỉ vậy, gã còn đứng tại chỗ và tìm kiếm tin tức về vụ tai nạn xe hơi của vợ chồng Phó Kỳ, rồi thật đọc to đọc từng chữ trong một căn phòng yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng thở và tiếng gió—.
Gã không biết mình đang tự hào về điều gì.
Dù sao thì gã cũng cứ to tiếng đọc ra sự thật rằng ông bà Phó đã qua chết.
Phó Vân Triều ngồi không ra ngồi, ban đầu giữa anh và Lục Dư còn có một khoảng cách nhỏ, nhưng lúc này bả vai của anh và Lục Dư đã chạm vào nhau, dần đà còn có xu hứng dính luôn lên cả người cậu. Anh nhìn chăm chú vào sắc mặt của Phó Minh, đem hết thảy biểu cảm từ đầu đến cuối của gã thu vào mắt rồi nghiêng đầu ghé gần tai Lục Dư cười, mang theo vài phần khinh miệt: “Nhìn kìa, xem ra chú trả qua không hề ít”
Phó Minh nghe lời này, ánh mắt rơi trên mặt Phó Vân Triều. Phó Vân Triều trông giống mẹ nó, nhưng cho dù là như vậy, thái độ của đối phương lúc này vẫn khiến hắn dễ dàng nhớ tới Phó Kỳ. Kiềm chế vẻ mặt cứng đờ lúc đó. Phó Minh kìm nén cảm xúc, rồi lại trở lại với vẻ mặt lo lắng của người chú quan tâm đến cháu. Gã thở dài: “Ôi, đó dù gì vẫn cha mẹ và anh trai của cháu, nếu có thể, tất nhiên ta hy vọng họ vẫn còn sống. Mỗi khi ta nhớ đến việc họ đã ra đi, ta đều cảm thấy vô cùng đau buồn…”
Nói rồi, gã lắc đầu: “Quên đi, đừng nhắc đến những chuyện cũ nữa, chỉ khiến người còn sống càng đau sót hơn thôi. Vân Triều này, các bác sĩ và chuyên gia mà chú mời đang chờ cháu ở phòng cũ của cháu đấy. Cháu lên đó kiểm tra chút đi. Để Lục Dư ở đây trò chuyện với ta là được rồi”
“Ồ? Vậy sao?” Phó Vân Triều nghi ngờ nhìn Phó Minh.
Biểu cảm yêu thương trên mặt Phó Minh càng sâu: “Lần trước cháu không phải nói rằng cháu với Lục Dư sống với nhau rất tốt, thậm chí còn định kết hôn mà? Vậy ta muốn hỏi ý kiến của Lục Dư. Quản gia, dẫn Vân Triều lên lầu kiểm tra đi”
Quản gia gật đầu, đi tới trước mặt Phó Vân Triều: “Vân Triều thiếu gia, mọi người đang đợi cậu ở lầu hai.”
Phó Vân Triều quay đầu nhìn Lục Dư.
Thấy Lục Dư gật đầu, anh bật cười, đứng lên, thản nhiên vỗ vỗ quần áo của mình, hai chân thon dài tiến lên một bước, phong thái và động tác của anh hoàn toàn thư thái, không hề lộ ra vẻ phòng bị. Phó Minh vẫn chăm chú nhìn theo bóng dáng Phó Vân Triều cho đến khi anh bước vào trong phòng. Quản gia lặng lẽ khóa cửa lại.
Phó Minh thu hồi ánh mắt hài lòng, quay sang Lục Dư, vẻ mặt nghiêm túc: “Lục Dư, cháu và Vân Triều có ý định kết hôn phải không? Tuy rằng cha mẹ và anh trai nó đã ra đi, nhưng với tư cách là người thân duy nhất còn lại, ta cũng muốn biết về kế hoạch của các cháu.”
Lục Dư bình tĩnh đáp: “Chúng tôi sẽ chờ đến khi tìm ra kẻ giết chết ba mẹ của Vân Triều.”
Sắc mặt Phó Minh vừa thả lỏng lại lập tức cứng đờ.
Phó Minh nhìn thẳng vào mắt Lục Dư, gằn từng chữ nói: “Tài xế xe tải đó đã bị kết án tù chung thân rồi.”
