Mùa nóng nhất trong năm đã qua hết, mấy ngày trước còn bước vào lập thu, chưa kể Trung Nguyên còn là một ngày khá đặc biệt, gió đêm thổi mạnh, lướt qua người mang lại cảm giác lạnh lẽo.
Ôn Bạch nhìn Lục Chinh đang đi bên cạnh mình, không hiểu tại sao lại dẫn đến tình cảnh này.
Đèn sen nhỏ nói muốn ra ngoài chơi, cậu đồng ý, Đế Thính không yên tâm, bảo Lục Chinh đi cùng, sau đó công việc của cậu biến thành đi cùng cậu chủ và ông chủ ra ngoài chơi.
Đường phố vào ngày Tết Trung Nguyên vô cùng náo nhiệt, nhưng sự náo nhiệt này không đến từ người dương gian mà là…
“Năm nay trong nhà không đốt nguyên bảo cho tôi, nếu không kiếm được một suất luân hồi thì sang năm khó khăn rồi đây.”
“Cậu cũng sắp rồi à?”
“Ừ, sắp rồi, tháng sau.”
“Cậu nói xem tôi có nên mua ở nghĩa địa kia không? Năm nay chẳng phải là mới dư ra một suất sao, tôi đi xem thử rồi, phong thủy và tầm nhìn rất tuyệt! Những công trình xung quanh cũng rất hoàn thiện, chủ yếu nhất là giá khá rẻ.”
“Cậu nghĩ kỹ chưa? Phòng giá rẻ thì không thể trả lại, nhỡ ở chưa được bao lâu lại đến lượt cậu đầu thai thì sao?”
“Tôi nói cậu biết, tôi thử rồi, hóa vàng mã không phải tốt ở địa điểm, thực ra tốt nhất là chọn đốt đúng canh giờ, trong khoảng từ 12 giờ đến 2 giờ, tốc độ chuyển khoản nhanh nhất.”
“Ông Lý nhà bên đi đầu thai rồi à? Khá lâu rồi tôi chưa gặp ông ấy.”
“Đầu thai rồi.”
“Đầu thành cái gì?”
“Ông Lý là người tốt, đầu thành cái gì cũng chẳng ngạc nhiên, so với chuyện này thì tôi quan tâm mình đầu thành cái gì hơn.”
“Lúc trước không để ý chứ bây giờ tôi vẫn muốn tiếp tục được làm người.”
Ôn Bạch: “…”
Cũng hôm nay Ôn Bạch mới nghe Đế Thính nói và biết Đông Thái chỉ là chi nhánh ở dương gian của âm ty mà thôi, âm ty chân chính nằm dưới lòng đất, thực ra cũng không khác gì dương gian.
Chỉ là thế giới trên mặt đất, từ sống hướng đến chết.
Còn thế giới dưới lòng đất, từ chết chờ được sống.
Sở dĩ để Lục Chinh trấn giữ ở Đông Thái là vì trật tự và quy tắc của âm ty bên dưới kia, trải qua mấy nghìn năm thành lập, đã tương đối hoàn thiện rồi, ngoại trừ Đại Đế và Lục Chinh ra thì dưới đó còn có cả trăm cá nhân khác làm quản lý, không thiếu người.
Còn dương gian linh khí ngày càng mỏng, dễ xuất hiện những khe hở để tà túy chui qua, lang thang gây họa.
Nói cách khác, dương gian mới là trọng điểm cần quản lý, cho nên mới phải nhờ Lục Chinh và Đế Thính đến.
Ngày hôm nay được thả ra toàn là những “lương dân” của âm ty, đèn sen nhỏ và Lục Chinh thu lại khí tức của mình, đi lẫn vào trong đám, không bị ai phát hiện.
Nếu không phải trước ngực mỗi quỷ hồn đều đeo một tấm thẻ có đánh số gì đó thì Ôn Bạch suýt chút nữa không phân biết được đâu là quỷ đâu là người, và con đường rộn ràng trong mắt cậu, rơi vào mắt người dương gian chân chính thì lại lác đác chẳng có mấy ai.
Đường phố vắng vẻ, tiếng trò chuyện bình thường chỉ nghe lao xao, hôm nay lại nghe được rất rõ ràng.
