“Lật Tử, đi Phuket với tôi đi.”
Thẩm Lật giật mình, A Dương hầu như chưa bao giờ rủ người khác đi chơi cùng, nhưng suy đi nghĩ lại, anh lại tìm ra lý do, có lẽ A Dương sợ anh ở nhà suy nghĩ lung tung. Trong lòng Thẩm Lật ấm áp, hai mắt hơi đỏ, giọng nói có chút bất ổn, nhẹ giọng nói: “Được.”
Thẩm Lật đặt điện thoại xuống, ôm lấy Tart, vùi mặt vào bộ lông mềm mượt dụi dụi lưu lại chút ẩm ướt. Cuộc đời tuy vất vả, duyên mỏng nhưng ông trời chưa bao giờ đối xử tệ bạc với anh. Bên cạnh anh luôn có những người tử tế và ấm áp có thể tiếp nối hơi ấm mà anh ấy đã mất đi từ người ông của mình.
Anh thật may mắn biết bao khi có những người bạn như A Dương.
Anh thật may mắn biết bao khi có một nhóm trưởng bối không có quan hệ máu mủ như vậy trong thôn.
Hai mắt Thẩm Lật hiện lên ánh nước, khóe miệng mang ý cười. Anh ngẩng đầu lên từ trên người Tart, chọt vào mũi Tart, giọng nói khẽ run, “Tart, mày sau này nhất định phải hiếu thuận với các vị trưởng lão trong thôn và chú A Dương, biết chưa? “
Tart nghiêng đầu “Gâu”.
Thẩm Lật cười xoa đầu nó, thì thầm: “Nhất định phải đối xử tốt với họ…”
*
Thẩm Lật và A Dương ở Phuket chơi đến phát cuồng.
Tất cả các trò có thể chơi dưới nước, trên bộ và trên không đều được hai người chơi qua gồm lái ô tô ATV, ô tô đua, bắn súng, lặn biển, đi bộ trên biển, lướt ván, trượt nước, dù lượn trên nước…
Hai người vui đến quên cả trời đất, không biết thời gian trôi đi như thế nào.
Sau khi phim đóng máy, Cố Dịch bay thẳng đến thành phố W, cố gắng gây bất ngờ cho ai đó.
Từ sân bay thành phố W đến cổng nhà Thẩm Lật mất một tiếng rưỡi đi ô tô.
Một tiếng rưỡi sau, Cố Dịch ngồi xổm trước cửa nhà Thẩm Lật hít một hơi thật sâu, từ từ thở ra làn khói mịt mờ như nét vẽ trên tranh. Khuôn mặt của Cố Dịch nửa ẩn nửa hiện sau làn khói, lộ ra vẻ tang thương mờ mịt.
Cố Dịch gọi hơn chục cuộc điện thoại nhưng không ai trả lời, hắn chán nản ngồi một chỗ vẩy tàn thuốc.
Ông Trương dắt Tart ung dung đi qua, nhìn thấy người thanh niên ngồi xổm ở cổng, mặt mày không khỏi nhăn lại, thằng nhóc này, còn chưa có số điện thoại của Lật Lật sao? Lật Lật ở đâu quen được một đứa ngu ngốc như này?
Ông Trương một tay chắp sau lưng, một tay dắt Tart đi tới trước mặt Cố Dịch, mỉm cười, nếp nhăn xếp chồng trên mặt: “Cậu thanh niên, lại tìm Lật Lật à?”
Cố Dịch dụi điếu thuốc, đứng lên gật đầu, tại sao mỗi lần đến đều gặp ông cụ này?
Ông Trương lắc đầu nói: “Cậu cứ như thế này mãi cũng không phải là giải pháp, cậu muốn tìm Lật Lật thì ông có một cách.”
Nhìn thấy dáng vẻ khó lường của ông cụ, Cố Dịch tò mò hỏi: “Ông ơi, cháu có thể làm gì?”