Lục Dư thẳng lưng, ánh mắt lạnh lùng: “Thật sao, nhưng vẫn còn một số kẻ chưa bị bắt”. Cậu quan sát biểu cảm của Phó Minh, sau một lúc lâu mới nói: “Tôi cảm thấy ông diễn rất giỏi, nếu may mắn thoát khỏi cái giá của tội cố ý giết người thì ông có thể thử sức ở giới giải trí, không chừng sẽ nổi lắm đó.”
Vừa nói, cậu khẽ nghiêng đầu, đôi môi mỏng đột nhiên kéo ra một vòng cung không rõ ý vị.
Phó Minh thường nhìn thấy Lục Dư với vẻ mặt lạnh lùng, nhưng lúc này khuôn mặt cậu đã ấm áp hẳn lên, trông rất sống động. Tuy nhiên, Phó Minh lại cảm thấy một cảm giác kỳ lạ và đáng sợ, như thể bị một con thú hoang dữ nhìn chằm chằm vậy.
Gã nghe Lục Dư nói: “Nghe ông vừa rồi nói là xuất phát từ tận đáy lòng, chắc ông rất thân với bố mẹ của Vân Triều. Vậy ông có muốn gặp họ không?”
Lục Dư nhẹ nhàng đưa ngón tay, những làn sương đen mờ thoát ra, cặp mắt hoa đào chứa đựng bão tuyết lạnh buốt cuồn cuộn, thấp giọng hỏi: “Thử xem nhé?”

Vừa bước vào phòng, Phó Vân Triều liền nhìn thấy một nhóm người mặc áo blouse trắng đang ở trong phòng.
Đồng thời, từ phía sau anh truyền đến tiếng khóa cửa.
Anh chỉ đơn giản kéo chiếc ghế ở sau cánh cửa ngồi xuống, ánh mắt lướt qua những vật dụng trong phòng. Ngoài nhóm người mặc áo blouse trắng và một số thiết bị y tế, phòng vẫn giữ nguyên như cách đây ba năm trước, y như lời Phó Minh nói. Tấm ga giường, chăn màn, những món trang trí trên bàn, thậm chí là cuốn sách dày đặt trên đầu giường, tất cả đều khơi gợi những ký ức sâu trong anh.
Mẹ Phó Vân Triều có thể ở ngoài như một phụ nữ quyền lực, đứng cùng với cha anh, nhưng ở nhà lại như một người vợ, một người mẹ bình thường. Chăn ga gối nệm của phòng anh và Phó Phong Lan đều do bà tự tay thay đổi, mỗi khi có chỗ nào bẩn hay lộn xộn, bà lại cầm chổi lau dọn sạch sẽ. So với phòng của Phó Phong Lan, phòng của Phó Vân Triều được mẹ anh chăm sóc chu đáo hơn.
Không phải vì bà thiên vị Phó Vân Triều, cũng không phải vì anh không thích dọn dẹp.
Chỉ là Phó Vân Triều thường xuyên ở ngoài, suốt bốn năm đại học ở ký túc xá, nên về nhà ít hơn. Vì vậy, để đảm bảo phòng anh luôn sạch sẽ và ấm cúng khi về, bà thường xuyên đến dọn dẹp.
“Phó nhị thiếu, mau lại đây để chúng tôi kiểm tra.” Người mặc áo blouse trắng đứng đầu tiến đến trước mặt Phó Vân Triều, cười với anh và nhìn chằm chằm vào chân anh, hỏi: “Chân có hơi đau nên anh mới ngồi xuống đây phải không?”
Suy nghĩ của Phó Vân Triều bị gián đoạn, anh lơ đãng nhìn người đó, rồi lại nhìn về chiếc ghế phía sau. Người mặc áo blouse trắng cũng không để ý đến sự im lặng của anh, chỉ ra hiệu cho Phó Vân Triều đến ngồi vào chiếc ghế kia. Phó Vân Triều lặng lẽ đứng dậy, rất hợp tác.