Một nam sinh đi ngang qua Ôn Bạch, nói: “Chiều nay lúc chờ xe bus, ở gần trạm có một nhà đốt vàng mã, mấy tờ tiền giấy bay lung tung tí nữa thì tôi dẫm phải.”
Nữ sinh đi cùng cậu ta đáp: “Cậu nhớ tránh ra, rất xui xẻo.”
Nam sinh cười nói: “Liệu đây có phải là “tiền được gió lớn thổi tới” không nhỉ? Mỗi ngày thổi cho mấy tờ tha hồ tiêu.”
Nữ sinh đánh vào cánh tay nam sinh: “Mau phun đi, phì phì phì, nói linh tinh cái gì thế hả?”
Nam sinh cười ha ha, nghe lời phun ba tiếng, nữ sinh kia thì lẩm bẩm “gió lớn mau cuốn đi”.
Quan sát kỹ hơn thì… Ôn Bạch thấy hơi kỳ lạ.
Cậu để ý thấy mỗi khi có con người đi qua, quỷ hồn dường như cũng tránh né một chút. Sau khi xác nhận, cậu quay sang hỏi Lục Chinh: “Những quỷ hồn kia có phải đều đang tránh né người sống không?”
Ôn Bạch sợ quỷ hồn bốn phía nghe được nên dựa vào rất gần, cơ hồ là muốn nói thầm vào tai.
Hơi thở ấm áp xẹt ngang qua mặt Lục Chinh, hắn bỗng cảm thấy hơi mất tự nhiên một cách không thể giải thích được.
Lục Chinh dừng lại, trả lời: “Người sống đụng phải quỷ hồn dương khí sẽ yếu đi, tương tự, âm khí của quỷ hồn cũng bị yếu đi, tránh được vẫn nên tránh.”
Đây là lần đầu tiên Ôn Bạch được nghe những điều này.
Như để chứng thực cho lời nói của Lục Chinh, cách đó không xa bỗng truyền đến một tiếng la hốt hoảng: “Xong xong xong, tôi bị người đụng phải rồi!!!”
Ôn Bạch giật mình, theo tiếng nhìn qua.
Cậu nhìn thấy một quỷ hồn khoảng chừng 20 tuổi đang dựa vào một cây cột đèn đường, hai tay ôm ngực, mà gần đó thì có một người đi đường, có vẻ là mới đi ngang qua.
Người đi đường tới gần, Ôn Bạch nghe thấy trong miệng anh ta đang niệm “hòa bình dân chủ giàu mạnh văn minh”, mà xung quanh một đám quỷ hồn mặt mày tái mét, vừa hô “anh đừng tới đây” vừa chạy trốn tán loạn.
Ôn Bạch: “…”
Đây rốt cuộc là người sợ quỷ hay là quỷ sợ người?
Chờ người kia đi xa rồi đám quỷ hồn mới tụ tập lại, mồm năm miệng mười bàn tán.
“Ban nãy cậu không nhìn đường đúng không? Đụng trúng rồi?”
“Cậu thảm rồi người anh em, có lần tôi cũng không cẩn thận đụng phải một người, về nhà nằm tròn ba ngày, cảm giác đó cứ từ từ mà tận hưởng.”
“Quỷ trẻ ngây thơ không hiểu chuyện!”
Ôn Bạch: “…”
Đi dạo một đoạn, đèn sen nhỏ nói càng ngày càng ít, cuối cùng lúc dừng ở bờ sông ngắm cảnh, Ôn Bạch thấy nó có vẻ ủ rũ.
Cậu bế nó lên tay.
Sao mà càng đi chơi càng không vui vậy nhỉ?
“Sao thế?” Ôn Bạch khó hiểu hỏi.
Đèn sen nhỏ im lặng vài giây nhìn cảnh sông rồi mới đáp: “Trước đây không phải như thế.”
Ôn Bạch: “???”
Đèn sen nhỏ chậm rãi bay xuống đậu lên lan can bảo hộ, chỉ chỉ cái lá về đằng xa: “Trước đây nhân gian sẽ thả đèn hoa xuống sông, cả tòa thành trở nên sáng rực.”
Lúc này Ôn Bạch mới hiểu, đèn sen nhỏ nói “trước đây” tức là rất rất rất lâu về trước, nhưng đối với nó chỉ là một giấc ngủ mà thôi.