Ông Trương nói: “Cậu ý, lần sau trước khi tới gọi điện thoại cho Lật Lật. Nếu cậu không có số điện thoại của Lật Lật, ta sẽ cho cậu. Nhìn cậu ngồi xổm ở đây mãi thật đáng thương.”
Khóe miệng Cố Dịch run rẩy, bất đắc dĩ nói: “Cảm ơn ông, cháu có số điện thoại của Lật Tử.”
Ông Trương gật đầu nói: “Ồ, có à, vậy được rồi.”
Đi được hai bước, ông lại xoay người nói: “Vậy là cậu không có điện thoại di động hả, nhà ông có một cái cũ, cậu có thể cầm trước dùng tạm?”
Cố Dịch cảm thấy cốc sinh tố hoa quả đang cầm có chút nóng bỏng tay, hắn khó khăn nói: “Điện thoại di động cũng có.”
Ông Trương nhếch mép, nghiêng người nhìn Cố Dịch bằng ánh mắt có chút kỳ quái, ông gật đầu nói: “Được rồi, cậu cứ tiếp tục đi? Ta đi đây.”
Cố Dịch cảm thấy có thể mình bị coi thành một thằng ngốc, cố nặn ra nụ cười, hỏi: “Ông ơi, ông có biết Lật Tử đã đi đâu không?”
Ông Trương nói: “Nó cùng A Dương đi đến cái đảo Phú Kì hay Phu Kẹt gì đó rồi.”
Huyệt thái dương Cố Dịch giật giật, nói: “Cảm ơn ông.”
Cố Dịch chào tạm biệt ông cụ, lái xe đến sân bay.
Ông Trương nhìn bóng xe dần dần khuất xa, thở dài hai cái, vỗ vỗ lưng Tart, tiếc nuối nói: “Thanh niên đẹp trai sao lại thiếu thông minh như vậy?”
*
Khi Cố Dịch gọi cho Thẩm Lật, Thẩm Lật đang ở trong quán bar với A Dương.
Âm nhạc chói tai, ánh đèn rực rỡ, đồ uống đầy màu sắc cùng đám đông nhảy múa điên cuồng khiến con người dễ hưng phấn.
Lúc Thẩm Lật mới vào cửa, anh gần như bị tiếng nhạc lớn chấn động cả người, phải lùi lại.
A Dương mỉm cười kéo Thẩm Lật trở lại. Thẩm Lật che lỗ tai của mình, lớn tiếng nói với A Dương, “A Dương, tôi sắp bị điếc rồi!”
A Dương cũng vui vẻ hét lại: “Rồi cậu sẽ thích ở đây thôi!”
Thẩm Lật từ chối: “Không thể!”
Sao lại mất mặt nhanh như vậy.
A Dương kéo Thẩm Lật lên sàn nhảy, Thẩm Lật thề sống thề chết không theo nhưng bị A Dương trấn áp.
Thẩm Lật hét lên: “Tôi sẽ không nhảy đâu! Tôi chỉ biết khiêu vũ xã giao thôi.”
A Dương khịt mũi, cười đến mức đau cả bụng, “Muốn khiêu vũ khiêu vũ ở đây, tôi cũng có thể khiêu vũ cùng cậu!”
Thẩm Lật xấu hổ hết mức, “Tôi thật sự không làm được.”
Thẩm Lật chưa bao giờ học các điệu nhảy hiện hành, lý do anh biết một chút khiêu vũ xã giao bắt nguồn từ bà của anh.
Bà nội Thẩm Lật là một khuê nữ đại gia rất sành điệu. Khi Thẩm Lật còn rất nhỏ, lúc vui vẻ, bà đặt đĩa than lên chiếc máy hát cũ, lôi kéo ông nội Thẩm khiêu vũ. Sau khi Thẩm Lật lớn hơn một chút, bà nội sẽ lôi kéo Thẩm Lật khiêu vũ. Đây là kinh ngiệm khiêu vũ duy nhất của Thẩm Lật.