Nhưng vừa ngồi xuống, mấy người mặc áo blouse trắng khác liền cúi xuống, và “cạch” một tiếng, bọn họ đã cột chặt tay chân Phó Vân Triều vào chiếc ghế. Dây da siết chặt lên mắt cá chân, khiến Phó Vân Triều cảm thấy bị siết chặt vô cùng. Tuy nhiên, anh chỉ nhàn nhạt hỏi: “Kiểm tra gì mà phải làm lớn như vậy?”
Người mặc áo blouse trắng liền cười, ánh mắt trở nên dữ tợn: “Tất nhiên là vì chúng tôi thấy chân của cậu Phó đây lành chưa tốt, nên quyết định cho nó gãy luôn rồi để mọc lại sau.”
Nói xong, hắn không nhịn được thở dài: “Chỉ tiếc quá trình làm chân gãy có hơi đau, chúng tôi sợ tiếng kêu của Phó nhị thiếu sẽ làm phiền người khác, nên phải buộc anh phải im lặng.”
Dứt lời, người bên cạnh liền cầm một mảnh vải tiến lại gần Phó Vân Triều, định nhét vào miệng anh. Tuy nhiên, khi ánh mắt vô tình chạm phải Phó Vân Triều, tay người đó lại ngừng lại, toàn thân run rẩy, nhìn chằm chằm vào miệng Phó Vân Triều với vẻ lo lắng.
Có lẽ thấy hắn ta chậm trễ, người mặc áo blouse trắng hơi bực bội, giật lấy mảnh vải từ tay rồi đá văng hắn ta sang một bên: “Có cái chuyện cỏn con mà làm cũng không xong”.
Rồi quay sang nhìn Phó Vân Triều, nói: “Đắc tội chút nha, Phó nhị thiếu.”
Khi miếng vải sắp chạm vào môi Phó Vân Triều, chỉ thấy chuỗi Phật châu tối màu trên tay trượt xuống, sau đó một ánh sáng lạnh màu đỏ sẫm nhạt lóe lên trên bề mặt tròn của chuỗi tràng hạt.
Cạch.
Tay người mặc áo blouse trắng đang cầm miếng vải bỗng bị một bàn tay lạnh như băng nắm lấy. Những ngón tay kia vừa dài vừa gầy như cọc tre, nhưng khi nắm lấy cổ tay, lại toát ra một sức mạnh khủng khiếp, cái lạnh thấu xương cũng đâm sâu vào cốt tủy. Ngón tay người mặc áo blouse trắng không tự chủ được, buông lỏng, miếng vải rơi xuống chân Phó Vân Triều. Ánh mắt người mặc áo blouse trắng lộ vẻ sửng sốt và hoài nghi, nhìn theo bàn tay kia lên trên.
Tay chân Phó Vân Triều vẫn bị trói vào ghế.
Vậy vừa rồi là tay của ai?
Trái tim người mặc áo blouse trắng đập thình thịch. Khi ánh mắt anh ta chạm phải khuôn mặt trắng bệch kia, Sở Yểm lập tức mở cái mồm rộng tận mang tai ra cười. Chỉ trong một giây, hắn dùng sức, khiến người mặc áo blouse trắng kêu thét lên.
Bàn tay người mặc áo blouse trắng như bị cắt đứt, chỉ còn lại lớp da mỏng manh treo lơ lửng giữa không trung.
Nhà tiên tri đá một cái, người mặc áo blouse trắng văng sang một bên, không để ý đến những ánh mắt kinh sợ của những người trong phòng, quay lại hỏi Phó Vân Triều cung kính hỏi: “Chủ nhân, tôi có nên gọi chủ nhân nhỏ lên đây để giúp ngài mở những dây khóa không?”
Phó Vân Triều khẽ “chậc” một tiếng.
Anh nhấc nhẹ cổ tay, và “phật” một tiếng, dây da liền tức khắc bị đứt thành hai đoạn. Nhưng ngay cả khi đã thoát khỏi trói buộc, Phó Vân Triều cũng không có ý định rời khỏi đây. Anh chống cằm, nhìn vệt máu thịt khi Sở Yểm cào vào người, lơ đãng nói: “Vậy sẽ bị em ấy cười nhạo cả đời mất. Chậc, bịt miệng bọn họ lại đi, ồn ào ghê.”
Dừng một chút, anh nói: “Để A Dư vui vẻ trò chuyện với Phó Minh bàn việc kết hôn với ta”.