Trung Nguyên của nhân gian trước đây đúng là một ngày lễ lớn, thờ cúng tổ tiên hiếu kính cha mẹ ông bà, ăn mừng vụ mùa thu hoạch, thậm chí cả tháng bảy còn là một tháng cát tường, chứ không phải là “tháng cô hồn” trong miệng người hiện tại.
Đúng ra là không phải không có nơi nào náo nhiệt, ở những ngôi chùa và đạo quán hôm nay cũng đều tổ chức lễ mừng.
“Hay là chúng ta tới Chính Thiên Quán xem đi?” Ôn Bạch đề nghị.
Đèn sen nhỏ lắc đầu, hỏi: “Bạch Bạch, ngày hôm nay tại sao không có ai thả đèn hoa xuống sông? Cũng không treo đèn lồng đỏ, bầu không khí không hề náo nhiệt. Mọi người hình như cũng không vui vẻ lắm, còn phun phì phì.”
Ôn Bạch nhất thời không trả lời được.
Cậu không biết phải trả lời đèn sen nhỏ thế nào.
Thả đèn là một loại hình tập tục lâu đời, hồi cậu còn nhỏ cũng rất hiếm khi được nhìn thấy chứ đừng nói bây giờ. Cho dù là điển lễ ở đạo quán, chùa chiền cũng khó được như khung cảnh trong tưởng tượng của đèn sen nhỏ.
Cậu cũng không thể giải thích với nó về cái gì mà “hiểm họa đe dọa sự an toàn”, càng không thể giải thích với nó tại sao mọi người lại không vui.
Hôm nay là sinh nhật nó, phải là một ngày vui mới đúng.
“Đi thôi, anh dẫn em đi thả đèn hoa.” Ôn Bạch nói, vừa nói vừa định nhấc chân đi.
Lục Chinh lại kéo tay cậu.
Ôn Bạch hoang mang, hỏi: “Sao vậy?”
Lục Chinh: “Đi đâu?”
Ôn Bạch chỉ về phía bậc thang bên kia: “Thả đèn sông.”
Để dỗ Nguyên Nguyên vui lên, còn phải làm thật nhanh vì muộn thêm ít nữa là Trung Nguyên qua mất rồi.
Lục Chinh bất đắc dĩ hỏi lại: “Đèn sông ở đâu?”
Lúc này Ôn Bạch mới ngớ ra.
Cậu một lòng một dạ muốn giải thích với đèn sen nhỏ, sau đó lại muốn dỗ nó, quên béng mất kiếm đèn hoa ở đâu để mà thả, gần đây cũng không có ai bán giấy hay đèn giấy.
Ôn Bạch sầu hết cả lòng, thậm chí còn nảy sinh suy nghĩ có nên gọi điện thoại cho Lâm Khâu hỏi thử bên đó có không.
Lục Chinh không biết Ôn Bạch đang nghĩ gì, cong ngón tay gõ vào trán cậu một cái: “Hoàn hồn.”
Ôn Bạch ôm trán thở dài.
Chỉ là thả một cái đèn sông mà thôi, nghe thì có vẻ rất đơn giản nhưng bắt tay vào làm mới thấy không dễ chút nào. Tạm chưa nói đoạn sông này có được phép thả hay không, đến đèn cũng không biết tìm ở đâu, dù may mắn thật sự tìm được một cái đèn đi nữa thì cũng chỉ có thể thả vụng trộm.
Ôn Bạch vuốt ve cánh hoa của đèn sen nhỏ: “Đêm Trung Nguyên trước đây hẳn là rất đẹp.”
Cho nên mặc dù đã ngủ nhiều năm như vậy nhưng nó vẫn luôn nhớ kỹ.
Đèn sen nhỏ gật đầu: “Ngoài đèn hoa thả sông còn có chợ đêm, biểu diễn xiếc, rất đẹp! Lục Chinh đã từng dẫn em đi một lần!”
Ôn Bạch cảm thấy thật có lỗi với nó.
Đây là sinh nhật đầu tiên của đèn sen nhỏ sau khi có tên chính thức, cần phải tổ chức long trọng một chút để nó vui, nhưng nhìn lại thì chỉ có lòng chứ không đủ lực.
Càng nghĩ, tâm trạng của Ôn Bạch cũng hạ thấp xuống theo, dáng vẻ giống y hệt đèn sen nhỏ.