A Dương lớn tiếng nói: “Nếu không biết thì học theo tôi!”
Thẩm Lật miễn cưỡng làm theo động tác của A Dương.
Trên thực tế, loại nhạc này có cảm giác nhịp điệu rất mạnh mẽ và rất dễ học. Sau khi xem một lúc, Thẩm Lật đã dần hiểu, chỉ cần cảm nhận được nhịp điệu mà xoay người, di chuyển theo ý muốn. Thẩm Lật chợt hiểu tại sao lại có nhiều người thích ở đây như vậy, tại sao vẻ mặt của mọi người lại rất vui vẻ và thoải mái.
Thẩm Lật dần dần thả lỏng, nhắm mắt lại, chuyển động cơ thể theo nhịp điệu, bên tai có tiếng hoan hô huýt sáo rít gào, còn có tiếng nhạc đinh tai nhức óc. Thẩm Lật quả thật có chút thích nơi này.
Chỉ một chút thôi, anh nhấn mạnh.
Thẩm Lật trở về khách sạn vào nửa đêm mới phát hiện Cố Dịch thực sự đã gọi cho anh hơn hai mươi cuộc. Trong lòng thầm nghĩ gay go, anh sợ Cố Dịch lo lắng, vội vàng gọi lại.
Cố Dịch tắt máy.
Thẩm Lật nhìn thấy tin nhắn WeChat của Cố Dịch, yêu cầu anh chia sẻ vị trí của mình với hắn. Sau khi tính thời gian, có thể Cố Dịch đã hơ khô thẻ tre(1), chẳng lẽ hắn muốn đến tìm anh?
(1) Hơ khô thẻ tre: Ví với việc viết xong một tác phẩm hoặc làm xong một việc gì đó. Ở đây có nghĩa là đã quay xong phim. (nguồn chú thích của bạn Hy trong truyện Ảnh Hậu)
Sau khi chia sẻ vị trí, Thẩm Lật ngồi trên giường, tim đập thình thịch, hồi hộp, ngạc nhiên rồi lại lo lắng. Anh đã báo số phòng vì anh sợ Cố Dịch không tìm thấy mình. Thẩm Lật cầm điện thoại di động, không dám ngủ, sợ bỏ lỡ tiếng gõ cửa của Cố Dịch.
Nhưng anh thật sự quá buồn ngủ, gắng gượng đến qua nửa đêm, anh vẫn ngủ thiếp đi.
Buổi sáng, Thẩm Lật bị tiếng gõ cửa đánh thức, anh phát hiện ra đã tám giờ sáng. Anh tưởng Cố Dịch đến, vội vàng bò dậy từ trên giường ra mở cửa, nhưng đứng ngoài cửa lại là A Dương, “A Dương?”
A Dương nhíu mày nhìn phản ứng của Thẩm Lật, “Nhìn thấy tôi giật mình thế à?”
Thẩm Lật đỏ mặt, không thừa nhận “Không có.”
A Dương cười khẽ: “Ai đó sắp tới?”
Thẩm Lật ra hiệu cho A Dương đi vào, tán gẫu: “Tôi không biết.”
A Dương ngồi xuống ghế sô pha, “Tôi không biết có nghĩa là gì?”
Thẩm Lật nói: “Tối qua cậu ấy nhắn tôi gửi định vị. Tôi nghĩ có thể cậu ấy sẽ đến, nhưng bây giờ vẫn chưa thấy, tôi không chắc chắn lắm.”
A Dương: “Chờ đã, nếu đã hỏi định vị của cậu, sao cậu không gọi lại hỏi?”
Thẩm Lật: “Tôi vừa mới ngủ dậy, chưa kịp gọi.”
A Dương, “Vậy thì gọi ngay bây giờ đi.”
Thẩm Lật: “Không vội, anh làm sao vậy, chúng ta phải đi bây giờ à?”
