Lôi Tướng đã dặn dò trước rồi, lại Lôi Thú Tuyết theo dõi phía sau, nếu có chuyện loạn lên, cả nửa Lôi phủ sẽ tập trung vào ta.
Đốt phá viện cái cũng chỉ được thoải mái một chút, nhưng rồi sẽ khiến Lôi Tướng tức giận, hậu quả sẽ rất phiền toái.
Tuy Lôi Thú Tuyết không muốn g.
i.
ế.
c ta, nhưng Lôi Tướng thì khác.
Dù sao ta hiện giờ cũng đang ở dưới mái hiên nhà họ, khi cần nên cúi đầu thì cúi đầu, nên khom lưng thì cần phải khom lưng.
Ta chán nản lật những trang sách trên đùi, nhưng tâm trí lại bay bổng như những bông tuyết lơ lửng ngoài cửa sổ.
“Tiểu Xuân thấy ngày đông nhàm chán quá sao?”
Lôi Thú Tuyết bất ngờ xuất hiện, cười tủm tỉm nhìn ta:
“Nếu cảm thấy chán, ta có thể gửi thiếp mời một số tiểu thư quan gia đến cùng đốt lò sưởi ấm, làm ấm náo nhiệt một chút?”
Ta lơ đãng vẫy vẫy tay:
“Không muốn gặp, không thể nói chuyện được.
“
Ở Ngọc Kinh lâu nhiều năm, ta và các tiểu thư quan gia coi như thuộc hai thế giới khác nhau.
Phải ngồi nói chuyện với những người mà không thể trò chuyện được, cũng như phải ăn những thức ăn quý giá nhưng lại không hợp khẩu vị.
Đều là chuyện khiến tâm trạng ta chán nản.
“Vậy đi săn ở thôn trang ngoại thành thì thế nào?” Lôi Thú Tuyết tiếp tục hỏi.
Đi săn có phải là có cơ hội tiếp xúc với thế giới bên ngoài không?
Tay phải ta bất giác siết chặt cuốn sách, rồi lại nhanh chóng buông lỏng ra.
Không biết đây có phải là cái bẫy của Lôi Thú Tuyết không?
Nhân cơ hội này để bắt trọn hết tất cả những ai muốn tiếp cận ta?
Ta giấu kín biểu cảm của mình, lười biếng thay đổi tư thế đọc sách.
“Săn b.
ắ.
n có vui không?”
Mười ngày ở Lôi phủ, ta cảm thấy rất chán, hiếm khi lại hứng thú đến chuyện gì.
Vì vậy Lôi Thú Tuyết thật sự bắt tay chuẩn bị cho chuyến đi săn mùa đông.
Qua hai ngày sau, Lôi Thú Tuyết đã chuẩn bị xong.
Nàng ta chọn một buổi chiều nắng đẹp, dẫn ta cùng một đội thị vệ, chuẩn bị xuất phát đến thôn trang gần kinh thành.
Vì ta không biết cưỡi ngựa, nên nàng ta trắng trợn ôm ta cùng cưỡi một con ngựa.
Nàng ta cầm dây cương vừa định phóng ngựa đi thì chiếc xe ngựa của Lôi Tướng từ đầu đường chạy đến.
Lôi Tướng vén tấm màn xe, nhìn thấy ta đang bị Lôi Thú Tuyết ôm trong vòng tay.
Ngay cả Lôi Tướng nhìn thấy cảnh tượng này cũng không khỏi nhếch khóe mắt, vẻ mặt kinh ngạc:
“Gần đây con có vẻ rất vui vẻ.
“
Lôi Thú Tuyết dùng tay trái ôm lấy eo ta, giữ ta chặt trong lòng, tay phải nắm chặt dây cương.
Trước câu hỏi của Lôi Tướng, trên khuôn mặt nàng ta thoáng hiện lên vẻ phấn khởi hiếm thấy:
“Phụ thân, mong ước suốt nhiều năm của nữ nhi cuối cùng cũng được đền bù, đương nhiên rất vui.
“
Nghe vậy, sắc mặt ta lập tức trầm xuống, lạnh hơn những bông tuyết chưa tan trên mái hiên.
Thiệt cho ta còn tưởng Lôi Thú Tuyết chỉ là vì xuất thân nên mới có chút giả nhân giả nghĩa không hiểu tình người.
Nhưng giờ xem ra, tỷ tỷ hờ này của ta cũng chỉ là một người điên mang theo chấp niệm.
“Đi sớm về sớm.
” Lôi Tướng phẩy tay, ra hiệu Lôi Thú Tuyết đừng dẫn quá nhiều người đứng chặn cổng Lôi phủ: “Đừng để lỡ chuyện chính.
“
Gió lạnh dữ dội nổi lên, mây bay từng tầng.
Đế đô đón hai trận tuyết liên tiếp, đường phố trở nên vắng vẻ, người dân hầu như đều trốn trong nhà để tránh gió lạnh.
Lôi Thú Tuyết đã có được ta, đang lúc hưng phấn cao độ, thúc ngựa phi nhanh, chẳng mấy chốc đã ra khỏi kinh thành.
Sương giá phủ đầy đồng rộng, băng dày đóng trên dòng nước trong.
Thời tiết quá giá lạnh, những con suối nhỏ vùng ngoại ô kinh thành đã đóng băng hoàn toàn.
Lôi Thú Tuyết dừng ngựa bên dòng suối, đích thân đỡ ta xuống ngựa.
Đám thị vệ phía sau bắt đầu vội vã đục băng ở thượng nguồn, chuẩn bị bắt cá nấu ăn.
Nàng ta cúi đầu, nhìn chăm chú vào ta, trong mắt tràn ngập tình cảm nồng nàn:
“Vừa rồi tỷ tỷ vui quá nên cưỡi ngựa nhanh một chút, Tiểu Xuân có bị lạnh không?”
“Không.
” Ta lắc đầu.
Đây quả thực là sự thật.
.