Nhìn Ôn Bạch và đèn sen nhỏ trước mặt cùng nhau tỏa ra khí tức “tôi đang không vui”, Lục Chinh cảm thấy thật buồn cười.
Hắn chưa thấy ai đi dỗ dành người khác mà dỗ đến bản thân mình cũng buồn theo luôn.
“Chỗ này không cho thả thì tìm chỗ khác.” Lục Chinh nói.
Ôn Bạch ngẩng đầu lên: “???”
Lục Chinh rút điện thoại gửi tin nhắn cho Đế Thính.
Xong xuôi, hắn mỉm cười nói: “Chẳng phải cậu muốn biết Tết Trung Nguyên của nhân gian trước đây trông như thế nào sao?”
Ôn Bạch: “… Cái gì!?”
*
Ngơ ngơ ngác ngác ra ngoài một chuyến, lại ngơ ngơ ngác ngác quay về công ty.
Ôn Bạch ôm đèn sen nhỏ, đi theo sau Lục Chinh.
Đèn sen nhỏ thắc mắc: “Sao lại về vậy ya? Chúng ta không thả đèn sông nữa hả?”
Ôn Bạch mím môi, hai giây sau mới đáp: “Thả chứ.”
Tuy cậu không biết tại sao lại quay về công ty, càng không biết câu nói kia của Lục Chinh có ý gì nhưng Lục Chinh nói thả thì nhất định là sẽ có cách.
Mở cửa ra, Đế Thính đang ngồi đọc sách ở sô pha.
Ôn Bạch đã quen nhìn thấy Đế Thính ở trong văn phòng của Lục Chinh, thậm chí còn theo phản xạ bỏ qua người, tầm mắt rơi vào một đồ vật gì đó ở bên cạnh Đế Thính.
Nếu không nhìn nhầm, hình như kia là… một cái ống trúc màu xanh thẫm, trên ghế sô pha màu trắng, trông nó càng nổi bật và dễ thấy.
Còn chưa kịp nhìn kỹ hơn thì Đế Thính đã ném vật kia tới.
Là ném, động tác như đang phát tiết cơn giận vậy.
Tốc độ nhanh đến mức Ôn Bạch không nhìn theo kịp.
Lục Chinh vươn tay nhẹ nhàng bắt được.
“Lần sau cậu có thể đánh tiếng trước được không? Đừng có tưởng là muốn cái gì sẽ có ngay cái đó được không?”
Giọng của Đế Thính hơi trầm, ngữ điệu bất thiện.
“Cậu có biết là hứng khởi nhất thời của cậu mang đến bao nhiêu phiền phức cho tôi không hả?”
“Còn cái nhà kho kia của cậu, đồ nhiều như vậy, tôi hỏi cậu ở đâu thì cậu nói ‘không nhớ, tự tìm đi’, cậu cảm thấy mấy lời này có phải là lời của con người không hả?”
Lục Chinh không để ý, đi ngang qua Đế Thính.
Đế Thính nghiến răng nghiến lợi, quay sang nhìn Ôn Bạch, khẩu khí đã tốt hơn một chút: “Vừa mới ra ngoài có một lúc thôi mà, gặp phải ai hay nhìn thấy chuyện gì à?”
Bằng không thì sao lại vô duyên vô cớ muốn tìm vật kia.
“Không biết.” Ôn Bạch lắc đầu, “Chỉ đi trên đường một đoạn vậy thôi.”
Nếu như là có chuyện gì thì…
“Nguyên Nguyên nói muốn xem thả đèn sông, dạo một vòng không tìm được chỗ nào nên lại quay về.”
Đế Thính: “Vậy à…”
Đế Thính ngưng thần nhìn Ôn Bạch.
Sợ là không phải chỉ vậy.
Lục Chinh không phải là kiểu người nghe đèn sen nhỏ mè nheo mấy câu, tỏ ra tội nghiệp là sẽ đồng ý bỏ công bỏ sức chiều theo.
Ôn Bạch mềm lòng hơn, dễ bị khuất phục nhưng Lục Chinh thì không.
Ngón tay Đế Thính gõ lên bàn trà hai lần, nhíu mày nhắm mắt, mấy giây sau mới mở miệng: “Là cậu muốn xem thả đèn sông hay Nguyên Nguyên muốn xem thả đèn sông?”