A Dương: “Đúng, trả phòng lúc mười hai giờ, máy bay cất cánh lúc một giờ ba mươi phút, cậu sẽ không quên đúng không? Gọi điện thoại cho cậu ấy nhanh lên rồi quyết định cậu muốn cùng tôi về hay ở lại hưởng tuần trăng mật.”
Thẩm Lật trừng anh ta một cái: “Thôi đi bố.”
A Dương mỉm cười, không trêu chọc anh nữa.
Thẩm Lật gọi cho Cố Dịch, Cố Dịch thở hổn hển trả lời: “Mở cửa cho anh.”
Thẩm Lật hơi trợn mắt, A Dương nhỏ giọng hỏi: “Sao thế?”
Thẩm Lật chỉ chỉ cửa, “Vào đi.”
Mở cửa ra, anh nhìn thấy Cố Dịch võ trang đầy đủ khẩu trang, kính râm và mũ. Thẩm Lật còn chưa kịp lên tiếng đã bị Cố Dịch nắm tay kéo vào trong, đóng cửa, ghì anh lên cánh cửa.
Thẩm Lật nghĩ tới trong phòng còn có người, không khỏi đỏ mặt, đưa tay đẩy Cố Dịch ra.
A Dương đúng lúc cũng ho khan một tiếng.
Cố Dịch cởi trang bị xuống, quay đầu liếc nhìn A Dương, ánh mắt đề phòng. Sau đó, hắn xoay người về phía Thẩm Lật, cất cao giọng, mùi chua nồng nặc: “Anh ta là ai?”.
Thẩm Lật đẩy Cố Dịch ra, kéo hắn đến chỗ A Dương. Trước khi Thẩm Lật kịp giới thiệu, Cố Dịch đã đưa tay ra với vẻ mặt kiêu ngạo, giọng điệu lạnh nhạt: “Cố Dịch.”
A Dương nhíu mày, đánh giá Cố Dịch: “Diệp Nhất Dương, ngưỡng mộ đã lâu.”
Tại điểm mà mắt hai người gặp nhau, một tia lửa nhỏ phát ra bùm bùm, đúng…Cố Dịch cho là như vậy.
Cố Dịch: “Thẩm Lật đã từng nhắc đến anh, một người bạn, người bạn.” Cố Dịch nhấn mạnh hai chữ “người bạn” như thể hắn đang cố gắng cường điệu điều gì đó.
A Dương cũng học theo giọng điệu của Cố Dịch: “Thẩm Lật cũng nhắc đến cậu, một bạn học cũ, bạn học.”
Cố Dịch cảm thấy bị khiêu khích, sắc mặt hắn đen đi hai phần, ánh nhìn không tốt.
Thẩm Lật: “……”
Hai người này đang làm gì vậy? Bầu không khí có chút không đúng.
Cố Dịch đang âm thầm đọ sức với người ta, đột nhiên nghe A Dương nhỏ giọng lầm bầm: “Còn rất đẹp trai.”
Cố Dịch sững sờ, người đàn ông này nói gì vậy? Hình như có gì đó không đúng.
Cố Dịch chưa nghĩ ra nên đáp lại thế nào, hắn đã nghe thấy A Dương nói như thân quen lắm: “Tôi nghe nói cậu đến Tây Bắc quay không ít cảnh. Nơi đó dù nói là toàn cát vàng, đường cũ bỏ hoang, những tảng đá kỳ lạ và mấy cái cây khô cằn, nhưng hẳn cũng có nét đẹp riêng đi?”
Cố Dịch: “???” Bây giờ có phải là lúc để nói điều này đâu? Anh ta đang nghĩ gì vậy!
Thẩm Lật hiểu được suy nghĩ của A Dương: “Anh muốn đi Tây Bắc chơi à?”
A Dương gật đầu: “Ừ.”
Thẩm Lật “À” một tiếng, cũng không phản đối, “Vậy anh chú ý an toàn, nơi đó không so được với phía Đông.”
A Dương gật đầu: “Tôi biết rồi.”