Tiên tri nhanh tay nhét miếng vải vào miệng người mặc áo blouse trắng. Đồng thời, những đám khí đen cũng lọt vào miệng những người đang cầm vải. Nhìn bên ngoài, dường như họ không gặm thứ gì, nhưng miệng như bị cái gì đó cố định, hoàn toàn không thể cử động.
Khi ý thức được điều này, ánh mắt những người đó càng thêm hoảng sợ.
Tất cả những gì đang diễn ra đều vượt quá sự hiểu biết của bọn họ.
Trước đây, họ chỉ đơn giản tuân theo ý của Phó Minh, muốn ra tay xử lý Phó Vân Triều một chút. Tưởng đây là việc đơn giản – những hành động như vậy, họ đã làm không ít, thậm chí biết được vị trí nào ở đầu gối có thể khiến nó vỡ nát. Hoặc có thể khiến Phó Vân Triều cảm nhận được cơn đau tận xương tuỷ mà không thể ngất đi.
Nhưng bây giờ thì sao?
Miệng bị cưỡng ép mở ra mà không thể phát ra tiếng, cái thứ chỉ có nửa thân trên kia tràn đầy quỷ dị, chỉ cần với tay ra là có thể dễ dàng bẻ gãy cổ họ, nhưng hắn lại chỉ tò mò nhặt cây gậy rơi trên sàn, hung hãn đập mạnh vào đầu gối bọn họ.
Trong khoảnh khắc đó, họ như nghe thấy tiếng xương gãy vụn.
Có người đau đến mức đồng tử dãn ra, gương mặt méo mó vì kinh hoàng, gân xanh bò lên trên da.
Nhưng Phó Vân Triều lại nở một nụ cười, giọng nhẹ nhàng vang lên bên tai họ: “Đừng lo, các người sẽ không chết. Nhiều lắm cũng chỉ như tôi, ngồi xe lăn thôi— À, Phó Minh đã cho mấy người đủ tiền để mua một chiếc xe lăn chất lượng tốt rồi chứ?”
Chừng mười lăm phút sau, mấy tên đàn ông khỏe mạnh nằm vật ra sàn, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm trán một cách kịch liệt, khiến căn phòng vốn sạch sẽ lúc đầu giờ trở nên hỗn loạn, những vật trên bàn bị rơi xuống sàn, nước bọt lẫn cả mùi máu tanh tưởi tản ra khắp không gian.
Phó Vân Triều nhìn chăm chú một lúc, rồi bất ngờ cúi đầu cười nhẹ.
Anh đứng dậy khỏi ghế, Sở Yểm và Nhà Tiên tri liền theo về trong chuỗi hạt Phật. Những ngón tay dài nhẹ nhàng chạm vào ổ khóa, dùng sức ấn xuống, cả ổ khóa liền rơi xuống.
Phó Vân Triều đẩy cửa bước ra ngoài.
Lúc này, trong phòng khách.
Phó Minh ngồi trên ghế sa lon, vẻ mặt lạnh lùng. Hắn không dám làm gì với Lục Dư, bởi vì biết Lục Dư là dị năng giả, thậm chí còn cố ý giữ Lục Dư ở lại phòng khách, sợ Lục Dư sẽ phát hiện ra chuyện gì và đi giúp Phó Vân Triều. Nhưng việc phải một mình ở đây với Lục Dư cũng khiến Phó Minh cảm thấy rất khó chịu.
Chàng trai trước mặt quá lạnh lùng, ánh mắt nhìn về phía gã như vô số cơn bão tuyết ập đến, mà lời nói cũng đủ lực sát thương. Khi Lục Dư hỏi có muốn gặp vợ chồng không, phản ứng đầu tiên của Phó Minh là – Mày chơi tao à?
Nhưng không hiểu sao, khi nhìn vào mắt Lục Dư, Phó Minh lại cảm thấy Lục Dư đang nói thật.
Vì vậy, sau hồi im lặng, gã chỉ nhếch mép cười, nói: “Đừng giỡn nữa, chúng ta đang thảo luận về việc cậu kết hôn với Vân Triều mà.”