Tay ôm đèn sen nhỏ của Ôn Bạch nhất thời cứng lại, hoang mang hỏi: “Hả?”
Đế Thính khoát tay: “Được rồi, nếu vậy thì chuyến này cũng không tính là vô ích.”
Ôn Bạch càng hoang mang hơn.
Đế Thính không có ý định nói tiếp, hất đầu vào hướng bên trong, chỉ tay nói: “Tìm cho cậu đó.”
Ôn Bạch nhìn theo tay của Đế Thính, không biết vì sao mà đúng lúc này Lục Chinh cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía cậu.
Cậu đành bước qua bên đó trước đã.
Tạm thời vẫn chỉ nhìn thấy cái ống trúc màu xanh sẫm kia, nó đã được đặt sang cái tủ thấp ở bên cạnh, và nắp ống đã được mở ra rồi.
Tức là bên trong ống trúc có đựng một thứ đồ vật gì đó, Ôn Bạch nghĩ thầm.
Bên trong trống trơn, rõ ràng là đồ đã được lấy ra.
Ban nãy nghe Đế Thính nói tìm vật này dường như rất vất vả, tốn nhiều công sức, Ôn Bạch cũng cảm thấy hơi tò mò, nhanh chân bước lại gần thêm. Cho đến khi tới bên cạnh Lục Chinh, cậu cúi đầu xuống, nhìn thấy một bức tranh.
Nói “một bức tranh” hình như không được chính xác cho lắm, nghiêm túc mà nói thì là một quyển tranh.
Nó được trải ngang ra kín mặt bàn.
Nhìn bức tranh kia, Ôn Bạch vô thức há hốc mồm.
Cảm giác chuyển động nhẹ nhàng mà bức tranh mang lại làm cho cậu nhất thời mờ mịt.
Trước đây lúc còn đi học, mỗi lần có cơ hội được tới nơi nào thì cậu sẽ đi thăm viện bảo tàng của nơi đó, hơn nữa cậu còn đi cùng giáo sư Lý tham gia mấy buổi triển lãm tranh, được nhìn thấy không ít tranh cổ chính phẩm, thậm chí bây giờ ở trong nhà còn đang treo một bức, nhưng không thấy bức nào có lực tác động mạnh như bức tranh này.
Vẽ người đi đường đông như kiến, biểu cảm thần thái khác nhau. Một con sông dài rộng trải dọc theo tranh, gần như xuyên suốt cả bức tranh, và trên mặt sông thả đầy đèn hoa sen to to nhỏ nhỏ.
Bức tranh này vẽ… đêm Trung Nguyên?
Lục Chinh lập tức cho cậu đáp án: “Bức Đêm Tế Trung Nguyên.”
Đế Thính cũng đi tới: “Bức tranh này thế nào?”
Ôn Bạch gật đầu liên tục, hỏi: “Của ai vậy?”
Lục Chinh: “Sầm Lận.”
Ôn Bạch: “???”
Đế Thính dựa vào cạnh bàn: “Sầm trong tạc hạ lang phong sầm, thời thanh bất cập anh hào nhân, Lận trong tam xích đồng nhi trọng liêm lận, Sầm Lận.”
(Dịch nghĩa: đêm qua gió núi thổi hiên nhà, thời bình không thiếu anh hùng, cứ ba thước lại gặp trẻ con, nhiều như cỏ cói. Hai câu sau trích từ bài thơ Túy Hậu Tòng Sanh Cao Trấn của Lý Bạch, mình không tìm thấy bản dịch thơ nên mình dịch nghĩa thui)
Nghe Đế Thính giải thích xong, từng chữ thì Ôn Bạch biết nhưng người tên “Sầm Lận” kia, cậu hoàn toàn không có thông tin gì.
Ôn Bạch cúi đầu nhìn kỹ lại bức họa, nhíu mày.
Theo lý thuyết mà nói, người có kỹ thuật vẽ xuất thần nhập hóa như thế này, không thể không để lại dấu ấn cho đời sau mới đúng.
Ôn Bạch cảm thấy tuy mình không biết được hết, có thể chưa từng được nhìn thấy bức tranh này là điều rất bình thường, cậu cũng biết từ xưa đến nay không thiếu những viên ngọc bị phủ bụi, không thiếu những văn nhân tài hoa trác tuyệt không lưu danh lại đời sau.