A Dương nhìn Cố Dịch không lên tiếng, hỏi Thẩm Lật: “Sao cậu ta không nói gì?”
Thẩm Lật cũng không biết Cố Dịch đang nghĩ đến chuyện lộn xộn gì, nói: “Có phải là bị mệt không, quầng mắt thâm quá.”
A Dương gật đầu nói: “Khi nào hai người quyết định xong có đi cùng tôi hay không thì gọi điện cho tôi. Tôi ra ngoài đi loanh qoanh một lát. Nói chuyện tiếp đi. Đừng quên trả phòng lúc mười hai giờ.”
Thẩm Lật tiễn A Dương ra cửa.
Cố Dịch nhìn bóng lưng của A Dương với ánh mắt phức tạp.
Thẩm Lật buồn cười nhìn hắn: “Anh làm sao vậy?”
Cố Dịch nói: “Anh ta biết mối quan hệ của chúng ta không?”
Thẩm Lật cười nói: “Có biết, A Dương là một người rất tốt, là một người bạn rất quan trọng với em.”
Anh thực sự khen ngợi một người đàn ông khác trước mặt hắn, Cố Dịch nghiêm nghị nói: “Đi chơi có vui không?”
Thẩm Lật gật đầu, “Ừm, bọn em chơi xe ATV, lặn biển, đi bộ trên biển, dù lượn …” Anh gập ngón tay đếm nghiêm túc, trên mặt mang theo ý cười.
Sắc mặt Cố Dịch càng khó coi, hắn ngắt lời: “Ăn ngon, chơi vui đến quên cả trời đất, có phải đã quên luôn mình có người bạn trai còn không được ăn thịt không?”
Thẩm Lật cười gật đầu, “Em quên mất.”
Cố Dịch oan ức: “Em không còn yêu anh nữa.”
Thẩm Lật đột nhiên hỏi: “Anh là ai?”
Sắc mặt Cố Dịch cứng đờ, ánh mắt né tránh, “Mấy ngày không gặp không những hết yêu anh, còn không nhận ra anh sao?”
Thẩm Lật nói: “Anh không định nói cho em một chút à?”
Cố Dịch: “Em đang nói cái gì vậy?”
Thẩm Lật nhìn hắn nói: “Ngày đó em tới gặp anh ở khách sạn…”
Tai Cố Dịch đỏ bừng, ánh mắt né tránh, trong đầu không biết đang nghĩ đến điều gì.
Thẩm Lật thấy dáng vẻ hắn như vậy cũng không khỏi nghĩ đến chuyện hoang đường trong khách sạn hôm đó, mặt nóng bừng.
Không khí trở nên ám muội, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu thận trọng, giống như động tác chỉ cần lớn hơn một chút sẽ không khác nào quang minh chính đại dụ dỗ. Nhưng trong bầu không khí như vậy, im lặng lại càng giống lớp ngụy trang cho lời mời gọi.
Ánh mắt hai người không biết từ lúc nào đã dán vào nhau, môi càng ngày càng gần, cuối cùng chạm nhẹ vào, một nụ hôn lướt qua. Khác hẳn với vẻ cáu kỉnh và hờn dỗi ngày đó, nụ hôn này nhẹ nhàng đến ngây ngô, tựa hồ như trái cây còn chút xanh, liếm nhẹ rồi cắn một cái, chua chua ngọt ngọt tiến thẳng đến đáy lòng, khiến người mê muội.
Nụ hôn nhẹ nhàng giống như một chiếc chìa khóa, mở ra cánh cửa đóng chặt trong lòng, tưởng chừng như thủy triều bị ngăn trở, khoan thai đến chậm mà lại không thể kiểm soát.
Hai người ôm nhau, cảm nhận hơi thở và nhịp tim của đối phương.
Thẩm Lật: “Đóng máy khi nào?”
Cố Dịch: “Hôm qua.”