Thế nhưng Lục Dư lại quay đầu lại và nói: “Con trai ông không phải sắp chết sao? Để tôi kết hôn với Phó Vân Triều, liệu có thể giúp con ông thoát khỏi vận xui không?”
Phó Minh suýt nữa thì không kìm được biểu cảm trên mặt.
Nhưng ngay sau đó là cơn giận dữ.
Tình trạng bệnh tật của Phó Nghị, hắn cố ý giấu kín không cho ai biết, ngoài hắn và những bác sĩ chăm sóc. Thế mà lại bị Lục Dư tuột miệng nói ra sự thật — làm sao cậu ta lại biết được?
Đồng tử co lại, gã nghiến răng trừng mắt nhìn Lục Dư, vẻ giả tạo cuối cùng cũng xé khỏi khuôn mặt: “Chẳng lẽ là do chúng mày làm à?”
Lục Dư nhướng mắt: “Nếu là tôi làm thật, thì có sao nào? Ông có thể giết tôi để trả thù cho con trai ông, hay là cứu được mạng thằng con ông về?”
Quả thực, Phó Minh không thể làm được cả hai.
Vì vậy, khi Phó Vân Triều từ lầu trên xuống, căn phòng khách yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng thở gấp, khó nhọc của Phó Minh. Phó Minh nghĩ, mình không thể làm gì được. Nhưng ít ra hắn có thể khiến Phó Vân Triều phải gánh chịu hậu quả. Lục Dư là dị năng giả, vậy không biết Phó Vân Triều có phải vậy không?
Nhưng ngay lập tức, hắn lại nghe thấy giọng quen thuộc vang lên bên tai: “Chú à, chú bị hen suyễn sao? Nếu sức khỏe không tốt thì nên đi viện sớm đi, may ra còn kịp ở cùng Phó Nghị vài ngày, chứ để qua ngày mai thì e rằng không còn cơ hội nữa đâu.”
Ầm.
Giọng nói bất ngờ này như một vật nặng đập thẳng vào tâm trí của Phó Minh, khiến hắn giật mình quay lại, cơ thể vì sốc mà lùi lại một bước. Khi ánh mắt chạm phải Phó Vân Triều vẫn bình an vô sự, Phó Minh thậm chí không kiềm chế được mà đứng bật dậy: “Mày… sao mày vẫn bình thường?!”
Phó Vân Triều chỉ cười cười: “Chú sao còn giả bộ nữa? Để tôi suy nghĩ xem, có lẽ là vì tôi mạnh hơn chăng?”
Anh từ từ bước đến trước mặt người đàn ông trung niên, trong ánh mắt hoảng sợ của đối phương, Phó Vân Triều giơ chân lên đá thẳng vào đầu gối Phó Minh.
Cú đá này không khác gì so với lần đá vào Ân Thư Kiệt.
Phó Minh bị đá bay ra xa, thân thể va mạnh vào lan can cầu thang, rồi đập thẳng xuống đất, lại chỉ có thể phát ra một tiếng rên đau đớn rồi bị buộc phải dừng lại. Thân thể của gã ngả về phía trước, nôn ra một ngụm máu. Khi ngẩng mặt lên, Phó Vân Triều đã đứng trước mặt hắn, khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười, giày da từ từ nghiến lên đầu gối của Phó Minh.
Tiếng “răng rắc” vang lên lúc này trở nên vô cùng rõ ràng.
Giọng Phó Vân Triều trở nên nhẹ nhàng, giống như đang dỗ dành: “Chú à, khi ba mẹ tôi ra đi, họ đã nghĩ gì nhỉ?”
Họ nghĩ đến đứa con trai út vẫn nằm trên giường bất tỉnh, không biết liệu có thể tỉnh lại hay không.
Họ nghĩ đến đứa con trai cả vẫn chưa lập gia đình, giao công ty cho nó liệu có quá sức không.
Hay họ nghĩ về việc không được gặp lần cuối hai đứa con, còn nhiều lời chưa kịp nói.
“Vì vậy…”
Anh kéo dài giọng, càng lúc càng trở nên trầm ấm dịu dàng:
“Tôi sẽ để Phó Nghị đi thay thế chú, rồi mang lời nhắn về, được không?”
—Beta 07/07/2024—
Đã đủ ngầu chưa??!!!!


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.