Nhưng dựa vào cảm nhận của cậu đối với bức tranh này mà nói, bức tranh này căn bản không có “cơ hội” bị phủ bụi, kể cả là người không hiểu gì về vẽ vời cũng sẽ thấy tranh rất đẹp, kỹ thuật vẽ rất cao siêu.
Đế Thính kinh ngạc hỏi: “Sầm Lận, cậu không biết à?”
Ôn Bạch lắc đầu, vội vàng rút điện thoại ra định tra trên mạng.
Lục Chinh chặn lại động tác của cậu, thuận tiện liếc mắt về phía Đế Thính nhắc nhở.
Lục Chinh: “Không cần tra, trên đó không có.”
Ôn Bạch nhìn Lục Chinh, nhìn Đế Thính đang cười trộm, biết ngay là mình vừa bị gạt rồi.
Thông tin trên mạng không có, vậy thì Sầm Lận kia rất có khả năng không phải là “người” như cậu nghĩ đến.
Ôn Bạch thử mở miệng: “Là người của âm ty sao?”
Lục Chinh: “Tiên nhân.”
“Nửa người nửa tiên, nói người cũng được, nói tiên cũng được, nhưng bây giờ cũng là “người trên” rồi.” Đế Thính nói, “So với ông ta thì những đạo sĩ ở dương gian còn chẳng được tính là đạo sĩ, người tu hành lại càng không đến.”
Ôn Bạch hiểu ý của Đế Thính, vô cùng thán phục: “Tu luyện thành tiên?”
Trong truyện quả nhiên không lừa cậu!
Đế Thính rơi vào trầm tư.
Trên đỉnh núi cao, ngồi cả một đời, không ăn ngũ cốc nhân gian, không hỏi chuyện nhân gian, nói tu luyện thành tiên coi như cũng khá chuẩn xác, vì vậy gật đầu.
Đế Thính: “Nhưng mà bức Đêm Tế Trung Nguyên này là ông ta tiện tay vẽ khi xuống núi. Trùng hợp vào ngày 15 tháng 7, Trung Nguyên, địa quan xá tội, về sau tặng lại cho âm ty.”
Sau khi biết rõ lai lịch của bức tranh Đêm Tế Trung Nguyên này, cộng thêm lời ban nãy Lục Chinh đã nói, trong đầu Ôn Bạch bỗng lóe lên một suy nghĩ.
Bức tranh này chẳng lẽ cũng giống bức Dắt Trâu, đều có hồn tranh!?
Lục Chinh nói “chỗ này không cho thả thì tìm chỗ khác”, cái chỗ “có thể thả” kia chẳng lẽ là bên trong bức tranh này?
Ôn Bạch bị chính suy nghĩ của mình hù dọa, tròn mắt thắc mắc: “Nhân gian trước, trước đây mà anh nói… là chỉ cái gì?”
Cậu chỉ vào bức tranh: “Là ở trong này sao?”
Lục Chinh thản nhiên “ừ” một tiếng, hỏi lại: “Có muốn xem không?”
Ôn Bạch: “…”
Cậu đúng là muốn xem, nhưng hoàn toàn không ngờ là dùng phương thức này.
Ôn Bạch nỗ lực tìm về lại giọng nói của mình: “Bức Đêm Tế này cũng có hồn tranh?”
Lục Chinh: “Không có.”
Ôn Bạch: “Vậy…”
Đế Thính: “Bức Dắt Trâu không so sánh được với nó.”
“Bức Dắt Trâu chuyển động là nhờ có hồn tranh, nhưng ngoại trừ con trâu và mục đồng ra thì còn lại đều là vật chết. Còn bên trong này, tất cả đều là vật sống.”
Đế Thính vừa nói vừa truyền vào tranh một ít linh lực.
Ôn Bạch không biết Đế Thính đang làm gì, chỉ cảm thấy vô cùng choáng váng.
Trong lúc hoảng hốt, lòng bàn tay bỗng mát lạnh.
… Hình như là Lục Chinh vừa nắm lấy tay cậu.
Ôn Bạch theo phản xạ nhắm mắt lại, bên tai truyền đến giọng nói càng ngày càng nhỏ của Đế Thính: “Nó không phải là một kết giới mà là một… thế giới thu nhỏ.”
[Hết chương 28]