Thẩm Lật nhìn quầng thâm dưới mắt Cố Dịch: “Buồn ngủ không, ngủ một lát nhé.”
Cố Dịch lắc đầu: “Anh không muốn ngủ.”
Thẩm Lật gật đầu, “Lần này anh có thể nghỉ ngơi bao lâu?”
Cố Dịch im lặng một lúc, “Bốn ngày.”
Thẩm Lật: “Anh có muốn về nhà với em không hay ở lại đây chơi?”
Cố Dịch ghé sát vào tai Thẩm Lật nói nhỏ: “Về nhà làm cá cho anh.”
“Được.”
Cố Dịch đến Phuket chưa đầy bốn tiếng đã lên máy bay trở lại thành phố W. Hắn rất mệt nhưng trên máy bay lại không ngủ được. Hắn chỉ có thể gắng gượng về đến nhà Thẩm Lật, mệt đến mức chẳng kịp tắm đã ngã lăn ra giường ngủ thiếp đi.
Thẩm Lật xách quà đến nhà ông Trương đón Tart về.
Tart vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi lạ, xoay người chạy tới phòng cho khách. Thẩm Lật vội vàng đuổi theo, thấy Tart đã nhảy lên giường nằm cạnh Cố Dịch.
Cố Dịch cảm nhận được giường chấn động, cau mày duỗi tay, xoay người sang bên cạnh ngủ tiếp.
Thẩm Lật nhìn một người một chó, khóe miệng nở nụ cười ranh mãnh. Anh rón rén ra khỏi phòng, đóng cửa lại, đi tới nhà bếp chuẩn bị bữa tối.
Trời đã tối rồi, nếu nấu cá cũng hơi muộn, Thẩm Lật nhớ tới trong tủ lạnh có tôm và sò điệp do bà An gửi đến nên định làm mì cho dễ tiêu.
Thẩm Lật làm món mì xào hải sản.
Rửa sạch tôm rồi rút chỉ tôm, tách đầu tôm ra khỏi thân tôm. Lấy thịt sò ra rửa sạch. Phi thơm tỏi và gừng, cho đầu tôm vào xào nước mắm, thêm chút nước vào đun một lúc. Tiếp theo cho thịt tôm thịt sò vào xào, vớt đầu tôm ra, trút mì vào xào chung. Thêm nước tương nhạt, nước tương đậm và dầu hào rồi trút ra đĩa.
Tôm và sò điệp có vị béo, mềm, bề mặt được phủ một lớp sốt đỏ au hấp dẫn, khơi dậy cảm giác thèm ăn của bất cứ ai.
Thẩm Lật làm một chiếc bánh pudding sữa trứng. Pudding có nhiều sữa, mềm, thơm ngon và rất dễ làm. Anh chuẩn bị sữa, trứng gà, sữa đặc, đường. Trứng đánh bông, cho đường trắng vào âu, đánh đều, thêm sữa đặc và kem nhạt vào bột mì. Đánh đến khi không còn vón cục, lọc cho vào khuôn rồi cho ra âu. Bánh được đem nướng trong lò hai mươi phút.
Thẩm Lật chuẩn bị bữa tối xong mới đi đánh thức Cố Dịch.
Tart vẫn đang nằm trên giường cùng Cố Dịch, dường như đã ngủ. Cố Dịch khoát một tay lên người Tart, mặt vùi vào lông Tart, ngủ ngon lành.
Thẩm Lật mỉm cười, cảm thấy khung cảnh có một không hai này rất ấm áp. Anh lấy điện thoại chụp lại rồi bước tới bên giường nhẹ nhàng đánh thức Tart.
Tart tỉnh dậy, vươn mình nằm úp sấp, ngẩng đầu lên nhìn bốn phía xung quanh. Nó ư ử kêu hai tiếng, dường như không biết mình đang ở đâu.
Thẩm Lật thấy nó ngủ đến ngơ người không khỏi mỉm cười, chỉ tay về phía Cố Dịch vẫn đang ngủ say bên cạnh nó.
Lúc này Tart mới có phản ứng, nó vẫy đuôi, nhìn chằm chằm vào Cố Dịch.
Thẩm Lật đánh thức Cố Dịch. Cố Dịch ngồi dậy nhưng chưa tỉnh hẳn. Hắn nhìn Thẩm Lật rồi nhìn Tart đang nằm nhoài trên chân mình, không có phản ứng gì.
Thẩm Lật nén cười, đem Tart đi ra ngoài.
Ngay khi Tart vừa rời khỏi cửa, Cố Dịch hét lên, “A!”
Thẩm Lật giật mình, “Anh làm sao vậy!”
Cố Dịch trợn to mắt, nắm lấy chăn bông, run rẩy chỉ về hướng Tart đang rời đi. “Nó, nó, nó, nó, nó vừa làm gì vậy?”
Thẩm Lật bật cười thành tiếng: “Nó ngủ cùng anh, anh vẫn ôm nó suốt, quên rồi à?”
Cố Dịch trông như muốn ngất đi, Thẩm Lật tàn nhẫn cho hắn xem những bức ảnh vừa chụp.
Cố Dịch không thốt nên lời, chỉ cảm thấy toàn thân dính đầy lông chó, bốc mùi của chó, sắc mặt tái nhợt.
Nhìn thấy bộ dạng của Cố Dịch, Thẩm Lật không đành lòng, ngồi bên cạnh nắm tay hắn nói: “Anh ghét Tart sao?”
Cố Dịch nhìn anh, dừng một chút rồi lắc đầu. Hắn chỉ là ưa sạch sẽ.
Thẩm Lật: “Em không muốn ép buộc anh, nhưng Tart là thành viên rất quan trọng trong gia đình em. Nếu chúng ta ở bên nhau, anh cần phải chấp nhận nó. Em mệnh cô độc, thân duyên mỏng, đời này có thể sẽ không có con. Tart đối với em vô cùng quan trọng.”
Cố Dịch nắm chặt tay Thẩm Lật: “Cho anh chút thời gian.”
Thẩm Lật kéo tay Cố Dịch đến bên miệng mình, khẽ hôn, không nói gì nữa, dẫn người xuống tầng ăn cơm.
“Ăn ngon không?”
Cố Dịch gật đầu, “Rất ngon.”
Thẩm Lật cười ngọt ngào, “Mấy năm nay em sống một mình, mỗi lần tự mình nấu, tự mình ăn, em luôn không có cảm giác thành công. Lúc đó em đã nghĩ, nếu sau này có người em thích, em nhất định sẽ nấu cho người đó ăn ngon mỗi ngày.”
Cố Dịch ngẩng đầu nhìn anh, nhướng mày: “Anh tưởng em vẫn luôn thích anh.”
Thẩm Lật: “Khi đó, em thật sự cho rằng không có duyên phận.”
Cố Dịch nói: “Vậy tại sao em vẫn luôn độc thân?”
Thẩm Lật: “Anh không phải cũng thế sao?”
Cố Dịch: “Anh là vì công việc.”
Thẩm Lật: “Em cũng vì công việc của mình. Xung quanh anh có vô số mỹ nam, mỹ nữ. Ngoài A Dương ra, bên cạnh em cũng chỉ có mấy vị trưởng bối.”
Cố Dịch: “Vậy tại sao lúc em học đại học vẫn luôn độc thân?”
Thẩm Lật trả lời: “Tại sao em lại tìm thấy một diễn viên say rượu ở một huyện nhỏ của thành phố W? Tại sao hôm đó anh lại xuất hiện ở đây sau khi say rượu?”
Cố Dịch im lặng một lúc, nhỏ giọng nói: “Bởi vì anh không cam lòng.”
Không cam lòng từ bỏ mà chưa cố gắng, không cam lòng từ bỏ mà chưa thổ lộ, không cam lòng buông tay, không cam lòng từ bỏ.
Hết chương 29